Đọc truyện Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo – Chương 30
Cái gì…… Cái gì! Diêu Nhật Hiên trợn tròn mắt, “Hắn thật sự đem chúng ta dọn qua đây?”
“Đúng vậy!” Diêu Bình An nhất nhất chỉ cho cậu xem, “Gian phòng này chú nói là bố trí riêng cho con, mấy thứ này cũng là mua cho con, thật tuyệt quá ha? Bất quá, đồ đạc trong nhà chúng ta con cũng có mang qua đây.”
Bé con cố ý mở tủ ra, chỉ một chiếc hộp hình nhân vật phim hoạt hình, “Ba ba yên tâm, tiền của nhà mình với sổ tiết kiệm ngân hàng con đều có lấy, không có quên đâu ba.”
Chuyện này thì Diêu Nhật Hiên thật ra rất yên tâm, tiền bạc của nhà bọn họ vốn không có bao nhiêu tiền, Diêu Bình An từ khi bé xíu tới nay so với cậu còn nắm rõ hơn.
Đương nhiên, trong hộp này còn có tài sản cá nhân của Kì An Tu nữa nha, nhưng mà cái này không cần nói cho ba ba. Chú Kì nói, đây là bí mật nhỏ của hai chú cháu, sau này tiền bạc trong nhà để cho Tiểu Bình An chưởng quản là được, lại còn không dễ khiến cho người khác dòm ngó.
Diêu Nhật Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, “Chúng ta…… dọn qua đây?”
“Đúng vậy! Ba ba lo ngủ một ngày, còn bọn con bận rộn cả một ngày luôn đó! Chuyển nhà, chuyển trường, cũng là vừa mới dọn xong đó. Chú nói phải ghé qua công ty, lát nữa sẽ trở về!” Diêu Bình An đột nhiên cười khanh khách nói, “Nguyên lai quả táo kia so với con còn nhỏ hơn hai tháng nha, sau này nó sẽ làm bạn học với con! Ba ba hổng thấy cái mặt nó hôm nay khi nhìn thấy con đâu, nó tức lắm, nhìn mặt y như một con ếch bự!” Bé con vừa nói vừa làm mặt quỷ.
“Con còn chuyển trường ?” Diêu Nhật Hiên quả thực không thể tin được. Sao vừa tỉnh lại, thế giới này liền trở nên xa lạ với cậu quá vậy?
Không đợi cậu suy nghĩ kỹ càng, chuông cửa vang lên.
Diêu Bình An chạy trước đi mở cửa, còn làm mẫu,“Cửa ở lầu một có camera, có thể nhìn thấy người ở ngoài. Chúng ta hiện tại đang ở số 3503, ba ba phải nhớ kỹ nga!”
Diêu Nhật Hiên nhìn qua màn hình bên cửa nhìn thấy Kì An Tu đã về, không kịp tiêu hóa tin tức này, vẫn là trước đi rửa mặt thay quần áo mới được. Dù sao đi nữa, cậu cũng không muốn để đầu tóc rối bù, mắt đầy ghèn đi gặp người.
Từ trong tủ lấy ra một bộ đồ ở nhà màu xanh da trời có hình gấu con, giống như bộ đồ trên người Diêu Bình An, rất là đáng yêu, thay đổi xong đi ra, Kì An Tu đang ngồi xới cơm.
Đồ ăn là mua từ nhà hàng, có cá có thịt có rau xanh, phối thật sự thích hợp, cũng là món ăn hai cha con Diêu gia thích ăn, nhìn cũng rất là ngon, hơn nữa đối với một kẻ đói bụng nửa ngày mà nói thì đương nhiên là mỹ vị.
Kì An Tu tà tà cười nhìn cậu, “Tỉnh rồi, em đói bụng lắm phải không, mau tới ăn cơm đi! Uống canh trước đã, canh gà với cà rốt, Tiểu An An nói hai cha con rất thích!”
Hắn cởi áo vét ở ngoài, cà vạt cũng tháo ra, chỉ mặc áo sơ mi bên trong, tay áo xắn lên cao, mặc một cái tạp dề màu hồng phấn, bộ dáng gia chủ, thật đúng là ── ác hàn!
