Bạn đang đọc Chết! Lỡ Yêu Ông Xã Hờ – Chương 1
Không khí rước dâu ồn ào náo nhiệt, tôi vẻ mặt không vui không buồn đang ngồi ở bàn trang điểm. Thực ra thì mọi người thường thường sẽ đi đến tiệm cho người ta trang điểm còn về phần tôi, ông chồng quý hóa rước luôn cả thợ về đây.
Về cái đám này…nói thật tôi có cảm giác mình đang đi phụ đám hơn, bởi vì từ đầu đến cuối tôi không có tham gia công đoạn nào hết. Này nhé, đám cưới thì có cha mẹ hai bên sắp đặt còn về thiệp mời đã có “ông xã củ cải” của tôi lo rồi. Dù sao thì tất cả những mối quan hệ của tôi hắn đều biết, có mấy người tôi chỉ nhớ mặt không nhớ tên hắn cũng nhớ. Vì vậy hắn tin tưởng nói: “chuyện này giao tui lo được rồi”. Thế là tôi chỉ phụ trách đóng vai cô dâu.
Chắc chắn mọi người thắc mắc vì sao “ông xã củ cải” của tôi lại xưng “tui” với tôi, đơn giản lắm, bởi vì từ lâu hai nhà chúng tôi đã liền kề nhau, lúc nhỏ chúng tôi còn gọi nhau là “mày – tao” vô cùng thân thiết. Về sau đi học cấp ba, bị bạn bè nhiều lần phê phán tôi cải biến thành “ông – tui” cho nó mốt, mà hắn ta cũng nhanh chóng bắt nhịp gọi đáp lại “bà – tui”.
Nhưng hiện giờ tôi đành phải thay đổi một lần nữa cách xưng hô. Vấn đề này cũng là đề tài tranh luận lâu dài à, bởi vì tôi và hắn cùng tuổi dù sao thì cũng khó phân biệt được ai làm lớn, ai làm nhỏ. Hắn thì nói tôi nên sửa gọi hắn là “anh”. Tôi phản đối, kịch liệt phản đối, vì sao tôi phải chịu thiệt, sao hắn không gọi tôi là chị đi?
Suy nghĩ của tôi vừa nói ra, người này lập tức cũng phản đối luôn: “Vợ chồng xưa nay vẫn thế, vợ dù có lớn tuổi hơn chồng đi nữa cũng phải gọi là anh”.
Tôi không cam tâm cãi lại: “Làm gì có cái pháp luật nào định thế, ngày xưa Dương Quá còn gọi Tiểu Long Nữ là cô cô, có thấy ai nói gì đâu”. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi dám dùng pháp luật làm lá chắn khi đàm phán, trước giờ tôi vẫn thấy điều luật thật làm người ta đau đầu vì nhiều điều luật và khô khan không phải chữ nghĩa mượt mà như tiểu thuyết. Lúc đi học vẫn luôn luôn điểm thấp môn pháp luật.
Lời này nói ra làm hắn không còn đường phản bác, hai chúng tôi đều có sở thích mê truyện Kim Dung, nhất là hắn, tôi còn cho rằng hắn lớn lên sẽ có chút lưu manh như Dương Quá hay Vi Tiểu Bảo nữa cơ.
Cũng không phải chưa từng đấu khẩu trước đó, sau một hồi kịch liệt, cả hai chúng tôi đều bảo vệ cái nhận định của mình, vì vậy kết thúc đàm phán, chúng tôi quyết định xưng là “ông xã – bà xã”, nghe cũng teen lắm chứ.
Nhưng mà hiệp ước vốn không có hai chữ “củ cải”, hai từ này vốn có nguồn gốc xa xưa. Chuyện là ngày xưa lắm lắm, đại khái lúc đó tôi cũng còn bé tí chừng tám chín tuổi, cái thuở thích tắm mưa í. Một hôm khi cơn mưa đầu mùa, tôi tung tăng chạy ra đường tắm mưa, hậu quả tôi vì ham chơi quá dầm mưa thành phát sốt.
Thật không may thay, hôm đó ba mẹ về nội chơi thế là tôi phải qua tạm trú nhà hắn, ba mẹ hắn vốn là viên chức ở phường nên không có ở nhà, hiện tại ở nhà chỉ có: tôi và hắn.
Thực sự tôi có cái tính xấu mà lúc mới sinh ra mẹ tôi sinh luôn cái tính này, chính là khi bệnh sống chết nhất định ăn cháo, hắn cũng nhiệt tình xuống bếp nấu cháo cho tôi, đến khi cháo được mang lên tôi nhìn tô cháo mà lòng rơi lệ, cả tô cháo chỉ toàn màu đỏ.
Thử tưởng tượng coi một kg cà rốt với mấy hột gạo chỉ nấu ra có hai tô cháo, một của tôi và một của hắn thì bạn cũng biết khó ăn thế nào rồi. Tôi lúc ấy vô cùng kinh hãi, mồ hôi theo hai bên thái dương tuôn ròng, tôi cho rằng 40% mồ hôi là do bệnh, 60% là do nhìn thấy món cháo khủng khiếp.
