Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 80: Tự Bê Đá Đập Chân Mình
Cơn buồn ngủ tới quá đột ngột, giây trước Giang Khoát còn đang cầm đơn thuốc phi như gió, giây sau đã ngã vật xuống đất, trán đập cái “cốp” rõ là đáng quan ngại xuống nền gạch men.
Quả là một người đàn ông số khổ.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm đồng loạt sửng sốt.
Trò chơi mới bắt đầu được hơn nửa tiếng, Giang Khoát đã chu du miền cực lạc rồi à?!
Quá không đúng thời điểm rồi…!Hiện giờ đơn thuốc đang sờ sờ trên tay bọn họ, lần thông báo tiếp theo của hệ thống đã đến mông rồi, những người còn lại sớm muộn cũng đuổi kịp, vào thời khắc chỉ mành treo chuông này, chiến binh kiện toàn duy nhất trong đội ngũ – Giang Khoát thế mà lại ngủ mất?
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm nhìn nhau, đều nhìn ra chữ THẢM chềnh ềnh trên mặt đối phương.
Còn Tạ Trì An, cậu chỉ nghe thấy có tiếng ai đó rơi thẳng xuống đất, lập tức hỏi: “Sao thế?”
Song, Bạch Bất Nhiễm điếc không nghe thấy câu hỏi, mà Quý Thanh Lâm thì nghe rõ ràng nhưng lại bị câm.
Không có phương tiện trung gian truyền tải ngôn ngữ là Giang Khoát, tổ ba người câm-điếc-mù hoàn toàn không thể giao lưu được.
Cũng may cậu cũng không nhất thiết cần có người giải đáp.
Không thấy ai trả lời, Tạ Trì An lập tức nắm rõ tình hình hiện tại.
Giang Khoát ngủ mất tiêu rồi.
Nếu Giang Khoát còn thức, chắc chắn sẽ trả lời cậu.
Từ bây giờ đến lần hệ thống thông báo tiếp theo đại khái còn 5 phút.
Tạ Trì An quả quyết đứng dậy: “Đỡ anh ấy lên xe lăn nào.”
Quyết định tìm xe lăn đầu tiên quả nhiên là sáng suốt, chẳng ai ngờ Giang Khoát sẽ ngủ nhanh như vậy, may mà họ đã chuẩn bị từ sớm.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm hợp sức túm Giang Khoát lên xe lăn, Quý Thanh Lâm nhét đơn thuốc vào túi áo, vẫn giữ nhiệm vụ đẩy xe lăn.
Bạch Bất Nhiễm mò sang bên Tạ Trì An hỏi: “Tiểu Tạ, anh dắt em nhé?”
Tạ Trì An bèn hô lớn, gọi: “Tiểu Bạch.”
Một cục lông trắng muốt tròn vo bất ngờ xuất hiện trên sàn, là một con cún Husky đeo vòng cổ gắn dây thừng rẻ tiền nhất trong các loại xích chó đang sung sướng ngoe nguẩy vẫy đuôi.
Nó đã hoàn toàn quên mất mình là sói, trầm mê trong cuộc sống bán MOE lăn lộn không lối về trước mặt Tạ Trì An, chỉ để có miếng thịt bỏ vào mồm.
Tiểu Bạch là phần thưởng của Trò chơi, có thể mang ra ngoài cũng có thể mang vào phó bản.
Chẳng rõ lúc trước nó trốn ở chỗ nào, chắc là “túi để vật phẩm” trong truyền thuyết của các loại game đánh quái đi.
Đáng lý Tiểu Bạch có thể khôi phục nguyên hình trong Trò chơi, Tạ Trì An triệu hồi nó chính là để tiếp thêm nguồn chiến lực của đội ngũ.
Nhưng khi cậu bảo Tiểu Bạch biến về hình dạng sói, có tiếng thông báo chợt vang lên trong đầu cậu: “Dựa theo quy tắc của phó bản này, người chơi không thể để thú cưng xuất chiến”.
Cửa này đúng là hốt thuốc đúng bệnh, “không thể trực tiếp đả thương người khác”, loại động vật không biết có thể kiểm soát không này hẳn cũng bị quy về bốn chữ “trực tiếp đả thương”.
Kết quả là Tiểu Bạch không tài nào lớn nổi.
Tạ Trì An cần đúng một giây để chấp nhận hiện thực, cầm lấy đầu dây thừng còn lại: “Dẫn đường.”
Đã không đảm đương nổi khoản chiến lực, vậy thì ngoan ngoãn làm một con chó dẫn đường[1] thôi.
