Đọc truyện Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) – Chương 29: Nông quảng thiên địa
*là tên chương trình giống kiểu Bạn của nhà nông Việt Nam
Lư Nham ngủ rất ít khi nằm mơ, hắn vẫn luôn cảm thấy, nằm mơ sẽ ảnh hưởng tới cảm giác về hoàn cảnh xung quanh lúc hắn đang ngủ, vả lại, tối hắn đi ngủ, cứ ngủ một tiếng hắn sẽ tỉnh một lần.
Nhưng hôm nay lại hơi khác, không chỉ cả đêm không tỉnh lại lần nào, mà hắn còn làm rất nhiều giấc mơ.
Từng giấc mơ đều như thể có thật, hầu hết cảnh trong mơ đều chỉ có hai người.
Hắn và Vương Việt.
Lúc mở to mắt, hắn cảm thấy mình vẫn chưa ngủ, giống như thể xuyên về hai ba năm trước, một lần nữa trải qua khoảng thời gian đó.
Nhìn chằm chằm mạng nhện giăng trên xà nhà trên trần rất lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, phát hiện bên cạnh trống không, Vương Việt không biết đã không ở trong phòng từ lúc nào.
“Phủ Phủ!” Lư Nham lập tức căng thẳng, xoay người nhảy xuống giường.
Thôn này không lớn, rất hẹp, một người xa lạ như Vương Việt nếu như đi lại lung tung trong thôn, quá thu hút ánh mắt người khác.
Có điều, lúc Lư Nham đầu bù tóc rối xỏ giày, hắn đã nhìn thấy Vương Việt đang ngồi xổm trên đống lá rụng sau nhà qua cửa sổ.
Hắn tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi tới mở cửa sổ ra: “Phủ Phủ.”
Vương Việt quay đầu lại, lúc nhìn thấy hắn thì mắt sáng lên, chạy tới cạnh cửa sổ: “Chào buổi sáng Nham Nham.”
“Chào buổi sáng,” Lư Nham cười, “Dậy lâu chưa?”
“Mới một lúc,” Vương Việt chống tay lên cửa sổ, “Thấy anh chưa tỉnh nên em tự ra ngoài chơi, không khí ở đây là ngọt.”
“Không ngửi thấy mùi phân lợn à?” Lư Nham ngửi trái hít phải rất làm quá, “Từ căn nhà này đi thêm bốn căn nữa chính là một cái chuồng lợn.”
“Vậy cũng dễ ngửi hơn mùi bụi trên người anh.” Vương Việt cũng nghiêm túc ngửi trái hít phải.
“Giờ không có nữa đúng không?” Lư Nham giật áo lên ngửi.
“Ừ.” Vương Việt ngửa mặt, hai mắt cười cong lên.
Lư Nham nhìn cậu không nói gì.
Nụ cười quen thuộc này, cảm giác quen thuộc lúc hai người ở bên nhau.
Ấm áp mà cuồn cuộn ở nơi sâu thẳm trong ký ức hắn.
Hắn nghiêng người ra ngoài cửa sổ.
Vương Việt cũng không nói nữa, chống tay lên cửa sổ nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên tia nắng ban mai.
Lư Nham hơi cúi đầu xuống, nhìn vào hai mắt cậu.
Chăm chú nhìn sâu vài giây, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Vương Việt.
Môi Vương Việt ướt át mà mềm mại, lúc khẽ chạm vào có thể cảm nhận được run rẩy nhè nhẹ.
Nụ hôn này kéo dài cũng không lâu, lúc lưỡi Lư Nham chạm tới môi Vương Việt, một trận ầm ĩ vang tới từ bên chuồng lợn.
Lư Nham nhanh chóng duỗi tay tóm chặt lấy tay Vương Việt, kéo nửa người cậu vào cửa sổ, một tay khác thì sờ tới súng sau thắt lưng.
“A!” Bụng Vương Việt va vào cửa sổ mấy cái, hô lên một tiếng: “Là gà! Gà…”
Một đàn gà chạy ra khỏi chuồng lợn, cả đường cục ta cục tác chạy qua trước mặt Lư Nham.