Nhưng vì bản năng sinh tồn tôi đành phải ăn, tất nhiên từ đó cứ nhìn thấy củ cải là tôi lại sợ hãi, xem nó là món ăn kinh khủng nhất thế giới. Nếu có cơ hội đề cử trong hội đồng cuộc thi “vượt qua sự sợ hãi”, tôi sẽ đề nghị mỗi thí sinh phải ăn hết 1kg củ cải, coi họ có dám ghi danh hay không?”
Cũng qua lần đó tôi gọi hắn là “củ cải”. Không phải là quá đáng đâu, bởi vì sau này tôi phát hiện hắn thích ăn củ cải. Nhưng hiện tại đôi lúc tôi trong lòng gút mắc cũng định hỏi chuyên gia xem ăn củ cải nhiều đó phải sẽ thông minh hay không? Vì hắn là “đạo củ cải” thế mà IQ lúc nào cũng ba số, trong khi tôi vất vả loi ngoi lên hai số, lại không ngừng thấp thỏm một ngày nào đó bị rớt xuống chỉ còn hàng đơn vị.
Tôi còn đang mơ màng, chợt ở cổ nghe nhột nhột thì ra là chị trang điểm đang đánh phấn cái cổ cho tôi. Thật tình mà nói tôi luôn cho rằng trang điểm là cực hình nặng nề mà tạo hóa dành cho phái nữ, nhìn xem tôi thì biết, từ lúc 4h sáng tôi bị mẹ vực vậy, mãi đến giờ này vẫn chưa xong. Tôi cảm thấy cái cổ của mình bị đơ đơ như rôbốt còn xương sống thì cứng ngắt như cột nhà, thật đáng lo thay.
Cũng may sự tra tấn chỉ có giới hạn “mặt tiền”, nên tôi chẳng mấy chốc được tha bổng. Tôi mừng quýnh, đứng dậy. Quên mất chân mình trước đó đã mang giày cao gót, người tôi chao chao như đồng tiền được tung lên khi rơi xuống xoay xoay chưa rõ mặt nào sấp mặt nào ngửa, may sao lúc đó mẹ tôi tóm được vai tôi, tôi mới có thể trụ vững. Tôi nói: “Mẹ à, con đâu muốn luyện tập tham gia trò chơi đi cà khoeo đâu”.
Mẹ tôi không nói chỉ cốc lên đầu tôi một cái, nhờ có lớp keo tóc chống đỡ nên không nghe đau mấy, còn có thể mở miệng cười toe. Đấy đấy, trang điểm cũng có tác dụng bảo vệ nha.
Đồng hồ điểm 8h nhà trai lần lượt tiến vào, mẹ dẫn tôi từ trong nhà bước ra, hai bên quan khách gật đầu chào nhau, thật là trịnh trọng.
Đoàn đi rước dâu gồm có tám người, bốn nam và bốn nữ. Nhà gái cũng có đội ngoại giao tương tự, người trong đội này quen có lạ có và tất nhiên do Củ cải sắp đặt. Tất cả ra đón tiếp đàn trai, tôi nhận thấy cái này đúng là dư thừa.
Tại sao còn phải tốn công đến thế kia, nếu vì sợ cô dâu không biết nhà chồng mà đi lạc, tôi có thể cam đoan – không đời nào, cho dù nhắm mắt tôi cũng có thể đi sang cổng chính nhà hắn mà vào được nhà. Thật ra thì nhà hắn với tôi từ lâu đã vô cùng quen thuộc, cho dù là chén đũa để ở đâu hay quần áo hắn tăng thêm mấy cái tôi cũng biết. Ngoại trừ vàng vòng, tiền của linh tinh là vấn đề tế nhị không tiện hỏi ra, thì nhà hắn từ cửa trước đến cửa sau mỗi chỗ đều có dấu chân của tôi.
Còn nếu lo lắng về vấn đề thể diện thì bảo hắn qua dắt tôi về bên đó có phải là đã ổn rồi không, việc gì phải phái một đội quân hộ tống rầm rộ thế chứ. Ví như lo lắng vấn đề an toàn, cô dâu vừa ra đến cửa bị cướp thì quả thật càng viễn dông hơn, bởi vì đa số kẻ cướp đều là xấu xí còn tôi có tật mê trai, ít nhất người đẹp cở Be Rain, họa may tôi còn đi theo nếu không thì nhất định tôi đập chúng tơi tả. Củ cải nhà tôi ít nhiều cũng là đẹp trai.
Vì vậy tôi kết luận là, chỉ có ba phút đường từ nhà tôi sang nhà hắn mà phải đi xe hơi mất một vòng phố phường sau đó lại một vòng phố phường đón tôi về, cùng với huy động nhân lực thì thật là xa xĩ.
