Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 79: Châu Lão Gia Lộ Diện
Châu Mặc Lâm nhún vai, hắn thờ ơ nói.
“Mẹ cũng biết chồng của mẹ là người như thế nào rồi đấy.
Con đưa cô đến đây khác nào con bảo cô ấy đi chết?”
“Nhưng ông ta không phải lúc nào cũng ở đây, con không tin vào khả năng của mẹ à?” Châu phu nhân càng nắm chặt tay tôi hơn, bà lườm hắn một cái sắc lẻm.
Hắn lẩm bẩm trong miệng.
“Con chỉ sợ mẹ dọa cô ấy như ban nãy thôi.”
“Hả?”
“Không có gì ạ.”
Tôi ngồi bên cạnh lén cười thầm, không ngờ hôm nay tôi có dịp được thấy một mặt mới lạ của hắn.
Ra là hắn cũng sợ mẹ mình như bao con người bình thường ngoài kia.
“Truyện gia đình con, ta đại khái biết hết cả rồi.
Khổ thân con, mới ngoài đôi mươi đã phải trải qua nhiều biến cố của cuộc đời như vậy.”
Tôi cay đắng khóc ở trong lòng, kết quả hiện tại đều do con trai cưng của bác tặng cho cháu đấy! Tôi nào muốn tai ương xảy ra ngay chính số phận vốn đầy bi thảm của mình? Ngoài lắm lúc ước ao quay trở về quá khứ, thay đổi kết cục bất hạnh của em gái mình thì tôi dần học cách chấp nhận thực tại.
Thậm chí tôi tiêu cực đến mức vào lần đi Tam Giác Vàng đợt vừa rồi, tôi ước gì mình chết quách đi…!để trốn tránh, cũng là để chạy trốn hiện thực tàn khốc.
Bao gồm cả thứ tình cảm không ngừng đâm chồi nảy lộc trong trái tim bị thương tổn, rỉ máu…
Phòng khách rộng lớn nhất thời rơi vào im lặng.
Không ai nói với nhau câu nào, chỉ có ánh mắt đầy xót xa nhìn tôi của Châu phu nhân.
Còn Châu Mặc Lâm, vẻ băng giá trên người hắn tan dần đi, hắn không nhìn tôi nhưng tôi biết, tôi cảm nhận hắn đang vô cùng áy náy.
Haizzz, chuyện của em gái tôi…!đó không phải là điều mọi người mong muốn nó xảy ra.
Cho dù đêm ấy có tôi ở trong phòng và cứu được Huyền Anh, thì sẽ có lúc tên nghiện đó ra tay vào dịp khác.
Vốn dĩ cuộc đời là vậy mà, trời quang mây tạnh đột nhiên mưa gió ập xuống đầu mình lúc nào cũng không biết.
Phải có những chuyện giống kiểu thế, con người mới trưởng thành lên.
Nghĩ đến bản thân…
Chẳng biết tương lai mai sau của tôi sẽ thế nào, nói chung là mờ mịt như có làn sương mù dày đặc che kín vậy…
Đến sau này mình sống ra làm sao, trải qua những chuyện gì tôi còn không thể lường hết được nói gì đến việc mơ ước hão huyền trở thành vợ của hắn kia chứ…
Trong phòng quá tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức nghe được tiếng bước chân của người thứ tư đang đi vào đây.
Châu Mặc Lâm cảnh giác đứng dậy, người ngồi bên cạnh tôi là Châu phu nhân bỗng chốc căng thẳng.
Bà ôm vai tôi, nét mặt đanh lại như là chuẩn bị nghênh chiến với kẻ địch.
Họ làm sao thế? Không lẽ người đi vào là Châu lão gia?
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, người đi vào là Châu lão gia…
Ông ta bệ vệ bước vào phòng khách như chốn không người, cũng chẳng thèm hỏi han hai mẹ con Châu phu nhân.
Cả tôi và Châu phu nhân cùng đứng dậy.
Nhưng không đợi tôi đứng vững, Châu Mặc Lâm vươn tay đẩy tôi đứng sau lưng hắn.
“Cái gì đây hả Mặc Lâm? Người ta vừa nhìn thấy là thế nào? Con tìm một người giống Chu Thục Quyên để vui chơi qua đường à?”
Tôi cau mày, chưa nhìn thấy người nhưng tôi lại cảm giác không có một chút thiện cảm nào về Châu lão gia.
Người mang thích đâm chọt người khác thì vẻ bề ngoài sẽ trông như thế nào?
Không nén được sự tò mò, tôi âm thầm quan sát ông ta từ khe hở giữa lưng và cánh tay hắn.
Và tôi cảm thấy hơi bất ngờ.
Dù trên đầu đã có sợi tóc bạc nhưng gương mặt Châu lão gia không hề có dấu hiệu của tuổi tác như là những nếp nhăn.
Dáng người ông ta cao ráo và rắn rỏi như thanh niên trai tráng.
Ông ta nhìn trông cũng anh tuấn như Châu Mặc Lâm nhưng có nét trưởng thành, trầm ổn hơn rất rất nhiều.
Tuy nhìn có vẻ già dặn hơn con trai cả, người đàn ông như Châu lão gia có lẽ vẫn không thiếu phụ nữ ái mộ đâu nhỉ? Cơ mà Châu phu nhân từng nói ông ta có rất nhiều nhân tình ở bên ngoài thì chắc là đúng.
Đúng là danh xứng với thực…!Nhìn vẻ ngoài xuất sắc và ưu tú của hai vợ chồng bọn họ là biết Châu Mặc Lâm là tổ hợp của những gene nổi trội nhất.
Giống như kiểu hai con công xinh đẹp thì đằng nào cũng cho ra một con công con kế thừa sự xinh đẹp đó.
“Sao? Ta đã nhìn thấy mặt cô ta rồi.
Con không cần phải cất công che giấu làm gì.” Ông ta vừa nhìn chằm chằm vào sau lưng Châu Mặc Lâm, vừa cười khinh nói.
Tôi giật mình thon thót vì trong lúc vô tình lỡ chạm phải ánh mắt như muốn giết người từ ông ta.
Đợi mãi không nhận được câu trả lời, Châu lão gia tức giận.
Ngay lập tức hùng hổ xông đến, điệu bộ như là muốn lôi tôi đi…
Thế nhưng, Châu phu nhân không để ông ta làm vậy.
Bà ấy dùng giọng nói đầy đanh thép của mình ngăn cản hành động càn rỡ sắp sửa xảy ra.
“Hoàng Dũng, ông không được phép làm càn ở đây.
Ông đừng có quên trong ngôi nhà này tôi còn chưa chết!”.