Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 56: Đừng sợ


Đọc truyện Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) – Chương 56: Đừng sợ

Đây mới là lần đầu tiên Lư Nham đi sau Vương Việt, sau khi hắn nghe điện thoại của Thẩm Nam, Vương Việt liền xoay người dẫn đường phía trước, đi về phía chợ thực phẩm, đi còn rất có khí thế, vung tay vung chân.

“Bành Viễn có động tĩnh gì không?” Thẩm Nam bên đầu kia hỏi.

“Tạm thời không có,” Lư Nham nói, “Anh có tin tức gì bên viện nghiên cứu không?”

“Không có, không có Thôi Dật, bọn họ đã đại thương nguyên khí rồi, muốn gây dựng lại chắc cũng chẳng dễ,” Thẩm Nam dừng lại, chắc là uống trà, “Nếu như Bành Viễn không có động tĩnh gì, các anh cứ lại thẳng đây đi, tôi đã sắp xếp hết cả rồi, đến trước ba ngày, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cậu ta.”

“Ừ,” Lư Nham đi theo sau Vương Việt vào chợ bán thực phẩm, nhìn Vương Việt nghiên cứu một đống quầy rau, “Biết rồi.”

Dập điện thoại xong, Vương Việt xách một bó hành lá quơ về phía hắn, “Là cái này à?”

“Đúng,” Lư Nham gật đầu, vừa rút tiền vừa hỏi, “Cần cả rau thơm không?”

“Cần một ít, cắt nhỏ rồi rắc lên trên.” Vương Việt nhìn chằm chằm quầy rau một lúc, rồi quay đầu lại nói rất nhỏ: “Nhưng em thật sự không biết rau thơm trông thế nào…”

Lư Nham cười. duỗi tay tới lấy một bó rau thơm: “Cái này.”

Mua xong, Vương Việt nhìn túi nilon trong tay: “Từng này bao nhiêu tiền.”

“Tiền một thỏi socola.” Lư Nham cười.

“À…” Vương Việt chắc là đang so sánh trong lòng, chậc một tiếng, “Vậy còn không bằng mua một thỏi socola.”

“Socola trứng hấp?” Lư Nham cười, “Sáng tạo không tệ.’”

“Đi thôi!” Vương Việt đung đưa túi, “Về nấu cho anh ăn.”

Lư Nham thực sự không yên tâm về chuyện Vương Việt vào bếp, nhưng Vương Việt không cho hắn hỗ trợ, hắn chỉ có thể đứng ngoài phòng bếp nhìn.

Vương Việt hẳn là chỉ mới nhìn thành phẩm của trứng hấp, còn giai đoạn trước đó cần có những bước nào thì cậu lại không có khái niệm lắm, đặt một hộp trứng gà lên thớt xong thì dừng lại.

“Tìm cái bát…” Lư Nham nhắc nhở cậu.

“À, biết,” Vương Việt lập tức lấy từ tủ sát trùng ra một cái bát cơm, “Cái này…”

“Nhỏ.” Lư Nham nói.

“Rồi, em biết là nhỏ rồi!” Vương Việt xấu hổ bỏ bát về, cầm một bát tô canh ra, “Phải to thế này!”

Lư Nham cười không nói gì.

“Anh muốn ăn mấy quả?” Vương Việt cầm lấy một quả trứng.

“Bốn quả, em làm thì anh phải ăn nhiều một chút chứ.” Lư Nham nhìn chằm chằm vào trứng trong tay cậu, chuẩn bị lúc cậu run tay làm rơi trứng gà xuống đất thì phi thân đến dập lửa.

“Em cũng ăn bốn quả,” Vương Việt cầm bát ngắm nghía, “Cái bát này chắc là đủ to… nhỉ?’

“Đủ, nhưng em phải nhìn xem có bỏ vừa vào nồi hấp được không.” Lư Nham nói.

Vương Việt quay đầu lại nhìn hắn, sau đó không phục lắm, đặt cái bát lên phía trên nồi hấp đo, lập tức nổi giận: “Sao anh lại mua cái nồi bé như thế! Mua cái bát thì lại to như thế!”

“Em có thể dùng bát nhỏ nhất, chia ra hai bát rồi hấp, nồi hấp có ba tầng mà…” Lư Nham chỉ đành hướng dẫn cậu.

“Biết rồi biết rồi! Đừng nói nữa!” Vương Việt nhanh chóng lấy bát nhỏ nhất ra, cứ thế ném luôn trứng gà vào.


