Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 25
Ban đêm, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên trên khuôn mặt, vầng sáng vàng cam tăng thêm vài phần ấm áp cho Hi Phù Ẩn.
Bóng cây trùng điệp dưới ánh trăng xa ngút ngàn dặm không chút âm thanh, chỉ có tiếng đập quả thông bộp bộp là rõ ràng.
Ngồi lâu rồi, ngồi đến lúc cả người đều cứng ngắc lại, cổ rất khó chịu.
Khương Mạc bỏ đống hạt thông kia vào trong túi, sau đó đứng lên hoạt động cơ thể một chút.
Rắc rắc hai tiếng, cái cổ vừa nãy còn đau nhức không thôi đã lập tức thoải mái không ít.
Tuy rằng bên người bọn họ đã chất đầy rác vỏ thông, nhưng trên thực tế, hạt thông lấy ra được cũng không nhiều.
Bởi vì không phải bên trong mỗi một quả thông đều có thể lấy được hạt thông.
Trải qua mấy ngày phơi nắng, có quả đã khô quắt bên trong, cho nên bận một hồi lâu cũng chỉ có thể chứa đầy một túi.
Khương Mạc dùng xẻng xúc từng đống từng đống vỏ thông vào trong lửa, chỉ nghe thấy bùng một tiếng, củi gặp phải lửa, cháy càng to.
Khương Mạc đặt xẻng ở bên người, ngồi xếp bằng ở cạnh lửa, lại thêm vài que củi vào trong.
Nàng đưa lưng về phía Hi Phù Ẩn, lại mở tay ra nhìn xem.
Bàn tay vốn trắng nõn mịn mà đã lấp đầy vết thương nhỏ nhỏ bé bé.
Nhưng cho dù là vậy, nó cũng đẹp hơn đôi tay lúc trước không ít, ít nhất, nó còn là đôi tay của phụ nữ.
Nhưng đẹp thì đẹp đó, ngày mai nàng sẽ phải chịu khổ.
Không có kén, bọng máu sẽ mọc đầy tay nàng.
Nghĩ đến quá trình lúc trước, Khương Mạc đã không nhịn được ê răng, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
Đương nhiên còn có một chuyện khiến nàng vừa nhớ tới đã như treo một quả cân trong lòng, nặng trĩu cả người.
Không phải là Khương Mạc nghi kỵ, mà là sự thay đổi của nàng, không phải Hi Phù Ẩn không chú ý tới.
Nàng không còn cách nào khác mới bất chấp tất cả, cũng đã chuẩn bị tốt chuyện sẽ bị vạch trần, âm thầm luyện tập xong một lí do thoái thác rồi.
Nhưng không nghĩ tới, Hi Phù Ẩn lại giống như bình thường, ngậm miệng không nói.
Vì sao không hỏi? Vì sao hắn lại không hỏi?
Còn nữa, dọc theo đường đi nàng đã biểu hiện ra rất nhiều chuyện không hợp theo lẽ thường, nhưng hắn vẫn cứ không hỏi gì cả.
Hắn thật sự không có lòng hiếu kỳ? Hay là có tính toán khác trong lòng?
Bây giờ Khương Mạc như là một kẻ mang bảo vật to lớn, sẽ bị bại lộ ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đủ loại cảm xúc bất an, thấp thỏm, phức tạp khiến đầu óc nàng không ngừng hỗn loạn.
Khương Mạc thở dài một hơi thật sâu.
Toàn là chuyện đâu đâu!
“Khương cô nương.”
“Cái, cái gì?” Khương Mạc quay đầu lại, trong nét mặt có một cảm giác hoảng loạn.
Hi Phù Ẩn sửng sốt với phản ứng của nàng, sau đó lại nở nụ cười, nói: “Cô mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi trong chốc lát đi.
Mấy thứ còn lại để ta làm là được.”
Nhìn khuôn mặt ấm áp của Hi Phù Ẩn, Khương Mạc mím chặt môi.
Nàng đúng là không thể nhìn thấu Hi Phù Ẩn, người này tâm tư quá nặng.