[1] Là những chú chó huấn luyện để dẫn đường cho những người mù hoặc người khiếm thị qua những vật cản trên đường đi.
(theo Wikipedia)
Tiểu Bạch lập tức lao ra, Tạ Trì An bị nó kéo đi, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm vội vàng đuổi theo.
Khóe miệng Bạch Bất Nhiễm co giật: “Tiểu Tạ, em định để nó dẫn đường thật à?”
“Dù sao cũng không biết bác sĩ J ở đâu, để nó dẫn hay chúng ta đi linh tinh thì có gì khác nhau?” Tạ Trì An đáp.
Quý Thanh Lâm còn phải chiếu cố Giang Khoát, nhiệm vụ dẫn đường đành giao cho Tạ Trì An.
Tuy cậu mù nhưng khả năng phản ứng nhanh nhạy vẫn còn đó.
Đừng hỏi Bạch Bất Nhiễm có thể làm gì.
Vốn cậu ta đã phản ứng chậm, sau khi tai có tật thì cung phản xạ lại càng có thể quấn quanh Trái Đất thêm một vòng rưỡi nữa, trông cậy vào cậu ta thì cả đội có mà đi đời nhà ma.
Bạch Bất Nhiễm chỉ thấy môi Tạ Trì An cử động, nhưng hoàn toàn không biết cậu đang nói cái gì, bèn ngờ nghệch nhìn về phía Quý Thanh Lâm: “Tiểu Tạ nói gì cơ?”
Quý Thanh Lâm: “…” Anh hỏi em em cũng đâu có nói được, mà em nói được thì anh đâu có nghe thấy, nếu mà anh nghe được thì anh đã không phải hỏi em rồi.
Quý Thanh Lâm vốn chẳng phải người nói nhiều, giờ lại có lời mà không thể nói, thật muốn bóp nghẹn mình.
Hiện tại, ba người họ đúng là một tổ đội hoàn mỹ: điếc hỏi, mù trả lời, câm nghẹn khuất.
–
Tạ Trì An giao “tay lái” cho Tiểu Bạch không phải là không suy tính gì cả.
Đi được một lúc, cậu hỏi Quý Thanh Lâm: “Thang máy ở đâu? Chúng ta phải lên tầng Sáu.”
Cũng đâu thể cứ vòng vèo mãi ở tầng Một được.
Bốn người bước vào thang máy, tới tầng Sáu, Tạ Trì An đứng trước cầu đi bộ nối liền hai khu Nội trú và khu Khám bệnh trọn 1 phút.
Bạch Bất Nhiễm toan mở lời hỏi tại sao không đi tiếp, những người kia sắp đuổi tới rồi…!thì bị Quý Thanh Lâm dùng tay bịt miệng kịp thời.
Lúc này cả hai đều không muốn nghe Bạch Bất Nhiễm nói cho lắm.
Sao không phải tên ngốc này bị câm cơ chứ?
Đến tận khi hệ thống dõng dạc thông báo: “Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khu Nội trú.”
Bấy giờ, Tạ Trì An mới bước một bước dài, nháy mắt ra khỏi phạm vi khu Nội trú, tiến vào toà nhà chuyên khám bệnh.
Cả khu Nội trú có tất thảy sáu tầng, diện tích rất rộng, muốn tìm một nhóm người thật sự không dễ.
10 phút này, những người khác đương bận rộn sục sạo khắp khu Nội trú thì nhóm Tạ Trì An đã sớm trở lại khu Khám bệnh.
Cần phải tranh thủ 10 phút này tìm bằng được bác sĩ J.
Thời gian ít ỏi, chỉ biết tiêu phí để chạy trốn thì đúng là vô nghĩa.
–
Tầng Ba khu Khám bệnh.
“Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khu Nội trú.”
Lúc thông báo vang lên bên tai, chàng thanh niên đang ngồi trên hàng ghế xếp dọc hai bên hành lang bệnh viện, bên cạnh là cô bé đang hôn mê.
“Sao hai tên kia lại vòng trở về ta?” Y lầu bầu, “Xem chừng là bị người ta hớt tay trên rồi.”
Vì khu Nội trú hiện tại được rất nhiều người chú ý nên khu Khám bệnh cực kỳ yên tĩnh.
Thanh niên nhìn cô bé đang ngất mà thở dài: “Mình đúng là tự bê đá đập chân mình mà.”
Cả hành lang im phăng phắc.
Y ngán ngẩm đứng dậy, nhìn một lượt các bảng tên treo nghiêm chỉnh trên tường.
Phía Nam tầng Ba là khoa Huyết học, nguyên một dãy dài đều là phòng làm việc của bác sĩ chuyên khoa này, đương nhiên cũng chẳng có bất kỹ bác sĩ nào ở bên trong cả.
