Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 21


Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 21


Nghĩ đến Yến Bình, trái tim Khương Mạc nghẹn lại, có chút khó chịu.
Trận bão cát này thế tới rào rạt, hai người trưởng thành như bọn họ cũng ứng phó gian nan, Yến Bình còn nhỏ tuổi, không biết có xảy ra chuyện gì hay không?
Nghĩ đến đây, nàng đã không khỏi nôn nóng, bởi vì bây giờ nàng không thể nào trở về để xem tình huống của nhóc.
Trước không nói đến chuyện đường núi gập ghềnh, bây giờ lại bị bão cát ảnh hưởng, tầm nhìn xung quanh không đến mười mét, trên mặt đất chất đầy một lớp cát đất dày, một mình nàng còn đi đứng khó khăn, huống chi có thêm cả Hi Phù Ẩn? Cho nên dù nàng có sốt ruột cách mấy, cũng chỉ có thể chịu đựng, vứt đi suy nghĩ ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Đối mặt với thiên tai, nếu như đầu óc không tỉnh táo thì thứ mang đến sẽ là nhân họa.
Khương Mạc nhắm mắt lại, cắn chặt răng, ngăn lại cảm xúc dưới đáy lòng.

Khi mở mắt lại lần nữa, đáy mắt đã ngập tràn vẻ tỉnh táo.
Nàng ném toàn bộ trứng gà vỡ vụn và trái cây hư không thể ăn được nữa trong rổ đi.

Sau đó lại rửa sạch cát đất trên xe.
Khương Mạc thở hổn hển, không chú ý một cái đã hít vào một ngụm cát vàng, bị sặc, gắng sức khụ ra, cổ họng lại đau nóng rát.

Nàng vội vàng che lại miệng mũi.
Tuy rằng bão cát đã qua, nhưng hạt cát di chuyển trong không khí không cẩn thận hít vào không chỉ khó chịu mà còn dễ tạo thành bệnh tật, sau này cũng bị giày vò.
Nàng nhìn một cái, lấy ra y phục lúc trước Hi Phù Ẩn mặc từ trong ba lô.

Bộ quần áo này đã nát đến mức không còn gì cả, lúc trước khi hắn thay nó, nàng vốn dĩ tính ném nó đi.

Nhưng lại thấy chất liệu quần áo mềm mại, vuốt cũng thoải mái.

Tuy rằng không thể sửa lại, nhưng cũng có thể thu lại để hắn dùng.

Cho nên Khương Mạc lại giặt sạch bộ quần áo này, vẫn luôn cất đó.

Rồi sau đó nàng lại tìm hai bộ xiêm y của huynh đệ Chu gia, để Hi Phù Ẩn tạm chấp nhận mặc để tắm rửa thay đồ.
Khương Mạc kéo quần áo ra, quay đầu nhìn Hi Phù Ẩn hỏi: “Ta có thể cắt bộ quần áo này không?”
Hi Phù Ẩn sửng sốt, không nghĩ tới Khương Mạc còn giữ lại bộ quần áo này, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
“Dao ở chỗ ngươi đúng không, để ta dùng một chút.”

Con dao mà Khương Mạc nói chính là con dao Thụy Sĩ kia, từ sau chuyện cắt cổ tay, nó vẫn luôn ở trong tay Hi Phù Ẩn.

Khương Mạc thấy hắn thích con dao đó nên cũng để hắn bảo quản, chỉ là khi dùng sẽ hỏi hắn để lấy.
Hi Phù Ẩn móc dao ra đưa cho Khương Mạc.
Khương Mạc lấy kéo nhỏ cắt một cái miệng nhỏ ở vạt áo hắn, sau đó lấy tay kéo nó ra, xé mạnh cho nó rách.

Xoẹt một tiếng đã kéo từ trên quần áo ra một miếng vải.
Nàng đặt vải đã xé xuống ở một bên, lại tiếp tục xé mấy miếng vải tiếp theo bằng cách này.
“Tới đây, ta buộc lên cho ngươi.”
Khương Mạc cầm vải trùm miệng mũi Hi Phù Ẩn lại, thắt một cái ở sau lưng hắn, chỉ để mắt lộ ra bên ngoài.
Mặt của Hi Phù Ẩn đúng là quá đẹp, cặp mắt kia sâu không thấy đáy, đa tình mà lại lạnh lùng.

