Bạn đang đọc Chết! Lỡ Yêu Ông Xã Hờ – Chương 9
Hai tháng sau Bảo Lâm về nước, cô vợ hủy hôn kia hối hận tìm đến bị anh cự tuyệt. Nhưng lúc này anh phát hiện ra, Thùy Dương trong lòng không chỉ có mình anh.
Mà Thùy Dương cũng nhận ra cô đối với Nhật Thanh dường như rung động.”
Thật ra tôi cũng thấy băn khoăn. Không biết nên cho Thùy Dương chọn ai. Theo tôi thấy thì Thùy Dương chọn Nhật Thanh là đúng nhất, bởi vì tôi luôn cho rằng hai người vừa gặp liền xẹt ra tia điện mới là tình yêu.
Hơn nữa cái anh Bảo Lâm kia tính tình lạnh lùng, khô như ngói vậy, nói chuyện tình yêu thì hơi kỳ kỳ sao ấy. Con trai phải hào hoa, phong nhã thì nói chuyện tình yêu mới thêm lãng mạn chứ.
Bởi vì Củ cải là quân sư của tôi, tôi bèn tìm hắn cho tôi chút sáng kiến. Chứ mớ tối kiến của tôi thì không dám áp dụng.
Đấy đấy! Ai bảo người không thông minh sẽ không phải lo lắng nhiều nên cuộc sống tươi đẹp hơn, cái này tôi phản đối. Tôi cho rằng dù người không thông minh hay thông minh đều có cái khổ hết.
Ví như đứng trước một vấn đề nan giải người thông minh thấy khổ sở vì họ nhìn ra nhiều con đường mà biết trước con đường nào cũng không dùng được. Còn người không thông minh thấy khổ sở vì họ chẳng nhìn thấy con đường nào.
Củ cải nghe tôi trình bày xong sắc mặt xanh xám. Ánh mắt nhìn tôi dường như có điều gì muốn nói lại không thể nói ra. Tôi nín thở ngồi đợi không dám nhúc nhích, cứ như bản thân đang ngồi lên một cái hộp mà trong hộp có chứa bom nguyên tử. Rất khủng bố.
Hồi lâu, Củ cải mở miệng nói: “Kỳ thực ông xã thấy Thùy Dương nên chọn Bảo Lâm vì dù sao họ cũng đã kết hôn, hơn nữa sống chung một thời gian ít nhiều cũng có kỷ niệm. Cô ấy ly hôn đến với Nhật Thanh, chàng trai kia có thật sự thông cảm sao?”
Tôi cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Lúc gả cho Bảo Lâm Thùy Dương đâu có yêu, sau này có dao động biết đâu chỉ là thói quen, như vậy cũng đâu đạt được hạnh phúc mỹ mãn. Nhật Thanh thì khác, đẹp trai, tao nhã còn có tiếng sét ái tình, hai người họ mới xứng đôi. Còn có, xã hội hiện đại tái hôn có tính là gì”.
Củ cải nghe tôi nói bổng dưng đáy mắt hiện lên tia thất vọng cùng bất lực. Không lẽ hắn thích nhân vật Bảo Lâm như vậy sao? Hắn chợt đứng phắt dậy không nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc”.
Nói rồi hắn bỏ qua phòng làm việc, lơ tôi luôn.
Huhu, Củ cải mắng tôi. Vì một câu truyện thôi mà mắng tôi. Tuy tôi biết tôi ngốc nhưng hắn và tôi là bạn thân, ít nhiều cũng không coi trọng khuyết điểm của tôi chứ.
Nhưng, nhưng mà hai từ “ngu ngốc” cùng với thái độ này làm tôi nhớ đến câu chuyện sai lầm trước đây.
Năm tôi học mười một tâm hồn có nhiều mơ mộng, thường mơ đến một buổi sáng đẹp trời có anh chàng đẹp như Phan An, Tống ngọc đến trước cửa nhà tỏ tình. Cái này cũng rất bình thường vì có cô gái mới lớn nào mà không mơ ước viễn dông đâu. Mơ ước của tôi chỉ là viễn dông hơn chút đỉnh chứ mấy.
Nhưng cây tình yêu của tôi còn chưa lớn thì đùng một cái Củ cải bị nữ sinh ráo riết theo đuổi, kết quả nghe đâu hắn vì xúc động nhận lời kết giao.
