Chạy Tình

Chương 29


Đọc truyện Chạy Tình – Chương 29

Vì tiền lương làm thêm gấp năm lần, Tống Dao ném lễ nghĩa ra sau đầu, chuẩn bị lao vào công cuộc vĩ đại, đó là giải cứu tổng giám đốc đại nhân.

Ngay lúc cô đứng lên bên này, Lệ Thiên Tâm ở phía đối diện suốt từ nãy đến giờ không nói một lời với Quý Thừa Xuyên cũng đứng dậy, cầm tách cafe trên bàn, dùng tốc độ nhanh như chớp hắt lên người Quý Thừa Xuyên.

Bỗng không gian trong quán cafe yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Lệ Thiên Tâm sa sầm mặt, chỉ tay vào Quý Thừa Xuyên mắng: “Anh không nói lời nào cũng thôi đi, còn cúi đầu nhắn tin cười khẩy là thế nào? Anh đang chế nhạo tôi ư? Anh nghĩ anh là ai, bổn tiểu thư ngồi nãy giờ ở đây đã nể mặt anh lắm rồi, đừng bày ra vẻ mặt đó với tôi!”

Quý Thừa Xuyên bị hắt cafe vào người từ từ đặt điện thoại di dộng xuống. Anh ngẩng đầu, trên mặt không lộ bất kỳ vẻ bực bội nào, dường như trước phong ba bão táp tối tăm mịt mù, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh ấy.

Trong tình huống này, Tống Dao bỗng luống cuống, gấp gáp xông lên, cầm tấm khăn ăn vội lau lau trên ngực Quý Thừa Xuyên, giả vờ xen vào: “Tiên sinh ơi, ngài không sao chứ? Ây da, ngài nhìn xem, quần áo bẩn hết rồi…”

Lệ Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Quý tiên sinh rất được chào đón, đi ăn một bữa cơm đều có các cô gái lại gần ân cần hỏi han, chắc anh không cần lãng phí thời gian ngồi ở đây với tôi nhỉ.” Cô nói xong khinh thường liếc xéo Tống Dao, “Tiếc là, nhan sắc dường này cũng có thể vừa mắt anh.”

“Cô nói gì đấy?” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc nổi giận, không phải vì tách cafe kia, mà vì lời cô ta nói về Tống Dao.

Tống Dao thấy tình hình không ổn, vội rút bàn tay cầm khăn ăn trên ngực Quý Thừa Xuyên trở về, chà loạn xạ lên người anh: “Tiên sinh, sau lưng anh cũng bẩn rồi, mau xoay người tôi giúp anh lau lau…”

Mẹ nó, lau lau này! Cô muốn lật bàn.

Vì Tống Dao ngắt lời, Quý Thừa Xuyên không bạo phát, trong lúc đó Lệ Thiên Tâm cũng hừ lạnh một tiếng, cô cầm túi xách bạch kim, chân đi giày cao gót giẫm bước, tựa như nàng thiên nga trắng cao quý, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi đến quầy thanh toán, sau đó không quay đầu bước ra khỏi hiện trường xảy ra sự việc, dường như cô không thể chịu nổi một phút giây nào ở lại nơi này!

Người xung quanh rối rít nhìn cô ta bằng ánh mắt nể sợ, hướng ánh mắt đồng cảm về phía Quý Thừa Xuyên: Vị này thật đẹp trai, đáng tiếc lại đi trêu chọc cô nàng công chúa, đây chẳng phải là tự gây nghiệt sao!

Thật là tự gây nghiệt mà! Tống Dao trong lòng cũng đang cảm thán, chả trách Quý tổng sẵn sàng bỏ ra tiền lương làm thêm gấp năm lần. Hóa ra kiếm tiền không hề dễ dàng!

Lệ Thiên Tâm đã đi khuất, Tống Dao mới ngừng động tác trong tay, rụt rè nhìn về phía Quý Thừa Xuyên vẫn chưa nguôi cơn giận: “Quý tổng, ngài có sao không?” Quý tổng là người rất thích sạch sẽ, áo sơ mi bị bẩn như thế, không lật bàn đã may mắn lắm rồi. – Cô thầm nghĩ.


Quý Thừa Xuyên không đáp lời cô, bỗng kéo tay cô: “Đi.” Sau đó, không chờ Tống Dao lấy lại tinh thần đã kéo cô ra ngoài.