Chủ nhiệm khoa X này…!Bác sĩ K này…!Bác sĩ Q này…!Bác sĩ J…
Hả?
Y dùng tay đẩy gọng kính, ánh mắt khóa chặt lấy cái bảng tên ghi ba chữ “bác sĩ J”.
Đây chính là phòng làm việc của bác sĩ J.
Y đưa tay vặn tay nắm cửa, mở hé ra một khoảng đủ nhìn.
Không có ai bên trong hết.
Cũng không ngoài dự liệu.
Bác sĩ J an ổn ngồi lỳ trong phòng làm việc của mình mới là lạ.
Thanh niên đưa mắt quan sát toàn bộ gian phòng.
Đây là một phòng riêng thường thấy, gồm một cái bàn làm việc, một dàn máy tính, một chiếc áo blous trắng tinh, một ngăn tủ xếp chồng các loại tài liệu và một hộp khẩu trang kèm găng tay.
Y đang định đi vào thì cô bé nằm trên hàng ghế dài bên ngoài đã mở mắt mơ màng, cô nhìn chằm chằm trần nhà một lúc mới lấy lại tiêu cự.
Tầm mắt Vương Tiểu Nhiễm dần hạ xuống người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân và đeo kính râm nọ: “Anh…”
Thanh niên cũng nhìn lại: “A, tỉnh rồi à?”
“Dạ.” Vương Tiểu Nhiễm nhìn y không chớp mắt, “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn, vì đã không bỏ cô lại một mình.
“Tiện tay thôi, không có gì đâu.” Thanh niên chẳng mảy may để tâm, “Tim đã không tốt thì đừng có chạy nhanh như vậy, người ta cũng đâu có đuổi theo cô.
Đừng chết ở trong game rồi để người thân mình lo lắng.”
“Em sẽ không chết đâu.” Vương Tiểu Nhiễm khẳng định chắc nịch, “Em nhất định sẽ sống sót, sống đến ngày em gặp được thần tượng của mình!”
Lại là thần tượng, nói được ba câu lại dính lấy thần tượng.
Y liền tỏ ra rất khó hiểu: “Idol quan trọng lắm sao? Lúc này rồi cô còn nhớ đến gã, gã cũng đâu biết cô là ai đâu.”
“Quan trọng chứ.” Vương Tiểu Nhiễm gật đầu cái rụp, “Anh ấy chính là động lực sống của em.”
Thanh niên cảm thấy phát sợ.
Đây đâu còn chỉ đơn thuần là não tàn nữa, rõ là hoàn toàn không có não luôn rồi?
“Cô hâm mộ người ta thì không sao, nhưng đến mức này? Hoàn toàn không biết ai mới là người đáng để đặt trong cuộc sống của mình luôn.” Thanh niên dựa vào tường, “Thần tượng của cô là ai vậy? Thu hút đến cỡ đấy cơ mà.”
Vương Tiểu Nhiễm đáp: “Thẩm Phù Bạch ạ.”
“…” Thanh niên, “Cô nói lại lần nữa?”
Vương Tiểu Nhiễm nhấn mạnh từng chữ: “Thẩm, Phù, Bạch.”
“Y hả?!”
Vương Tiểu Nhiễm vô cùng kích động: “Anh cũng biết anh ấy hả? Chắc chắn anh biết luôn! Anh nhà em nổi lắm!”
“Biết chứ.” Y yên lặng trong chốc lát, “Tôi chính là anti-fan của y.”
“Sao anh lại ghét anh ấy được chứ?” Vương Tiểu Nhiễm ấm ức, “Anh nhà em đã rất cố gắng rồi mà.”
Thanh niên:…!Y cố gắng cức.
“Filter trong mắt các cô xịn thật đấy.” Thanh niên nói, “Y hát không được nhảy cũng không xong, mấy cuộc thi thần tượng linh tinh chẳng qua nổi, thế các cô thích y ở chỗ nào?”
“Anh ấy chỉ cần đứng ở đó thôi cũng trở thành tâm điểm của cả thế giới.” Vương Tiểu Nhiễm giãi bày, “Anh ấy sinh ra để làm người được vạn chúng chú mục, em chỉ mong có thể đứng trong đám đông, ngắm nhìn anh ấy từ xa là được.”
À, lại gặp một nhan khống đích thực đây mà.
Thẩm Phù Bạch bị anti đến tận chân trời, duy chỉ có khuôn mặt này là không bị ghét.
Y bảo: “Nhưng cô đâu có biết y là người thế nào.