Nàng lại âm thầm thở dài một hơi, gạt bỏ tất cả tâm tư rối loạn lung tung trong lòng ra ngoài, Khương Mạc nhìn hắn hỏi; “Ta mệt rồi, ngươi không mệt sao?”
“Việc nặng ngày thường đều là do một mình Khương cô nương làm, mấy thứ tại hạ làm đều không đáng để nhắc đến, nói gì đến chuyện mệt hay không.”
Khóe môi Hi Phù Ẩn có treo một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giữa mặt mày như tranh vẽ kia không biết khi nào lại hình thành một chữ “xuyên” nhợt nhạt.
“Nói không mệt là giả.”
Khương Mạc xoay người, ôm gối ngồi, nàng đặt cằm lên trên đầu gối, tự mình lẩm bẩm.
Nàng nhìn chữ “xuyên” giữa mày Hi Phù Ẩn mà mất hồn, không biết vì sao, càng nhìn càng cảm thấy áp lực.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi.” Nàng đột nhiên nói.
Động tác Hi Phù Ẩn tạm dừng, kinh ngạc nhìn nàng.
Khương Mạc đứng lên đi đến bên người Hi Phù Ẩn, lấy đi quả thông trong tay hắn, nói: “Đừng làm nữa, nghỉ ngơi một lát, chúng ta chơi trò chơi đi.’
“Trò chơi?” Hi Phù Ẩn khó hiểu hỏi.
Khương Mạc thấy hắn thế mà lại không hiểu, chợt kinh ngạc, nàng suy nghĩ một chút, giải thích: “Giống như mấy trò lệnh phạt rượu, đá cầu linh tinh gì đó mà các ngươi chơi ấy.”
Hi Phù Ẩn hơi cau mày.
Khương Mạc thấy buồn cười: “Tới chơi, tới chơi.”
“Vậy Khương cô nương muốn chơi trò gì?”
Hai chữ cuối cùng, hắn nói hơi khó khăn.
Khương Mạc suy nghĩ một chút: “Chơi bịt mắt vẽ tranh đi.”
Nói xong, Khương Mạc hưng phấn nhặt hai nhánh cây lên, dùng dao tước xong, lại dọn dẹp mảnh đất trước mắt cho sạch sẽ: “Chúng ta bịt kín đôi mắt lại, một người ra đề, một người vẽ tranh, xem ai vẽ giống nhất.”
“Lấy gì làm điềm thưởng?”
“Điềm thưởng à?”
Lúc này, đến phiên Khương Mạc không hiểu.
“Thắng như thế nào? Thua như thế nào?”
Cái này thì Khương Mạc hiểu, ý là tiền đặt cược.
Cũng đúng, chơi trò chơi mà không có tiền đặt cược, cũng không có gì thú vị.
Khương Mạc cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Như vậy đi, ta thắng, đống quả thông này giao cho ngươi lột.
Ngươi thắng, thì để ta lột, thế nào?”
Khương Mạc cảm thấy tiền đặt cược cùa mình khá ổn, nào biết Hi Phù Ẩn nghe xong lại lắc đầu: “Không ổn.”
“Sao lại không ổn?”
“Chúng ta lấy ba yêu cầu làm tiền thưởng.
Nếu như Khương cô nương thắng, tại hạ đồng ý với Khương cô nương ba chuyện.
Ngược lại, thì để Khương cô nương đồng ý với tại hạ ba chuyện.”
Khương Mạc nghe vậy thì do dự.
Tiền đặt cược này hơi lớn, ba yêu cầu thì quá rộng, ai biết là chuyện tốt hay chuyện xấu? Tiểu thuyết của lão Kim Dung nàng cũng đã từng xem qua.
“Khương cô nương yên tâm, nếu là tại hạ thắng thì yêu cầu đề ra tuyệt đối sẽ không làm khó cô.”
Khương Mạc ngước mắt nhìn Hi Phù Ẩn, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, trên mặt tràn đầy vẻ hứng thú, nàng do dự một chút thì cắn răng đồng ý.
Dù sao thì nàng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, sợ cái gì chứ, dù sao người sau này thiệt thòi cũng không phải nàng.
