Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Quyển 1 - Chương 30


Tô Di chậm rãi nói: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Thành thật mà nói, bây giờ tôi vẫn thích anh, cũng không ít hơn trước đây. Nhưng tôi không muốn sống trong cảm giác có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.”

Lý Yêu Yêu nghe mà lòng chua xót, dịu dàng nắm lấy tay Tô Di hôn một cái: “Sẽ không, sẽ không như vậy nữa đâu! Em xem, hơn một tháng qua em không để ý gì đến anh, cái này.. bài học kinh nghiệm lớn như vậy, anh sẽ nhớ kỹ mà.”

Tô Di nói: “Cho tôi xem thành ý của anh.”

Lý Yêu Yêu luống cuống đến là nhức đầu: “Em muốn anh làm gì?”

Tô Di nói: “Thành ý thế nào, tự anh suy nghĩ.” Dứt lời liền thu thập quần áo đi vào phòng tắm.

Lý Yêu Yêu ngồi trên giường gặm ngón tay thầm nghĩ: Thành ý là cái gì? À, mai đi mua hoa hồng! Không thì bảo sư phụ tính kế dùm mình?!

Lý Yêu Yêu nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, suy nghĩ bắt đầu méo mó vặn vẹo: Đè Tô Di xuống giường hung hăng làm liệu có được coi là thành ý hay không…

Đến khi Tô Di tắm xong thoải thoải mái mái ra khỏi phòng tắm, cầm một bộ quần áo sạch đưa cho Lý Yêu Yêu, đoạn nói: “Anh đi tắm..”

Lời còn chưa dứt, Lý Yêu Yêu nhào tới đè lên anh mà gặm cắn, phì phò phì phò bôi nước bọt lên mặt Tô Di.

Tô Di vừa đẩy hắn vừa cả giận nói: “Anh đừng có được một tấc lại tiến một thước! Còn đụng chạm nữa thì đi mà ngủ với sư phụ nhà anh đi!”

Lý Yêu Yêu dừng động tác, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Di đánh giá tính thực tế của lời nói này, qua năm giây, tim đập thịch một cái, tiếp tục vùi đầu vào cổ anh hôn như lang như sói.

Tô Di giận dữ: “Lý Yêu Yêu! Tôi không đùa giỡn với anh! Trước tiên anh hãy học tôn trọng tôi đi đã!”

Động tác của Lý Yêu Yêu dần chậm lại, một lát sau mặt không đổi sắc đứng dậy khỏi người Tô Di, mặt hầm hầm như tức điên lên mà không được bộc phát.

Tô Di điều hòa nhịp thở, mặt ửng hồng bò dậy từ dưới đất, nhặt quần áo ban nãy vừa mới lấy ra: “Anh đi tắm đi.”

Lý Yêu Yêu không nhận lấy, lạnh mặt đi vào phòng tắm, Tô Di nhíu mày hỏi: “Anh làm gì?”

Lý Yêu Yêu nói: “Quay tay!” Dứt lời liền đóng sập cửa lại.

Tô Di đứng trong phòng trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài: Mình đã thỏa hiệp quá sớm. Trước đây Lý Yêu Yêu quen thói muốn gì được nấy, giờ xem chừng hắn khó có thể chấp nhận được ngay.

Rốt cuộc nên làm sao cho phải?

Đợi Lý Yêu Yêu tắm xong đi ra, Tô Di đang mở to mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.


Mặt Lý Yêu Yêu bị hơi nóng làm đỏ lên, mắt nhìn chằm chằm một góc giường, giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn: “Này, đứng lên, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Tô Di từ từ đứng lên.

Lý Yêu Yêu hỏi: “Lần trước, nói đi Hà Lan kết hôn là sao chứ?” Tô Di ngẩn người, Lý Yêu Yêu hỏi tiếp: “Không phải đổi quốc tịch sao? Anh đây là người Trung Quốc, sao có thể để mất gốc mất gác được?!”

Tô Di cười cười lắc đầu, đoạn nói: “Yêu Yêu.. cái tôi muốn không chỉ là kết hôn..”

Lý Yêu Yêu nhíu mày, rất không vui hỏi: “Thế rốt cuộc em muốn thế nào?! Có gì thì em nói đi, đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh.”

Tô Di thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, cái tôi muốn chính là thành ý. Để tôi không cần phải tiếp tục chờ đợi lo lắng, người yêu tôi mỗi sớm thức dậy sẽ nói ‘buổi sáng tốt lành’ với tôi. Tôi cho anh thời gian để chứng minh thành ý của anh.”

