Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 18: Mục Đích Thật Sự Của Châu Mặc Lâm
Sau bảy bảy bốn mươi chín lần bị Châu Mặc Lâm khống chế chỉ vài động tác đơn giản, tôi cun cút làm theo không dám trái lời hắn…!Cầm chân ly lên, ngửa cổ nhấp một ngụm nhỏ rượu vang.
Tôi thừa biết chống lại hắn sẽ có kết cục bi thảm tới cỡ nào.
Nói theo cách dễ hình dung hơn thì…
Hắn là mèo, còn tôi là chuột.
Mèo vờn chuột, không cần phải đoán ai cũng biết kết quả nghiêng về bên nào rồi.
Tôi không thích cái hình ảnh mèo vờn chuột cho lắm, vì nó miêu tả quá đúng quá chân thực tình trạng của tôi bây giờ.
Bởi lúc nào ở trên đầu cũng có một cặp vuốt sắc nhọn và một cái hàm răng nanh nhọn hoắt vô hình đang sẵn sàng, chờ trực và vồ lấy nhai ngấu nghiến cái thủ lợn là tôi đây…!À nhầm, cái thủ chuột là tôi đây…
Cái cảm giác nơm nớp lo sợ này nó bức con người ta muốn phát điên.
Tôi cũng sắp bị Châu Mặc Lâm bức phát điên rồi đây này! Có dễ thở gì đâu!
Thà rằng ngay từ đầu anh ta đối xử tệ với tôi hơn một tí, thì giờ tôi đã không phải rối như tơ vò.
Đằng này, vừa đấm vừa xoa chẳng biết thế nào mà lần.
Qua một lúc lâu, bữa trưa muộn cuối cùng cũng lặng lẽ kết thúc…
Vì quá căng thẳng cũng không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn ngon, tôi đứng dậy trước xin phép về phòng.
Châu Mặc Lâm gật đầu đồng ý, tôi cúi đầu cố gắng đi qua thật nhanh hàng người mặc đồ đen đang đứng bất động giống robot vô tri vô giác.
Về tới phòng, tôi gấp gáp đóng cửa như sợ có người đuổi theo mình…
Thả cơ thể mệt mỏi xuống chiếc giường đơn, tôi thở dài một hơi.
Nhớ ra một chuyện quan trọng cần phải làm, tôi vội nhổm dậy mở vali lôi ra một bức ảnh chân dung.
Người trong ảnh là Huyền Anh – cô em gái sinh đôi yểu mạng của tôi.
Thoạt nhìn, chúng tôi giống nhau như hai giọt nước.
Nhưng Huyền Anh không để tóc mái, con bé quyết định tạo ra sự khác biệt bằng cách nuôi tóc mái dài.
Tôi khác với Huyền Anh một chút, vẫn để tóc mái lưa thưa trên trán nhằm để che đi sự bướng bỉnh của mình.
Nên người ngoài nhìn vào, ai cũng có thể phân biệt chúng tôi một cách dễ dàng.
Biết trước ở đây sẽ không cho phép treo ảnh của Huyền Anh, tôi bèn tận dụng cái kệ sách lớn ở góc phòng, bắc ghế lên và đặt ảnh Huyền Anh lên đấy.
Từ giờ, có chị có em ở chốn này rồi, tôi không còn thấy cô đơn nữa.
Ngồi tựa vào đầu giường một lát, tôi bỗng thấy tầm nhìn dần mờ đi.
Tôi đưa tay dụi mắt, cứ như vậy thiếp đi từ lúc nào không biết…
………
Huyền Trân vừa gục xuống giường cũng là lúc Châu Mặc Lâm và Trung Thông đẩy cửa đi vào.
Cô gái trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, mấy hôm lo hậu sự cho em gái cô đã không có một giấc ngủ tử tế.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, ngắm nhìn người con gái xinh xắn như kẹo ngọt đang thở đều đều.
Bàn tay giơ lên định chạm vào những đường nét trên gương mặt ấy đột nhiên khựng lại.
Hắn phát hiện cô cau mày thật chặt, chuyện gì khiến cô ấy để tâm ngay trong giấc ngủ vậy?
Có phải là vì hắn? Hắn đã sớm trở thành ác mộng của cô mỗi đêm rồi chăng?
Giúp cô vuốt hai lông mày đang nhíu chặt vào nhau, giờ trông cô ngủ trông an yên hơn rồi, hắn bất giác mỉm cười dịu dàng…!và cũng không hề biết vẻ mặt của mình có bao nhiêu nét nhu hòa ở trong đó.
Dường như lớp băng cố thủ trên người hắn dần tan ra từng mảng và hòa tan theo dòng nước biển ấm áp.
Trung Thông đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, anh ta do dự mãi mới mở miệng hỏi Châu Mặc Lâm.
“Lão đại, anh thực sự dẫn cô ấy theo?”
“Đúng vậy.
Chú có ý kiến?” Hắn trả lời, như lẽ tất nhiên cô phải ở bên cạnh hắn.
“Vâng lão đại, nó quá nguy hiểm với một cô gái chân yếu tay mềm chưa bao giờ phải đối mặt với hiểm nguy.
Khả năng chiến đấu lại càng không có…!Để cô ấy đi cùng anh, e là một việc làm hết sức liều lĩnh.”
“Tôi có nói là bắt cô ấy ra ngoài chiến đấu cùng tôi à?” Châu Mặc Lâm vừa vuốt ve gương mặt Huyền Trân, vừa thờ ơ trả lời thắc mắc của anh ta.
“Dạ?”
“Chú vốn biết bố tôi là người thế nào rồi mà? Chỉ cần những thứ tôi muốn hay những thứ tôi có hứng thú, ông ấy sẽ không ngần ngại phá hủy nó triệt để.”
Một hình ảnh xưa cũ xẹt qua trong đầu hắn, nhưng rất nhanh, hình ảnh đó biến mất không một dấu tích.
“Chú đừng quên, ông ta sẽ ghé thăm lâu đài tôi đang ở bất kể lúc nào trong ngày.
Tôi không hề thích cái viễn cảnh trong lúc tôi đi vắng, cô gái này từ một người sống sờ sờ biến thành một cái xác chết be bét máu đâu.”
Nói mấy lời này, vẻ mặt vô cảm của Châu Mặc Lâm ánh lên tia sát khí nồng đậm.
“Vâng, là tôi đã quá nhiều lời.” Trung Thông cúi đầu.
“Có điều, cô ấy đã sớm là người của tôi rồi.
Làm gì cô ấy là việc của tôi, cậu không có quyền xen vào.” Đây là một lời cảnh cáo, cũng là nhắc nhở Trung Thông đừng có quá phận với Huyền Trân..