“Đệt.” Lư Nham thả tay ra.
“Động tác anh chậm chút thôi không được à?” Vương Việt lui ra sau hai bước, xoa bụng.
“Nếu như có người qua đây thật, chậm chút thôi hai ta đều phải chết.” Lư Nham chống tay lên cửa sổ nhảy ra sau nhà, “Va vào đâu rồi? Anh nhìn xem nào.”
“Bụng.” Vương Việt vén áo lên cúi đầu xuống nhìn, trên làn da trắng nõn đã bị cọ ra vệt hồng hồng.
“Dễ bị cọ thế.” Lư Nham cười, duỗi tay vào xoa, phát hiện trên người Vương Việt rất lạnh, “Lạnh à? Vào nhà mặc áo khoác đi.”
“Không có cảm giác gì,” Vương Việt đi theo Lư Nham vào nhà, “Em quen rồi.”
“Tối hôm qua còn kêu lạnh mà.” Lư Nham cười nói.
“Lúc anh ở bên cạnh mới kêu, bình thường em cũng có kêu đâu, ngủ rồi là không lạnh.” Vương Việt đi được hai bước lại chạy tới ôm lấy cánh tay Lư Nham, đi dựa vào người hắn.
Vào nhà, Lư Nham lục lọi tủ, lấy từ trong túi ra một cái áo khoác dài rồi ném cho Vương Việt: “Mặc cái này đi, hơi to, nhưng mà ở đây dù sao cũng không có ai nhìn, người dân quê đều ăn mặc rất… tùy ý.”
“Nham Nham,” Vương Việt vừa mặc áo vừa nghĩ ngợi, “Thật ra có người lại đây em sẽ biết.”
“Em cảm nhận được à?” Lư Nham dựa vào cửa tủ.
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, kéo khóa áo khoác lên, “Nhất là… cái áo này em mặc vào trông giống như cái lều.”
“Nhất là ai?” Lư Nham hỏi.
Vương Việt cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói một câu: “Nhất là 18.”
“18 là ai?” Lư Nham đi tới trước mặt cậu, xoa xoa tóc cậu.
“18 là… đứa bé ở cạnh phòng em,” Vương Việt nói hơi ngập ngừng, “Chính là người cho em nghe bài hát kia, hai bọn em trước đây vẫn luôn nói chuyện phiếm trên QQ với nhau.”
“Cậu ấy giống em à?” Lư Nham hỏi nhỏ, trong ký ức của hắn không có nội dung đó.
“Ừ.” Vương Việt gật đầu.
Lư Nham nhớ tới người gặp phải dưới bãi đỗ xe ngầm hôm kéo lưới, trong lòng giật lên một cái: “18 trông thế nào?”
Vương Việt không trả lời hắn, như thể không nghe thấy, xoay người cầm cái chai trên bàn bắt đầu uống nước.
Lư Nham nhìn cậu uống một hơi hết nửa chai rồi cầm chai trong tay cậu lại, sau đó duỗi tay tới búng tay một cái trước mặt cậu: “Ợ.”
Vương Việt vừa định nói, còn chưa mở miệng đã ợ một cái, ngơ ngác, sau đó ôm bụng cười, cả buổi mới nói: “Sao anh biết em sẽ ợ?”
“Trời lạnh như thế, sáng sớm dậy uống nước đầy bụng, không ợ mới là lạ.” Lư Nham uống nốt nước trong bình.
“Em không biết,” Vương Việt vẫn đang cười, hai mắt không thấy đâu, “Em nghĩ là ăn nhiều quá mới ợ.”
Lư Nham xoa lên đầu mũi nhăn lại vì cười của cậu: “18 trông thế nào?”
Nụ cười của Vương Việt tức khắc đọng lại trên mặt, nhìn Lư Nham, lại ợ cái nữa.
“Có phải là… trên mặt có rất nhiều băng vải?” Lư Nham cũng nhìn lại cậu.