Thời gian đó chúng tôi rất ít gặp nhau, vì mỗi ngày Củ cải đều phải bận rộn yêu đương.
Tôi vốn không phải dạng người tốt tính đến độ thấy người hạnh phúc về nhà đốt pháo ăn mừng, tôi đây thấy người khác đau khổ chết đi sống lại mới làm vậy a. Tuy rằng bình thường tôi lương thiện lắm nhưng mà con người ai lại không có giây phút không kiểm soát được mình, đôi lúc lỗ mảng hay làm ra chuyện gì có lỗi là chuyện bình thường. Tôi tự bào chữa như thế.
Chẳng qua tôi thấy có những người lỗi nhẹ pháp luật không có truy cứu chỉ sơ sơ cảnh cáo nhắc nhở, trừ khi những người lỗi nặng mới phải bị lột lịch theo thời hạn hay là “hẹn lại kiếp sau” thôi.
Thế nên kẻ tà ác trong tâm như tôi trừ khi thầy bói đoán trúng nếu không vẫn phơi phới ra đường mà không ngại gì cả.
Vận may của tôi đến bất ngờ không hề báo trước, chỉ sau một đêm ngủ dậy ông trời phái xuống một anh đẹp trai đề nghị quen nhau với tôi, anh đẹp trai này có sơ yếu lý lịch cư ngụ tại lớp 12 chung trường.
Khỏi nói cũng biết tôi đắc ý cỡ nào, chỉ thiếu là lên loa nhà trường công bố quyền sở hữu. Mỗi lần đi cùng anh đẹp trai kia lòng tôi dào dạt niềm tự hào, y như đi bên cạnh không phải là người yêu mà là chứng nhận noben vật lý í.
Nhưng mà hòa bình chưa lâu bỗng có sự kiện xảy ra, Củ cải sau hai tháng thắm thiết yêu tuyên bố chia tay bạn gái, hại tôi mỗi lần đi vào trường đều oan uổng hứng chịu ánh mắt hận thù của bạn gái hắn. Ơ, tôi có làm gì ai đâu nào? Không lẽ cô ta biết cái ý tưởng tà ác trước đây của tôi.
Như vậy còn không nói làm chi đằng này Củ cải còn chạy đến tìm tôi, đưa ra rất nhiều chứng cớ phản bội của bạn trai tôi. Tôi lúc này mới có bạn trai còn chưa hưởng thụ hạnh phúc thì làm sao nghe hắn. Tôi không tin.
Ai ngờ vì vậy mà hắn tuyệt tình, cắt đứt liên lạc với tôi luôn.
Tôi còn nhớ ánh mắt quyết liệt của hắn ngày hôm đó, rất giống với cái nhìn mới rồi, giống lắm.
Sau đó tôi và bạn trai kéo dài thêm một tháng, cuối cùng tôi cũng mở to mắt mà thấy rõ con người này, một kẻ xấu xa bắt cá hai tay.
Tôi thực ân hận vì đã không tin lời Củ cải, nhưng ân hận thì có được gì, hiện tại – hắn ghét tôi.
Đêm đó sinh nhật nhỏ Thy, lần đầu tiên tôi muốn nổi loạn. Khi tụi bạn đề nghị uống bia, tôi gật đầu liền.
Tôi uống nhiều, nhiều lắm, nhưng mà không say được. Càng vậy tôi càng cố say. Sống chết uống.
Bỗng một cái bóng đứng trước mặt, giận dữ giành lấy ly bia, hàn khí bao vây tôi thật dữ dội. Tôi trong đầu vẫn còn tỉnh táo, ngẫng đầu nhìn thấy kẻ giành uống kia,ngỡ ngàn nhận ra là Củ cải.
Gương mặt hắn lạnh băng.
Tôi ngây ngốc cười, hi vọng hắn thấy tôi đáng thương mà hết giận.
Hắn đột ngột kéo tôi ra khỏi bàn, không nói câu gì đi thẳng ra ngoài, hành động nhanh như “chim cắt bắt mồi”, đến khi định thần lại tôi đã nghe gió thổi bên tai vù vù, thì ra đang ngồi trên xe của hắn.
Củ cải dừng xe trước cổng nhà, tôi thấy hắn trên mặt còn giận nên rụt rè kéo kéo tay áo hắn giống như con mèo nhỏ làm nũng.
