Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 47
Cơ thể Khương Mạc khỏe rồi, chuyện rời đi cũng nên đưa vào danh sách hằng ngày.
Sau khi kiểm kê đồ ăn một chút, Khương Mạc chợt cảm thấy khó khăn.
Lúc trước nàng bị bệnh, vì bổ sung sức khỏe cho nàng, thức ăn tiêu hao không ít, nước uống cũng dùng gần hết.
Hành trình còn rất nhiều ngày nên phải tiếp tế một chút.
Trái lo phải nghĩ, hai người thương lượng một chút, quyết định mua lương thực của người trong thôn.
Ngày thứ hai, Khương Mạc để lại Hi Phù Ẩn, sau đó ra ngoài.
Số lần nàng ra ngoài thôn Bát Yến cũng không nhiều, nàng không quá quen thuộc với người nơi này, do dự một lát, nàng đi đến chỗ trung tâm thôn.
Hôm qua nàng gặp được Cát bà bà, trông có vẻ là một người già hiền từ, đến chỗ bà ấy nhìn xem, không được thì đến chỗ thôn trưởng hỏi vậy.
Lúc ra cửa, nàng lại thấy được bốn đứa bé kia.
Chúng ngồi xổm ở một ngỏ rẽ cách chỗ bọn họ ở không xa, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.
Trong mắt toát lên sự khát vọng, khóe miệng chảy nước miếng trong suốt.
Khương Mạc sửng sốt, nàng không tự giác sờ túi quần áo rỗng tuếch, sau đó nở nụ cười xấu hổ, chân không ngừng bước đi.
Nàng thật sự không kiếm ra kẹo để cho mấy đứa trẻ tham ăn này!
Khi Khương Mạc đến nhà Cát bà bà, nàng còn hơi do dự, hình như cháu trai của Cát bà bà không quá thích nàng.
Nàng tùy tiện tới cửa như vậy, có khi nào sẽ bị đuổi ra hay không!
Đang lúc nàng do dự có nên vào không thì Cát bà bà đột nhiên ôm chậu gỗ bỏ quần áo bẩn đẩy cửa ra ngoài.
Bà ngẩng đầu nhìn thấy Khương Mạc đứng cách đó không xa, đôi mắt sáng rỡ, kinh hỉ gọi: “Khương cô nương!”
“Cát bà bà.” Khương Mạc tiến lên phía trước.
“Sao con lại tới đây? Mau tới đây mau tới đây.” Cát bà bà vừa buông chậu gỗ ra vừa vẫy tay rồi đi về phía nàng.
Khương Mạc cũng vội vàng chào đón.
“Mau vào ngồi đi, ta rót nước uống cho con.”
Cát bà bà kéo Khương Mạc vào nhà, vừa đi mặt mày vừa hớn hở nói, thái độ rất nhiệt tình.
Nhiệt tình đến mức Khương Mạc cũng không tiêu nổi.
Cũng may cháu trai của Cát bà bà không ở đây, nếu không nàng có thể sẽ càng thêm xấu hổ.
Bị Cát bà bà dắt vào nhà ngồi, còn chưa kịp nói điều gì, Cát bà bà đã rót một chén nước đi tới chỗ nàng: “Uống nước, nghỉ chân một chút, nước này ta vừa mới nấu.”
Nói xong bà lại tha thiết nhìn nàng.
Khương Mạc bưng chén cười xấu hổ, sau đó nhấp một ngụm.
Nhiệt độ nước rất thích hợp, không nóng cũng không lạnh, uống rất thoải mái.
“Mau uống đi, uống xong, ta lại rót cho con.”
Thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Cát bà bà, hơn nữa đi dưới trời nắng chói chang, nàng cũng quá khát nước, Khương Mạc không nhịn được bèn uống cạn sạch nước trong chén.
Vừa thấy nàng uống hết, Cát bà bà cầm ấm nước về rót thêm cho nàng.
Khương Mạc vội vàng ngăn cản: “Không cần đâu bà, con hết khát rồi, không cần.”
