Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 113
Châu Mặc Lâm thực sự bị chọc giận, hắn nổi điên động thủ Châu Kiến Thành.
Vì cơn phẫn nộ đẩy lên đỉnh điểm, hắn đẩy em trai vào tường và dùng lực rất mạnh bóp lấy cổ anh ta.
“Chú nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!”
Nhưng Châu Kiến Thành không sợ chết, anh ta lên giọng thách thức.
“Ý trên mặt chữ.
Nếu anh không ngại bị phóng viên bắt gặp thì cứ đánh đi! Đánh vào mặt tôi đây này!”
Cơn giận của hắn ngay lập tức tan biến, đẩy người Châu Kiến Thành cách xa mình vài mét.
“Chú đã muốn chết thì tôi sẽ cho chú toại nguyện, nhưng không phải bây giờ.
Tôi có rất nhiều việc phải làm, không rảnh đứng ở đây đôi co với chú.”
“Vậy anh định làm gì? Chẳng lẽ anh định lấy lại công ty?”
“Cái công ty rẻ rách này…” Châu Mặc Lâm không thèm nhìn em trai, hừ lạnh một cách mỉa mai.
“Hừ, tôi sớm không có hứng thú với nó.
Nhưng nếu chú quan tâm Hoàng Kim đến vậy, tôi không ngại đối đầu với bố con các người.”
Đến lượt Châu Kiến Thành nổi nóng.
“Anh! Đó là tâm huyết của gia tộc nhà họ Châu! Dù anh có là cháu trai trưởng cũng không có quyền phá hủy Hoàng Kim!”
“Chỉ cần thứ tôi muốn thì cái gì tôi vẫn làm được.”
Do Châu Kiến Thành đứng chắn cửa vào thang máy, hắn tóm cổ anh ta và đẩy sang một bên.
“Còn giờ thì chú tránh ra cho tôi!”
Cửa thang máy mở ra, không để Châu Kiến Thành có thêm thời gian nói mấy câu thừa thãi, hắn đi vào luôn.
Đến tầng 60, cửa thang máy mở ra, Châu Mặc Lâm một mình bước vào hành lang rộng lớn.
Hắn thành thục bước đi cứ như thể nơi đây vô cùng quen thuộc đối với hắn vậy.
Căn phòng sâu nhất là phòng hội nghị được trưng dụng cho buổi ra mắt.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh dày cộp có vài người mặc áo đen đứng canh gác ở hai bên, ngăn không cho người không phận sự đi vào.
Châu Mặc Lâm bình thản sải bước đi đến.
Trước sự ngăn cản của đám người, hắn chỉ dùng vài lực là đánh gục mấy tên đàn ông.
Cánh cửa cảm biến tự động mở rộng, hắn ung dung đi vào trước bao con mắt kinh ngạc của những người trong phòng.
“Đông vui thật nhỉ? Tôi là người được réo tên nhiều nhất ở đây nhưng sao…” Hắn dừng lại, dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng hỏi người đàn ông trung niên đứng trên bục phát biểu.
“…!tôi không hề biết nhỉ?”
“Mặc Lâm! Đừng có làm càn! Ai cho phép con xuất hiện ở đây?”
“Tôi mà cũng cần cho phép? Chỉ cần tôi thích thì tôi có thể đến đây bất kỳ lúc nào.”
Châu Hoàng Dũng gân cổ hét lớn.
“Làm xằng làm bậy! Bảo vệ đâu? Mau gọi bảo vệ vào đây!”
“Bố đừng quên 10% cổ phần ở công ty này đang nằm trong tay tôi.
Cho nên, với tư cách là một cổ đông, bố không có quyền đuổi tôi đi.
Tôi nói đúng chứ, chủ tịch Châu Hoàng Dũng?”
Châu lão gia tái mặt, ông ta nghẹn họng vì Châu Mặc Lâm nói không hề sai một chữ nào.
Quả thật hắn nắm giữ 10% cổ phần và đây cũng là điều khiến ông ta đau đầu nhất.
10% cổ phần Châu Mặc Lâm đang sở hữu là do ông nội – tức gia chủ tiền nhiệm Châu gia chuyển nhượng vào năm hắn tròn 18 tuổi.
Và cho đến khi nào hắn có con trai, 10% cổ phần kia sẽ được gia chủ hiện giờ phân chia lại.
Cả căn phòng bao trùm trong ánh đèn flash sáng chói.
Sự hiện diện của người con trai cả nhà họ Châu khiến giới nhà báo, phóng viên được phen cầm máy ảnh tác nghiệp mỏi cả tay.
“Anh Lâm!” Victorique ngồi bên dưới nhìn thấy người mình hằng mong nhớ vội đứng dậy.
Hứa Vũ Nhan ngồi bên cạnh kịp thời ngăn cản cô ấy.
“Victorique! Cô nghe tôi mau ngồi xuống đi! Bây giờ tình hình đang căng thẳng, cô có xông ra đấy cũng không giải quyết được việc gì.”
“Nhưng mà…!”
“Cô hãy nhìn biểu hiện hai người họ đi kìa!”
Victorique nhìn theo ánh mắt Vũ Nhan, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bố họ làm khiến một người ngoài như cô còn thấy căng thẳng và bất an nữa là người trong cuộc.
Huống hồ, Châu lão gia cực kỳ bất mãn với người con trai đầu từ lâu lắm rồi.
Trước khi nhìn bọn họ đối đầu trực diện, cô cũng không nghĩ họ lại nhìn nhau đầy thù hằn như thế…
Chăm chú quang sát vẻ mặt không độ ấm nào từ người tên Châu Mặc Lâm, Victorique hơi buồn bực vì không giúp ích gì cho hắn.
Vũ Nhan nói đúng, cô xông vào nói hộ hắn vài câu khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nên cô đành theo dõi hắn từ xa…
Đã nửa năm cô không gặp hắn…!Giờ gặp nhau dưới một thân phận khác, Victorique cứ có cảm giác không quen.
Mong ước được làm vợ người đàn ông đó…!sắp thành hiện thực rồi ư?
Nhưng Victorique không vui được lâu.
Ông nội báo rằng, không chỉ mình cô mà còn có hai tiểu thư khác…
Hứa Vũ Nhan không yêu anh ấy nên cô không lo lắng, cô biết chị Nhan là bần cùng bất đắc dĩ nghe theo người lớn.
Vậy, người còn lại thì sao? Vị tiểu thư kia cô chưa gặp bao giờ, cũng không quen biết…
Victorique ý tứ quan sát Trương Mỹ Lệ – cô gái đang ngồi bên tay phải mình.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng đẹp theo kiểu trầm buồn…!Nghe nói, người gặp nhiều chuyện tổn thương ánh mắt hay u sầu giống thế…
Nghe nói cô ấy là một vũ công ballet nổi tiếng và lấy nghệ danh là Emily….