Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 16
Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng choang, Khương Mạc bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.
Nàng lấy tay chắn hai mắt lại rồi nằm ì trên giường một lúc mới chịu đứng lên.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa, nàng đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy bên hồ trước cửa có một người đang ngồi thả câu, bên cạnh hắn có một đứa bé đang ngửa đầu nói chuyện với hắn.
Hình ảnh một vẻ năm tháng yên bình, khiến Khương Mạc hoài nghi trong chớp mắt rằng có phải mình đi nhầm cửa hay không.
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi.”
Yến Bình thấy nàng đứng ở cửa, lập tức đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía nàng.
Khương Mạc căng thẳng trong lòng, vội vàng đón lấy, sợ nhóc té ngã.
“Đệ đừng chạy, chậm một chút.”
Đôi mắt Yến Bình sáng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, gật gật đầu, sau đó lại quay đầu chỉ vào trên bếp nói: “Đệ còn để lại cháo cho tỷ tỷ, bây giờ đệ bưng qua.”
Nói xong, nhóc lại muốn chạy tới phòng bếp.
Khương Mạc vội vàng túm lấy hắn: “Tỷ tỷ tự đi.”
Hai ba bước đã vọt tới phòng bếp, Khương Mạc mở nắp nồi ra, chỉ thấy đáy nồi có một lớp nước lửng, bên trong có một chén cháo trắng vào một quả trứng gà.
Khương Mạc cầm trứng gà lên, bưng chén trở về, đã thấy Yến Bình kéo một cái ghế từ trong phòng ra ngoài: “Tỷ tỷ, tỷ ngồi ăn.”
Khương Mạc nhìn bộ dáng hắn ngoan ngoãn, thở dài một hơi.
Sau đó nàng ngồi ở cửa, ăn xong cơm sáng.
Độ ấm của cháo và trứng gà vừa đủ để vào miệng.
Khương Mạc nuốt trứng gà xuống, lại uống một hớp cháo, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Sau khi nàng ăn cháo xong, mới buông chén hỏi: “Đây đều do đệ nấu sao?”
Yến Bình gật đầu.
“Sau này tỷ tỷ sẽ làm những chuyện này, đệ còn nhỏ, không cần phải làm nó.”
Yến Bình nghe thế lại lắc đầu: “Không cần đâu tỷ tỷ, đệ quen rồi, đệ sẽ nấu cơm.
Tỷ tỷ là ân nhân của đệ, nên để đệ chăm sóc tỷ tỷ mới đúng, đệ sẽ chăm sóc tỷ tỷ.”
Yến Bình không rõ nhóc nên làm thế nào mới có thể báo ân, chỉ có thể nhấn mạnh những lời này.
Khương Mạc cười sờ đầu nhóc nói: “Đệ còn nhỏ, tỷ tỷ không cần đệ báo ân.”
“Chỉ là…”
“Yến Bình nghe tỷ tỷ nói, đã là báo ân rồi, hiểu không?”
Khương Mạc mạnh mẽ cắt đứt lời Yến Bình nói, giọng điệu không cho xía vào.
Cuối cùng Yến Bình cũng uể oải gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hiểu rồi.”
Giải quyết xong tên nhỏ, Khương Mạc lại nhìn về phía tên lớn.
“Ngươi ngồi dưới mặt trời làm gì vậy? Lúc trước còn chưa phơi đủ nắng sao?”
Hi Phù Ẩn nắm cần câu, hơi nghiêng người lộ sườn mặt ra, cười với Khương Mạc: “Ta nhìn xem trong hồ này có cá hay không.”
Khương Mạc ngơ ngẩn nhìn người cách đó không xa, thật lâu sau mới chật vật dời tầm mắt đi.
Không thể không thừa nhận rằng, người này lớn lên quá đẹp mắt, ăn nhiều khổ đau như vậy, hai chân bị gãy cũng không thể làm mất đi mấy phần phong thái của hắn, được trời ưu ái là nói người như vậy đi.
Không được, sau này ra ngoài vẫn phải trét bùn lên trên mặt hắn, nếu không đúng là quá chú ý, Khương Mạc nghĩ.
Tiếp theo, nàng lại nghĩ đến một vấn đề, nàng gục đầu xuống, hỏi Yến Bình bên cạnh: “Ca ca đến bên hồ thế nào vậy?”
Yến Bình ngây thơ nhìn Khương Mạc, nói: “Ca ca ngồi ở trên xe đẩy bốn bánh, đệ đẩy ra.”
