Chạy Hay Chết

Chương 77: Tổ Đội Câm-điếc-mù-mê Ngủ


Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 77: Tổ Đội Câm-điếc-mù-mê Ngủ


QUYỂN III: BỆNH VIỆN QUỶ MÔN QUAN
Chương 78: Tổ đội câm-điếc-mù-mê ngủ
Editor: Đông Vân Triều
Quá tối, bóng tối trải dài vô tận.

Bề mặt da tiếp xúc với hơi lạnh rờn rợn âm ỉ, bốn phía im ắng tới mức khiến con người ta rùng mình.

Trong bóng tối, chỉ có giọng của Bạch Bất Nhiễm run rẩy: “Sao nơi này im thế nhỉ?”
Không có ai trả lời, tiếng vọng lại giữa khoảng không trống rỗng.

Bạch Bất Nhiễm luống cuống: “Sao các cậu không nói gì hết vậy? Tiểu Thanh, Tiểu Thanh ơi…” cậu bấu chặt lấy cánh tay của người gần nhất, tất cả bốn người họ cùng lúc tham gia Trò chơi với tư cách là một đội, theo lý thuyết hẳn phải được truyền tống đến cùng một nơi chứ.

“Em Tiểu Thanh à, tay em lạnh thế?” Bạch Bất Nhiễm hỏi mà răng va lập cập, không chỉ sợ hãi về mặt tâm lý, mà cả sinh lý của cậu cũng bày ra sự kháng cự nặng nề, cả người nổi hết da gà da vịt lên.

Nhiệt độ của nơi này thấp kinh khủng.

“Tạch…” công tắc bỗng tự bật, ánh đèn huỳnh quang bùng sáng chói lòa.

Lúc này Bạch Bất Nhiễm mới thấy rõ thứ mình đang nắm không phải là tay Tiểu Thanh, mà là tay của một thi thể nằm trên cáng đã chết cứng từ lâu!
“Aaaa!” Bạch Bất Nhiễm hét toáng lên, lập tức hất văng tay ra, quay đầu lại mới phát hiện Quý Thanh Lâm đứng ở bên kia, “Ối giời ạ, sao em ở đây mà không nói lời nào!”
Quý Thanh Lâm lắc đầu, chỉ về một phía.

Bạch Bất Nhiễm nhìn theo, bấy giờ cậu ta mới phát hiện có một người đang đứng kế bên công tắc đèn.

Nước da trắng nhợt bệnh tật, lông tóc màu tuyết trắng xóa, duy chỉ có đôi môi là đỏ mọng như máu.

Cậu bé khẽ cúi đầu dùng tay che mắt, không thấy rõ dung mạo.

“Cái đệch gì gì vậy!” Bạch Bất Nhiễm lập tức bấm chặt vào cánh tay Quý Thanh Lâm.

“Ầm ĩ thế không biết?” Tiếng bất mãn ngái ngủ truyền đến, Giang Khoát vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ ngắn ngủi bên cáng đựng xác.

Giang Khoát vốn chưa tỉnh hẳn, vừa thấy thiếu niên đứng bên kia che mặt, hắn lập tức lấy lại tinh thần bước qua: “An An?”
Cậu vẫn cúi đầu như cũ.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà Giang Khoát cảm thấy da cậu còn trắng hơn lúc trước.

Phải mất một lúc, Tạ Trì An mới buông tay xuống.

Trong nháy mắt đó, mặt Giang Khoát sầm lại.

Đôi mắt đen nhánh ngày xưa trở nên nhạt vô cùng, khép lại hờ hững, lông mi từng sợi từng sợi trắng toát như cước, run rẩy kịch liệt.

Môi đỏ da trắng, tóc trắng thị lực kém.

Là thiên thần Thượng Đế mang đến nhân gian, như tinh linh với vẻ đẹp trắng ngần, tinh khôi, không tì vết.


Song, cái giá của món quà ấy, chính là sức khỏe.


Bạch Bất Nhiễm nhác thấy khuôn mặt của Tạ Trì An thì thốt lên kinh ngạc: “Tiểu Tạ? Sao trông em lại như thế này! Cơ mà trông em vẫn đẹp thật đó…”
Cậu ta nói xong mới cảm thấy có điều là lạ, nhưng bởi vì ngoại hình của Tạ Trì An quá mức rúng động, nhất thời cậu chưa nhận ra vấn đề.

Nhờ ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà, họ thấy rõ ràng nơi mình đang đứng.

Khó trách lại lạnh như thế…!Bởi đây chính là nhà xác của bệnh viện.

Cả phòng đầy những xác chết nằm nghiêm chỉnh trên giường, còn họ thì đang đứng xen kẽ giữa họ.

Toàn bộ nhà xác chỉ có bốn người sống là họ, đều mặc quần áo bệnh nhân, trên cổ tay phải mỗi người còn đeo một chiếc vòng.

Bạch Bất Nhiễm nhìn xuống vòng tay của mình đọc ra từng từ một: “Họ và tên: Bạch Bất Nhiễm; tình trạng bệnh lý: điếc, triệu chứng: mất thính lực…”
Cậu đột ngột dừng lại.

Hình như, cậu biết chỗ nào không bình thường rồi.

…!Cậu không nghe thấy tiếng của chính mình.


“Không thể nào! Sao tôi có thể bị điếc được chứ!” Bạch Bất Nhiễm kinh sợ, “Tiểu Thanh, tôi, tôi thành kẻ điếc rồi à?”
Nhưng Quý Thanh Lâm cũng không đáp, chỉ bình tĩnh giơ vòng tay của mình ra cho Bạch Bất Nhiễm xem.