Lư Nham vốn đã định cứ im lặng, kết quả là vừa thấy trứng gà vỡ vào bát dính lẫn cả vỏ, thật sự không nhịn được hô lên: “Ây!”

“Biết rồi!” Vương Việt lập tức trở tay lại chỉ vào hắn, “Đừng nói gì cả, em nhớ rồi! Không bỏ vỏ vào! Phải đập ruột ra, em nhớ rồi, đập xong thì đánh trứng! Đúng không!”

Lư Nham không nói gì, gật đầu.

Vương Việt cầm đũa tới, mất cả buổi mới nhặt hết mảnh vỏ trứng bị vỡ ra.

“Aiii!” Gắp xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, cử động cánh tay, rồi lại cầm lấy một quả trứng gà, suy nghĩ mãi mới đập hai cái lên miệng bát.

Vỏ trứng vỡ, lòng đỏ trứng treo hai bên mép bát mỗi bên một nửa, sau đó chậm rãi chảy xuống thớt.

Lư Nham cảm thấy mình không còn kiên trì và niềm tin để xem tiếp nữa, xoay người về phòng khách, bật tivi lên xem.

Vương Việt chiến đấu hăng say trong bếp, Lư Nham vừa xem tivi, vừa chú ý tới động tĩnh trong phòng bếp, có điều, tiếng động không to, ít nhất có thể chứng minh Vương Việt không làm rơi bát.

Qua khoảng gần mười phút, Lư Nham nghe thấy tiếng đũa đánh vào bát, Vương Việt bắt đầu đánh trứng.

Tiếng động không hề liền mạch, đánh hai phát lại dừng, thi thoảng còn đánh được một lúc ba bốn lần, nhưng vừa đuổi kịp tiết tấu thì đã lại lắp bắp, nghe thôi mà Lư Nham cũng khó chịu cả người, bứt rứt như thể trên người có chỗ ngứa mà lại không tìm ra được là ở đâu.

Hắn cầm điều khiển từ xa tới, ấn lia lịa vào tivi, cuối cùng thực sự không nhịn nổi, đứng lên đi qua định quỳ xuống đất van xin Vương Việt cho hắn đánh trứng.

Mới vừa đi được hai bước, tiếng đánh trứng trong phòng bếp ngừng lại.

Hai giây sau, âm thanh lại vang lên lần nữa, Lư Nham vừa nghe thấy thì sững sờ.

Âm thanh lần này liền mạch mà lại có tiết tấu, cộc cộc cộc choang choang choang, lộ ra phong phạm của chuyên gia nhà bếp.

Lư Nham đứng tại chỗ không bước nữa, chỉ rướn người liếc mắt nhìn vào bếp.

Vương Việt đứng bên cạnh bệ bếp, tình huống trên bệ bếp ra sao thì Lư Nham không nhìn thấy, bị Vương Việt chặn lại.

Nhưng Lư Nham có thể nhìn thấy rõ ràng, tay Vương Việt không có gì.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn.

Đánh trứng! Vậy mà! Phải dùng thủ đoạn cao siêu như thế!

Lư Nham không biết nên đi qua ngăn hay cứ vờ như không biết.

Đứng ngoài phòng bếp nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng Lư Nham ngồi trở về trên sofa, tiếp tục xem tivi.

Trứng hấp đánh bằng siêu năng lực, ăn xong không biết có phi thăng được không…

Chẳng mấy chốc đã đánh xong được hai bát trứng gà, Vương Việt thò đầu ra từ trong bếp: “Nham Nham.”

“Ừ?” Lư Nham ngậm thuốc lá nằm trên sofa.

“Đánh nổi bọt lên là được rồi đúng không?” Vương Việt lần này rất khiêm tốn.

“Ừ, bỏ ít muối vào hấp lên, lấy cái thìa trong bình muối, cho một thìa nhỏ là được,” Lư Nham vốn đang định nói nếu như em muốn ăn nhiều nước một chút thì thêm ít nước vào, nhưng lại sợ Vương Việt thêm nước vào hỏng mất nên không dám nói, “Hấp mấy phút là được.”

“Thế rau thơm với hành thì sao?” Vương Việt vịn khung cửa tiếp tục hỏi.

“Cắt nhỏ, hấp xong thì rải lên là được, bỏ thêm ít xì dầu với dầu vừng là được.” Lư Nham nói.


“À,” Vương Việt gật đầu lùi về lại phòng bếp, chưa qua một giây đã thò đầu ra, “Cứ bỏ vào nồi hấp là được à?”