Khăn ăn còn trên tay Tống Dao, cô đã bị Quý Thừa Xuyên kéo đến cửa ra vào, đành ngượng ngùng, kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ đang giương mắt nhìn, một bên la to: “Quý tổng, ngài làm sao thế? Túi xách của tôi còn ở bên trong!”

Quý Thừa Xuyên dừng bước, mắt liếc nhìn nhân viên phục vụ ở cửa.

Đối phương lập tức phản ứng, chạy vào cầm ra túi xách cho Tống Dao.

“Quý tổng, ngài không thể làm vậy, tôi còn buổi hẹn…” Tống Dao cầm túi xách liên tục chống cự.

Phản kháng không hiệu quả, cuối cùng cô vẫn bị Quý Thừa Xuyên lôi đi.

Chư Cát Tuấn ở trong toilet tập luyện trước gương cả buổi, rốt cuộc không còn căng thẳng như trước. Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước chân vững chắc, tự tin trở về chỗ ngồi.

Chỗ ngồi trống rỗng, cả Tống Dao lẫn túi xách đều biến mất.

Chư Cát Tuấn lộ vẻ ngờ vực hỏi thăm nhân viên phục vụ: “Cho hỏi, tiểu thư vừa rồi ngồi ở đây đâu rồi?”

Nhân viên phục vụ lộ vẻ lúng túng nói: “Thưa tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi vị tiểu thư đó đã bị vị tiên sinh phía bên cạnh kéo đi.”

“Cái gì?” Chư Cát Tuấn cả kinh.

“Tôi cũng hiểu như thế thật đường đột, nhưng theo tôi nghĩ vị tiểu thư ấy sẽ không trở lại đây.” Tuy những lời này không được rõ ràng, nhưng hồi nãy anh vừa thấy thân hình cao lớn anh tuấn ấy cũng không kìm được mà xúc động. Anh cũng sâu sắc cảm thấy quả đúng như lời anh nhân viên phục vụ, cô ấy một đi không trở về.

Đúng thế, Chư Cát Tuấn lại trở thành bia đỡ đạn.


Tống Dao bị Quý Thừa Xuyên kéo một mạch ra khỏi quán cafe, lại đến một cửa hàng khác. Bởi vì cô giãy giụa nên trên đường thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh, Tống Dao khó nịn nổi.

Rốt cuộc cô cắn răng, dừng lại la to: “Quý tổng, tiền làm thêm giờ tôi không lấy nữa, ngài thả tay tôi ra!!!”

Quý Thừa Xuyên cũng dừng bước, xoay người, lạnh lùng nhìn: “Chính cô nói đó nhé.” Nói xong, lập tức buông tay.

Ngay lúc đó, Tống Dao hận không thể nhét cổ tay mình trở vào tay Quý Thừa Xuyên. Tổng giám đốc đại nhân của tôi ơi, chỉ đùa một chút thôi mà ngài cũng xem là thật, kiếm tiền thật là không dễ dàng!

Nhìn gương mặt Tống Dao như khóc tang, trong lòng Quý Thừa Xuyên cảm thấy tốt hơn nhiều: “Hay thế này, cô theo giúp tôi chọn quần áo để thay, tôi sẽ tính tiền làm thêm giờ cho cô.”

Tống Dao hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Thật không?”

Quý Thừa Xuyên cười không nói, quay người bước nhanh về phía trước.

“Quý tổng, chờ tôi với!” Tờ tiền hấp dẫn bay trước mặt, Tống Dao không có kiên định tiếp tục phá vỡ lập trường.

Cứ như thế, buổi xem mắt chỉ vì sự xuất hiện của Quý Thừa Xuyên mà thay đổi hoàn toàn. Đánh chết Tống Dao cũng không bao giờ nghĩ tới, ngày cuối tuần vốn tốt đẹp như thế, vậy mà phải theo chân tổng giám đốc đại nhân đi dạo cửa hàng!

Kẻ có tiền hiển nhiên không giống người thường, quần áo bẩn rồi không cần giặt, trực tiếp thay bộ khác. Các bạn nên biết rằng, quảng trường trung tâm là trung tâm thương nghiệp của thành phố C, quy tụ các nhãn hiệu đắt đỏ trong và ngoài nước. Một chiếc áo sơ mi cũng đến nghìn vạn, vậy mà Quý Thừa Xuyên định mua cả một bộ. Tuy không phải tiền của mình, nhưng Tống Dao vẫn cảm thấy như vậy thật phung phí!