Vương Việt cắn môi, cúi đầu, rất lâu sau mới gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
“Đi,” Lư Nham ôm chầm lấy vai cậu, xoa lên cánh tay cậu, “Chúng ta đi nấu gì ăn đi.”
Vương Việt không nói gì, im lặng đi cùng hắn ra ngoài.
Nghe thấy đồ ăn vậy mà lại không nhảy nhót, Lư Nham thấy hơi bất ngờ.
Đi theo con đường nhỏ trong thôn được một đoạn khá dài, Vương Việt ở phía sau hắn mới nói rất nhỏ: “Trước kia trên mặt 18 không có băng vải.”
“Ừm?” Lư Nham nói, vẫn chậm rãi đi về phía trước.
“Sau này trên mặt em ấy có vết thương, rất nhiều… vết thương,” Giọng Vương Việt càng nhỏ đi, “Là… nhưng là… không phải…”
Lư Nham dừng chân, xoay người lại: “Không phải em làm, đúng không?”
“Ừ, nhưng là…” Vương Việt cau mày.
“Là một “em” khác, đúng không?” Lư Nham hỏi khẽ.
Vương Việt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Muốn ăn gà không?” Lư Nham hỏi cậu, “Hay là muốn ăn vịt? Chúng ta bắt một con về ăn.”
Vương Việt mãi lâu sau mới nuốt nước bọt: “Vịt!”
Lư Nham dẫn Vương Việt đi ra tận ngoài ruộng, đi thêm đoạn nữa sẽ có mấy ao cá, nông dân sẽ thả vịt trên đường, hắn định qua nhìn thử, rồi mua lại một con của người ta.
Gió rất mạnh, Lư Nham quay đầu lại nhìn Vương Việt, trước kia lúc có gió không cần lo cho Vương Việt có lạnh không, giờ lại khác, Vương Việt giờ là một con người, áo vốn đã to bị gió lọt vào giờ càng giống cái lều hơn.
Lư Nham kéo dây chun ở gấu áo lại cho cậu, nhìn lại thấy hơi buồn cười: “Giờ không giống cái lều nữa.”
“Giống cái kẹo mút,” Vương Việt cúi đầu nhìn, “Hơi muốn ăn kẹo mút.”
“Chốc nữa đi đến tiệm tạp hóa trong thôn mua cho em.” Lư Nham nhìn thoáng qua đầu kia thôn.
Vương Việt cả dọc đường đều không yên phận, nhìn đông ngó tây, cục đá trên đường ruộng cũng nhặt lên xem.
Lư Nham cảm thấy mình như đang dắt chó con đi dạo, đi vài bước lại phải dừng lại chờ một lúc, từ sau thôn đi tới bên bờ ao cá mất gần một tiếng.
“Nhìn thấy vịt!” Vương Việt chỉ vào bờ ao, hơi hào hứng, “Lần đầu tiên em thấy vịt thật!”
“Đi vào nhà nhìn xem có người ở nhà không.” Lư Nham kéo cậu đi về phía con đường vòng quanh ngôi nhà cũ.
“Không có ai.” Vương Việt đi theo vài bước rồi nói một câu.
Lư Nham đi tới bên ngoài ngôi nhà, gõ cửa, rồi gọi vài tiếng, chắc chắn là không có ai ở nhà.
“Làm sao bây giờ?” Vương Việt hơi thất vọng hỏi, nhưng không chờ cho Lư Nham nói, cậu đã quay đầu chạy tới bên bờ ao ngồi xổm xem vịt.
Lư Nham lấy ví tiền, rút tờ một trăm ra, gấp vài lần rồi nhét vào khe cửa bên cạnh ổ khóa.
Đi vài vòng trước sau căn nhà, tìm được một sợi dây thừng rách, có lẽ là trước đây dùng để buộc trâu.
“Làm gì thế?” Vương Việt quay đầu lại nhìn dây thừng trên tay hắn.
“Bắt vịt chứ sao, em không ăn à?” Lư Nham ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhặt tảng đá, buộc một đầu dây lên tảng đá.
“Bắt thế nào?” Vương Việt lập tức có hứng thú, nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Lư Nham cười, đứng lên, cầm sợi dây thừng bắt đầu chậm rãi quăng ra xung quanh.