Tuy rằng nước trong thôn Bát Yến chưa hoàn toàn khô cạn, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng, trong lúc tài nguyên nước cực kỳ thiếu thốn này, nàng cũng không thể nào đến nhà người ta chiếm lợi được, uống sạch sẽ một bầu nước mà người ta mới nấu xong.
Khương Mạc tự nhận mặt của nàng còn chưa dày như vậy.
Nhún nhường một phen xong xuôi, Cát bà bà buông ấm nước xuống, cũng không khăng khăng muốn rót nước cho Khương Mạc uống nữa.
“Khương cô nương tìm tới bà già này, có phải là có chuyện gì hay không?” Cát bà bà cười híp mắt hỏi.
Khương Mạc nhìn về phía Cát bà bà, mím môi, nhỏ giọng nói: “Bà, nhà bà còn có lương thực và nước thừa không ạ, con muốn mua một ít.”
“Nhà các con không có lương thực với nước à? Không sao, lát nữa ta gọi Thanh Nhi đưa một chút qua nhà các con.” Cát bà bà nhiệt tình nói.
Nghe lời Cát bà bà nói thì dường như còn chưa rõ ý của nàng, Khương Mạc lại giải thích: “Không phải, con còn một ít, nhưng con và phu quân chuẩn bị khởi hành rời đi nên muốn chuẩn bị chút lương khô và nước uống để ăn trên đường.”
Lời nàng vừa dứt, Cát bà bà rõ ràng đã sững sờ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng lại; “Các con muốn đi?”
Khương Mạc gật đầu: “Vâng, con đã khỏe rồi.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện của con mà đã chậm trễ không ít thời gian nên phải lên đường rồi.”
“Cái này, còn đang ở đây tốt mà, sao lại phải đi?” Cát bà bà hơi có vẻ luống cuống nói.
Khương Mạc cười xấu hổ: “Vẫn phải đa tạ mọi người thu lưu, nhưng chúng con còn có việc, thật sự không thể chậm trễ nữa.
Chờ sau này có thời gian, chúng con sẽ trở lại thăm bà.”
“Cái này…” Cát bà bà trầm ngâm không nói.
“Bà xem thử, bà còn có lương thực dư thừa có thể bán cho chúng con không?” Khương Mạc lại thử hỏi một câu.
Cát bà bà cau mày, nhìn nàng một cái rồi nói: “Lương thực thì còn có, nhưng việc này ta phải thương lượng với Thanh Nhi một chút.
Con cũng biết đó, thế đạo bây giờ không được tốt lắm.”
Nghe mấy lời này, Khương Mạc có chút nản lòng, vừa rồi Cát bà bà còn đồng ý ngay, nhưng lúc này lại sửa miệng.
Tuy không biết là vì sao, nhưng sự thay đổi này cũng khiến trái tim Khương Mạc trĩu nặng.
Nếu bên chỗ Cát bà bà không thể mua được lương thực, nàng phải đến nhiều nhà nữa.
Nghĩ vậy, Khương Mạc đứng lên, cười nói: “Vậy cảm ơn bà, con đi trước.”
Cát bà bà cũng đứng dậy theo: “Khương cô nương, con yên tâm, lát nữa Thanh Nhi về ta sẽ để nó kiểm kê một chút, nếu có thể bán được, bà già này chắc chắn sẽ bán cho con.”
Khương Mạc gật đầu: “Cảm ơn bà.”
Cát bà bà đưa Khương Mạc ra cửa, vẫn với bộ dáng hòa ái hiền từ kia.
Khương Mạc cười từ biệt Cát bà bà, lại chỉ có thể đến nhà thôn trưởng.
Lúc này, nàng cũng không biết Cát bà bà đứng ở cửa nhà nhìn bóng dáng của nàng thật lâu, mãi đến khi nàng gõ cửa vào nhà thôn trưởng.
Lúc này thôn trưởng cũng không ở nhà, chỉ có vợ của thôn trưởng và con gái của ông ở nhà.
Cát Quyên ái mộ Hi Phù Ẩn, tất nhiên cực kỳ ghét Khương Mạc.