“Xe bốn bánh?”
“Chính là chiếc mà ca ca ngồi.”
Khương Mạc nhìn theo ngón tay của Yến Bình, khi thấy rõ món đồ của Hi Phù Ẩn, nàng sửng sốt.
Vậy mà chiếc xe bốn bánh kia lại có hiệu quả giống như xe lăn thời hiện đại.
“Thứ đó ở đâu ra?”
Khương Mạc ngơ ngác hỏi.
“Là Chu lão nhị làm, hắn không có chuyện gì làm thì cứ thích làm mấy món đồ kỳ quái ở trong sân.”
Yến Bình ngoan ngoãn trả lời.
Khương Mạc đột nhiên thấy ngạc nhiên, Chu lão nhị này còn có bản lĩnh như vậy sao?
…
Đây chắc là buổi sáng thoải mái nhất từ khi Khương Mạc bước vào thế giới này.
Lúc nàng rời giường đã đại khái là 9 giờ, không có áp lực lên đường, có ăn, cũng có uống.
Nàng và Yến Bình cùng nhau ngồi xổm bên hồ, nhìn Hi Phù Ẩn câu cá.
Tuy rằng mặt trời chói chang sáng quắc như vậy, nhưng nơi này lại không nóng như bên ngoài, độ ấm khiến người ta rất thoải mái.
Một buổi sáng nhàn nhã, cá của Hi Phù Ẩn không thấy bóng dáng đâu, Khương Mạc lại muốn đi nấu cơm, cũng không thể nhờ cậy vào cá của hắn để ăn.
Tuy rằng lúc ở bên hồ nàng thật sự đã thèm một chút, đầy óc đều là cá chua ngọt, cá hầm ớt.
Đầu tiên, Khương Mạc đi dạo trong rừng một vòng, tìm chút rau dại và trái cây có thể ăn được.
Sau khi trở về thì lấy thịt bò đóng hộp trong ba lô ra ngoài, lên kế hoạch, hôm nay chắc hẳn có thể ăn một bữa phong phú.
Nhưng vừa mới nghĩ vậy, dưới tay đã không còn đồ.
“Yến Bình?”
Khương Mạc thắc mắc nhìn người cướp hộp đồ ăn của nàng.
“Tỷ tỷ, trong phòng còn có đồ ăn.”
Hắn bướng bỉnh nhìn Khương Mạc, giấu hộp đồ ăn ra sau lưng.
Nhóc không muốn để tỷ tỷ lại ăn đồ của mình nữa, nhóc đã sớm thấy được, bọn họ đã không còn bao nhiêu đồ ăn.
Khương Mạc sửng sốt, cũng có chút buồn cười, nàng đi qua xoa xoa đầu Yến Bình, duỗi tay lấy hộp đồ ăn sau lưng nhóc: “Đó là đồ của đệ, đệ phải giữ lại tự ăn.
Tỷ tỷ có đồ ăn, có thể ăn đồ của mình, hơn nữa buổi sáng hôm nay không phải tỷ còn ăn cháo, ăn trứng gà của đệ sao?”
Nói xong, nàng lấy đồ đã muốn bước vào bếp, mới vừa đi được một bước, lại bị Yến Bình ngăn lại: “Đệ đều cho tỷ tỷ ăn, tỷ tỷ là ân nhân của đệ, tỷ ăn đệ mới ăn.
Tỷ không ăn đệ cũng không ăn.”
Vẻ mặt Yến Bình bướng bỉnh, rất có ý nếu như Khương Mạc không đồng ý, nhóc cũng tuyệt đối không nhượng bộ.
Khương Mạc thấy thế cũng biết, chung quy lại thì Yến Bình cũng không phải đứa trẻ lên ba, sau những trải nghiệm đó, nhóc đã trưởng thành hơn trẻ con đồng lứa rất nhiều, tâm tư lại mẫn cảm.
Nàng suy nghĩ một chút, mím môi, nghiêm túc nói: “Đệ biết bây giờ bên ngoài là tỉnh cảnh thế nào không? Đệ biết bây giờ thức ăn có ý nghĩa ra sao không?”
“Đệ biết.”
“Vậy đệ còn muốn chia đồ ăn cho tỷ sao?”
“Chia.” Yến Bình gật đầu, biểu cảm rất chắc chắn.