“Được, đến đây đi.”
Khương Mạc đứng dậy tìm một mảnh vải ra: “Công bằng một chút, chúng ta chơi kéo búa bao, ai thắng thì quyết định người đó làm trước.
Ba ván, hai ván thắng.”
“Kéo búa bao?”
Hi Phù Ẩn lại sững sờ.
Khương Mạc nhìn chằm chằm vào hắn, không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào, ngay cả kéo búa bao mà ngươi cũng không biết đi?”
Hi Phù Ẩn nở nụ cười, điềm đạm đáp: “Khương cô nương chê cười rồi, tại hạ rất ít chơi trò chơi.”
Khương Mạc không còn cách nào, chỉ có thể biểu thị trước cho hắn một lần kéo búa bao là thế nào.
Chờ đến khi hắn đã rõ, nàng mới bắt đầu.
Kéo búa bao, ba ván thắng hai, ván thứ nhất, Khương Mạc thắng.
Dù sao thì Hi Phù Ẩn còn không quá quen tay với trò chơi mới biết này.
Khương Mạc cười hì hì nhìn hắn: “Ta thắng, được rồi, ngươi làm trước đi.
Ta ra đề, ngươi vẽ.”
“Được.”
Khương Mạc bịt đôi mắt Hi Phù Ẩn bằng mảnh vải, sau đó lắc lắc tay, lại đưa ra một số ba, hỏi; “Đây là số mấy?”
Hi Phù Ẩn nghiêng đầu: “Cái gì?”
Bộ dáng này của hắn hẳn là nhìn không thấy gì, Khương Mạc thu tay lại: “Không có gì.”
Sau đó, nàng lại cầm nhánh cây được tước xong đưa vào tay hắn.
“Được rồi, bây giờ ta muốn ra đề.”
Khương Mạc cẩn thận suy nghĩ, nàng không rõ ràng lắm trình độ của Hi Phù Ẩn.
Nhưng dựa theo thói quen học tập của thời đại này, chắc hắn cũng vẽ không tệ lắm.
Cho nên phải cho cái gì khó một chút để thử trình độ hắn.
Lúc đó Khương Mạc còn không biết, Hi Phù Ẩn với dáng hình nhếch nhác trước mặt nàng là người có tiếng thi họa song tuyệt.
“Vẽ căn nhà mà lúc trước chúng ta ở đi.”
Hi Phù Ẩn cầm cây, suy nghĩ một chút mới bắt đầu vẽ tranh.
Chắc hẳn là lần đầu tiên vẽ tranh theo phương thức như vậy nên hắn có chút không quen, cho nên động tác rất vụng về.
Vẽ từng bút từng bút, nhưng đường cong kia không phải là vẽ sai hướng thì cũng bay loạn.
Trông giống cái căn nhà chỗ nào, chỉ như là một đống đường cong lung tung.
Khương Mạc ngồi xổm ở bên cạnh nhìn hắn vẽ, thấy hắn càng vẽ càng khó xem, cuối cùng cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Lưng Hi Phù Ẩn thẳng tắp, cho dù cả người trông nhếch nhác, nhưng phong thái vẫn rất xuất chúng.
Nhưng một người như vậy lại nghiêm túc vẽ ra một bức tranh xấu vô cùng.
Sự đối lập mãnh liệt này dù là Khương Mạc không muốn cười, cũng không nhịn được.
Hi Phù Ẩn nghe thấy tiếng cười bên tai thì chợt dừng động tác lại, sau đó không bị ảnh hưởng, tiếp tục vẽ tranh của hắn.
Mãi đến bút cuối cùng, hắn mới dừng lại.
“Ta vẽ xong rồi.”
Khương Mạc xoa xoa cái bụng cười đến mức hơi phát đau, vừa cười vừa nói: “Ngươi, ngươi tháo mảnh vải xuống tự xem đi, ngươi vẽ thứ gì đây?”
Nói xong, nàng lại không nhịn được, cười mãi.
Hi Phù Ẩn kéo vải xuống, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, bộ dáng như không quen biết gì bức tranh này, rất là sửng sốt.