Phung phí còn chưa tính, Quý Thừa Xuyên vẫn vô cùng soi mói. Lúc anh ra hiệu ý bảo chọn giúp, Tống Dao lựa vài bộ, không phải màu sắc không vừa mắt thì là kiểu dáng không hợp nhãn, ngay cả kiểu khuy trên tay áo đều chọn ba lựa bốn. Thật là cô đã chọn những cái đắt nhất, Tống Dao muốn phát điên.

“Thưa tiên sinh, ngài nhìn thử cái này một chút xem sao.” Người hướng dẫn mua hàng giàu kinh nghiệm vừa liếc mắt đã nhìn ra Quý Thừa Xuyên là một kim chủ, bèn lấy ra một quyển tạp chí ảnh các nhãn hiệu, “Đây là các kiểu dáng mới nhất, sáng hôm nay mới đến nhà kho, chỉ có một cái duy nhất, sắp sửa đặt lên tủ trưng bày. Tôi thấy dáng người của ngài so với người mẫu không khác mấy. Nếu được bây giờ chúng tôi sẽ gọi người lấy đồ đến, ngài thấy sao?”


Không cần như vậy đâu, có một món đồ sao phải đi xa thế, Tống Dao vừa muốn từ chối, Quý Thừa Xuyên đã gật đầu.

“Được, nhà kho hơi xa, chúng tôi sẽ lập tức đi lấy ngay, nhưng ngài có thể phải chờ khoảng nửa tiếng, hy vọng ngài thông cảm cho. Trong lúc đó, ngài có thể xem những thứ khác, hoặc là…” Người hướng dẫn nhanh nhạy liếc nhìn Tống Dao một mực đi theo sau Quý Thừa Xuyên từ nãy đến giờ, “Chỗ chúng tôi có bán các mặt hàng dành cho phái nữ, nếu vị tiểu thư có hứng thú, tôi có thể mang ngài đi xem.”

Mắc chết đi được sao tôi có thể mua nổi chứ! Tống Dao vừa muốn lắc đầu, bên kia Quý Thừa Xuyên đã gật đầu, nói: “Được, dẫn cô ấy đi xem một chút.”

“Tiểu thư, mời ngài đi bên này.” Người hướng dẫn nở nụ cười tươi tắn, Tống Dao khóc thầm.

Tống Dao sống đến nay đã hai mươi lăm năm, chưa bao giờ xa hoa, lãng phí như ngày hôm nay. Vốn cô đã vào quán đắt tiền nhất từ trước đến giờ, vậy mà chỉ uống một ngụm cafe. Sau đó lại vào cửa hàng bán quần áo đắt tiền nhất với cô nữa, dưới mệnh lệnh của Quý Thừa Xuyên, cô đành phải thử quần áo.

“Tiểu thư, bộ váy này dùng để làm áp phích quảng cáo của chúng tôi năm nay, đặc biệt thích hợp với dáng người nhỏ nhắn như ngài, ngài có muốn thử một chút không?”

Tống Dao liếc mắt nhìn tấm bảng đề một loạt con số, liều mạng lắc đầu.

“Không sao, nếu ngài không thích, hay thử cái này, cái này mặc vào sẽ toát lên khí chất thanh tuần như học sinh. Đúng rồi, ngài có phải vẫn còn là học sinh không?” Chà chà, nhìn mà xem, người hướng dẫn mua hàng thật khéo ăn nói, có thể tích cực khen ngợi khách hàng trẻ hơn so với tuổi tác.

Tống Dao một chút cũng không cảm thấy vui, dù có tích cực khen cô trẻ hơn thì thế nào, cô cũng không mua nổi, vẫn tiếp tục lắc đầu: “Tôi đã đi làm rồi.”

“Vậy tôi nghĩ ngài nên thử cái này, vừa đoan trang nhưng vẫn có phần xinh xắn, rất phù hợp cho những cô gái OL (office lady) ăn mặc khi đi làm.”

Cái này còn đắt hơn, Tống Dao vẻ mặt đau khổ, quay đầu cầu cứu Quý Thừa Xuyên đang ngồi bên kia: Quý tổng, tha cho tôi đi, nhìn những bảng giá này, tôi sẽ hỏng mắt mất thôi!

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi trao đổi ánh mắt, Quý Thừa Xuyên đứng lên.

Tống Dao quá đỗi vui mừng, cô cho rằng tổng giám đốc đại nhân rốt cuộc đã tha cho cô. Nào ngờ, anh vừa đi đến trước mặt cô, thậm chí không liếc mắt nhìn cô một cái, đã trực tiếp nói với người hướng dẫn mua hàng: “Vậy lấy cái này, giúp cô ấy mặc thử xem.”

“…” Tống Dao hóa đá.

Quý Thừa Xuyên ra lệnh, Tống Dao không thể không vâng lời đi thử váy.


Đây là một bộ váy liền vải len màu hồng nhạt, vừa nhìn vào thấy rất bình thường, nhưng chỗ gấu váy được thiết kế hoa văn độc đáo, phần eo đính hạt ngọc trai, khiến trang phục trông có vẻ sáng ngời. Chỗ độc đáo nhất là, tuy đơn giản nhưng không tầm thường, xa xỉ nhưng không phô trương.

Theo lý mà nói, chiếc này này mặc trên người Tống Dao, nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy cô thay da đổi thịt, trong TV đều diễn như vậy mà. Nhưng trên thực tế, Tống Dao soi chính mình trong gương, vẫn không cảm thấy như thế.

Ngẫm lại một chút, người nổi tiếng từ đầu đến chân ngay cả móng tay cũng đều hết sức tinh tế, mà nhìn cô xem, tóc buộc đuôi ngựa, dưới chân đi giày đế bằng, phối với bộ váy này, nhìn thế nào cũng thấy không xứng.

Quay qua quay lại hồi lâu, Tống Dao rốt cuộc vẫn phải gian nan đi ra khỏi phòng thay đồ. Trong thời gian đó, tây trang của Quý Thừa Xuyên cũng đã được đưa đến, hai người đồng thời đi ra phòng thay đồ, Tống Dao mở to mắt.

Ôi chao, trời đất ơi!

Cùng là quần áo đắt tiền, mặc trên người Quý Thừa Xuyên, tuyệt đối có lực sát thương mạnh mẽ hơn so với người mẫu trên TV, đường nét uốn lượn, cắt may vừa vặn, dáng vóc của Quý Thừa Xuyên được phát huy đến cực hạn, đừng nói là Tống Dao, ngay cả người hướng dẫn mua hàng đã quen nhìn các khách hàng lớn cũng phải trừng to mắt, nhìn Quý Thừa Xuyên chằm chằm không chớp mắt.

Ngược lại với mình, Tống Dao ngay cả hỏi một câu đẹp không cũng không có can đảm, rầu rĩ chạy về phòng thay đồ.

“Thật ngại quá, tôi cảm thấy bộ quần áo này không hợp với tôi…” Thay lại đồ cũ rồi Tống Dao đi ra ngoài trả lại bộ váy liền cho người hướng dẫn mua hàng.

“Nhưng vị tiên sinh kia đã mua bộ váy này rồi ạ.” Người hướng dẫn mua hàng nói.

“Cái gì?!” Tống Dao sợ hãi kêu, bước đến giữ chặt áo Quý Thừa Xuyên, không để ý tới đồ tây trang đắt đỏ trên người anh, gấp gáp nói: “Quý tổng, tại sao ngài lại mua cho tôi? Tôi không cần đâu, mau trả lại!”

“Tôi có nói sẽ mua cho cô à?” Quý Thừa Xuyên nói một câu, Tống Dao liền ủ rũ.

Chẳng lẽ Quý tổng muốn tặng quà cho người khác, nên mới cố tình bảo cô đi thử một chút? Có lẽ là thế, nếu vậy thì mình tự đa tình rồi ư? Mẹ nó, thật mất mặt… Tống Dao xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Nhìn vẻ mặt cô lúc xanh, lúc lại đỏ, Quý Thừa Xuyên không còn buồn phiền vì bị hắt cafe lên người nữa, tay cầm hai túi quần áo đưa cho Tống Dao nói: “Cầm, đi về thôi.”

“Vâng.” Cầm lấy cái túi, Tống Dao cúi thấp đầu, sải bước đi theo sau lưng Quý Thừa Xuyên.

Hóa ra là cô giúp việc, người hướng dẫn mua hàng từ nãy đến giờ luôn hoài nghi mối quan hệ của hai người nhẹ nhàng thở ra. Cảm tạ trời đất, gặp được khách sộp thứ thiệt không phải hàng rởm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.