Bạn đang đọc Chạy Nạn Không Ta Có Bàn Tay Vàng! – Chương 11
*liễu ám hoa minh: đại loại là có hi vọng trong lúc khốn khó
Hi Phù Ẩn không biết tìm đâu ra một miếng vải rách, cẩn thận chà lau con dao Thụy Sĩ kia.
Chờ đến khi lau khô vết máu trên dao, hắn tùy ý ném nó xuống đất rồi gấp gọn dao lại.
Phiền toái đã được giải quyết thì nên lên đường.
Bất đắc dĩ, chân hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể cao giọng kêu về hướng Khương Mạc: “Khương cô nương, nên đi rồi.”
Khương Mạc đang rơi vào dòng suy nghĩ của mình, căn bản không nghe thấy giọng của Hi Phù Ẩn, cho nên cũng không có phản ứng gì.
Hi Phù Ẩn mắt thấy như thế, chỉ có thể kêu thêm hai tiếng.
Khương Mạc bị bừng tỉnh, lúc này mới đứng dậy, hơi hoảng hốt bước tới.
Đầu tiên, Khương Mạc nhặt từng món đồ rơi trên mặt đất về, mới chuẩn bị đi tiếp.
Trong đó có một vài đồ vật là ở trong ngực của lão đại cướp rừng.
Đi đến bên tay xe đẩy, nhìn kẻ còn đang trợn trừng mắt, trên cổ lấm tấm chảy máu kia, hơi thở Khương Mạc cứng lại, chần chờ một lát mới do dự duỗi tay ra, móc đồ từ trong lòng ngực hắn ra ngoài.
Sau khi cất toàn bộ đồ đạc vào trong túi và dọn dẹp sạch sẽ, Khương Mạc mới đặt ba lô về trên xe, sau đó đẩy xe đi, bước chân nặng nề tiến về phía trước.
Mà ba bộ thi thể bọn họ để lại đằng sau, máu nhuộm đỏ lá rụng.
Có lẽ, ba tên này nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày bọn chúng sẽ chết trên tay một con đàn bà và một tên tàn phế.
Dọc theo đường đi, Khương Mạc cực kỳ im lặng, sắc mặt cũng có vẻ không đúng.
Lúc trước, tuy rằng hai người cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng cũng không áp lực như hôm nay.
Hi Phù Ẩn có một đôi mắt lợi hại, lại rất am hiểu quan sát lòng người.
Khương Mạc phản ứng như vậy, hắn nhìn vài lần là đã thấy được chỗ mấu chốt.
Hắn hơi lặng yên, sau đó ấm giọng mở miệng: “Hôm đó Khương cô nương đàm luận nhân tính với tại hạ.”
Trong lúc yên tĩnh, hắn đột nhiên mở miệng, Khương Mạc kinh ngạc một chút: “Cái gì?”
Lời nàng vừa nói ra, tuy cuống họng vẫn câm, tiếng không lớn bao nhiêu, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước một chút.
Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không có tâm tư để chú ý tới chuyện mình đột nhiên khôi phục được chút giọng nói.
Chỉ là hơi kinh ngạc với lời nói mà mình vừa mới nghe được.
Mà Hi Phù Ẩn cũng chỉ nhướng mày lên, chẳng qua cũng không cẩn thận nhắc nhở nàng, chỉ là cười khẽ, tiếp tục đề tài vừa nãy: “Khương cô nương nói, bản tính con người là thiện, không dễ tổn thương người khác, đúng không?”
Khương Mạc không biết tại sao hắn lại nói về mấy thứ này, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng tại hạ cảm thấy, mọi chuyện không có tuyệt đối, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt.
Nhân tính vốn thiện, cũng vốn ác, chỉ xem con người đối đãi thế nào mà thôi.
Tuy tại hạ quen đọc sách thánh hiền nhưng vẫn tự cho rằng dù là thánh nhân hay hiền nhân cũng có yêu ghét riêng.