Hắn trầm giọng nói: “Hắn không xứng với bà, quên đi”.
Tôi ủ rủ: “Tôi biết rồi. Kỳ thực là tui buồn không phải vì hắn mà là…là mấy ngày nay đi học có một mình”.
Trong đêm tối ánh mắt hắn chợt lóe lên: “Ngốc”.
Sau đó hắn không biết bệnh gì tự dưng kéo tôi vào lòng, thì thầm nói: “Bí lùn, sau này nếu không ai cưới bà thì tui sẽ cưới bà”.
Tôi nghĩ thần kinh hắn chạm mạch.
…
Trở lại hiện tại. Liên tục mấy ngày chúng tôi rơi vào trạng thái: “Nước sông không phạm nước giếng”. Giống như chiến tranh lạnh của hai kẻ yêu nhau. Đáng tiếc chúng tôi không có cái quan hệ đó.
Hôm nay là ngày nghỉ. Cửa hàng tôi mỗi người được nghỉ phép một ngày trong tháng. Tôi liền nghĩ ra phương án giảng hòa với Củ cải: Nấu ăn.
Còn nhớ lần trước nhìn thấy bộ dạng Củ cải lăn xăn trong bếp tôi cảm động như thế nào. Vì vậy tôi quyết định dùng cách này để đáp lại hắn, mấy ngày nay không khí trong nhà nặng nề, làm tôi khó thở quá.
Tôi đi vào chợ mua nào cá, nào tôm, định làm bốn bón” canh – xào – chiên – kho. Khi tôi vừa ra cửa chợ hai tay túi to túi nhỏ như cây máng đồ. Chợt nhìn thấy trước cửa tiệm vàng bên đường, Củ cải cùng với “thiên nga” vừa trong đó bước ra.
Hai người họ ngồi vào xe hơi, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Tôi nghe hai mắt cay cay, khẳng định họ đi mua nhẫn cưới.
Thì ra làm người giàu thực là tốt, họ có thể làm những việc mà người nghèo không bao giờ làm nỗi. Ví dụ như “thiên nga” kia thích Củ cải:
– Cô ấy có thể bỏ tiền ra mua xe hơi cùng Củ cải thong dong phố phường, dù mưa hay nắng cũng có thể ra đường vui chơi.
– Cô ấy có thể dùng tiền cùng Củ cải đi đến những nơi sang trọng tìm lãng mạn, đến những nơi giải trí bậc nhất để Củ cải thoải mái tinh thần.
– Cô ấy có thể lấy tiền cho Củ cải đầu tư, sau đó Củ cải sẽ càng giàu, hai người họ danh tiếng vang dội.
– Cô ấy có tiền nên có thể đi nước ngoài học, dù có ngốc đi nữa ít nhiều cũng tiếp xúc với thế giới bên ngoài tiên tiến, có thể cùng củ cải đàm luận thế thái nhân tình.
Còn tất cả những điều ấy tôi một cái cũng không làm được. Không phải, tôi cả đời cũng không làm được.
Vì vậy tôi đành bất lực nhìn Củ cải rời tôi, một người bạn tốt nhất rời khỏi tôi.
Tôi thật là người bất hạnh.
…
Tôi vào bếp, tâm tình không chút nào thoải mái. Càng nghĩ càng thấy giận, tên Củ cải xấu xa dám “thấy trăng quên đèn”. À không, có đèn quên trăng. Cô ta là đèn nêong sáng chói a, còn tôi là trăng lưỡi liềm.
Tôi giận dữ bổ từng nhát, từng nhát như chẻ củi lên mớ củ cải vừa mua ở chợ, miệng không ngừng niệm thần chú: “Củ cải xấu xa, củ cải đáng chết”.
Sau khi mớ củ cải bị tôi xử “lăng trì” thì không còn có thể nấu món nào nữa.
Bỏ qua món canh hầm tôi tập trung nấu món chiên.
Nhưng mà không may rồi, con cá tôi mua nó khỏe lắm. Tôi đã một dao mổ bụng nó mà nó vào chảo dầu vẫn nhảy tưng tưng, kết cuộc cánh tay tôi hiện lên vô số chấm đỏ y hệt tấm vải bông bi.
Tôi tắt lửa ngồi xuống, ôm đầu khóc nức nở. Tôi thấy bản thân như đang bị bắt nạt. Thật đau khổ.