Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 89: Karaoke Là Cái Gì Thế
Vào lúc gọi menu, người đến muộn nhất là anh Quân.
Anh là chủ bệnh viện, đến sau là một chuyện hết sức bình thường.
Mọi người không ai có ý trách móc anh ấy cả, ai nấy đều mỉm cười vui vẻ khi thấy anh Quân xuất hiện.
Ánh mắt của anh nhìn trúng tôi và Châu Mặc Lâm.
Anh ý không nói gì, nhưng nhướn mày nhìn chúng tôi và tủm tỉm cười cười đầy ẩn ý.
Tinh thần tôi đã căng đét như dây đàn rồi mà gặp phải ánh mắt ý tứ sâu xa của anh ấy, chiếc chuông báo động ở trong đầu không hẹn reo lên inh ỏi.
Không ổn rồi, cứ thế này anh Quân sẽ tiến đến và chào hỏi Châu Mặc Lâm mất thôi! Tôi không muốn mọi ở đây biết mối quan hệ thân tình giữa hai người họ đâu!
Có khi đến hôm này đi làm mọi người rỉ tai nhau là tôi vào bệnh viện bằng cửa sau.
Tôi nhấp nhổm trên ghế, hết nhìn anh Quân rồi lại nhìn Châu Mặc Lâm, ra ám hiệu ngầm.
“Onegai! Hai người có thể coi nhau như người xa lạ được không ạ? Em cầu xin hai người đấy!”
Anh Quân chỉ mỉm cười nhã nhặn không đáp, chào hỏi mọi người xong anh mới quay ra bắt tay với Châu Mặc Lâm.
Phù, may quá! Hai người họ hiểu được tiếng lòng của tôi, tỏ vẻ không quen biết nhau như đúng rồi.
Tôi ngồi cạnh không nhìn ra một sơ hở nào thì chắc không có ai phát hiện ra điều bất thường đâu nhỉ.
Nhìn phản ứng của hai người đàn ông same same chiều cao đứng bắt tay nhau đầy khách sáo, tôi yên tâm ngồi yên trên ghế.
Chỗ của hắn ngồi xa nhất tôi bất đắc dĩ gắp đồ ăn đã chín đưa cho hắn dùng.
Và cũng không biết rằng mình đang có bao nhiêu sự quan tâm dành cho hắn mà hỏi nhỏ:
“Nói thật với tôi, anh có bị dị ứng món gì không để tôi bỏ ra?”
“Cũng không hẳn.
Tuy tôi kén ăn nhưng không nghiêm trọng tới mức đó.”
“Ồ được, nếu anh muốn ăn cái gì, nhớ bảo tôi nhé.
Tôi sẽ lấy cho anh.”
“Tất nhiên.” Thấy không ai nhìn, hắn lén cúi đầu hôn trộm một cái lên má tôi.
Aizzz chết tiết cái tên lưu manh thích thừa nước đục thả câu này! Toàn tranh thủ cơ hội bắt nạt tôi ở mọi lúc mọi nơi!
Tôi cố ghìm giọng không hét to.
“Anh làm cái gì đấy? Nhỡ mọi người phát hiện thì sao?”
“Tôi thấy chẳng sao cả.
Chúng ta là vợ chồng sắp cưới với nhau, cũng chẳng ai rảnh nhìn chúng ta show ân ái đâu.” Hắn mặt dày cắn yêu vào rái tai tôi.
Ai là vợ chưa cưới của anh? Nói dối không biết ngượng mồm.
Tôi mắng thầm trong bụng.
“Thôi tập trung vào ăn uống đi.
Anh thấy vui là được!”
Tay tiếp tục gắp đồ ăn, tôi để mắt đến hắn như bà mẹ trẻ để mắt tới đứa con của mình, lo từng li từng tí một.
“Em ăn đi, đừng gắp cho tôi nữa, cứ để tôi tự làm.” Châu Mặc Lâm ngăn cản, hắn kéo tôi ngồi xuống.
“Ồ được.”
Hắn có ý tối tôi cũng không tiện từ chối, yên lặng bỏ một miếng tôm bỏ vào miệng nhai.
Bữa lẩu hôm nay không tính là đông đủ các cán bộ, nhân viên trong bệnh viện tư.
Chúng tôi làm việc luân phiên giữa ca ngày và ca tối, những người có mặt tại đây nếu không phải ngày nghỉ thì cũng làm ca sáng.
Ăn uống no nê xong, các anh chỉ rủ chúng tôi đi tăng 2.
Tôi nhìn Châu Mặc Lâm, nhìn thử xem hắn có muốn đi cùng hay đi về.
Hắn nói: “Chẳng mấy khi, làm tiếp tăng hai thôi em nhỉ?”
Bây giờ tôi mới thấy hắn có vài mặt giống người bình thường một tí.
“Ừm, nhưng anh có biết hát Karaoke không mà đòi đi?”
“Karaoke là cái gì?”
Tôi cạn lời, tôi hạn hán lời, tôi sa mạc lời…
Ba phần bất lực bảy phần ngã ngửa quá đi mà!
Chẳng lẽ tôi bảo hắn nghỉ ở nhà đi cho khỏe!
“Được, rồi anh sẽ biết thế nào là Karaoke!”
Tôi kéo hắn băng qua đường cùng mọi người, phía đối diện có một quán Karaoke lập lèo những ánh đèn led bắt mắt.
Mở đầu là bài hát đang gây bão ở khắp các quán Karaoke gần đây đi cùng giọng ca tràn đầy nội lực của Lady Mây.
Một chị gái được mệnh danh là “giọng ca vàng” của bệnh viện hào hứng cầm mic lên hát.
Sao mình không gạt bỏ đi hết những lời nói ngoài kia?
Và sao mình không gạt bỏ đi hết những định kiến ngoài kia?
Giữa ngân hà em biết đâu là
Biết đâu là thế gian này mà
Mình bên nhau, được yêu nhau, được trao nhau, tình yêu sâu trái tim đậm sâu
Giữa ngân hà em biết đâu là
Biết đâu một sớm mai khi mà
Cần bao lâu, chờ bao lâu, đợi bao lâu tình trao nhau mãi thôi đậm sâu
Giữa ngân hà, giữa ngân hà, giữa ngân hà
Biết đâu là, biết đâu là, biết đâu là
Hành tinh của hai chúng ta
Một nơi của riêng chúng ta
Giữa ngân hà, giữa ngân hà, giữa ngân hà
Biết đâu là, biết đâu là, biết đâu là
Hành tinh của hai chúng ta ở một thế giới cũng sẽ rất xa~
Anh chưa yêu em, anh chưa yêu em, anh chưa yêu em đến vậy đâu
Anh chưa thương em, anh chưa thương em, anh chưa thương em đến vậy đâu
Vậy nên, người mới buông tay dễ dàng như thế~
Nhưng em yêu anh, nhưng em yêu anh, nhưng em yêu anh rất đậm sâu
Nhưng em thương anh, nhưng em thương anh, nhưng em thương anh rất đậm sâu
Vậy nên, chẳng thể buông tay dễ dàng~
Không hiểu sao sau khi nghe bài này, một cảm giác cực kỳ bất an dấy lên trong lòng tôi.
Như thể đây là một tín hiệu dự báo trước một cơn sóng gió sắp ập tới….