Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 23
Khi Khương Mạc tỉnh lại, bộ não tê liệt một hồi lâu mới hoạt động lại một lần nữa.
Nàng giật giật người, cảm giác cứng đờ tê mỏi lập tức truyền khắp toàn thân.
“Khương cô nương, cô sao rồi?”
Hi Phù Ẩn lại sờ trán nàng, cảm giác mát lạnh, không còn thấy sốt nữa.
Sau khi cảm giác tê mỏi bị rút đi hết, cơ thể nàng không còn chút sức lực, nơi nào cũng thấy đau, thấy khó chịu.
Độc tố của Góa phụ đen quá mãnh liệt, dù chỉ phần độc còn sót lại thôi cũng đủ để Khương Mạc chịu khổ không ít.
Nàng nhắm mắt lại, chờ khỏe một chút mới lắc đầu: “Không có gì.”
Hi Phù Ẩn hỏi: “Muốn uống nước không?”
Yết hầu Khương Mạc lại nghẹn khô, nàng liếm bờ môi khô ráo, nhẹ nhàng gật đầu.
Hi Phù Ẩn cầm lấy ống trúc trong tầm tay, rút nút lọ ra đưa nước đến bên miệng Khương Mạc đút nàng uống.
Nước vừa đưa vào miệng, Khương Mạc đã sửng sốt, nàng giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trên đỉnh đầu, ngơ ngẩn nói: “Ấm.”
Hi Phù Ẩn nở nụ cười, chỉ chỉ vào đống tro tàn kia, ấm giọng nói: “Ta đổ nước vào ống trúc chôn ở dưới tro, dùng nhiệt độ sót lại của lửa hâm nóng nước.”
Hi Phù Ẩn ôm Khương Mạc cả đêm, không nấu nước được, chỉ có thể dùng cách này.
May mắn là nước vẫn ấm.
“Còn muốn uống không?”
Khương Mạc lại nhấp một ngụm nữa rồi thôi.
Hi Phù Ẩn lại bỏ ống trúc vào đống tro kia, để nhiệt độ còn sót lại của lửa tiếp tục làm nóng nước.
Cơ thể Khương Mạc vừa cứng vừa đau, rất khó chịu, nàng chỉ nghiêng người một cái đã lập tức khiến miệng vết thương trên vai muốn rách ra, nàng đau đến mức hít hà một hơi, một hồi lâu sau cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
“Làm sao vậy?” Hi Phù Ẩn thấy thế thì vội vàng hỏi nàng.
Khương Mạc trắng mặt nói: “Ta làm rách miệng vết thương.”
Nàng nhìn về phía Hi Phù Ẩn, lại nói: “Phiền ngươi giúp ta đổi thuốc một chút.”
Nói xong, nàng hơi nghiêng đầu lộ ra chỗ cần đổi thuốc.
Hi Phù Ẩn sửng sốt, nhớ tới phần da thịt trắng nõn nà tối hôm qua đã thấy.
Hắn mím môi thật chặt, hơi hơi nắm ngón tay lại, rũ hàng mi xuống, một lát sau mới duỗi tay cởi quần áo của Khương Mạc, để lộ ra bả vai bị thương.
Hắn nhẹ nhàng bóc ra băng gạc trên vai, miệng vết thương bên trong lập tức bại lộ trong mắt hắn.
Miệng vết thương vừa tiếp xúc với không khí, Khương Mạc đã co rúm người lại.
Qua một đêm, miệng vết thương kia không thấy tốt lên mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng, đã sưng phồng lên to hơn, xung quanh một mảnh sưng đỏ.
Vết đao cắt lấy độc bởi vì sưng đỏ lên mà vỡ ra, trông rất khiếp người.
Con ngươi Hi Phù Ẩn co rút lại, quay đầu đi, trong lòng không đành.
Hắn nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở ra túi thuốc, bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương cho nàng.
Miệng vết thương ngoại trừ đau ra còn có một cảm giác chết lặng, nàng cũng đã quen, chỉ cần không chạm tới thì không có cảm giác gì.
Nhưng nước khử khuẩn vừa mới tiếp xúc với da thịt, miệng vết thương rách ra đã đau đớn kịch liệt như bị dao chém vào, rất đau.