Điều kiện Tô Di không còn cao như mấy tháng trước, anh vẫn như trước cái gì không có cũng được, nhưng nhất định phải có sự an ổn.

—— Sự an ổn đến từ Lý Yêu Yêu.

Sáng sớm hôm sau, di động của Tô Di vang lên tiếng chuông báo thức. Anh mơ mơ màng màng tắt máy, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chăn, chợt thấy có một thứ gì đó bò lên giường, sau đó một thứ gì đó ấm áp dán lên bờ môi anh.

Tô Di mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt Lý Yêu Yêu lim dim gần ngay trước mắt, không khỏi ngẩn người.

Bởi vì buổi sáng còn chưa đánh răng, Lý Yêu Yêu không hôn sâu, chạm môi vài giây liền buông ra, nói qua loa: “Buổi sáng tốt lành.” Sau đó lại bò xuống giường chui vào chăn ngủ tiếp.

Tô Di ngây người mất ba phút đồng hồ, trong lòng liên tục lặp lại: Không được nhẹ dạ không được nhẹ dạ không được nhẹ dạ.. phải quan sát một thời gian phải quan sát một thời gian phải quan sát một thời gian..

Hai mươi phút sau, trong cơn mơ màng Lý Yêu Yêu nghe thấy tiếng đóng cửa.

Tô Di đi.

Muốn không phá hỏng các phiến đá nhưng vẫn có thể làm tan nước sắt để mở mộ thất, công việc này không đơn giản một chút nào.

Đầu tiên là phải chọn dung dịch có tính axit không quá mạnh, cũng không được quá yếu, quá mạnh sẽ ăn mòn phiến đá, quá yếu lại không thể nào xê dịch phiến đá. Hơn nữa công việc này không được nóng vội, phải từ từ kiên nhẫn.

Đội khảo cổ không cần phải làm tan tất cả chỗ nước sắt trong phiến đá, chỉ cần hòa tan chỗ nước sắt ở cửa mộ. Bận rộn cả ngày mới làm xong công việc này, nhưng bởi vì bản thân cửa mộ được cấu thành từ nhiều phiến đá, trọng lượng rất lớn, không thể dịch chuyển được bằng sức người. Thế nên Vương Lão tuyên bố kết thúc công việc, đợi hôm sau mượn một cần cẩu của thị trấn để nâng phiến đá lên.

Buổi tối quay trở lại nơi ở, không biết Nam Cung Cẩu Thặng lấy đâu ra hai cái bình gốm, đặt lên trên bàn: “Rượu sữa ngựa của Nội Mông Cổ, nếm thử không?”


Kiều Du do dự một chút, đoạn nói: “Được.” Giờ đội khảo cổ tiến hành rất thuận lợi, ngày mai sẽ bắt đầu kiểm kê mộ thất, tâm tình của anh lúc này rất tốt.

Nam Cung Cẩu Thặng tìm hai cốc thủy tinh, nghiêng chai rượu đổ xuống: “Rượu sữa ngựa này trong tiếng Mông gọi là “A Nhật Lý”, trước đây Thành Cát Tư Hãn phong làm “ngự thiện tửu”.. Em nếm thử đi..”

Bởi vì rượu sữa ngựa này cũng có màu trắng như sữa, cho nên tuy rằng có thêm chữ “rượu”, nhưng Kiều Du không quá cảnh giác với nó.

Anh nhận lấy nhấp một ngụm, lập tức thè lưỡi: “Hơi cay.. uống không ngon.”

Nam Cung Cẩu Thặng cười cười nói: “Nghe nói rượu này có thể pha thêm nước trái cây hoặc cà phê vào uống cùng, muốn thử chút không?”

Kiều Du không muốn làm gã mất hứng, liền nói: “Được, thử cà phê đi.”

Nam Cung Cẩu Thặng đổ cà phê hòa tan Kiều Du mang đi vào trong cốc, sau đó đổ thêm rượu sữa ngựa vào, đưa một cốc cho Kiều Du.

Rượu được pha cà phê vào không còn cay nữa, Kiều Du nhấp vài ngụm nhỏ, cảm thấy có thể tiếp thu thứ vị kì quái này.