Chuyện đời không tuyệt đối, thiện cũng vậy mà ác cũng thế, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.”
Khương Mạc nghe xong lời này thì đầu tiên là cảm thấy không thể hiểu được, nhưng lẩm nhẩm một phen thì ngẩn ra, chợt bừng tỉnh, lúc này mới hiểu ý của Hi Phù Ẩn.
Nàng lại mặc niệm một lần, mới đột nhiên dừng bước, cười mỉa một tiếng, trong giọng nói như tiếng quạ đen kêu ngập tràn sự tự giễu: “Ngươi nói rất đúng.
Là ta ngu ngốc, thế giới này không phải chỉ có hai màu đen trắng.
Ta tự xưng bản thân là người tốt, rêu rao bản thân mình phẩm đức cao thượng, nói đến cùng, ta chẳng qua cũng chỉ là một người thường.
Bây giờ thế đạo vốn dĩ là cảnh tượng ngươi sống ta chết.
Người cũng đã giết rồi, ta còn làm bộ làm tịch giả nhân giả nghĩa như vậy, đầu óc toàn là áy náy.
Là ta dối trá, không dứt khoát bằng ngươi.”
Dứt lời, nàng thở dài một hơi: “Giả nhân giả nghĩa không bằng tiểu nhân.”
Sau khi nói xong, nàng thở một hơi dài, vẻ mù mịt trên mặt quét sạch.
Sau đó, nàng lại tiếp tục đẩy xe về phía trước lần nữa.
Hi Phù Ẩn cúi đầu, lời nói có mấy phần thật lòng: “Khương cô nương suy nghĩ cẩn thận là được rồi.”
Khương Mạc cũng cười, nàng trêu chọc: “Lần sau nếu ngươi muốn an ủi ta, có thể nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy.
Ta không có văn hóa như ngươi, ngươi cũng không sợ ta nghe không hiểu à.”
Hi Phù Ẩn cười một cái, không nói gì nữa.
Người lại cuộn tròn ở trên xe đẩy, bắt đầu mê man.
Vừa rồi, chẳng qua hắn cũng chỉ gắng gượng mà thôi.
Khương Mạc cũng khó chịu, miệng vết thương ở cánh tay còn đang đổ máu, tuy vết thương sau lưng đã ngừng chảy máu, nhưng miệng vết thương cọ ở trên quần áo tạo ra ảm giác hơi đau đớn.
Nhưng nàng vẫn cố nhịn, đôi mắt đen láy lộ một ánh sáng nhạt, khi mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: “Ba tên kia lớn lên cường tráng, sức lực cũng không nhỏ.
Có thể thấy được là sống trong núi không tệ lắm.
Nếu như ta đoán không sai, đi đến phía trước thêm một chút thì sẽ có thức ăn nước uống.
Ngươi nhịn một chút.”
Hi Phù Ẩn hơi hơi nhắm mắt lại, suy yếu mở miệng: “Khương cô nương nói đúng, bọn chúng sẽ không đi quá xa, chắc chúng ta cũng sắp tới rồi.”
Lời hắn vừa dứt, Khương Mạc nhìn màu xanh lục như ẩn như hiện ở rừng cây phía trước, trong lòng kích động, nàng không che giấu nỗi sung sướng trong lòng mình chút nào, nói: “Đúng vậy, sắp tới rồi, ta thấy rồi, ở ngay phía trước.”
Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân nàng đều là có sức lực, miệng vết thương cũng không thấy đau.
Nàng đẩy xe đi nhanh về phía trước, càng ngày càng gần mảnh xanh lục phía trước.
Cảm xúc của nàng cũng lây sang Hi Phù Ẩn.
Hắn chống cự với sự mỏi mệt trong người, dùng tay đỡ mình dậy, duỗi đầu nhìn ra phía trước.