Cho dù nhìn hắn mỗi ngày, Khương Mạc cũng không khỏi ngây ra.

Khương Mạc mất tự nhiên chuyển tầm mắt, mang một miếng khăn che mặt khác lên trên mặt mình.
Nhìn tình cảnh trước mắt này, buổi tối hôm nay hẳn là phải qua đêm tại đây.
Làm xong mọi chuyện, Khương Mạc lại vội vã không ngừng bắt đầu chuẩn bị cho việc qua đêm hôm nay.

Vẫn là cái xẻng công nghiệp kia, Khương Mạc lấy nó dọn ra một mảnh đất trống ở xung quanh, lại thừa dịp trời còn sáng, nhặt củi xung quanh trở về.
Nàng không dám đi xa, bây giờ tầm nhìn quá gần, đi quá xa sẽ dễ bị lạc đường.
Cát chất chồng trên mặt đất quá dày, vừa đi thì dưới chân đã bị cát lấp thẳng đến cẳng chân, Khương Mạc đi trong gian nan, nhặt củi cũng không dễ dàng.
Lúc trước đâu đâu cũng là nhánh cây khô, khom lưng nhặt một cái là một đống củi, thế mà lúc này lại thành một bộ môn thể lực.
Khương Mạc cố sức kéo cành khô bị vùi lấp dưới cát ra, vung đi đống cát trên cành, lại dùng xẻng đập nó ra thành hai đoạn ngắn, tốn rất nhiều thời gian mới nhặt đủ củi về.
Nàng ném củi “rầm” một tiếng xuống dưới đất, sau đó đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bão cát qua đi, cát vàng dày đặc che lấp mặt trời, bầu trời âm u, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối xuống cũng không thấy được tung tích của mặt trời.
Khương Mạc chồng củi lên, nấu hết đống trứng gà vỡ không nghiêm trọng kia bằng nồi.

Lại tìm ra vài quả dại còn có thể ăn được, bỏ đi phần thịt quả không ăn được, chuẩn bị một bữa cơm coi như phong phú.
Ăn cơm xong, Khương Mạc nấu một nồi trà thảo dược.

Lá trà chính là cỏ xa tiền* mà trước đó nàng và Yến Bình tìm được trong rừng.

Cỏ xa tiền thanh nhiệt giải độc, đối với người ngày ngày phơi nắng dưới mặt trời như bọn họ có chỗ tốt.

Ngoại trừ cỏ xa tiền ra, lúc trước bọn họ còn tìm được cây kim ngân, hoa cúc dại và bồ công anh.
*cỏ xa tiền: hay còn được gọi là xà tiền thảo, cây mã đề, có tác dụng lợi tiểu, mát gan, người Việt Nam hay nấu nước để sử dụng.
Khương Mạc hái một giỏ đầy, mang phơi khô toàn bộ để mang theo, thỉnh thoảng lấy nấu một bình, uống vào cũng ít nhiều có thể giải khát.
Khương Mạc bưng một ly cho Hi Phù Ẩn, mình thì cầm ly nhìn ngọn lửa nhảy nhót mà ngẩn người.
Đột nhiên, cơ thể Khương Mạc cứng đờ, nàng cảm thấy có thứ gì đang bò lên trên cơ thể nàng.

Bên trong chốn rừng cây dã ngoại, thứ nhiều nhất chính là rắn trùng chuột kiến, lúc trước cũng không phải là không gặp được, nhưng chúng đều tránh đi.

Thứ này lại không biết khi nào lại bò lên trên cổ nàng.
Khương Mạc cảm nhận được cái chân có lông tơ như có như không, mơ hồ đoán ra là thứ gì.