Ngôi sao nào mà chẳng diễn.
Làm sao cô biết được, liệu cô có thích bộ dạng chân thực của y hay không?”
“Đôi mắt không thể lừa người.” Cũng giống như lúc này đây, khi ánh mắt Vương Tiểu Nhiễm lấp lánh, “Trong mắt anh ấy có sao trời, tỏa ánh sáng khắp muôn nơi, em nhìn thôi cũng đã hạnh phúc.”
Thanh niên:…!E phải dùng mười lớp filter thì mới thở ra được câu này.
Vương Tiểu Nhiễm thấy biểu cảm “từ chối đưa ra ý kiến” của y thì thình lình thất vọng: “Kỳ thật, em có bệnh tim.”
Thanh niên miễn cưỡng đáp: “Tôi đã biết.”
“Em thật sự mắc bệnh tim mà.” Vương Tiểu Nhiễm nhìn y, “Ngoài đời, em đã lâu không đi học, để chữa bệnh.
Em đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng càng làm thì ngày một yếu hơn, cái chết có vị thế nào, em đã sớm nếm trải rồi.”
Thanh niên giật mình, bất giác đứng thẳng lưng hơn.
“Bệnh tật sinh thống khổ, khi ấy lúc nào em cũng muốn chết.” Vương Tiểu Nhiễm nói, “Nhưng đến một ngày, em bắt gặp anh ấy trên TV, đó là một chương trình tạp kỹ, người ta hỏi lý do anh ấy bước chân vào ngành giải trí là gì, anh ấy đáp: ước mơ.
Ai ai cũng cảm thấy câu trả lời này quá văn mẫu, nhưng khi anh ấy nói hai chữ này, ánh mắt không biết nói dối!”
“Em cũng có một ước mơ, ước mơ của em là trị hết bệnh rồi quay trở lại trường học.
Sau khi biết anh ấy, ước mơ tiếp theo là đến gặp anh ấy trực tiếp, chính miệng nói cho anh ấy biết, em tên là Vương Tiểu Nhiễm, em vô cùng biết ơn anh.
Cho dù…!có rất rất nhiều người vây quanh anh ấy, chắc hẳn em sẽ không có cơ hội đâu.” Vương Tiểu Nhiễm vô thức nở nụ cười, “Anh ấy chính là nguồn sống của em, là tín ngưỡng của em, là tấm gương để em noi theo.”
Theo đuổi thần tượng kỳ thật không xấu.
Trừ khi quá điên cuồng, ám ảnh không suy nghĩ gì, thì những fan bình thường có thể xem thần tượng như trụ cột tinh thần vững chắc của mình, rồi nỗ lực đến cùng.
Cách tốt nhất để theo đuổi những ngôi sao, đó là cùng cố gắng để chính bản thân cũng tỏa sáng theo.
–
Thanh niên: “…”
Thẩm Phù Bạch tốt thế sao? Rõ ràng là y…!là mình cũng sắp đọa vào địa ngục trần gian.
“Anh à, chính ra, dáng người anh giống idol của em lắm nhé, giọng cũng na ná.” Vương Tiểu Nhiễm cười e thẹn, “Anh có thể bỏ kính xuống xiu xíu được không?”
Thanh niên: “…!Tôi sợ sẽ dọa em.” Liệu cô gái mắc bệnh tim này có chịu được kích thích lớn nhường đó hay không vẫn còn là bí ẩn.
Vương Tiểu Nhiễm vội đáp: “Không tiện cũng không sao ạ, là em đường đột.”
Cô cho rằng mặt y có gì đó không đẹp nên mới phải đeo kính râm.
Còn y, y nghĩ bụng, cô bé này đã nhớ thương y nhiều năm vậy rồi, y biến một giấc mơ của cô ấy thành sự thật thì có làm sao?
Chỉ là…!hẳn cô ấy sẽ không phát bệnh ngay tại đây đâu…!nhỉ?
“Cảm ơn đã yêu mến tôi.
Vừa nãy là do tôi hiểu nhầm em, thật lòng xin lỗi em, tôi tưởng em là fan cuồng, nhưng thật ra em là một cô gái tốt.
Lời em vừa nói, tôi đã nghe hết rồi.”
Y bước đến bên người Vương Tiểu Nhiễm, ngồi xuống phía đối diện cô, thuận tay tháo kính râm xuống, để lộ cặp mắt đào hoa cuốn hút vô cùng.
Ngũ quan hoàn hảo ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Trong nháy mắt, não Vương Tiểu Nhiễm dừng hoạt động.
Thẩm, Thẩm…
Thẩm Phù Bạch?!.