Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 85: Thừa Nhận
Lập tức tôi từ chối, tay vẫn duy trì động tác vừa xức dầu vừa xoa bóp giúp hắn.
“Không thể được.
Chúng ta không thể có con được.”
“Tại sao? Chúng ta đều yêu nhau mà, tại sao lại không thể được?”
Tôi như bị kích thích, hất tay Châu Mặc Lâm, đứng phắt dậy hét thẳng vào mặt hắn.
“Tôi nói không được thì là không được! Giữa chúng ta không có kết quả gì đâu!”
Hắn ngồi trên giường, thừ người nhìn tôi, miệng hỏi tiếp một câu như là lời khẳng định khiến tôi vô cùng hoảng loạn.
“Kể cả chúng ta…!đều yêu đối phương ư?”
“Ai nói tôi yêu anh?”
“Em không yêu tôi? Không yêu mà quan tâm tôi có đau hay không đau như thế này à?”
Tôi chột dạ không nhìn vào đôi mắt đang cực kỳ phẫn nộ của Châu Mặc Lâm, ngoan cố phủ nhận.
“Bất kể ai…!bị thương vì tôi, tôi cũng sẽ quan tâm như vậy thôi.”
“Nói dối! Rõ ràng em yêu tôi, tại sao cứ phải cố gắng che giấu tình cảm của mình như vậy chứ?”
Tôi không trả lời, muốn co giò bỏ chạy thục mạng…
Hắn đoán được ý đồ của tôi, bàn tay không bị thương giơ lên tóm lấy cẳng tay tôi.
“Em không được rời khỏi đây khi tôi chưa cho phép.
Nói đi, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, khiến cho em phải khó chịu?”
“Anh chỗ nào cũng không tốt.
Anh nghĩ nếu không phải vì anh có quyền có thế ép tôi tức chết thì tôi có còn quan tâm tới anh không?”
Đôi mắt hai màu càng trợn lên hơn trước, bàn tay đang siết chặt cẳng tay tôi bất giác buông lỏng.
Trước khi rời khỏi phòng, hắn nhả từng lời đe dọa, cảnh cáo tôi.
“Được, vậy thì từ nay em đừng hòng động đến thuốc ngừa thai.
Đừng tưởng em mua ở bệnh viện và lén uống là tôi không biết.
Đến một tháng sau bụng em vẫn không có động tĩnh gì đừng trách tôi ác.”
Tôi ngồi phịch xuống giường, cơ thể không ngừng run rẩy như thể bị một trận sốt sét…
Là ngay từ đầu do tôi không chịu nói chuyện liên quan tới Chu Thục Quyên nên Châu Mặc Lâm dùng cách này để trả thù tôi đấy à? Hắn luôn miệng nói yêu tôi, nhưng yêu là ép buộc tôi phải hoài thai với hắn?
Làm gì có chuyện vô lý như thế?
Châu Mặc Lâm, rốt cuộc anh muốn tôi phải sống thế nào? Đúng là tôi cũng yêu anh, nhưng anh cứ ép uổng tôi thế này…!tôi thà rời khỏi anh còn hơn!
…
Đến bệnh viện với tâm trạng phức tạp, tôi mệt mỏi ngả người lên ghế.
Tôi biết rằng, để chuyện tư làm ảnh hưởng tới tiến độ xử lí công việc là một hành động thiếu trách nhiệm.
Thiếu trách nhiệm với bản thân, thiếu trách nhiệm với nghề nghiệp và chỗ đứng của mình ở môi trường làm việc.
Cho nên cả buổi sáng nay, tôi đã dồn tâm tư vào một chiếc hộp rỗng vô hình và ném nó sang một bên, không thèm đoái hoài hay đả động đến nó.
Để đến giờ giải lao, mọi cảm xúc nhiễu loạn thi nhau tông vào nắp hộp và nhảy ra ngoài.
Tôi gục đầu xuống bàn làm việc, cơm trưa cũng không buồn ăn.
Chỉ có đối diện mới có thể giải quyết mọi mâu thuẫn.
Nhưng để đối diện, là cả một hành trình cố gắng…
Mệt mỏi quá! Tôi ước mình dũng cảm lên, để có thể nói hết tiếng lòng mình với Châu Mặc Lâm.
Nhưng tôi có cố gỡ cách nào thì mọi chuyện cứ rối tung và bung bét hết cả lên.
Thật là bất lực quá đi mà!
Tôi thở dài thườn thượt, nằm ườn ra bàn.
“Cốc…!cốc…!cốc”
Người bên ngoài lịch sự gõ cửa ba tiếng rồi bước vào phòng.
Không cần ngẩng mặt lên, tôi vẫn biết đó là ai.
Người có cử chỉ nho nhã và lịch sự ngoài anh Quân thì còn còn ai vào đây?
Cửa không khóa nhưng anh Quân không đi vào mà đứng ở ngoài đợi.
Tôi đứng dậy mở cửa, mỉm cười hòa nhã chào anh.
“Còn mười phút nữa là hết giờ nghỉ, em định bỏ luôn bữa trưa à?”
“Không sao ạ, em ăn mì ly cũng được mà anh.”
“Ăn uống qua loa thế sao được.
Đây, anh có mang lên cho em một suất cơm, ăn ngay đi cho nóng.” Anh Quân đặt lên bàn làm việc của tôi một túi nilon.
Liếc mắt nhìn sơ qua cái túi nilon, tôi thấy đồ ăn được gói ghém cẩn thận và đựng trong một hộp take away cỡ lớn.
Tôi ngại ngùng cảm ơn anh Quân rối rít.
“Em cảm ơn anh! Em lại làm phiền anh nữa rồi.”
“Anh không thấy phiền, quan tâm nhân viên của mình là chức trách của anh.” Anh Quân mỉm cười ấm áp, nhưng ngay sau đó anh nghiêm giọng nhắc nhở: “Những người khác bận không đi xuống canteen thì anh không trách làm gì, có mỗi cô là ngồi không đấy nhé.”
Tôi giở túi nilo ra và mở nắp hộp take away.
Đúng như anh ấy nói, đồ ăn trong hộp take away vẫn còn nóng hổi và đang bốc khói nghi ngút.
Tôi cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa, vừa trả lời vừa nhai nuốt thức ăn.
“Em đang làm việc thật mà, có ngồi không như anh nói đâu.”
“Em không nói thì anh cũng biết em đang gặp phải chuyện gì.”
Động tác gắp thức ăn và cho vào miệng dừng lại giữa chừng, tôi đặt đũa xuống, ngờ vực hỏi anh Quân.
“Để em đoán nhé? Anh là bạn của anh Lâm à? Nếu hai người không phải là bạn hoặc một mối quan hệ thân sơ gì đó, em đã không được nhận vào làm ở đây dễ dàng đến vậy, có đúng không?”.