Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 37: Ghen
Đúng một tiếng sau, Châu Mặc Lâm ngồi bên giường lay người tôi dậy.
“Trân à, dậy đi nào.”
Tôi nhập nhèm mở mắt ra, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào từ khung cửa sổ làm tôi tỉnh cả ngủ.
Tôi dụi mắt, che miệng ngáp một cái rồi hỏi hắn.
“Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Mới có hơn 8 giờ sáng.
Em đi vào về sinh cá nhân đi, chúng ta sẽ ăn sáng ngay tại phòng.”
“Vâng, anh đợi tôi một lát.” Tôi vừa vươn vai vừa nói với hắn.
Hắn gọi dịch vụ phòng, một bữa sáng đậm chất châu Âu nhanh chóng được dọn lên.
Ngồi ăn sáng bên khung cửa sổ, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài và bắt gặp vài tàu cá của ngư dân đánh bắt xa bờ.
“Chúng ta đang tiến vào thềm lục địa của Việt Nam rồi.
Có khả năng chúng ta sẽ có cơ hội được nhìn thấy quần đảo Hoàng Sa.” Châu Mặc Lâm tao nhã phết một ít bơ lên miếng bánh mì nói.
Wow! Là quần đảo Hoàng Sa đấy.
Nhắc tới chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc tôi lại thấy rạo rực trong người.
Nhìn mấy tàu cá cắm lá cờ Tổ quốc, cảm giác trong người cứ nâng nâng khó tả.
“Em bảo mình bị say sóng, nhưng nhìn xem đâu có giống vậy nhỉ?” Hắn chống cằm, có nhã hứng kịa tôi một câu.
“Uống thuốc vào nên mới được vậy đấy ạ.” Còn nhã hứng của tôi thì bị hắn dập tắt không thương tiếc.
“Được rồi không chọc em nữa, ăn xong em có muốn chơi gì đó không?”
“Chơi gì là chơi gì ạ?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
Hắn vuốt mấy sợi tóc mai lưa thưa trên trán tôi, cười cười một cách gian manh.
“Tầng một có Casino, em có muốn xuống đấy chơi thử không?”
“Không được.” Tôi xua tay, thẳng thừng từ chối.
“Cái thứ đỏ đen đấy tốt nhất cách nó càng xa càng tốt, lỡ dính vào cho lú người ra.”
Đến giờ mỗi lần nhớ lại tôi vẫn ám ảnh chuyện tình của Huyền Anh, người yêu cũ của con bé là tên Tùng dính vào tài xỉu, mà tài xỉu cũng là một hình thức cờ bạc online.
Tài xỉu này người chơi với máy và không bao giờ có cửa thắng.
Và kết quả ra sao thì ai cũng biết, 100 người 50 người nhảy cầu, 49 người chơi đồ nát người, còn một người hên mới ăn được.
Và cũng chỉ một cái nháy mắt, từ một người hiền lành biến thành kẻ sát nhân…!phải biết mức độ đáng sợ của cái app mang tên tài xỉu nó kinh khủng thế nào rồi đấy.
Tên Tùng là minh chứng điển hình của câu nói: khi tình yêu hết hạn là những cái khốn nạn lên ngôi.
Huyền Anh quá xui xẻo khi đụng trúng một tên khốn nạn như vậy.
Đã vậy, giết em tôi xong thằng đó tự tử luôn.
Thế các cụ mới có câu: chưa đánh được người mặt đỏ như vang, đánh được người rồi mặt vàng như nghệ.
Không đâu nhớ lại chuyện cũ, tôi lại thấy rầu ruột, miếng bánh trong miệng trở nên đắng chát.
“Em vẫn chưa thể vượt qua bóng tối của quá khứ à?”
Tôi nặng nề gật đầu.
“Nhưng đây chỉ là một hình thức giải trí thôi, em vẫn nhất quyết không đồng ý?”
“Vâng, nên anh đừng rủ rê tôi nữa có được không ạ?”
“Tất nhiên là được, tôi không rủ rê em chơi ở khu sòng bạc là được chứ gì?”
Tôi cảnh giác giương mắt nhìn hắn.
Gì đây? Hắn lại rủ rê tôi chơi trò khác đấy à?
“Tàu siêu tốc này cũng có khá nhiều khu vực vui chơi giải trí đẳng cấp, ăn xong tôi dẫn em sang khu vực lành mạnh hơn giải tỏa căng thẳng nhé?”
“Được, tôi nghe anh.
Nhưng trước tiên tôi phải xem tình hình của anh Trung Thông đã thì mới đi.”
Hắn cau mày không vui.
“Đằng nào tôi là một điều dưỡng, anh cũng không có mời bác sĩ nào đi cùng.
Ngoài tôi ra làm gì còn ai thích hợp hơn tôi kiểm tra vết thương của anh ấy?”
“Em thân với thuộc hạ của tôi từ bao giờ thế?”
“Có đâu, như bình thường mà.” Tôi thư thả cho miếng bánh mì đang ăn dở vào miệng nhai nốt, cầm cốc sữa lên uống hết một hơi.
“Tôi không thấy giống thế.”
Cái gì vậy trời? Mắt tôi đâu có bị đui hay sao mà nhìn điệu bộ của hắn giống người đang nổi cơn ghen tuông thế?
“Này anh Lâm! Đây là thuộc hạ trung thành của anh đấy, không phải người dưng nước lã mà anh nói như thế.”
“Nhưng tôi lại không thích nhìn thấy em thân thiết với thuộc hạ thân cận của tôi.”
“…” Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn thực sự ghen tuông với chính thuộc hạ của mình.
“Dù thế nào tôi vẫn phải đi kiểm tra vết thương của anh ấy.
Là chức trách của mình, tôi không thể bỏ mặc bệnh nhân như thế được.
Chúng ta dừng vấn đề này ở đây được không ạ?” Tôi khéo léo xoa dịu hắn, với hy vọng hắn sẽ thỏa hiệp với lối hành xử mềm mỏng của tôi.
“Được rồi, cứ tùy ý em đi, tôi không làm khó em nữa.” Hắn đồng ý, tiếp tục dùng bữa sáng.
“Cảm ơn anh vì đã lắng nghe.”
Tôi vui vẻ nhấc mông ngồi dậy, đi đến ôm cổ hắn, hôn chụt lên gò má cương nghị của hắn.
Xong chuyện tôi còn thảnh thơi đi vào gian trong thay đồ.
“Đồ ăn vẫn còn nhiều, sao em không ăn tiếp đi?”
“Tôi ăn no rồi.” Tôi nói vọng ra.
“Đợi tôi dùng bữa xong, tôi dẫn em đi.”
“Ok.”.