Khương Mạc không kịp phòng ngừa, bị đau đến mức nước mắt xông thẳng lên hốc mắt, thiếu chút nữa đã kêu lên vì đau.
Nàng cố nén, nghẹn nước mắt trở lại, cắn chặt răng, nhẫn nhịn không kêu một tiếng.
Thật ra nỗi đau trên da thịt hoàn toàn có thể chịu đựng, nhưng độc tố còn sót lại của nhện kích thích miệng vết thương khiến nó đau đớn gấp bội, khiến người ta thật khó thể chịu đựng.
Nhận thấy được phản ứng của Khương Mạc, Hi Phù Ẩn tăng nhanh tốc độ, không lâu sau đã băng bó xong cho nàng.
Hắn che cổ áo Khương Mạc lại, sửa sang lại quần áo nàng.
Chờ đến khi cơn đau giảm bớt, Khương Mạc chậm rãi thở dài một hơi, nàng bảo Hi Phù Ẩn cho nàng một viên thuốc hạ sốt rồi nuốt vào.
Một lát sau, nàng chịu đựng không nổi nữa, bèn từ từ thiếp đi.
Lần này Khương Mạc bị thương hoàn toàn khiến bọn họ bị nhốt tại đây.
Khi còn chưa có thuốc giải độc hiệu quả, nàng chỉ có thể uống nhiều nước để giải độc.
Chỉ là tình huống hiện tại cũng không cho phép nàng làm như vậy.
Thế nên cơ thể Khương Mạc chỉ có thể cố gắng chống lại, may mắn là cơ thể nàng vẫn luôn rất khỏe, cũng coi như là có thể chịu đựng được.
Duy chỉ có miệng vết thương trên bờ vai là khép lại rất chậm, không cần dùng đầu để nghĩ, nàng cũng biết là do độc tố còn sót lại trên miệng vết thương.
Ngày hôm đó nàng cũng chưa kịp nhìn kỹ con Góa phụ đen kia có phải đã biến dị hay không, bây giờ nàng chỉ cảm thấy độc tố của nó quả thực còn phải độc hơn những con nàng đã từng thấy gấp vài lần.
Hậu quả nó để lại cũng khá tệ, mắt thấy miệng vết thương đã bắt đầu trở nên trắng nhợt, vết thương cũng mãi không thấy bớt sưng.
Lúc này thời tiết nóng bức, thấy miệng vết thương vẫn luôn không khỏi mà bây giờ còn càng nghiêm trọng hơn, Khương Mạc cắn răng, dứt khoát bảo Hi Phù Ẩn dùng dao cắt bỏ phần thịt nhiễm độc ở miệng vết thương.
Khi nghe thấy yêu cầu của Khương Mạc, Hi Phù Ẩn sững người tại chỗ, qua một hồi lâu mới hỏi nàng: “Khương cô nương, cô để ta cắt đi phần thịt ở miệng vết thương trên vai cô sao?”
Khương Mạc nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hi Phù Ẩn nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ một: “Đau đến điếng người, sao cô có thể chịu được?”
Không có thuốc tê, lóc thịt sống đau đớn biết bao nhiêu, bản thân Khương Mạc cũng rõ ràng, nhưng nàng không còn cách nào.
“Lâu như vậy rồi mà miệng vết thương vẫn không kết vảy, nó không khỏi được.
Nếu không ra tay thì cánh tay này của ta coi như bỏ đi.”
Khương Mạc bị thương ở bả vai bên trái, bây giờ toàn bộ cánh tay trái của nàng cũng đã sưng lên, nắm cũng nắm không được, nếp da trên mu bàn tay còn sưng phù.
Không chỉ như vậy, hai ngày nay, nàng rõ ràng cảm thấy cảm giác ở tay trái nàng đã không nhạy nữa.
Hi Phù Ẩn nhìn Khương Mạc hồi lâu, thấy ánh mắt nàng kiên định, không có một chút do dự, chỉ có thể gật đầu đồng ý với nàng.
Ở thời đại này, hành vi như vậy đúng rất là nguy hiểm, chỉ cần hơi vô ý là sẽ lấy mạng nàng.