Nam Cung Cẩu Thặng cũng uống mấy ngụm, đoạn nói: “Nghe nói rượu sữa ngựa này có thể xưng là XO Trung Quốc. Em biết quảng cáo thế nào không? ‘Sữa dinh dưỡng, rượu đẳng cấp, chọn rượu sữa ngựa, đưa bạn tới thành công’.”

Kiều Du không khỏi nở nụ cười: “Anh có cổ phần trong đấy sao? Sao quảng cáo hăng hái cho người ta vậy?”

Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Anh làm thế này không phải vì muốn em uống nhiều thêm sao?”

Kiều Du hứng thú nhướn mi: “Em uống nhiều hơn thì được cái gì?”

Nam Cung Cẩu Thặng nghiêm túc nói: “Không phải người ta nói say rượu dễ loạn hay sao?”

Kiều Du dần dần đỏ mặt, chỉ chỉ vào cốc của gã: “Vậy anh, anh cũng uống nhiều thêm một chút đi.”

Nam Cung Cẩu Thặng không nói gì lập tức cầm chén rượu mình lên uống cạn.

Có tấm gương Nam Cung Cẩu Thặng, cuối cùng Kiều Du cũng miễn cưỡng uống một cốc rượu pha cà phê và một nửa cốc pha nước trái cây.

Phải biết rượu sữa ngựa này có nồng độ cồn lên tới bốn mươi hai độ, Kiều Du uống như vậy đúng là quá sức.

Đến khi anh đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt, đột nhiên ngã xuống ghế.


Nam Cung Cẩu Thặng mở cờ trong lòng, lại làm bộ quan tâm mà hỏi: “Em làm sao vậy?”

Kiều Du mơ màng lắc đầu: “Tim.. đập rất nhanh.. Đầu.. có chút choáng.”

Nam Cung Cẩu Thặng giả vờ nói, không thì em đừng tắm nữa, dù sao thì mùa đông cũng không toát nhiều mồ hôi. Đi ngủ sớm một chút đi.

Kiều Du gật đầu, đang cởi hai cúc áo, đột nhiên nói: “Không được rồi, em choáng quá.” Nói rồi liền ngã xuống.

Nam Cung Cẩu Thặng trợn tròn mắt.

Thực tế, đồng chí Cẩu Thặng không có chút hứng thú làm với xác trơ, gã sẽ không làm mấy chuyện mà đương sự không nguyện ý. Vốn là gã muốn lừa đồng chí Tiểu Kiều nửa tỉnh nửa say, sau đó hai người sẽ cùng làm, sáng hôm sau tỉnh lại đổ hết lỗi cho rượu. Hơn nữa, có lần đầu tiên rồi, lần thứ hai sẽ đơn giản hơn nhiều.

Gã sợ uống một cốc rượu pha cà phê nhỏ thì chưa đủ, nên mới lừa Kiều Du uống thêm nửa cốc pha nước trái cây, ai ngờ, giờ thì hay rồi, người này nói gục liền gục.

Gã vỗ vỗ lưng Kiều Du: “Em ổn không?”

Kiều Du ợm ờ đáp mấy tiếng không rõ.

Nam Cung Cẩu Thặng xoa xoa tay, đành phải cởi quần áo Kiều Du ra trước, đắp chăn cẩn thận cho anh, sau đó lo vệ sinh cá nhân cho mình xong cũng chui vào trong chăn.

Gã thử đặt tay lên hông Kiều Du, chậm rãi mò vào trong quần lót anh: “Tiểu Kiều? Tiểu Kiều? Em tỉnh chứ?”

Kiều Du chật vật mở mắt ra, cười ngu ngu ngốc ngốc: “Cẩu Thặng..” Sau đó chủ động dâng miệng tới.

Đồng chí Cẩu Thặng rất hưởng thụ, thầm nghĩ tình huống trước mắt vẫn có thể tiếp tục được.

Nói về thủ đoạn ve vãn ân ái, đồng chí Cẩu Thặng từng có kinh nghiệm với một trăm lẻ bảy nhân tình.

Gã hôn một đường từ cổ Kiều Du đến dưới thân, đầu lưỡi tinh xảo và ngón tay cùng chăm sóc Kiều Du khiến anh phải ngâm nga rên rỉ, da thịt toàn thân dưới tác dụng của cồn mà trở nên nóng hổi.

Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Kiều Du say đến nhũn ra không có hơi sức chống cự, hơn nữa vẻ mặt anh có vẻ rất hưởng thụ, căn bản không muốn phản kháng.