Cho nên vừa thấy Khương Mạc vào cửa nhà nàng ta, mặt lập tức đanh lại.
Đôi mắt nàng ta trừng trừng nhìn nàng, hận không thể trừng ra một cái lỗ.
Khương Mạc ngó lơ ánh mắt của Cát Quyên, đi thẳng vào chủ để, đưa ra ý tưởng muốn mua lương thực từ chỗ vợ thôn trưởng ngay.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, vợ thôn trưởng còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của Cát Quyên đã đại biến, phút chốc đứng lên ngay: “Các ngươi phải đi sao?”
Trông nàng ta rất hoảng loạn, chân tay luống cuống.
Khương Mạc thấy nàng ta phản ứng lớn như thế thì trong khoảng thời gian ngắn cũng hơi giật mình.
Nàng biết Cát Quyên thích Hi Phù Ẩn nhưng biểu hiện thế này có phải là quá mức hay không.
Tuy nghĩ vậy nhưng sắc mặt Khương Mạc vẫn như thường, nàng gật đầu.
“Không được, các ngươi không thể đi.” Cát Quyên hoảng loạn nói.
Khương Mạc nhăn chặt mày không nói gì.
“Quyên Nhi!” Vợ thôn trưởng cũng đứng lên, giữ chặt Cát Quyên gọi nàng ta.
Lúc này, sắc mặt bà ta cũng bắt đầu khó coi.
“Không được, các ngươi không thể đi.” Cát Quyên không để ý đến mẹ nàng ta, lại lặp lại lời mới vừa nói.
Khương Mạc cảm thấy Cát Quyên không thể nói lí được, tình cảnh như bây giờ trông cũng không thích hợp để nhắc lại chuyện mua lương thực.
Ai biết Cát Quyên sẽ còn nói ra lời lẽ kinh người nào nữa chứ.
“Thím cả, phiền thím, con vẫn nên đi trước.” Dứt lời, nàng đứng lên rời đi.
Vợ của thôn trưởng nở nụ cười khó coi: “Xấu hổ rồi, để con đi một chuyến tay không.”
“Không sao.” Khương Mạc xoay người đi.
“Đứng lại!” Cát Quyên tránh khỏi tay của mẹ nàng ta, chạy tới giữ Khương Mạc, mặt đầy nôn nóng: “Không thể đi, thật sự không thể đi được, các ngươi đừng đi, không thể đi.”
Khương Mạc quay đầu nhìn về phía Cát Quyên, mày càng nhăn càng chặt, trong lòng dâng lên sự khó hiểu.
Biểu hiện của Cát Quyên rất kì lạ, biểu hiện của nàng ta trông như rất bá đạo, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp, hoảng loạn, lo lắng, khẩn cầu, sợ hãi.
Nàng ta chắc rất thích Hi Phù Ẩn, cũng sợ chuyện Hi Phù Ẩn phải rời khỏi, nhưng phản ứng kịch liệt như vậy có phải là quá mức rồi hay không? Giống như chuyện bọn họ rời đi đối với Cát Quyên còn có một ý nghĩa nào đó sâu xa hơn vậy.
Nhưng Khương Mạc lại không biết ý nghĩa đó.
“Cát Quyên!” Vợ thôn trưởng lạnh giọng kêu, lại kéo Cát Quyên về phía sau, liếc mắt nghiêm khắc cảnh cáo nàng ta một cái.
Sau đó, bà ta lại quay đầu cười khổ với Khương Mạc, nói: “Thật xấu hổ, để con chế giễu rồi, sợ là đứa nhỏ này phát điên rồi.”
Khương Mạc nở nụ cười miễn cưỡng: “Là con phải xấu hổ, đã quấy rầy rồi ạ.”
Nói xong, Khương Mạc xoay người, nhấc chân rời đi.
Mà phía sau nàng là tiếng hô khàn giọng của Cát Quyên: “Không thể đi, Lâm nương tử, không thể đi, đừng đi!”
Chát!