Đối với việc này, Khương Mạc đương nhiên rất thận trọng.
Trước khi làm, nàng bảo Hi Phù Ẩn tiến hành khử khuẩn toàn bộ con dao và cả bàn tay của hắn, thứ dùng để khử khuẩn chính là chai cồn nhỏ duy nhất trong ba lô nàng.
Sau đó, nàng lại móc thuốc kháng sinh ra để chuẩn bị, cũng dặn dò hắn, sau khi lóc xong thịt sưng, nhất định phải để nàng uống viên thuốc này, cho dù nàng đau đến mức hôn mê thì cũng phải cố gắng nhét nó vào cho nàng uống.
Nếu không thì cho dù tay giữ lại được, sự cảm nhiễm ở miệng vết thương cũng sẽ lấy mạng nàng.
Chuyện này quan trọng nên nàng nói đi nói lại rất nhiều lần mấy thứ này.
Thứ có thể chuẩn bị được đều đã chuẩn bị xong, còn lại chỉ có thể nghe theo số trời.
Hi Phù Ẩn để Khương Mạc dựa vào trong lòng ngực hắn, vạch băng gạc ra, nhìn miệng vết thương dữ tợn ở bả vai nàng.
Hắn cầm con dao, tay run rẩy, thử rất nhiều lần vẫn không thể xuống tay.
Hi Phù Ẩn mềm lòng.
Ánh mắt xưa giờ chỉ hờ hững cũng nhuộm lấy vài phần đau xót.
“Làm sao vậy?” Đầu Khương Mạc giật giật, quay đầu lại nhìn hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, Hi Phù Ẩn duỗi tay che đi đôi mắt nàng.
Trong tối, tai của người sẽ trở nên đặc biệt nhanh nhạy, nàng nghe thấy tiếng Hi Phù Ẩn hít thở hơi nặng nề.
Thật lâu sau đó, Hi Phù Ẩn mới khàn giọng nói: “Đừng nhìn.”
Khương Mạc chớp mắt mấy cái, lông mi đảo qua lòng bàn tay Hi Phù Ẩn, nàng có thể cảm giác được bàn tay che đôi mắt nàng run lên một cái.
Một giây sau đó, cơn đau đớn kích liệt chiếm lấy toàn bộ tâm thần nàng.
Từng chút lại từng chút một.
Tay Hi Phù Ẩn rất vững, động tác cũng rất nhanh, một khi xuống tay, hắn biết chỉ có thể làm nhanh hơn mới có thể khiến Khương Mạc ít đau đớn.
Thời gian trôi rất chậm, Khương Mạc đau đến mức da đầu tê dại, mồ hôi to như hạt đậu phủ kín cả trán.
Bên tai không nghe thấy gì cả, trước mắt một mảnh đỏ hồng mơ hồ, chỉ có cơn đau nhức trên vai nàng là không ngừng phóng đại, truyền khắp toàn thân.
Rõ ràng là lóc thịt ở bả vai, nhưng ngón chân nàng cũng cảm giác được cơn đau ê ẩm.
Khương Mạc thở hổn hển, nàng cắn chặt môi dưới, nàng không biết đã cắn nát nơi này, máu nháy mắt đã nhuộm đỏ bờ môi.
Nàng cứ nhắc nhở mình dưới đáy lòng rằng nhịn một chút, sắp qua rồi, nhịn một chút là được.
Nhưng không lâu sau ám chỉ tâm lí như vậy đã mất đi hiệu quả.
Không biết trôi qua bao lâu, dường như nàng đã mất đi khái niệm thời gian.
Khương Mạc thật sự không chịu được nữa, nước mắt tràn mi, giọt này nối giọt khác, trong nháy mặt đã làm ướt đẫm khuôn mặt.
Nàng siết chặt góc áo Hi Phù Ẩn, không dám buông ra, nàng sợ chỉ cần nàng thả ra, nàng sẽ đau đến mức lăn lộn trên đất.
Đau quá, thật sự đau quá.
Khương Mạc kêu rên trong lòng, tròng mắt đỏ tươi.
Hi Phù Ẩn nhận ra cơn đau của nàng, lại không còn cách nào khác, hắn buộc bản thân mình phải cứng rắn lên, nhanh tay hơn, mau tay mau chân rửa sạch sẽ miệng vết thương.
Trong lúc lóc thịt, hắn phát hiện điều Khương Mạc nói là đúng.
Thịt ở miệng vết thương đã có phần hư thối, thịt thối vừa lóc ra, máu chảy ra ngoài là màu đen, giống với màu máu chảy ra từ miệng vết thương tối hôm đó như đúc.
Hắn lóc sạch toàn bộ đống thịt thối đó, mãi đến khi máu chảy ra là máu đỏ mới ngừng lại.
Chờ đến khi làm xong mọi thứ, cả người Hi Phù Ẩn đầy mồ hơi, cơ thể cũng mất đi chút lực.
Hắn không dám nghỉ ngơi, lập tức bôi thuốc lên cho Khương Mạc một lần nữa, sau khi băng bó cho nàng bằng băng gạc sạch sẽ băng bó xong, lại lấy loại thuốc mà lúc trước Khương Mạc nói là thuốc kháng sinh, đút cho nàng uống.
Đến khi xong xuôi mọi chuyện, đôi mày cau chặt của hắn mới thả lỏng vài phần.
Hắn che cổ áo lại cho Khương Mạc, sau đó ôm lấy Khương Mạc đang không ngừng phát run, đau đến mức mất đi thần trí, cúi đầu xuống dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao, không sao, xong, đã xong rồi.”
Thật lâu sau, Khương Mạc mới tỉnh hồn, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, nhẹ nhàng mấp máy miệng: “Rất đau, thật sự rất đau, đau lắm.”
Nàng cũng không biết vì sao lại phải giải thích, nàng chỉ muốn nói cho Hi Phù Ẩn biết, thật sự là quá đau, nàng không nhịn được mới có thể làm vậy.
“Ta biết, ta biết, ta biết tất cả.”
Hi Phù Ẩn nhỏ giọng thì thầm.
Tuy rằng quá trình cực kỳ đau đớn, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn được giải quyết xong.
Sau khi thịt thối và độc được được lóc đi, miệng vết thương bị nứt ra nhiều thêm.
Chẳng qua tuy rằng miệng vết thương trông khiếp người, nhưng nó cũng từ từ khép lại chứ không giống như trước.
Cơn đau lóc thịt hôm đó như khắc vào trong xương cốt, mấy tối liền Khương Mạc không ngủ được, đau đến mức run lên.
Nàng ngủ không ngon, Hi Phù Ẩn cũng không ngủ ngon, ngày ngày đêm đêm dỗ dành nàng.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã nhanh chóng gầy ốm đi.
Trong lúc đó, đương nhiên những cơn hành hạ không cần nhiều lời cũng có thể biết rõ.
Có thể nói, Khương Mạc lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng chịu khổ như thế.
Không biết có phải là nửa đời trước sống quá tốt hay không, cộng thêm việc ông trời cho nàng một cái bàn tay vàng, nên bây giờ mới ra sức giày vò nàng.
Khương Mạc không phải người hay khóc, nhưng trong khoảng thời gian này, nước mắt của nàng chảy còn nhiều hơn cả đời nàng.
Nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, đau thì khóc, không chịu nổi thì sụp đổ, nàng không kiên cường chút nào.
Sau đó, cuối cùng thì miệng vết thương cũng kết vảy, Khương Mạc có tinh thần, đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện rời đi.
Thật ra lần này Khương Mạc xem như đã hoàn toàn bị tổn thương đến cơ thể, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng bây giờ không có thuốc, không có nước uống, không có đồ ăn.
Không hề có điều kiện để nàng nghỉ ngơi, nếu không đi nữa, lương thực của bọn họ sẽ tiêu hao hết.
Cho nên hai người chỉ có thể đi, cho dù bây giờ cơ thể bị hao tổn, nhưng chỉ cần có thể tìm được thảm thực vật có sức sống thì mấy thứ này không còn là vấn đề.
Mười ngày trôi qua, bọn họ khởi hành..