Dây thừng dần phóng ra từ trong tay hắn, lúc vịt chui vào phạm vi, Lư Nham vung tay lên, dây thừng buộc theo cục đá bay ra ngoài, chuẩn xác vòng vài vòng trên cổ vịt.
Lư Nham nhanh chóng túm dây thừng, vài cái đã rút dây thừng trở về, vịt cũng bị kéo theo về bờ.
“Cứ bắt như vậy thôi,” Lư Nham xách con vịt về, “Đi thôi, về nấu vịt.”
“Ừ.” Vương Việt vui vẻ gật đầu.
Vương Việt vẫn luôn có cảm xúc tốt, không biết là vì mới mẻ về hoàn cảnh xung quanh hay là vì sắp được ăn, có điều, vào nhà xong, cậu lại im lặng.
Lư Nham đợi một lúc lâu, chuẩn bị tốt bếp lò trong bếp, đun nước, đang định tìm con dao, lại nhìn thấy Vương Việt đang ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm vào con vịt, xuất thần.
“Phủ Phủ,” Lư Nham khom lưng vỗ vai Vương Việt, “Không thì em ra sau chơi một lúc đi? Anh chuẩn bị xong thì gọi em đến ăn.”
“Không sao.” Vương Việt cười, nhưng do dự rồi vẫn đứng lên đi ra ngoài.
Trong lúc chờ nước sôi, hắn rửa lại nồi niêu bát đũa, rồi đi tới bên cửa sổ nhìn thử, Vương Việt đang ngồi trên một tảng đá lớn sau nhà nhặt từng mảnh lá rụng dưới đất lên ghép lại hoàn chỉnh, nắm ở trong tay.
Lư Nham đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh con vịt, nhỏ giọng nói một câu: “Không biết niệm kinh, không thể nào siêu độ được cho mày, nhưng đảm bảo mày có thể chết không cảm giác, mày đừng kêu đấy.”
Đang định đưa tay cầm lấy dao, Lư Nham nghe thấy một tràng tiếng bước chân từ sau nhà chạy vội vào nhà, tiếp đó Vương Việt đi vào phòng bếp, khom lưng sờ lên đầu con vịt một cái, rồi lại xoay người chạy ra ngoài.
Lư Nham khó hiểu, nghe tiếng bước chân cậu chạy một mạch ra sau nhà, cúi đầu thì phát hiện con vịt đã sững sờ nằm dưới đất không nhúc nhích.
“Hơ.” Lư Nham dừng tay đẩy đẩy một cái, con vịt vẫn bất động như đã nhập định.
Lư Nham nhanh chóng hạ dao, cắt tiết, lúc dùng nước sôi vặt lông mới cảm thán trong lòng một câu.
Khống chế kiểu quái gì đây.
Đến vịt cũng được.
Rửa vịt chặt vịt xong, Lư Nham ở trong bếp gọi một tiếng: “Phủ Phủ!”
“Dạ!” Vương Việt ở bên ngoài nói.
“Muốn ăn có canh hay là không có canh?” Lư Nham hỏi.
“Không có canh,” Vương Việt chạy tới đứng bên cửa sổ, “Có canh gì khác không?”
“Em còn giỏi yêu cầu nhỉ,” Lư Nham xoa tay, “Đi thôi, đi vào thôn mua ít nguyên liệu, tiện thể mua luôn kẹo mút cho em.”
Cổng thôn có một tiệm tạp hóa, và một hai quầy bán thức ăn, thịt và rau đều có, đều là đồ nhà nông dân ăn không hết mang ra bán.
Lư Nham đi tới trước tiệm tạp hóa mua kẹo mút, nhìn thấy hơn mười vị thì hỏi ông chủ một câu: “Loại nào ngon?”
“Đều ngon cả, trẻ con đều thích ăn.” Ông chủ ngồi sau quầy đang xem tivi chăm chú.
Lư Nham quay đầu lại nhìn Vương Việt, Vương Việt thò đầu qua nhìn, “Mỗi loại một cái đi, trẻ con đều thích ăn mà.”