Vừa thấy Yến Bình như vậy, Khương Mạc cũng không làm bộ làm tịch, nàng nở nụ cười: “Được, vậy chúng ta cùng nhau ăn, tỷ sẽ nuôi Yến Bình đến trắng trẻo mập mạp.”
Nói xong, nàng thân mật duỗi tay xoa nắn khuôn mặt gầy ốm của Yến Bình.
Chưa bao giờ có ai đối xử với nhóc như vậy, Yến Bình tức khắc né tránh vì hơi xấu hổ.
Khương Mạc lắc đầu bật cười, sau đó đặt rau dại và đồ hộp trong tay lên trên phòng bếp.
Lúc này, nàng mới vào phòng lấy gạo, ngoại trừ gạo ra, nàng còn cắt một miếng thịt xuống dưới, lấy thêm hai quả trứng gà.
Nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, cơm trưa nàng làm đương nhiên cũng không tệ.
Khương Mạc nấu cơm tẻ, xào rau dại với thịt, sau đó lấy thịt bò và trứng gà làm một nồi canh trứng.
Dù sao thì bọn họ có hai người lớn một người nhỏ, bây giờ đều cần phải bổ sung thật tốt.
Chờ đến khi đồ ăn lên bàn, ba người trừng mắt nhìn đống đồ ăn này, nuốt nước miếng liên tục.
Khương Mạc giục ăn một tiếng, hai người kia cũng động đũa bắt đầu ăn.
Yến Bình ăn đến mức miệng bóng nhẫy, còn ôm chén xới cơm thêm.
Mãi đến khi ăn đến bụng tròn trịa, còn bưng chén ăn canh.
Khương Mạc cũng miệng lớn nuốt cơm, tuy rằng tay nghề nàng chẳng ra gì, nhưng lúc này, chỉ cần có thịt là thơm rồi, còn nghĩ chuyện ăn ngon hay không ăn ngon làm gì nữa.
Mà Hi Phù Ẩn thì vẫn ăn tao nhã trước sau như một.
Khương Mạc húp hai ngụm canh, ăn đến gần no căng.
Nàng buông chén đũa xuống, đột nhiên mở miệng hỏi: “Yến Bình, đệ biết mẹ đệ ở đâu không?”
Lạch cạch!
Đũa Yến Bình rơi xuống trên bàn, nhóc nhìn Khương Mạc ngơ ngác, có chút ù tai.
Yến Bình từng nói mẹ nhóc bị ba huynh đệ Chu gia ném ra ngoài, sau đó nhóc mới được để lại.
Chẳng qua sau này cuối cùng chẳng bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Tình huống này chỉ có một khả năng, đó là mẹ nhóc đã chết.
“Tỷ tỷ.”
Yến Bình kêu nàng một tiếng, rồi lại không mở miệng nữa.
“Cô muốn lập mộ cho mẹ Yến Bình sao?”
Hi Phù Ẩn bưng chén, thản nhiên hỏi nàng.
Khương Mạc gật đầu, thừa nhận: “Ừ, lấy tính nết của huynh đệ Chu gia, bọn chúng sẽ không để mẹ Yến Bình xuống mộ bình an.”
Yến Bình nhìn Hi Phù Ẩn, lại nhìn Khương Mạc, nghe hiểu lời bọn họ nói.
Nước mắt chậm rãi đẫm hốc mắt, nhóc cắn chặt răng, lau mắt đi.
Nghẹn ngào nói: “Đệ không biết mẹ ở đâu, đệ chỉ biết, mỗi lần huynh đệ Chu gia cướp đồ từ bên ngoài về, Chu lão tam đều sẽ một mình đi đến hướng đó.”
Nói xong, Yến Bình chỉ về hướng Tây Nam.
Khương Mạc im lặng một hồi, nàng thở dài một hơi, sờ đầu Yến Bình, gượng nở một nụ cười nói: “Yến Bình, lát nữa đệ ngoan ngoãn ở nhà, tỷ tỷ ra ngoài một chuyến.”
Yến Bình không ngừng lau nước mắt trên mặt, khóc nức nở gật đầu.
Khương Mạc nghẹn lòng, nàng bế Yến Bình lên ôm vào trong ngực, vỗ về lưng hắn từng chút: “Đệ yên tâm, tỷ tỷ sẽ tìm được mẹ đệ, sẽ tìm được.”
Dứt lời, mắt nàng cũng hoen đỏ.
Đứa bé này chịu quá nhiều đau khổ.