“Muốn uống canh! Muốn uống canh!” Tiểu Bình An tự rửa tay, ngồi trên chiếc ghế cao quơ quơ đôi tay nhỏ bé nhiệt tình kêu, còn ngoắc Diêu Nhật Hiên ngoắc, “Ba ba mau tới nha!”
Diêu Nhật Hiên mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng dưới mùi hương thơm nức của đồ ăn, vẫn là ngoan ngoãn đi qua ngồi.
Kì An Tu lấy thìa múc cho nhóc con một chén, lại cho cậu thêm một chén, cảm thấy mình thật biết nuôi nấng, còn săn sóc dặn dò,“Cẩn thận nóng nha!”
Canh thơm lừng, hương vị cũng tuyệt vời, uống vào dạ dày trống rỗng rất là thoải mái. Diêu Nhật Hiên bất giác quên mất mọi thứ, ăn hai chén cơm đầy, lại uống một chén canh mới cảm thấy no nê.
Chờ cậu cuối cùng thoả mãn buông đũa, Kì An Tu mới cười toe toét thu dọn chén bát,“Đúng là em rất đói bụng, em với Tiểu An An đi coi ti vi đi, anh đi rửa chén.”
Ách! Diêu Nhật Hiên ngượng ngùng xoa xoa bụng, theo vào nhà bếp,“Nếu không, để tôi rửa cho!”
“Không sao đâu, chỉ có mấy cái chén, rất nhanh!”
“Vậy tôi dọn dẹp thức ăn! Tủ chén nhà anh ở đâu?”
Kì An Tu ta tà liếc mắt một cái, đột nhiên ở trên mặt cậu hôn một cái,“Đây là phạt em nói lỡ lời! Ở đây không chỉ có là nhà anh, từ giờ trở đi, là nhà chúng ta! Đồ đều để trong cái tủ kia kìa, đi lấy đi.”
Diêu Nhật Hiên đỏ bừng mặt, lấy mấy cái hộp sạch sẽ bỏ đồ ăn vào, đậy kỹ càng, mới cất vào tủ lạnh.
Nhìn cậu làm phi thường thành thạo, Kì An Tu đột nhiên hỏi, “Em biết nấu cơm à?”
“Đúng vậy!” Diêu Nhật Hiên thuận miệng đáp,“Không nấu cơm ăn cái gì?”
Kì An Tu nói luôn, “Vậy ngày mai trở đi em sẽ nấu cơm!”
Hắn cầm chén tẩy rửa sạch sẽ đem cất, rửa tay xong thì mới mở ví rút ra thẻ tín dụng,“Đây là thẻ tín dụng, muốn mua cái gì thì tùy em. Nhà trẻ chỗ Tiểu An An học yêu cầu tự mang cơm hộp, cơ thể nó đang trong giai đoạn phát triển, em làm nhiều đồ ăn ngon một chút, mỗi ngày đều hầm canh đi, anh cũng thích uống. Ngô…… sau này chúng ta cũng mang cơm trưa theo đi, dù sao trong công ty lò vi ba, hâm nóng lại là được. Đỡ phải mất công anh mỗi ngày đi mua cơm, có phải không?”
Nhưng mà…… Diêu Nhật Hiên yếu ớt hỏi, “Chúng tôi…… thích hợp ở chỗ này sao?”
Thấy cậu cúi thấp đầu, vẻ mặt không tự tin. Kì An Tu không có trả lời, mà là nói với Tiểu An An một tiếng, dẫn cậu vào thư phòng.
Thư phòng hơi nhỏ, ngoài một giá sách bên tương và một bàn làm việc ra thì chỉ có một cái bàn trà nhỏ và hai chiếc ghế, vừa vặn để hai người ngồi nói chuyện.
Thần sắc Kì An Tu trở nên rất nghiêm túc, khiến cho Diêu Nhật Hiên rất bất an.
Không chút khách sao, Kì An Tu vào thẳng chủ đề hỏi,“Tiểu Hiên Hiên, cuộc hôn nhân của em rốt cuộc là sao?”
Diêu Nhật Hiên nghe vậy kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, sợ hãi nhìn hắn, yếu ớt dường như tùy thời sẽ vỡ vụn như thủy tinh.
***