“Vậy được,” Lư Nham nhìn vẻ mặt ra vẻ của Vương Việt, nhịn cười, lấy mỗi loại một cái, “Nhiều như thế, trước lúc ăn cơm chỉ cho trẻ con ăn một cái thôi.”
“Ừ, chỉ cho nó ăn một cái thôi.” Vương Việt gật đầu.
Mua dầu muối tương giấm xong, Lư Nham lại tới quầy thức ăn chọn cải thảo, còn có một đống nấm nông dân hái được trên núi, hắn đều mua lại hết.
“Nấm à?” Vương Việt nhéo lên mép mũ nấm.
“Ừ, cái này nấu canh ăn ngon lắm,” Lư Nham dẫn cậu trở về, “Thời gian này chúng ta chỉ ở đây, đầu tiên trốn đã, với lại anh phải ngẫm lại vài việc, trong khoảng thời gian này muốn ăn gì thì nói, anh làm cho em.”
“Muốn ăn khoai sọ ngào đường*,” Vương Việt chưa hề suy nghĩ gì đã nói.
“…Mai ngào, hoặc là tối, trong thôn không bán khoai sọ, phải ra ngoài lên trên thị trấn mới có.”
“Vậy thôi, ăn gì ở đây có đi, thật ra có ở đây vĩnh viễn cũng được,” Vương Việt đi được vài bước, thì chạy vào bên cạnh căn nhà cũ, nhìn vào nửa cánh cửa hỏng, “Heo kìa!”
“Ừ,” Lư Nham cũng đi qua liếc mắt nhìn, trong nhà nuôi chừng mười con heo con, “Phía trước vẫn có nữa, to lắm, một con to bằng ba lần người em.”
“Con nhỏ đáng yêu,” Vương Việt cười, chỉ vào con lợn, “Đi giống như đi giày cao gót.”
“Thích không, mua một con cho em nuôi?” Lư Nham ném một cái nấm vào trong chuồng heo, đám heo con không có hứng thú gì, cùng nhau ngửa đầu lên nhìn hai người họ.
“Đừng,” Vương Việt lùi lại, “Lớn rồi không ở vừa cái nhà kia.”
Lư Nham cười không nói gì nữa, hai người chậm rãi trở về theo con đường đất nhỏ trong thôn.
Hắn cũng không định thường trú lâu dài ở đây, hang thỏ chỉ là chỗ lánh nạn đột xuất, ở lâu rất khó đảm bảo có gì bất trắc xảy ra, lại còn có chuyện vẫn cần phải giải quyết.
Giang Nhị, những người ở WC, tung tích của Thẩm Nam, còn có cả Quan Ninh.
Quan Ninh phái cho hắn vụ này, nghĩa là Quan Ninh hẳn có biết tới những chuyện này, vậy thì tình cảnh hiện giờ của bà chị cũng sẽ không được ổn…
Lư Nham nhìn Vương Việt đang đi bộ chốc đi chốc dừng bên cạnh, thật ra hắn lại muốn cứ nhàn nhã ở lại một nơi nào đó cả đời, không bao giờ xuất hiện nữa.
Trước kia cũng từng nghĩ như vậy, trong những ngày ở chung với Vương Việt lần đầu tiên.
Ký ức dần dần sống lại, vẫn chưa rõ ràng, lại dần dần trở nên quen thuộc.
Lư Nham nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Vương Việt.
Mơ thấy, nhưng hắn biết đó là ký ức của hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Việt thật ra hẳn là mấy tháng sau khi hắn nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ này không có thời hạn.
Trước đó có thể là vẫn không có cơ hội vào được viện nghiên cứu, hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Cho tới tận lúc Vương Việt đột nhiên xuất hiện bên ngoài viện nghiên cứu.
Trên quảng trường tấp nập nhất của khu mới thành phố.
Lư Nham chưa bao giờ ra tay ở nơi như vậy, hắn sẽ theo dõi như một con sói, chờ đợi, tới tận lúc cơ hội thích hợp nhất tới.