Quả nhiên như lời Khương Mạc nói, thực vật vốn dĩ chết héo xung quanh càng ngày càng ít, hắn thậm chí có thể thấy rõ xe của bọn họ vừa nghiền qua một bụi cỏ dại xanh biếc, trên bánh xe nhuộm đầu chất lỏng màu xanh lục.
Càng đi về phía trước, màu xanh bên trong rừng cây càng ngày càng nhiều, lá khô trên mặt đất càng ngày càng ít, thay thế vào đó là từng bụi cỏ dại, từng bụi hoa dại.
Đã lâu rồi Hi Phù Ẩn chưa thấy được cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhìn đến mức mê mẩn.
Ngay cả khi nào xe dừng lại, hắn cũng không biết.
Mãi đến khi xoang mũi chui vào một mùi hương thanh ngọt mới khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn sững sờ nhìn trái cây đỏ mọng nước bên miệng, hiếm khi thất lễ đến nuốt nước miếng.
Khương Mạc cắn trái cây trong tay một ngụm lớn, nước trái cây thơm ngọt trong nháy mắt đã ngập tràn cả khoang miệng, vết nứt ngoài miệng bởi vì lần cắn này mà nứt ra.
Nàng đau đến mức hít sâu một tiếng, sau đó lại bị hương vị ngọt lành trong miệng chinh phục, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Nàng nuốt xuống đồ trong miệng một cách không nỡ, lại đưa một nửa còn lại đến bên miệng Hi Phù Ẩn: “Mau ăn đi, ăn rất ngon, vừa lúc có thể giải khát.”
Nói xong, lại chờ không kịp nhét đồ vào trong miệng Hi Phù Ẩn, sau đó lấy ra một trái nữa từ trong ngực, bẻ ra nói: “Trái này tên là lựu, giá trị dinh dưỡng rất cao, không ngờ rằng lại có thể gặp được nó ở đây.”
Nói xong, nàng bẻ trái lựu ra, gấp không chờ nổi nhét nó vào trong miệng.
Hi Phù Ẩn chưa bao giờ ăn thử loại trái cây hoang dại này, giờ phút này, hương vị vào miệng vô cùng tốt.
Hắn chịu đựng, không để mình lộ ra tư thái ăn ngấu nghiến bất nhã.
Nhưng dù là như thế, hắn cũng ăn rất nhanh.
Khương Mạc hái tổng cộng 6 trái, trong nháy mắt đã bị bọn họ ăn xong như gió cuốn mây bay.
Hi Phù Ẩn nhìn Khương Mạc, chưa đã thèm.
Khương Mạc khó có khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, dáng vẻ còn mang theo một chút tham ăn của trẻ nhỏ.
Nàng vui sướng vỗ vỗ đầu hắn, dịu dàng nói: “Phía trước chắc hẳn còn có không ít thứ tốt, bây giờ đừng vội, chúng ta lại đi lên trước nhìn xem.”
Hi Phù Ẩn không nghĩ rằng nàng sẽ có động tác như vậy, cơ thể cứng đờ, sau đó hắn mím môi lại chẳng nói gì cả.
Lúc này toàn bộ tâm tư của Khương Mạc đều bị phía trước hấp dẫn, vốn không chú ý đến sự khác thường của hắn.
Cũng không biết là trong lòng đột nhiên cảm thấy mạnh mẽ hơn, hay là vì công lao của mấy trái lựu kia, dù sao thì Khương Mạc cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực.
Khóe môi nàng treo nụ cười, đẩy Hi Phù Ẩn, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Càng tiến về trước, thực vật càng sinh trưởng tươi tốt, như là không bị sự khô hạn ở bên ngoài ảnh hưởng.
Có một vài loài thực vật khó sống cũng mọc đầy.
Khương Mạc thấy tình cảnh như vậy, đáy lòng càng thêm khẳng định đằng trước có nước, hơn nữa còn là rất nhiều nước.