Cẩu Thặng thử dò một ngón tay vào mông Kiều Du, một giây trước Kiều Du còn mềm nhũn như bông, một giây sau cứng đờ như dây chun căng, không báo trước mà đá bộp một phát vào ngực Cẩu Thặng, làm Cẩu Thặng không có chút chuẩn bị nào mà ngã lăn xuống giường.

Cẩu Thặng bị đá xuống sàn nhà lạnh như băng mà ngẩn cả người: Chuyện gì xảy ra vậy? Gã vừa động phải công tác then chốt nào sao? Sao khí lực người này nói khôi phục liền khôi phục?

Nam Cung Cẩu Thặng trợn trắng mắt đứng lên, chỉ thấy Kiều Du nằm trên giường co người lại, nơi đó vừa mới cứng rắn giờ đã mềm oặt xuống. Tựa hồ như anh thấy lạnh, cả người run lên, đến hàm răng cũng không ngừng phát ra tiếng ‘ken két’.

Cẩu Thặng kinh hãi, lấy chăn bọc lấy người anh: “Em không sao chứ?”


Kiều Du vừa run vừa nói: “Đừng.. đừng động vào tôi.”

Nam Cung Cẩu Thặng dịu dàng vuốt tóc anh, ôn nhu nói: “Không sao, đừng sợ, anh không chạm vào em nữa đâu.. đừng sợ..”

Qua hồi lâu, cuối cùng Kiều Du cũng yên tĩnh lại, hô hấp bình ổn, dường như đã vào giấc ngủ.

Nam Cung Cẩu Thặng lo lắng thở dài: Xem ra chuyện không đơn giản như vậy…

Sáng hôm sau, Lý Yêu Yêu nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức liền bò lên giường, hôn nhẹ Tô Di, nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Tô Di mỉm cười mở mắt ra: “Buổi sáng tốt lành.”

Lý Yêu Yêu ậm ừ mấy tiếng, lại bò xuống giường ngủ.

Hôm nay Vương Lão mời cần cẩu từ trên thị trấn xuống, xung quanh có rất nhiều dân chúng chạy tới xem náo nhiệt, trước mặt muôn người cần cẩu nâng phiến đá lên, lộ ra cửa mộ đạo tối như bưng.

Đây là một mộ thất hình chữ Giáp (甲), bởi vì bản thân mộ thất không lớn, dốc mộ đạo chỉ dài chừng năm sáu thước.

Lúc đào mộ đạo rất dễ bị sạt lở, đào được một nửa, Vương Lão chỉ hai người xuống phía dưới chống đỡ, Nam Cung Cẩu Thặng vốn không có vẻ hào hứng gì đột nhiên lại lúc lắc cái mông chạy tới: “Lão ca à, gì chứ, để tôi đây xuống đỡ cho, tôi đây lành nghề lắm!”

Kiều Du và Tô Di cả kinh, đang tưởng rằng gã lỡ miệng, đồng chí Cẩu Thặng lại cười ha hả vỗ ngực một cái: “Năm đó tôi đây ở Sơn Tây đào than mấy năm, có tôi đây đỡ rồi không phải lo gì nữa!”

Vương Lão nhìn Cẩu Thặng, lại nhìn Kiều Du, cười nói: “Vậy cậu xuống giúp một tay đi.”

Truyện ngắn:

Lý Yêu Yêu thấy Tô Di vẽ tranh đẹp như vậy, vì vậy cũng ngứa tay lấy giấy bút ra vẽ chân dung Tô Di.

Hắn đưa cho Xa Xà xem, Xa Xà nhìn thoáng qua mặt không đổi sắc: “Người? Hay khỉ?”

Lý Yêu Yêu trợn mắt nhìn.

Hắn đưa cho Nam Cung Cẩu Thặng xem, Cẩu Thặng nói: “Ừ.. cái này.. trông có vẻ giống cái cà vạt!”

Lý Yêu Yêu nhụt chí.

Hắn lại đưa cho Dư Ngư xem, hai mắt Dư Ngư sáng lên, vỗ đùi nói: “Giống quá trời giống luôn!”

Lý Yêu Yêu còn chưa kịp hưng phấn, đã nghe thấy Dư Ngư nói tiếp: “Sư đệ, đệ yêu huynh đến thế cơ à? Vẽ huynh làm chi chớ?!”

Lý Yêu Yêu: “……….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.