Khuôn mặt trước giờ bình thản có một chút kinh ngạc và mờ mịt, dường như hắn không nghĩ tới mình sẽ vẽ xấu như vậy.
Khương Mạc thấy hắn như thế, cười càng vui vẻ hơn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Hi Phù Ẩn, cộng thêm bức tranh này nữa, thật sự là quá buồn cười.
Một hồi lâu sau, Hi Phù Ẩn cười khổ xoa xoa giữa mày: “Làm cô chê cười rồi.”
“Không sao không sao.”
Khương Mạc xua xua tay, nhưng nếu như nàng có thể kìm nén nụ cười trên mặt thì sẽ có sức thuyết phục hơn.
Khương Mạc ráng bình tĩnh lại, nhịn cười che hai mắt mình lại, cầm nhánh cây nói: “Đến lượt ta, ngươi ra đề đi.”
Hi Phù Ẩn bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau mới nói: “Khương cô nương vẽ cây thông trong rừng thông này đi.”
Khương Mạc nghiêng lỗ tai, sau khi nghe rõ đề thì rơi vào suy nghĩ.
Nàng bắt đầu cấu tạo lên hình dáng của cả bức tranh.
Khi Khương Mạc học đại học, nàng học ngành mỹ thuật, sau này tốt nghiệp rồi, tuy rằng rất ít khi động bút, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ cũng sẽ vẽ lại trong notebook.
Đến nỗi trò bịt mắt vẽ tranh này, trước kia nàng đã từng chơi trò này với bạn học, chẳng qua cũng đã lâu chưa thử nó.
Nàng sợ giống với Hi Phù Ẩn, cho nên suy nghĩ một phen mới bắt đầu động bút.
Khương Mạc vẽ cũng không trôi chảy lắm, dẫn tới lúc đặt bút chần chờ, điểm nối tiếp giữa các đường cong cũng không ổn.
Chẳng qua nàng vẽ rất thuận tay, phía dưới sẽ càng dễ dàng hơn.
Nàng vẽ rất nhanh, không bao lâu sau đã vẽ xong.
Trong lòng cũng nắm chắc kha khá.
Thế nào thì nàng cũng phải vẽ hơn Hi Phù Ẩn đi.
“Ta vẽ thế nào?”
Khương Mạc tự tin hỏi.
“Khương cô nương, cô vẫn nên tự xem đi.”
Bên tai vang lên giọng nói nhịn cười của Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc sửng sốt, không thể nào.
Nàng tháo mảnh vải xuống, nhìn đống lung tung rối loạn trên mặt đất, bức tranh này còn không bằng bức của Hi Phù Ẩn, mặt tức khắc đen thui.
Sao lại vậy? Trước kia nàng chơi trò này khá là tốt nha.
“Cái này xem như ai thua? Ai thắng?”
Trong đôi mắt Hi Phù Ẩn có chứa ý cười, hắn nhìn Khương Mạc.
Nhớ lại bức tranh của Hi Phù Ẩn, Khương Mạc khó chịu hồi lâu, thật sự không có can đảm để nói rằng của nàng đẹp hơn, bèn rầm rì nói; “Cái này nhiều lắm là ngang tay, lại một ván nữa.”
Hi Phù Ẩn cười gật đầu: “Đúng là tại hạ kém hơn.”
Khương Mạc mím môi, im lặng không lên tiếng, đưa mảnh vải và nhánh cây sang cho hắn.
“Xin Khương cô nương ra đề.”
Vừa mới mất mặt, mặt Khương Mạc hơi nóng lên.
Chờ đến khi Hi Phù Ẩn không nhìn thấy, nàng mới vội vàng phẩy phẩy tay hạ thấp nhiệt độ trên mặt, nhưng trong miệng, nàng vẫn nói như gió thoảng mây bay: “Ngươi vẽ một con chim đi.”
Vẽ chim đơn giản, Khương Mạc chỉ nghĩ rằng nếu nàng buông tha cho Hi Phù Ẩn, lát nữa người này cũng sẽ buông tha nàng.
Tốt nhất là để nàng vẽ hoa, vẽ cỏ vân vân..