Bầu không khí còn nhẹ nhàng nhàn nhã buổi sáng trở nên có chút nặng nề, Khương Mạc cầm chén đũa rửa sạch, sau đó dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, rồi mới chuẩn bị xuất phát.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Hi Phù Ẩn chờ ở ngoài.
Nàng nhìn hắn thắc mắc.
“Ta và cô cùng đi.” Hi Phù Ẩn nói.
Khương Mạc cau mày, vẻ mặt không đồng ý: “Tự ta đi là được rồi, hơn nữa đường không dễ đi, ngươi ở lại xem Yến Bình là được rồi.”
Hi Phù Ẩn nghe vậy cũng lắc đầu: “Ta giúp cô đi, hướng Tây Nam lớn như vậy, một mình cô phải tìm đến khi nào, ta và cô cùng đi sẽ nhanh hơn.”
“Vậy Yến Bình…”
“Đứa bé không yếu ớt như tưởng tượng của cô, nó có thể tự chăm sóc mình.”
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn, lại nhìn vào phòng của Yến Bình, chần chờ trong chốc lát rồi mới gật đầu.
Cũng đơn giản là hiện tại Hi Phù Ẩn đã ngồi xe bốn bánh, nàng đẩy đi cũng không có vấn đề gì lớn.
Hai người rời khỏi hồ nước tiến về hướng Tây Nam.
Dọc theo đường đi, Khương Mạc không khống chế được dòng suy nghĩ miên man.
Nàng nghĩ, rốt cuộc ba huynh đệ Chu gia đã giết chết bao nhiêu người? Thứ mà bọn họ đối mặt sẽ là cái gì?
Không biết vì sao, đáy lòng Khương Mạc có một cảm giác có điềm xấu, mãi không thể vứt bỏ.
Ôm ý nghĩ như vậy, dọc theo đường đi nàng vẫn luôn mất hồn.
Rừng cây nơi này rậm rạp, thế nhhuwng càng tiến về phía trước, có rất nhiều cây cối dần dần lộ vẻ hư thối.
Có một vài cây cối không chịu hạn nổi đã sớm chết héo.
Sau khi đi ước chừng nửa canh giờ, Hi Phù Ẩn đột nhiên kêu ngừng: “Chờ một chút, cô có ngửi được mùi gì không?”
Khương Mạc sửng sốt, nàng dừng lại, múi gắng sức ngửi hai cái, một mùi thối như có như không xông vào khoang mũi.
“Hơi thối.”
Khương Mạc bóp mũi nói.
Dừng lại một lúc, Hi Phù Ẩn chỉ vào vị trí bên trái hắn nói: “Qua bên này.”
Bên kia đúng là hướng mà mùi thối đó bay tới.
Khương Mạc đẩy Hi Phù Ẩn đi đến hướng kia chừng mười lăm phút, mùi thối kia càng lúc càng nồng.
Đó là mùi vị của thịt thối, ngửi vào khiến người ta có chút buồn nôn.
“Lấy cái này bịt mũi lại.”
Khương Mạc nhìn mảnh vải bông không biết Hi Phù Ẩn tìm tới từ đâu, kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó mới nhận lấy.
Khương Mạc gấp vải lại buộc ra sau đầu, sau đó lại đẩy Hi Phù Ẩn về phía trước.
Càng tiến về phía trước, mùi thối kia càng ngày càng nồng, Khương Mạc gần như nín thở mà đi.
Nhưng đồng thời, nàng cũng mơ hồ hiểu ra, phía trước chính là chỗ mà bọn họ muốn tìm.
Quả nhiên, đi khoảng chừng một trăm bước nữa, phía trước trống trải hẳn ra.
Nhưng khi thấy rõ cảnh tượng phía trước, Khương Mạc sợ hãi cả kinh, dạ dày không nhịn được mà quay cuồng.
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, chạy tới một bên kéo miếng vải bông bịt miệng mũi lại, bắt đầu nôn khan.
Lúc này, ngay cả sắc mặt Hi Phù Ẩn cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Hóa ra, ở một chỗ cách bọn họ không đến một trăm mét, chồng chất tầng tầng lớp lớp thi thể.
Có thi thể đã thành xương trắng, có thi thể còn đang rữa nát.
Trên những thi thể đó bò đầy giòi, đang gần hư thối, cơ thể máu thịt mơ hồ vặn vẹo, xương trắng và thịt thối chồng lên nhau, tản ra mùi thối tanh tưởi khiến người buồn nôn..