Một cái tát vang đội làm lời nói của Cát Quyên im bặt.
“Đủ rồi, con còn ngại không đủ mất mặt à.
Câm miệng!”
Sau khi nói xong, vợ thôn trưởng ép giọng nhỏ lại nói câu gì, Khương Mạc không nghe rõ.
Chỉ biết sau khi nói xong mấy lời này, Cát Quyên im lặng không nói gì nữa, thật lâu sau mới truyền đến tiếng khóc nức nở.
Khương Mạc nhanh chân rời đi, mãi đến khi hoàn toàn không nghe được âm thanh phía sau nữa, nàng mới bước chậm lại.
Cùng lúc đó, sự khó hiểu trong lòng nàng càng ngày càng nhiều, phản ứng của Cát Quyên quá kì lạ.
Khương Mạc ngẩng đầu nhìn thôn núi an tĩnh bình yên này, đột nhiên cảm giác như trước mắt được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Nàng không phải đồ ngốc, Cát Quyên, Cát bà bà, bọn họ đều không muốn để nàng rời đi.
Vì sao?
Phản ứng của hai người như có dấu vết nào đó để lại, nhưng lại không thể tìm ra.
Tuy rằng thôn Bát Yến có không ít thôn dân ở lại, nhưng ngày tháng sinh sống cũng rất gian nan, tuy rằng còn một chút nước có thể cung ứng cho thôn dân nhưng nếu cứ mãi không mưa như thế thì nguồn nước khô cạn cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Theo lí thuyết, người của thôn Bát Yến hẳn nên muốn đuổi bọn họ ra ngoài mới đúng.
Thật là kì lạ.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác, nàng lại ghé thêm vài nhà hỏi.
Bản thân nàng không thân quen gì với những thôn dân khác, hơn nữa bọn họ có một cảm giác rất mâu thuẫn với Khương Mạc, cảm giác ấy không thể nói nên lời nên họ đều không muốn phản ứng gì với nàng.
Nàng gõ cửa nhà của vài người cũng không thấy ai mở cửa ra.
Hoặc là rõ ràng đã thấy được nàng nhưng lại xoay người vào nhà, ngay cả một liếc nhìn một cái cũng không thèm, cho dù Khương Mạc lên tiếng chào hỏi cũng bị người ta xem như không nghe thấy.
Cứ thế đi cả một buổi sáng mà nàng không mua nổi một hạt gạo.
Chưa bao giờ nghĩ chuyện mua lương thực lại khó giải quyết đến như thế, Khương Mạc thở dài.
Mắt thấy đã giữa trưa rồi, Khương Mạc chỉ có thể về nhà.
Ở trên đường, khi nàng đi qua nhà của một người, nàng thấy bốn người trong nhà đó đang ngồi trong viện ăn cơm.
Một người mẹ đang gắp một miếng thịt dầu mỡ bóng loáng đưa vào chén của con mình.
Tuy chén cơm của bọn họ lấy lương thực phụ để làm cháo, nhưng nhìn vào thấy cháo khá đặc.
Ngoại trừ một đĩa thịt, trong một cái chén khác còn để mấy củ khoai lang đỏ.
Trong đó một hán tử mặt đen đang cầm trong tay một củ khoai lang đỏ bị bẻ ra một nửa, phần khoai đỏ bên trong không ngừng bốc khói lên, Khương Mạc nhìn mà cứ nuốt nước miếng.
Cơm trưa của cả nhà này không khỏi quá phong phú, nàng không nghĩ tới họ còn giữ thịt lại.
Chẳng qua lúc trước khi ở huyện Ninh An, bọn họ cũng không thiếu thịt để ăn nên nàng cũng cảm thấy nó bình thường, không thấy quá ngạc nhiên.
Khương Mạc nghĩ rằng trong ba lô bọn họ cũng còn thừa lại chút thịt, không bằng trưa hôm nay nấu thịt đi.
Nhớ lại hương vị của thịt, Khương Mạc bước nhanh chân hơn, bụng nàng cũng kêu lên rất đúng lúc..