Bạn đang đọc Chạy Trời Không Khỏi Nắng – Chương 106
Nhân tố gây nhiễu nhương cuối cùng cũng chịu đi rồi, tôi yên tâm ngồi dựa vào ghế và thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Hàn Thiên Lãnh rời khỏi toa, lác đác vài hành khách khác bắt đầu kéo nhau lên.
Chẳng mấy chốc cả toa tàu rộng lớn dần bớt trống vắng hơn.
Tôi mở điện thoại lên định quay video trải nghiệm lần đầu tiên đi tàu điện thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị khoảng chục cuộc gọi nhỡ.
Thôi chết, tôi có thói quen hay để điện thoại ở chế độ im lặng hoặc không làm phiền.
Người gọi được cho tôi phải có duyên lắm thì tôi mới nghe máy.
Toàn người một nơi điện thoại ở một nơi khác thôi.
Nhiều khi điện thoại không dùng đến để một chỗ khác là kiểu gì tôi sẽ không nhớ, luôn luôn phải đi tìm điện thoại.
Tôi cũng đến ạ thói quen của mình lắm, nhưng đã là thói quen rồi không dễ gì sửa được.
Những cuộc gọi nhỡ toàn số của Châu Mặc Lâm và Nghĩa, ngoài ra còn có vài cuộc của anh Quân.
Mình có nên gọi lại không? Đặc biệt là Châu Mặc Lâm, hắn là người gọi đến nhiều nhất.
Sau cuộc nói chuyện với Victorique, tôi không có tâm trạng nhìn mặt hắn, lo sợ hắn phát hiện mình yêu hắn.
Mà…!hắn đã phát hiện tôi yêu hắn rồi, liệu có thể buông bỏ tôi không?
Tôi quyết định không gọi lại bất kỳ ai một trong ba người họ.
Tôi muốn dùng những giây phút ngắn ngủi ngồi trên tàu để thư giãn tinh thần.
Hơn nửa tiếng sau, tàu điện dừng ở ga Yên Nghĩa.
Xuống đây rồi mình nên đi đâu tiếp nhỉ? Hà Nội có vô vàn địa điểm tham quan, tôi đi đâu chẳng được…
Nghĩ vậy tôi đi xuống cầu thang bộ theo sự chỉ dẫn của một chị kiểm soát viên.
Nhưng khi đến bậc thang cuối cùng, tôi chạm mặt đúng người mình không muốn thấy nhất.
Không nghĩ nhiều bèn xoay người chạy lên cầu thang thật nhanh.
Người ở sau lưng chụp lấy cẳng tay tôi và hét lên, trong giọng nói có bao nhiêu là sợ hãi…
“Đừng đi! Xin em đừng rời khỏi tôi!”
Tôi không quay đầu nhìn, sự tủi hổ và dằn vặt khiến tôi càng thêm quyết tâm phải thoát đi ngay.
Vì thế tôi kêu lên cầu xin hắn vô cùng thảm thiết.
“Buông tay! Hãy để tôi được yên! Một buổi chiều thôi! Làm ơn!”
“Không! Không bao giờ tôi để em rời xa tôi!”
Tôi giật mình, môi mấp máy định tiếp tục cự tuyệt hắn nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì…!vào thời khắc ấy, cả người tôi bị hắn ôm vào trong ngực, chặt đến nỗi người tôi có thể cảm nhận được từng ngón tay của hắn đang ôm chặt tôi khẽ run rẩy.
“Anh…!buông ra…”
“Đừng nói….em đừng nói gì hết! Cũng đừng cự tuyệt tôi, để tôi ôm em một lúc.”
Người tôi khẽ động liền dừng lại.
Giọng nói hắn nghe như cầu khẩn, cũng giống như mệnh lệnh bắt buộc khiến tôi không thể không tuân theo.
Cả người tôi đều vùi trong ngực hắn, mùi vị bên chóp mũi cũng toàn là mùi vị của hắn.
Châu Mặc Lâm ôm tôi rất lâu, như thể tôi là bảo vật trân quý nhất trên thế gian mà hắn khó khăn lắm mới có được.
“Em đừng rời xa tôi nữa được không? Tôi không thể sống thiếu em được! Em là sinh mệnh của tôi, nếu em đi rồi tôi sẽ không thiết sống tiếp.”
Một cảm giác mãnh liệt không ngừng trào dâng trong lòng, tôi không khó nhận ra sự khẩn trương của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự…!từ bỏ mạng sống của mình nếu tôi cố tình rời đi?
Mang tâm lý trốn tránh tôi vội đẩy hắn cách xa mình, từng cử động của hắn lúc này đều khiến tâm tình tôi loạn cào cào.
“Chúng ta…!nhừng nói chuyện này nữa, được không?”1
Châu Mặc Lâm khẽ nới lỏng vòng tay nhưng vẫn không buông người tôi ra, chỉ chăm chú nhìn ngắm gương mặt tôi hồi lâu.
Rồi giọng nói của hắn lại vang lên, so với lúc trước đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Lúc ở trên tàu điện Hàn Thiên Lãnh có nói gì, làm gì em không?”
Tôi ngập ngừng tính kể tội nhưng nghĩ lại thì có kể cho hắn nghe cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Ngoài bị tím bầm hai chỗ trên cẳng chân, quả thật Hàn Thiên Lãnh không có làm ra hành động nào quá quắt.
Mặc dù đây không giống tác phong của một kẻ nguy hiểm như anh ta.
Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản coi như mình gặp phải họa vô đơn chí, chó cắn áo rách đi.
“Không, giờ đang giữa ban ngày ban mặt anh ta không gây khó dễ tôi.”
“Thật không?”
Nghe giọng điệu là đoán ra ngay chương trình, tôi biết thể nào Châu Mặc Lâm cũng không tin.
Vậy nên tôi chỉ truyền đạt đúng một câu Hàn Thiên Lãnh nói với tôi.
“Anh ta bảo tôi giả làm người yêu của anh ta rồi…”
“Rồi làm sao?” Hắn gắt lên.
“Đối phó mẹ anh ta chứ còn làm sao? Nhưng anh yên tâm, tôi đã từ chối.”
“Tại sao lại từ chối?” Hắn cố chấp hỏi đến cùng, sốt ruột gắt lên.
“Vì tôi biết…!tôi trốn không thoát…”
“Đúng…!cả cuộc đời này em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.”
“Được rồi, người ta đang nhìn đấy, chúng ta lên xe rồi có gì nói tiếp được không?” Tôi ái ngại những ánh mắt nhòm ngó của người đi đường nên lay người Châu Mặc Lâm.
“Ừ, lên xe.
Về nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta? Tôi cay đắng cười, nhà của chúng ta gì chứ.
Tôi dù muốn hay không vĩnh viễn đều không thể tiếp tục chung sống với Châu Mặc Lâm..