Quả nhiên, xuyên qua lớp lớp cây cối, trước mắt đột nhiên trở nên trống trải.
Giữa rừng cây này có một cái hồ rất lớn, hồ nước trong veo, sóng biếc dập dờn.
Nhưng cũng có thể thấy được, khô hạn cũng không phải là hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nó, mực nước của hồ nước giảm xuống không ít, lộ ra lòng sông khô cạn.
Chẳng qua có thể là vì cái hồ này vốn dĩ đã rất lớn, cho nên dù mực nước giảm xuống cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cung cấp đủ nước cho thực vật xung quanh.
Thế nên thực vật ở nơi này mới không đến nỗi chết héo, sinh trưởng tốt như vậy.
Đương nhiên, nơi này đúng là đại bản quanh của ba gã cướp rừng kia, cũng không biết là rốt cuộc bọn chúng tới nơi này thế nào.
Chúng xây một cái nhà không lớn ở bên hồ, xung quanh còn có một vài vật dụng sinh hoạt có dấu vết đã sử dụng.
Khương Mạc đẩy xe vòng đến phía trước căn nhà theo bờ hồ, vui sướng quan sát mọi thứ.
Cuối cùng bọn họ cũng đã có thể nghỉ ngơi thật tốt, cũng có đủ nước có thể uống, có thể ăn đồ ăn nóng, không cần phải gặm bánh quy khô, thanh dinh dưỡng và chocolate ngọt đến ngán bụng.
Lúc này, bụng kêu rột rột đúng theo tình hình, đống lựu vừa nãy đã khơi dậy cơn đói của nàng.
Khương Mạc thậm chí không kịp vào nhà nhìn xem, tìm ngay một chỗ thích hợp bên hồ, nhặt mấy tảng đá lớn làm một cái bếp giản dị.
Tiếp theo lại lấy ấm nước đa chức năng ra ngoài, rót đầy nước rồi để nó lên trên bếp.
Cuối cùng, nàng bật lửa lên, bắt đầu nấu nước.
Làm xong mọi thứ, nàng mới nhớ tới Hi Phù Ẩn.
Nàng đứng dậy kéo người từ trên xe xuống dưới, bày một tư thế thoải mái cho hắn, để hắn dựa vào một bên để ngồi.
Sau khi sắp xếp Hi Phù Ẩn xong, nàng lại vòng tới bên bếp thêm củi nhóm lửa, để lửa cháy mạnh hơn.
Hi Phù Ẩn ngơ ngác nhìn bóng người bận rộn kia, ánh mặt trời phía Tây chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, tăng thêm vài phần khói bụi nhân gian.
Một vẻ năm tháng yên bình, như là mọi cực khổ phía trước đều không tồn tại vậy.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy, xiêm y bị tẩm ướt trên cánh tay Khương Mạc, lúc này hắn mới nhớ tới vết thương trên cánh tay nàng.
Hắn đổi sắc mặt, nói với vẻ khá nghiêm tức: “Khương cô nương, cánh tay của cô còn đổ máu, để tại hạ băng bó cho cô một chút đi.”
Động tác Khương Mạc tạm dừng, nàng mím môi, đáy lòng hơi hoảng hốt.
Lúc nãy khi nàng đi hái lựu, nàng thật sự quá khó chịu, bèn thừa dịp Hi Phù Ẩn không chú ý mà sử dụng dị năng để chữa trị hết vết thương trên cánh tay.
Nếu bây giờ để hắn nhìn tay nàng, chẳng phải sẽ bại lộ hay sao?
Có ai mà vừa mới bị thương, vừa mới cạn kiệt sức lực, kết quả chẳng tới nửa ngày thì vết thương không những không nặng thêm, ngược lại khỏi hẳn, ngay cả một vết sẹo cũng không có không?
Khương Mạc do dự, cơ thể cứng đờ, không dám cử động một chút xíu..