Nhưng hôm đó, từ ánh mắt đầu tiên thấy rõ Vương Việt qua ống nhòm, hắn biết mình gặp phải phiền toái.
Vương Việt liếc mắt lại nhìn hắn một cái.
Không ai có thể đứng trong đám đông, từ một khoảng cách xa như vậy, chính xác tìm được phương hướng bị theo dõi, nhưng từ lúc hắn cầm lấy ống nhòm tìm thấy Vương Việt cho tới lúc Vương Việt quay đầu lại nhìn hắn, chỉ cách có vài giây.
Sau đó…
Ký ức sau đó như thể một trang giấy bị xé thành từng dải…
“Vịt làm thế nào?” Vương Việt quay đầu hỏi hắn.
“À? Vịt ngũ vị* đi, dễ làm, ăn lại ngon, chủ yếu là nguyên liệu đi kèm cũng đơn giản.” Lư Nham nói.
“Anh dạy em đi, em muốn học nấu ăn,” Vương Việt phất tay làm động tác nấu ăn, “Về sau muốn ăn gì là có thể tự làm.”
“Được,” Lư Nham chần chừ, rồi hỏi một câu, “Trước kia anh chưa bao giờ nấu gì cho em ăn à?”
Vương Việt đột nhiên trông có vẻ hơi buồn, đi cũng không vung vẩy tay nữa, một lúc sau mới nói: “Không.”
“Vì sao?” Lư Nham không thể hiểu nổi bản thân.
“Không nhớ.” Vương Việt cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
Lúc Lư Nham đến cửa căn nhà cũ, Vương Việt ngồi trước cửa cúi đầu.
“Anh bảo dịch dinh dưỡng cô đặc có thuốc ức chế,” Vương Việt ngẩng đầu lên, “Bảo là ăn cái kia an toàn hơn.”
“…À.” Lư Nham ngỡ ngàng, hiểu được đại khái là có ý gì.
“Chốc nữa em có được ăn vịt không?” Vương Việt vẫn lo lắng nhất là chuyện này.
“Ừ, muốn ăn thì ăn.” Lư Nham mở cửa vào nhà, là ức chế năng lực, hay là ức chế Giang Nhị?
Tâm trạng của Vương Việt chuyển biến rất nhanh, lúc Lư Nham bắt tay vào làm vịt, cậu đã bắt đầu nhảy nhót tung tăng lẽo đẽo theo sau trong phòng bếp, nhiệt tình sắp mâm sắp bát.
Lư Nham chặt vịt rồi vứt vào nồi, lúc làm nước hàng, hắn vẫy vẫy tay với Vương Việt: “Lại đây ngửi đi, thơm không?”
“Thơm,” Vương Việt nhắm hai mắt hít vào một hơi, “Ăn được chưa?”
“Sắp được rồi, vừa rồi bỏ vào nồi vẫn đang sống.” Lư Nham cười.
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, nhìn chằm chằm hắn một lúc, “Nham Nham.”
“Sao.” Lư Nham lên tiếng, không dừng động tác đảo đảo trên tay.
“Hôn em cái nữa đi.” Vương Việt nói.
Tay Lư Nham đang cầm xẻng nấu ăn dừng lại, hắn hơi sững lại, rồi rướn tới gần hôn lên môi Vương Việt.
Vương Việt cũng nhướn người thật nhanh về phía trước, hai tay vòng lấy cổ hắn, môi dán chặt lên.
Lư Nham có choáng váng trong nháy mắt, đang do dự xem có nên thả cái xẻng ra hôn cho đàng hoàng hay không, Vương Việt đã đưa lưỡi ra, liếm lên giữa môi hắn.
Đệt! Lư Nham hơi kinh ngạc, còn biết cả cái này nữa?
Hắn ném cái xẻng vào nồi, ôm lấy eo Vương Việt, cúi đầu, đè lên môi Vương Việt.*vịt ngũ vị: chưa được ăn bao giờ, chắc là ngon lắm
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
*khoai sọ ngào đường: cũng chưa được ăn bao giờ – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –