Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 83: Mưu Đồ 2


Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 83: Mưu Đồ 2


Nhịn một chút, Bạch Viễn Sơn giả bộ bình tĩnh, ráng nặn ra một nụ cười khó coi nói: “Phu nhân sao lại có hứng thú đến phủ Bạch mỗ ta vậy?”
Khương Mạc nghe xong, cong khóe môi lên, nói: “Bạch lão gia còn có hứng thú để đến nha môn tri phủ dự tiệc uống rượu, sao ta lại không thể đến phủ Bạch lão gia để bái phỏng chứ?”
Câu nói này hoàn toàn đánh thức Bạch Viễn Sơn, lại làm ông ta nhớ tới vị đại nhân kia.

Ông ta tức khắp cảm thấy nay đã khác xưa, ả đàn bà trước mặt này như là châu chấu sau thu, kiêu ngạo không được bao lâu.
Nghĩ thế, Bạch Viễn Sơn lập tức có tự tin, cái lưng hơi cong xuống của ông ta lại thẳng lên.

Ông ta ngẩng đầu lên liếc Khương Mạc một cái, phất ống tay áo, trừng mắt nàng nói: “Bạch mỗ ta đi dự tiệc còn có thiệp mời, phu nhân không hỏi lại tự vào, tự xông vào nhà dân, sợ là không quá thỏa đáng!”
Khương Mạc nghe thấy thế, bỗng ngồi lại ngay ngắn, ánh lửa màu đỏ chiếu sáng nửa bên mặt nàng, một nửa khác lại ở trong bóng tối, như ẩn như hiện, thêm vài phần khí chất âm u cho nàng.
Nàng nhìn vào Bạch Viễn Sơn vẻ không hiểu, nhìn đến khi trong lòng Bạch Viễn Sơn chột dạ, mới châm biếm: “Tự xông vào nhà dân? Không thỏa đáng? Bây giờ ta sẽ cho Bạch lão gia xem cái gì mới là tự xông vào nhà dân, làm việc không ổn!”
Khương Mạc vừa dứt lời, Bạch Viễn Sơn chỉ cảm thấy ngực phát lạnh, trong lòng dấy lên cảm giác không may.

Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy trong Bạch phủ to như vậy, ngoại trừ nơi này ra, những nơi còn lại đều là một mảnh đen nhánh.

Xung quanh yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ di chuyển.
Bạch Viễn Sơn lập tức nhận ra được điều gì, ông ta bỗng dưng trợn to hai mắt nhìn, cảm thấy kinh hãi!
“Dẫn tới!” Đúng lúc này, Khương Mạc cất giọng kêu lên.
Giây lát sau, người vốn đang đứng ở hai bên Khương Mạc tản ra, vài người bị trói gô nhét vải vào trong miệng được đẩy ra ngoài.

Mấy người này đều là nữ tử, độ tuổi đều không lớn, người lớn nhất chừng 30 tuổi, nhỏ nhất chừng 16 – 17 tuổi.

Mỗi người các nàng tướng mạo mỹ lệ, thân mặc tơ lụa lăng la, đầu đội kim thoa châu hoa, trang điểm quý phái.
Giờ phút này, những nữ tử này tóc tai loạn xạ, trên quần áo dính đầy tro bụi, chật vật không chịu nổi, trông như là đã chịu đủ đau khổ.
Các nàng vừa nhìn thấy Bạch Viễn Sơn, cảm xúc lập tức kích động, không ngừng giãy giụa duỗi tay về phía Bạch Viễn Sơn, trong miệng phát ra tiếng nức nở.

Các nàng đang khẩn cầu Bạch Viễn Sơn cứu các nàng.


Mà những nữ tử này, chính là thê thiếp của Bạch Viễn Sơn.
Bạch Viễn Sơn nhìn cảnh tượng trước mắt này, mặt lộ vẻ kinh hãi không thể tin tưởng, thật sự không thể ngờ rằng Khương Mạc sẽ lớn gan như vậy, trực tiếp đến nhà ông ta trói người.
“Ngươi, ngươi…” Ông ta chỉ vào Khương Mạc, mặt đầy phẫn nộ.
“Bạch lão gia đừng kích động, ngươi lớn tuổi rồi, lỡ như có chuyện gì, ta không chịu nổi trách nhiệm!”
Vẻ châm chọc trên mặt Khương Mạc càng thêm kích thích Bạch Viễn Sơn, ông ta xanh mặt, hận không thể giết nàng.
“Ngươi thật to gan!”
Khương Mạc nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Bạch Viễn Sơn không chớp mắt, giọng điệu cực kỳ đanh thép: “Ta to gan? Bạch lão gia, ta không phải là người dễ ức hiếp, cũng không phải là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp một chút.

Ngươi là lão gia nhà phú quý, mà ta là kẻ tranh đấu từ thây sơn biển máu ra.

Máu dính trong tay chỉ sợ còn nhiều hơn số ngươi gặp.”
Nói xong, người nàng hơi nghiêng về phía trước, giọng nói chậm lại: “Xem ra vẫn là ấn tượng lần trước ta để lại cho Bạch lão gia không đủ sâu, cho nên ngươi mới dám không kiêng nể gì như thế, vu hãm tiền trang chúng ta với người khác, thậm chí là muốn một kích giết ta phải không?”
Trên mặt Bạch Viễn Sơn chợt trắng chợt xanh, ông ta trợn mắt trừng trừng, không cam yếu thế: “Ta không biết phu nhân đang nói cái gì, chỉ là ngươi xông vào phủ của ta, bắt phu nhân của ta.

Bạch mỗ nhất định phải đến nha môn tri phủ chuyến để Lý đại nhân chủ trì công bằng!”
Nói xong, ông ta vung tay áo, xoay người muốn đi.
“Nguyệt Đang!”
Khương Mạc căn bản không để ý đến Bạch Viễn Sơn, chỉ hờ hững kêu một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy trong lòng ngực Nguyệt Đang ôm một đứa bé hơn ba tuổi bước vào trong ánh lửa.

Đứa bé này dáng dấp khỏe mạnh kháu khỉnh, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Nguyệt Đang, cầm một quả cầu mây bằng tre trong tay, chơi mà mặt mày hớn hở.
Bạch Viễn Sơn nghe thấy tiếng cười quen tai, chân mạnh mẽ dừng lại, ông ta hít sâu một hơi, xoay người lại.

Chờ đến khi thấy rõ đứa bé trong ngực Nguyệt Đang, sắc mặt ông ta đại biến: “Bảo Nhi!”
Đứa bé kia rõ ràng chính là đứa bé mà Bạch Viễn Sơn sủng ái nhất, còn là đứa con trai trưởng duy nhất của ông ta.
Bạch Viễn Sơn và phu nhân liên tiếp sinh ba bé gái, đến độ trung niên mới có đứa con trai này, bình thường đương nhiên là ngàn chiều vạn sủng.


Sau này nó trưởng thành rồi, cũng là người kế thừa tài sản Bạch gia bọn họ.
Khương Mạc đứng dậy, dùng tay kéo bàn tay nhỏ của đứa bé kia.

Đứa bé lập tức ngẩng đầu lên cười toe toét, lộ ra hàm răng sữa trắng như tuyết, vô cùng đáng yêu.
Khuôn mặt Khương Mạc dịu đi vài phần không dễ phát hiện.
Đứa bé này thật ra lại đáng yêu hơn phụ thân nó nhiều, nó đang cầm cầu mây trong tay chơi, không quấy không ồn, ngoan ngoãn dễ thương.

Hơn nữa còn thấy người là cười, nhìn vào đã khiến người sinh lòng vui mừng!
Đương nhiên, đối với trẻ con thì Khương Mạc không có ý xấu gì, nhưng Bạch Viễn Sơn không biết điều này.

Ông ta vừa thấy Khương Mạc chạm vào con của mình, hơi thở nặng thêm mấy phần.

Khóe mắt ông ta như muốn nứt ra, ông ta thở hổn hển, phản ứng này lớn hơn lúc thấy đám phu nhân tiểu thiếp của ông ta nhiều.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bạch Viễn Sơn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Khương Mạc nghiêng đầu nhìn ông ta, cười khẩy nói: “Công tử nhà Bạch lão gia thật đúng là kim tôn ngọc quý, còn quý giá hơn mấy vị phu nhân như hoa như ngọc nhà ngươi.”
Nàng nói thế này, phu nhân dòng chính của Bạch Viễn Sơn không có phản ứng gì, nhưng mấy tiểu thiếp kia lại nóng nảy.

Mắt các nàng ngập lệ, nức nở khóc thút thít, lại căng thẳng nhìn Bạch Viễn Sơn, sợ mình bị vứt bỏ.
Mặt Bạch Viễn Sơn nhăn nhó, mắt nhìn trừng trừng, nhưng khi đôi mắt ông ta vừa liếc lên người đứa con trai của mình, khí thế tụ tập trên người lại tan ngay lập tức.

Ông ta biết thủ đoạn của Khương Mạc, ả đàn bà này không phải là nhân vật đơn giản gì.

Lúc trước nàng ta uy hiếp bọn họ cân bằng giá hàng Bình Giang, lại quyên nửa gia sản bọn họ ra ngoài.

Đến nay, cái bảng chữ “thiện” còn đang treo trong nhà để làm ông ta ghê tởm đây này.

Bạch Viễn Sơn cũng không phải đồ ngu, nghĩ lại chuyện chủ tử của vị đại nhân kia quyền cao chức trọng, lại phái tâm phúc ngàn dặm xa xôi đến tìm Khương Mạc.

Mà tiền trang Hằng Thông chẳng qua chỉ mới nổi lên mấy năm ở Bình Giang, đã thanh danh lan xa, trở thành tiền trang lớn đệ nhất của Bình Giang, bạc mỗi năm chảy về nơi này đếm cũng đếm không hết! Huống chi nhiều năm trôi qua như vậy, trước nay đều là Đào Tam kia làm chủ, chủ tử bên trên của Đào Tam cũng chưa từng lộ diện.

Bây giờ tới đây một vị phu nhân, cao thủ bên người lại như mây, ai ai nhìn vào cũng không phải người thường.

Cho nên thân phận của ả đàn bà này nhất định không phải đơn giản, có lẽ còn có liên quan tới chuyện phía trên.

Ông ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, trong mắt những người bề trên kia chẳng qua chỉ là một con kiến, có thể bóp chết dễ như trở bàn tay.
Ông ta đã đi sai một bước cờ, một bước cờ cực kỳ sai, mà bây giờ, vinh hoa phú quý trong tưởng tượng không tới tay, ngược lại gây họa lan tới người thân!
Nghĩ đến chỗ này, cơn tức nghẹn trong lòng Bạch Viễn Sơn ngay lập tức tan thành mây khói.

Ông ta rũ hai bờ vai, suy sụp tinh thần, trước mắt toàn là thê lương, chỉ chớp mắt, cả người ông ta như già đi mấy tuổi.
Vẻ kiêu ngạo trên mặt ông ta không còn, cũng không kiên cường nổi nữa, chỉ có thể yếu thế nói: “Rốt cuộc phu nhân muốn thế nào, xin nói thẳng đi, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, nhất định sẽ gắng sức làm được.

Chỉ là trẻ con vô tội, xin phu nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho nó đi!”
Mắt thấy Bạch Viễn Sơn yếu thế nhanh như vậy, Khương Mạc còn có chút kinh ngạc.

Nhưng khi nghĩ lại, cũng không chỗ nào đáng để kinh ngạc cả.

Bạch Viễn Sơn vốn là người thông minh, nếu không cũng không thể nào làm người đứng đầu đám thương nhân Bình Giang được, không có tầm mắt, không định là chuyện không thể nào.
Ông ta và Lê Phàn mới vừa có qua lại, nàng đã dẫn người tới lật hang ổ ông ta, cái khéo trong đó không cần suy nghĩ nhiều là đã hiểu ngay.

Chỉ là người này bị lợi ích trước mắt và thù hận với nàng che đi hai mắt, cho rằng có thể hoàn toàn đánh chết nàng, thế nên quá mức vui sướng.
Lần này ông ta đã tỉnh táo lại, tốt lắm!
Khương Mạc cũng không có ý định muốn chỉnh ông ta, chẳng qua chỉ dọa ông ta thôi! Dù sao thì thứ quan trọng trước mắt vẫn là Lê Phàn.
Khương Mạc ngồi trở lại ghế trên, đôi tay đặt lên trên đùi, mặt mày nghiêm túc nói: “Bạch Viễn Sơn, ngươi cũng đừng trách ta, có câu nói rằng tự làm bậy, không thể sống.

Ngươi muốn hại ta cùng người khác, ta đương nhiên cũng có thể tiên hạ thủ vi cường.”
“Dạ, dạ, ta hiểu, ta hiểu ý của phu nhân!” Bạch Viễn Sơn không phủ nhận, chỉ là hai bờ vai rũ hơn.
“Được rồi, nếu hai bên chúng ta đã có chung nhận thức, ta vào thẳng chủ đề vậy! Nếu ngươi muốn công tử nhà ngươi bình an, thì ngươi phải làm theo lời ta!”

Bạch Viễn Sơn nhìn Bảo Nhi đang bị Nguyệt Đang ôm vào trong ngực, vẻ kinh sợ, lại hoảng hốt gật đầu: “Vâng, ta nhất định sẽ làm theo ý phu nhân!”
“Tốt lắm! Nhắc đến thì chuyện này đối với ngươi cũng không khó!”
Nói xong, nàng tạm dừng một chút, mới nói tiếp: “Ta chỉ cần ngươi bày một yến hội, mời Lê Phàn theo là được!”
Bạch Viễn Sơn sửng sốt, thử thăm dò: “Chỉ là mời Lê đại nhân, à không, Lê Phàn, chỉ cần mời gã vào phủ là được sao?”
“Đúng vậy.

Hơn nữa bữa yến hội này không cần ngươi phải phụ trách, ngươi cần ngồi ở vị trí uống rượu cùng gã, uống sảng khoái là được rồi.”
Suy nghĩ một chút, Khương Mạc lại nói: “Đúng rồi, còn có Lỗ Mông Lỗ tướng quân, Lý đại nhân nữa, ngươi không cần phải mời! Lý do thì tự ngươi nghĩ, đã rõ chưa?”
Bạch Viễn Sơn gật đầu chần chờ, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Phu nhân muốn làm bữa yến hội này vào khi nào?”
“Đêm mai!”
“Đêm mai có gấp quá hay không?” Bạch Viễn Sơn nhíu mày hỏi.
“Ta mặc kệ, đây là chuyện của ngươi, ta chỉ cần kết quả, nhớ kỹ rằng ta muốn Lê Phàn đến dự tiệc mà không có chút hoài nghi nào.

Bạch Viễn Sơn, nếu muốn con của ngươi an toàn về nhà thì hãy xem chuyện này ngươi làm thế nào.

Đúng rồi, còn có cả mấy vị phu nhân và đám con gái của ngươi nữa.”
“Vâng, ta hiểu rồi.” Bạch Viễn Sơn gật đầu đồng ý.
Thu phục được Bạch Viễn Sơn, Khương Mạc vừa lòng, cũng nên trở về rồi.
Nàng đứng dậy duỗi người một cái, sau đó nói với Mẫn Kiên: “Chuyện kế tiếp, ngươi dẫn người sắp xếp là được.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Chiều ngày mai còn có một trận chiến ác liệt phải đánh, nàng cũng nên trở về rồi.
Khương Mạc dẫn theo Nguyệt Đang, Chiến Võ và mấy tên ám vệ trở về.

Mà Mẫn Kiên và những ám vệ còn lại thì ở lại Bạch phủ.
Về phần người của Bạch phủ, Khương Mạc ôm con trai của Bạch Viễn Sơn trở về, các phu nhân và mấy đứa con gái chưa kịp lôi ra để uy hiếp Bạch Viễn Sơn đương nhiên là tìm chỗ khác để giam giữ.

Mặt khác, bọn hạ nhân toàn bộ bị nhốt trong một cái viện hẻo lánh ở Bạch phủ.
Sau khi đám người rầm rộ đi sạch, Bạch Viễn Sơn đứng sững sờ trong đình viện vắng vẻ.

Một cơn gió lạnh thổi tới, ông ta lạnh đến run lẩy bẩy, sau đó mặt đầy vẻ chết lặng trở về viện của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.