Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 70: Chủ Động Lấy Lòng


Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 70: Chủ Động Lấy Lòng


Gần một tháng sau…
Vết thương trên bụng tôi hoàn toàn khỏi hắn.
Châu Mặc Lâm giữ đúng lời hứa, hắn đồng ý cho phép tôi đi làm trở lại.
Nhưng, kèm theo một điều kiện: mỗi ngày dù đi làm hay tan làm, tôi phải ngồi xe hắn đưa đón.
“Tôi làm như vậy vì sự an toàn của em thôi.” Hắn đưa ra yêu cầu khi cầm bộ hồ sơ trên tay.
Nhắm mắt làm ngơ, đó là phản ứng của tôi vào cái ngày đi phỏng vấn, vì tôi biết có muốn cản cũng đâu thể cản ý của hắn được.
Hắn sợ tôi gặp nguy hiểm hay có dụng ý khác thì chỉ mình hắn biết, tôi không hỏi và cũng chẳng thèm quan tâm.
Một thế thân, hỏi những chuyện không liên quan tới mình để làm gì? Thà rằng nghe lời hắn để không bị dày vò vẫn tốt hơn.
Sau lần trở về từ Tam Giác Vàng, tôi vừa thích ứng với đồng nghiệp mới vừa học cách chấp nhận thực tế.

Đằng nào thì cũng phải tiến lên phía trước, không thể cứ mãi chìm đắm vào quá khứ như vậy được.

Nếu như ông trời đã cho mình sống tiếp, thì phải cố gắng sống tiếp thôi.

Sống vì bản thân, và sống thay cả phần Huyền Anh nữa.
Nhớ lại cái hôm tôi buông xuôi hết mọi thứ và cứ nghĩ mình sẽ chết đi theo cách lãng xẹt nhất, tôi thấy mình ấu trĩ quá!
Vào lúc gặp tình cảnh đen tối như thế, sao tôi lại có những suy nghĩ tiêu cực vậy nhỉ?
Tôi không tài nào hiểu bản thân mình đang muốn cái gì nữa.

Nhưng giờ tôi không còn nghĩ thế nữa rồi…!Được tiếp tục theo đuổi nghề nghiệp bỏ dở từ lâu, tôi thấy yêu đời hơn trước rất nhiều.
Bảo sao, người ta hay nói: những người gặp chuyện không vui sinh ra u uất và trầm cảm có cơ hội thay đổi môi trường sống sẽ không còn lối suy nghĩ tiêu cực nữa.
Là một điều dưỡng viên, tôi thấu hiểu điều này hơn những người bình thường khác.
Có phải vì thế mà Châu Mặc Lâm để tôi đi làm trở lại không? Hắn tốt tính, để ý cảm xúc của người khác từ bao giờ thế?
Tôi cứ suy nghĩ liên miên cho đến khi bác sĩ đi vào đưa cho tôi một cốc cafe vừa mới pha.
Người cầm cafe đi vào là anh Quân, bệnh viện tư nơi tôi đang làm việc là gia đình anh ấy mở.

Sau hôm nộp hồ sơ, anh nhận tôi vào làm ngay và cho tôi vài tháng thử việc.
“Em đã hoàn toàn thích ứng với môi trường làm việc chưa hả Huyền Trân?” Anh Quân ấm áp hỏi.
Tôi mỉm cười tươi tắn đón lấy, từ tốn uống một hớp cafe nóng hổi.

“Dạ.

Em quen rồi.

Môi trường khá giống phòng tiêm chủng trước đây em từng làm nên không có gì lạ lẫm hết.”
Anh Quân mở lời.

“Ồ thế thì may quá.

Cũng qua hai tháng rồi, đến bao giờ em mới chịu dẫn anh chị em đi nhậu một bữa đây?”
Rõ ràng chỉ là câu mời vô tình, không có ý gì khác.

Nhưng vì một lý do khó nói, tôi đành từ chối giống bao lần khác.
“Để lần khác đi được không ạ?”
“Thế nào? Gia đình em có giờ giới nghiêm à?” Vẻ mặt anh Quân hơi hụt hẫng, anh chỉ hơi trầm mặt một lúc rồi lại cười bông đùa hỏi một câu.
Giờ giới nghiêm? Ờ cứ lấy đại lý do này đi, biến giả thành thật biết đâu dễ ăn nói với mọi người hơn thì sao?
Cứ quyết định như vậy đi.
“Vâng, có thể coi là như vậy.

Đại loại giống như thế ạ.” Tôi gật đầu không phủ nhận.
“Thế cơ à? Nghe tiếc quá nhỉ?”

Nhìn anh ấy thất vọng, tôi không nỡ lòng nào từ chối thẳng thừng liền vỗ ngực đảm bảo.

“Hôm nào đúng ngày nghỉ cuối tuần em sẽ đãi mọi người một bữa ra trò.

Em hứa đó.”
Anh Quân hoài nghi nhìn tôi.
“Thật không?”
“Thật ạ! Em hứa là bao giờ em cũng làm.”
“Được rồi, vậy giờ em có thể nổ chính xác thời gian không để anh báo với mọi người chọn địa điểm.”
Tôi ngẫm nghĩ xem cuối tuần này mình có vướng bận cái gì không.

Phát hiện mình đều rảnh hai ngày thứ bảy chủ nhật, tôi đồng ý luôn.
“Ừm, gặp dịp không bằng hẹn ngày, anh thấy cuối tuần này thế nào?”
“Được, cuối tuần anh cũng được nghỉ.

Vậy chốt vào chủ nhật nhé?”
“Vâng nhưng mà anh ơi, chủ nhật không phải ai cũng được nghỉ, vài anh chị có lịch trực vào chủ nhật…!”
“Cái đó em không phải lo, tuần sau mời những anh chị đó đi ăn sau cũng được mà.”
Như thế tốn kém lắm đấy.

Tôi định nói tiếp nhưng nghĩ lại vẫn thấy không nên, đành đồng ý.

Việc ngày đêm đưa đón duy trì liên tục mấy tháng nay tôi bắt đầu thấy phiền.

Không chịu nổi, tôi bèn kháng nghị với Châu Mặc Lâm.
“Sao? Giờ cũng muộn rồi em không đi nghỉ sớm để mai đi làm à?” Hắn buông quyển sách trên tay xuống, nhíu mày hỏi khi nhìn hai mắt vẫn mở thao láo của tôi.
Tôi vén chăn ngồi dậy, chủ động ngồi lên đùi hắn.
“Anh có thể dừng ngay việc đưa đón tôi đi làm mỗi ngày được không ạ?”
Lẽ dĩ nhiên, hắn từ chối.
“Không được, em ở trong tầm mắt thì tôi mới yên tâm.”
Quàng tay lên cổ hắn, tôi làm ra động tác thân mật hơn như hôn lên môi hắn, thì thào vào tai hắn.
“Đi mà.

Ngày nào đồng nghiệp nhìn thấy cũng hỏi, tôi sắp bị họ làm phiền vì bản tính tò mò lắm rồi.”
“Hừm! Cũng không phải không được.

Muốn tôi bằng lòng, chi bằng em chủ động câu dẫn tôi đi.

Biết đâu tôi đồng ý không ép buộc em thì sao.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.