Bản năng cơ thể khiến nàng khó chịu, lông tơ nàng dựng thẳng, rất không được tự nhiên.
“Hi Phù Ẩn.”
Khương Mạc không dám cử động dù chỉ một chút, hô hắn một tiếng.
“Khương cô nương?”
Hi Phù Ẩn giương mắt lên nhìn nàng thắc mắc.
“Trên cổ ta có thứ gì, ngươi có thể giúp ta nhìn xem là cái gì sao?”
Hi Phù Ẩn nghe vậy sợ hãi, cũng hiểu được thứ trên cổ Khương Mạc sợ là có độc.

Hắn buông ly xuống, cũng bất chấp dáng vẻ ngày thường của mình.

Hắn lê cơ thể chật vật kéo hai chân vô lực dịch đến bên người Khương Mạc, vừa mới thấy rõ thứ kia, hắn đã biến sắc: “Là nhện.”
“Nó trông như thế nào? Có màu gì?”

“Màu đen, nhưng mà bụng của con nhện này có một đốm màu đỏ.”
Sắc mặt Khương Mạc nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, suy đoán tệ nhất trong lòng trở thành sự thật, thế mà lại đúng là nó.
“Cô thế nào rồi?” Hi Phù Ẩn đanh mặt lại, đôi mắt sắc như kiếm.
“Nó còn chưa cắn ta.”
Tạm dừng một chút, Khương Mạc hơi hơi nghiêng mặt nói với Hi Phù Ẩn: “Ngươi nghe ta nói đây, thứ này tên Góa phụ đen*, có kịch độc, ngươi nhất định phải hất nó ra giúp ta.”
*góa phụ đen: là 1 trong 10 loại nhện nguy hiểm nhất thế giới, chất độc của nó mạnh gấp 15 lần rắn chuông và có thể gây ra các triệu chứng như nôn mửa, khó thở, liệt bán phần, mê sảng và co giật.
“Được.” Hi Phù Ẩn nghiêm mặt gật đầu.
“Đừng dùng tay, dùng nhánh cây, cẩn thận một chút.

Sau khi hất ra thì ném thẳng vào trong lửa, tuyệt đối không được đụng vào nó.”
“Ừ.”
Hi Phù Ẩn nhìn trái nhìn phải, nhặt một cành cây nhỏ.
Mà lúc này con Góa phụ đen kia lại bò từ cổ áo nàng tới bả vai.
Khương Mạc tái mặt, lập tức duỗi tay cởi áo.

Nơi mà nhện bò qua nóng rát đau đớn, cả người nó toàn là độc tố, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng cẩn thận kéo quần áo ra.

Nó vừa hiện hình, Hi Phù Ẩn đã duỗi tay muốn hất nó đi.
Đúng lúc này, trên vai đau đớn một hồi, Khương Mạc cắn răng chịu đau, không dám nói lời này, sợ ảnh hưởng đến Hi Phù Ẩn.

Cuối cùng Hi Phù Ẩn cũng để con nhện bò lên trên nhánh cây, nó thuận theo nhánh cây, nhanh chóng bò tới đầu nhánh.
“Mau ném vào lửa.”
Ngay khi con nhện bò tới một chỗ cách tay hắn không xa, Hi Phù Ẩn vung tay lên, nhánh cây bị ném vào lửa.

Một tiếng bùm bùm phát ra, nhện táng thân vào biển lửa.
Hi Phù Ẩn còn không kịp vui sướng, đã nghe thấy âm thanh uể oải của Khương Mạc: “Lấy dây thừng tới đây.”
“Cô…” Hi Phù Ẩn phút chốc đã nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Ta bị cắn rồi, nhanh lên, còn kéo dài là lát ta sẽ bị độc chết.”
Bọn họ chỉ có sợi dây leo núi mà lúc trước mang lên, theo ý của Khương Mạc, dây thừng siết chặt lại bả vai nàng, sợi thừng thô to hãm sâu vào lớp thịt nàng.
Chuyện còn lại không cần phải nhiều lời, Hi Phù Ẩn tự lấy dao ra hung hăng cắt một đao ngay chỗ miệng vết thương nàng.

Máu đen trào ra một đường từ chỗ miệng vết thương.
“Ngươi phải đẩy máu độc ra ngoài, nó tự chảy sẽ không chảy sạch hết.”