“Đúng,” Lư Nham gạt tàn thuốc, suy nghĩ hai giây rồi lại bổ sung thêm một câu, “Phải bỏ nước vào nồi hấp, dùng bát đong một bát nước đổ vào là được.”

“Được rồi!” Vương Việt nói từ phòng bếp.

Lư Nham tiếp tục nằm trên sofa nghe động tĩnh bên trong, đổ nước, bỏ giá hấp, bỏ bát, bật lửa…. Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, không xảy ra sai sót gì.

Bắc lên hấp xong, hắn nghe thấy tiếng Vương Việt bắt đầu cắt rau thơm và hành, lần này không dùng đại chiêu nữa, Lư Nham nghe thấy Vương Việt tự mình cắt, cắt xong còn băm vụn cả buổi, nghe tiếng như thể dùng lực chặt sườn.

Tập luyện trong khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả lắm mà.

Nửa tiếng sau, Vương Việt cuối cùng cũng bận bịu xong, chạy đến phòng khách báo cáo: “Anh ngồi dậy đi, chuẩn bị được ăn rồi!”

“À, được.” Lư Nham đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn.

Vương Việt bê cái bát từ trong bếp ra đặt trước mặt hắn, rồi lại đặt một cái thìa lên, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ: “Anh ăn thử xem?”

Lư Nham cúi đầu ngửi: “Thơm lắm!”

“Đúng không! Thơm đúng không, em cũng thấy thơm!” Vương Việt rất hưng phấn chạy vào bếp bê một bát khác ra, “Em vẫn chưa ăn thử đâu.”

Lư Nham cầm lấy thìa, múc một miếng bỏ vào miệng, sau đó thốt lên một tiếng: “Ngon!”

Câu này không phải là hắn muốn động viên Vương Việt, mà đúng là hương vị rất được, mặn nhạt thích hợp, bởi vì dùng siêu năng lực đánh trứng, cho nên vị trứng hấp rất tinh tế.

Hương vị nằm ngoài dự đoán của hắn, chính hắn làm ra cũng chỉ được vị chừng này.

“Ăn ngon thật à?” Hai mắt Vương Việt rất sáng, cậu cúi đầu tự mình ăn một miếng to, nhâm nhi xong thì cười, “Ăn ngon thật!”

“Phủ Phủ,” Lư Nham duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên mũi cậu, “Cảm ơn em.”

“Về sau có thể ngày nào cũng làm cho anh ăn.” Vương Việt vừa ăn vừa nói.

“Được.” Lư Nham gật đầu.

“Lần tới bỏ ít socola vào thử đi, ngọt chắc ăn cũng ngon nhỉ.” Vương Việt chống cằm, vẻ mặt tò mò.

“… Ăn mặn một khoảng thời gian đã đi.” Lư Nham cẩn thận nói, tránh làm tổn thương nhiệt tình của cậu, “Anh thích ăn mặn.”

“Thế à?” Vương Việt cười, múc một thìa từ trong bát mình ra bỏ vào trong bát hắn, “Vậy chúng ta ăn mặn một tháng trước đi.”

“Được.” Lư Nham gật đầu.

Ngày kia bọn họ phải xuất phát, bên Thẩm Nam đã sắp xếp ổn thỏa.

Không có thời gian một tháng để Vương Việt ngày ngày hấp trứng, Lư Nham tin Vương Việt đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, nhưng Vương Việt nói là một tháng, Lư Nham cũng phối hợp đồng ý cùng.

Lúc Lư Nham sửa soạn đồ đạc,Vương Việt đang đổi nước cho hành tây, rồi bỏ thêm ít đường trắng vào, cậu học được chiêu này từ trên mạng, nghe nói có thể làm hoa bị cắt xuống sống lâu hơn một chút.

Lư Nham vốn định nói là hành tây kia có rễ, có nước là sẽ sống được, không nước em có để một tháng cũng sẽ không hỏng, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Việt, hắn chỉ nói một câu: “Hay là mang đi theo?”


“Không cần,” Vương Việt liếc mắt nhìn hắn, “Về nhanh thôi mà.”

Lư Nham cười: “Ừ, cũng phải.”

Từ sau hôm đó, bọn họ đã không còn nhắc lại chuyện giải phẫu nữa, Lư Nham biết trong lòng Vương Việt không yên tâm, hắn cũng như vậy, nhưng so sánh với Vương Việt thì, lo lắng của hắn căn bản không tính là gì.