Tôi còn đang suy nghĩ về cái vấn đề tiết kiệm kia thì “ông xã củ cải” đã bước đến bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn nhau không nhảy ra tia điện nào giống như truyền hình diễn, chúng tôi cùng nhau rót rượu đang hai tay dâng lên ba mẹ.
Họ xúc động muốn rơi nước mắt, mẹ tôi môi mấp máy hồi lâu không nói nên lời, tôi đoán là mẹ tôi sẽ nói “Khang à, sau này con phải chăm sóc cho con Hân thật tốt”, sau đó hắn sẽ lia lịa gật đầu, không khí cảm động như phim dài tập Đài Loan.
Ba tôi thấy mẹ tôi vì vui sướng không nói nên lời tốt bụng nói: “Để tôi nói thay bà”, mẹ nhìn ba cám ơn, công nhận hai người này già rồi mà tình cảm thắm thiết ghê.
Ba tôi chậm rãi nói: “Ba và mẹ con thật ra chỉ có một câu muốn nói, đó là hôm nay ba mẹ vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy con lập gia đình, ba mẹ luôn nghĩ phải nuôi con cả đời, may mà có người cùng xan xẻ trách nhiệm”.
Mẹ tôi nhìn ba tôi gật đầu đồng tình: “Đúng vậy”.
Tôi thấy đất trời chao đảo, kỳ thật nghe câu đầu tiên của ba mẹ, tôi thật muốn quỳ xuống ôm chân của họ mà khóc thét lên, ai ngờ nghe thêm câu sau tôi hận không thể đâm đầu vào cái ghế xalông oanh liệt chết luôn cho rồi.
Ba mẹ tôi cuối cùng cũng nhận ly rượu uống cạn, tôi thở ra một hơi, trong đầu hiện ra đạo lý “hôn nhân là nấm mồ” và tôi đây đã đi đến cửa mồ rồi.
Nhỏ Thy là bạn thân chí cốt của tôi tiến đến bên cạnh tươi cười nhìn tôi nói: “Cuối cùng cũng gả được, chúc mừng bà”.
Ông trời ạ! Tôi muốn đầu thai vào hộ khác a.
Cuối cùng giờ phúc trọng đại cũng đến, tôi chào ba mẹ bước lên xe hoa. Tôi thực sự không có cảm giác buồn bả tẹo nào, bởi vì chỉ cần tôi muốn thì chỉ mất ba phút là về thăm ba mẹ được rồi. Haha.
Tôi leo lên xe, chiếc xe bon bon chạy mất mười phút chiếc xe sau một hồi vòng vo quay lại con đường quen thuộc và dừng lại trước cổng một ngôi nhà cách nhà tôi khoảng 20m.
Củ cải dìu tôi xuống xe, hai chúng tôi bước bên nhau vào nhà dưới sự vỗ tay của quan khách, tôi trong lòng đắc ý, thì ra tôi cũng có lúc vinh dự nhận được sự nồng nhiệt chào đón, khụ khụ dù là xung quanh không có hào quang, trên đầu cũng không có vòng hoa đỏ.
Nghi lễ bên nhà Củ cải cũng giống như bên nhà tôi, ba mẹ Củ cải từ lâu vẫn hay gọi tôi là con dâu vì vậy tôi không có thấy ngượng ngùng trước mặt họ. Thật nhìn không ra tôi chính là cô dâu nhỏ mới về nhà chồng, thoạt trông tôi rất giống đã tái hôn ba lần.
Khách khứa chủ yếu là bạn của Củ cải, bạn bè của tôi bọn cũng hầu như đã có gia đình, mấy đứa thì con nhỏ, mấy đứa thì đang thai sản nên đến hơi bất tiện. Cũng may mà tôi sáng suốt quyết định kết hôn, bằng không thật lạc hậu so với bạn bè.
Nói ra văn hóa miền tây cũng đặc biệt , chính là tiệc cưới gả thường rất ồn ào, và điều kiện tiên quyết là phải có rượu. Chúng tôi đi từng bàn tiếp khách, dù đã có người phụ đỡ rượu nhưng nhân vật chính vẫn là nhân vật chính và rượu đưa thì bắt buộc phải uống thôi.
Sinh thời tôi có một cái biệt tài là uống rượu, chẳng qua vì lúc nhỏ ở nhà ngoại tôi, cậu tôi vốn nấu rượu bán nên từ nhỏ tôi bên hủ rượu mà lớn ít nhiều cũng có khả năng miển dịch.
Tôi cùng Củ cải sánh vai tác chiến, nhận được lời chúc của mọi người tôi mới ngộ ra một điều: “Tôi từ nay đã không còn Gia Hân thuộc về thế giới tự do nữa, đã bị cái gọi là hôn nhân trói lại rồi nha, dù là thực tế hôn nhân này chỉ là một sự đối phó, nhưng trên trán cũng bị đóng cái mác có chồng”.