Giờ phút này, nửa cánh tay của Khương Mạc chỉ còn cảm giác tê mỏi, độc đã bắt đầu chảy xuôi.

Nhìn làn da còn tính là trắng nõn tinh tế trên vai Khương Mạc, Hi Phù Ẩn do dự chốc lát mới duỗi tay.
Một cơn đau nhức đánh úp lại, Khương Mạc đau đến mức kêu lên một tiếng, sau đó trên khuôn mặt tái nhợt đẩy mồ hôi, người lúc lạnh lúc nóng.

Nhưng sự tra tấn khó có thể nhịn được này còn đang tiếp tục, Khương Mạc thật sự không nhịn được nữa, đau đến mức nước mắt chảy ròng.
Lúc này mới đúng là đau đớn.
Lại trôi qua một hồi lâu, Hi Phù Ẩn nhìn máu từ miệng vết thương chảy ra thành màu đỏ tươi mới dừng lại, hắn duỗi tay xoa xoa mồ hôi trên trán, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mất đi điểm tựa, Khương Mạc ngã thẳng xuống mặt đất, Hi Phù Ẩn thấy thế, vội vàng duỗi tay đỡ người vào trong lòng ngực mình.
“Cô sao rồi?”
“Chắc là tạm thời không chết được.”
Khương Mạc cười yếu ớt: “Trong túi có thuốc, còn phải xử lý miệng vết thương một chút.”
Một tay Hi Phù Ẩn đỡ Khương Mạc, một tay lại kéo ba lô qua, lấy thuốc bên trong ra ngoài, dựa theo phương pháp của nàng khử trùng cho miệng vết thương, băng bó xong.
Giày vò một phen, Khương Mạc chỉ cảm thấy cái mạng mình đi tong một nửa.

Trước kia nàng không phải không bị mấy thứ này cắn, nhưng lúc trước chỉ cần nàng dán tay lên trên thân cây, hấp thu một chút sự sống của thực vật thì không sao nữa.

Nhưng hôm nay đưa mắt nhìn lại, đâu đâu cũng là cát bụi hoang dã, dù nàng không chịu nổi muốn bại lộ dị năng của nàng ra thì cũng không có cơ hội để bại lộ.
May là lúc trước nàng cứu Hi Phù Ẩn, nếu không hôm nay nàng cũng chỉ có thể chờ chết.

Người ta nói, người tốt có quả tốt, cũng không phải là không có đạo lí.
“Cảm ơn ngươi, lại cứu ta một mạng rồi.” Khương Mạc cười nhẹ giọng nói.
“Là ta liên lụy cô.” Hi Phù Ẩn thở dài một tiếng, vốn dĩ nàng không nên gặp phải mấy thứ này.
“Không phải, không liên quan gì đến ngươi, do ta vốn dĩ xui xẻo.

Ông trời xem ta không vừa mắt, đổi cách tra tấn ta ấy mà.”
“Nếu không phải mang theo một tên phế vật như ta, cô sẽ không rơi vào kết quả như hôm nay.”
Ở bên nhau lâu như vậy, Hi Phù Ẩn rất rõ ràng bản lĩnh của Khương Mạc, đối với Khương Mạc, sống sót trong hoàn cảnh như vậy cũng không phải là việc gì khó.

Chỉ tiếc rằng nàng gặp phải hắn, bị hắn quấn lên, con đường này mới có thể càng đi càng gian nan, nếu không thì bằng bản lĩnh của nàng, lúc này sợ là đã sớm tới Bình Giang, hoặc là nàng cũng có thể ở chung với Yến Bình theo ý mình.
Đôi mắt Hi Phù Ẩn sâu không thấy đáy, khuôn mặt tuấn mỹ một nửa bị che trong bóng tối, một nửa bị ánh lửa phản chiếu, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc.
Nhưng từ lời hắn nói ra, Khương Mạc lại nghe thấy được loại tự ghét nào đó, nàng chưa từng thấy Hi Phù Ẩn như vậy, nàng sững người tại chỗ trong phút chốc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.