Vương Việt có lẽ là không muốn làm cho hắn nhìn ra được, bên ngoài vẫn có thể coi là ổn, nhưng hành vi khác thường hấp trứng chín lần trong vòng hai ngày đã làm bại lộ cậu.

Lư Nham sống tới giờ, mới là lần đầu ăn trứng hấp tới nỗi muốn khóc, nếu không phải hộp trứng trong tủ lạnh đã hết, Vương Việt có lẽ sẽ tiếp tục nỗ lực.

Tối trước hôm lên đường, Lư Nham cuối cùng cũng được ăn thứ đó ngoài trứng hấp, vì hết trứng gà, cho nên hắn hấp cho Vương Việt mấy cái bánh bao.

Vương Việt có lẽ là cũng đã ăn ngán trứng hấp, ăn một mạch năm cái bánh bao vẫn chưa hết thòm thèm.

Trong “thời gian cố định cho Vương Việt lải nhải” buổi tối, Vương Việt nằm nhoài lên người Lư Nham lải nhải: “Em phát hiện dạ dày là căng to ra được, em ăn mấy cái bánh bao?”

“Năm cái.” Lư Nham cầm cuốn “kỹ xảo câu cá” đọc.

“Anh ăn mấy cái?” Vương Việt hỏi.

“Bốn cái.” Lư Nham cười.

“Anh xem, căng to lên rồi đúng không, em ăn nhiều hơn cả anh.” Vương Việt nhỏ giọng nói, hơi đắc ý.

“Anh vốn cũng không ăn nhiều…”

“Vốn là nhiều hơn em!”

“Ừ, ừ, ừ, dạ dày em đã căng đến năm cái bánh bao cũng không thành vấn đề nữa rồi, trâu bò quá.”

“Ai…” Vương Việt trở mình, vuốt bụng, mãn nguyện chép miệng vài cái, “Sức ăn khỏe như trâu, ăn được cả con lợn nái.”

Lư Nham ngây người, trở mình quay mặt về phía Vương Việt: “Ngài còn đọc cả Hồng Lâu Mộng kia à?”

“Cái gì cơ? Em chưa đọc bao giờ.” Vương Việt xoa mũi, “Lúc 18 nhìn thấy thức ăn sẽ thích nói câu này…”

Nhắc tới 18, Vương Việt đột nhiên yên lặng, trở mình quay lưng về phía Lư Nham: “Em mệt rồi.”

“Ngủ đi,” Lư Nham kéo chăn cho cậu, ôm cậu vào lòng, “Ngủ ngon, Phủ Phủ.”

“Ngủ ngon, Nham Nham.”

Ngày hôm sau, Lư Nham dậy rất sớm, trời bên ngoài vẫn đang tối, Lư Nham lấy điện thoại qua nhìn giờ, vừa mới qua năm giờ.

Hắn nằm một lúc, tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, đột nhiên nhìn thấy Vương Việt đang trợn tròn mắt nằm trên giường, trông không phải vừa mới tỉnh.

“Đệt, làm anh sợ giật cả mình,” Lư Nham nhỏ giọng nói, xoa mặt cậu, “Sao lại tỉnh sớm thế?”

“Tỉnh lâu rồi,” Vương Việt cười, “Anh chưa tỉnh nên em không dám cử động.”

“Không ngủ được à?” Lư Nham nằm trở về bên cạnh cậu, ôm lấy cậu.

“Ừ,” Vương Việt xoay người sang gác chân lên người hắn, “Lại sắp đi du lịch rồi nên hào hứng quá.”

“Anh cũng thế,” Lư Nham hôn lên trán cậu, “Vậy chúng ta dậy đi.”

“Hôm nay không chạy bộ được không?” Vương Việt hỏi.

“Được.”

“Em muốn ăn sữa đậu nành với bánh quẩy.”

“Anh đi mua.”


So sánh với sức ăn năm cái bánh bao ngày hôm trước, sức ăn buổi sáng của Vương Việt nhỏ hơn nhiều, hai cái bánh quẩy nửa cốc sữa đậu nành xong đã bày tỏ không ăn nổi nữa.

Lư Nham cũng không có khẩu vị gì, nhưng cảm thấy trạng thái lo lắng hãi hùng của hai người không tốt cho sức khỏe, cho nên đã ăn sạch bánh quẩy và sữa đậu nành Vương Việt bỏ thừa lại.

“Đi!” Lư Nham vỗ vai Vương Việt, “Lên đường.”

Thẩm Nam không sắp xếp địa điểm phẫu thuật ở địa bàn của mình, theo như cách nói của gã, chính là xuất phát từ cẩn thận, hoàn cảnh càng xa lạ càng an toàn.

Có điều, vậy cũng tốt, đường đi sẽ gần hơn một ít, Lư Nham không yên tâm về trạng thái của Vương Việt, thời gian ở trên đường càng ngắn càng tốt.

Lần này, hai người bọn họ lái xe trên cao tốc cả một đường, không ngắm phong cảnh, không dừng xe lại ăn, hai ngày đã chạy tới địa điểm Thẩm Nam chỉ định.

Vừa xuống cao tốc đã thấy trên ngã rẽ đậu một con xe con màu vàng.

Xe con vừa nhìn thấy xe hai bọn họ ra, đã lập tức khởi động, dẫn đường phía trước cho bọn họ.

“Là Thẩm Nam à?” Vương Việt ngồi ngay ngắn.

“Ừ, màu sắc đồng bóng như thế vừa nhìn đã biết là của Thẩm Nam…” Lư Nham châm điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống.

“Đẹp đấy, đẹp hơn chiếc màu đen này.” Vương Việt rất có thiện cảm với màu vàng kim sáng ngời.

“Vậy bảo anh ta dừng xe lại, anh sang đổi với anh ta?” Lư Nham hỏi cậu.

“Không cần,” Vương Việt nở nụ cười, “Thẩm Nam sẽ nói anh bị thần kinh.”

Xe Thẩm Nam đi phía trước dẫn bọn họ xuyên qua toàn bộ khu nội thành, lái tới tận một khu biệt thự mới xây ở khu mới khai phá phía nam.

“Hoàn cảnh không tệ nhỉ.” Lư Nham nhìn qua xung quanh, cười với Vương Việt.

Thẩm Nam xuống xe, đi tới, Lư Nham mở cửa xe ra nhìn gã: “Bại gia.”

“Không bại, xong việc này bán sang tay còn có thể kiếm được không ít đâu…” Thẩm Nam móc từ trong túi ra một gói kẹo sữa đưa cho Vương Việt, “Kẹo nhập khẩu, ăn ngon lắm.”

“Cảm ơn.” Vương Việt nhận lấy kẹo, mắt sáng lên.

Biệt thự gần như là trống không, chỉ trang hoàng cửa sổ, cầu thang, sàn nhà gì đó, Thẩm Nam không nói nhiều, dẫn bọn họ đi lên tầng: “Thiết bị đã ở dưới tầng, đã chuẩn bị đầy đủ, tôi đã trang trí qua phòng ngủ trên tầng rồi, hai hôm nay đừng ra ngoài, cứ nghỉ ngơi ở đây, cơm tôi cũng đặt rồi, đầu bếp làm xong sẽ đưa tới.”

“Ừ,” Lư Nham đi theo sau gã vào phòng ngủ, vào tình huống này còn muốn tìm đầu bếp nấu ăn tại nhà, thật sự là phong cách của Thẩm Nam.

Thẩm Nam mở cửa sổ phòng ngủ ra, nhìn ra bên ngoài: “Xung quanh đây chưa có mấy nhà vào ở, yên tĩnh.”

“Ừ,” Lư Nham thả hành lí xuống đất, Vương Việt ngồi xuống giường, vẫn đang vội vàng ăn kẹo.

Thẩm Nam đặt chìa khóa lên bàn: “Tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Thẩm Nam đi rồi, Lư Nham đi lòng vòng tầng trên tầng dưới, đồ vật đều chỉnh tề, còn có một cái máy chiếu rất to, thậm chí còn có một giá sách đầy sách.

Lư Nham mở tủ sách ra, lấy mấy quyển sách ra nhìn, còn đều là chữ Khải…

“Người này đúng là câu nệ.” Lư Nham chép miệng.

“Kẹo này ăn ngon lắm,” Vương Việt đưa túi kẹo tới, “Anh ăn thử đi.”

Lư Nham bóc một viên bỏ vào miệng: “Em tắm rửa đi rồi ngủ một lúc, hai hôm nay vẫn chưa nghỉ ngơi được tử tế.”

“Nham Nham,” Vương Việt nhảy quỳ trên giường, giang tay về phía hắn, “Lại đây.”

“Ừ?” Lư Nham đi tới.

Vương Việt đưa tay ôm lấy Lư Nham, vỗ về lên lưng hắn: “Đừng sợ.”

“Không sợ.” Lư Nham cười.*Trứng hấp, làm cũng có vẻ đơn giản nhưng tôi lựa chọn ra hàng mua về ăn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.