“Họ và tên: Quý Thanh Lâm, tình trạng bệnh lý: câm bẩm sinh, triệu chứng…!câm?!” Bạch Bất Nhiễm ôm chầm lấy Quý Thanh Lâm khóc rống lên, “Chẳng trách Tiểu Thanh nãy giờ không nói câu nào.

Hu hu hu, vậy phải làm sao bây giờ đây, tôi sống hơn hai mươi tuổi đầu sao bỗng nhiên lại thành kẻ điếc thế này!”
Quý Thanh Lâm rất muốn giải thích rằng đây là thiết lập của Trò chơi, qua cửa là không sao rồi, tiếc thay anh không tài nào nói được.


Giang Khoát bỏ ngoài tai mọi lời kêu gào của Bạch Bất Nhiễm, hắn nhẹ nhàng nắm tay Tạ Trì An, đọc kỹ từng chữ trên vòng tay của Tạ Trì An.

Họ và tên: Tạ Trì An.

Tình trạng bệnh lý: bệnh bạch tạng.

Triệu chứng: mắt đỏ da trắng, sợ ánh sáng có cường độ mạnh, thị lực kém.

Sợ ánh sáng mạnh…!Tạ Trì An vừa chủ động bật đèn nên mắt cậu bị ép tiếp nhận ánh đèn huỳnh quang đột ngột, dẫn đến đau đớn.

Người mắc bệnh bạch tạng vốn có thị lực cực yếu, lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào, mù tạm thời cũng có thể.

Tình huống hiện tại của Tạ Trì An chính là như vậy, cậu không thấy gì cả.

Giang Khoát đọc kỹ vòng của Tạ Trì An mới sờ đến của mình: “…”

Tạ Trì An khép hờ mắt, hỏi với giọng rất bình tĩnh: “Bệnh của anh là gì?”
Giang Khoát trả lời chậm rãi: “Hội chứng Klein-Levin.” Gì thì gì hắn cũng sẽ không nói thêm gì đâu.

Mà bệnh viện này là thứ quỷ gì vậy? Viết hồ sơ bệnh án chẳng chuyên nghiệp chút nào.

Tùy tiện ẩu tả ghi mỗi một cụm thuật ngữ rồi bỏ đó không chú thích gì thêm.

Họ và tên: Giang Khoát.

Tình trạng bệnh lý: hội chứng người đẹp ngủ.

Triệu chứng: ưa ngủ.

Bệnh cũ đây mà.

Giang Khoát xem hết mà nội tâm không hề dậy sóng, chỉ có một nỗi lo âu tiềm ẩn.

…!Hắn sợ bản thân trở thành gánh nặng của Tạ Trì An.

Bình thường ngủ một giấc dài thì không sao, nhưng đang thời khắc sinh tử mấu chốt trong Trò chơi mà lại ngủ mất thì đúng là quá phiền phức rồi.


“Khu 0014, Cửa thứ Ba Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 40 người.

Bản đồ địa hình: Bệnh viện.

Quy tắc trò chơi: 40 người chơi ngẫu nhiên chia làm 10 nhóm, 4 người một nhóm.

Mỗi người mắc một chứng bệnh khác nhau, mỗi loại bệnh có hạn chế khác nhau.

Các người chơi không được trực tiếp giết hại lẫn nhau, nhưng có thể lợi dụng nhược điểm bệnh lý của đối phương để công kích.

Trong bệnh viện có một đơn thuốc, lấy được đơn thuốc đơn thì tìm bác sĩ J nhờ kê đơn, rồi cầm đơn thuốc đã kê xuống hiệu thuốc để đổi lấy thuốc, sau khi uống vào sẽ trở lại bình thường.

Viên thuốc đổi được chỉ có thể chữa được chứng bệnh đã ghi trên đơn thuốc, bệnh nhân khác uống vào không có hiệu quả.

Bác sĩ J thường xuyên không có mặt trong phòng làm việc của mình, nên phiền các bệnh nhân chú ý đi tìm.

Ngay khi đơn thuốc trước đã giao cho hiệu thuốc, đơn thuốc sẽ lập tức được đổi mới và xuất hiện ở nơi nào đó khác trong bệnh viện.

Chỉ có tổng cộng chín lần đổi mới, hệ thống sẽ thông báo địa điểm hiện tại của đơn thuốc mỗi 10 phút.

Trong bệnh viện cũng tồn tại một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, do mắc bệnh quá lâu mà không khỏi nên đã hình thành chướng ngại tâm lý, một khi phát hiện có người khỏe mạnh trong bệnh viện sẽ lập tức ghen tị rồi đuổi theo, người khỏe mạnh bị lây nhiễm từ bệnh nhân đó thì bệnh cũ sẽ tái phát.


Sau 10 phút cố gắng đuổi theo, nếu bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm không thể lây bệnh cho mục tiêu thì sẽ từ bỏ.

Đến khi Trò chơi kết thúc, người khỏe mạnh hoàn toàn sẽ vui vẻ xuất viện, những người còn lại toàn bộ đều chết bệnh.

Thông quan lúc đội ngũ khỏe mạnh nhân số càng nhiều, trò chơi ước định càng cao.

Thời hạn trò chơi: 5 ngày.

Điều kiện thắng lợi: xuất viện khỏe mạnh.

Còn bây giờ, Trò chơi xin phép được bắt đầu!”
“Vị trí đơn thuốc hiện tại: Khu nội trú.”
Hệ thống tuyên bố quy tắc xong, ba người đều trầm tư suy nghĩ, duy chỉ có Bạch Bất Nhiễm là quay cuồng trong mơ hồ.

Cậu không hề nghe thấy tiếng thông báo và tình trạng bên ngoài.

Họ không vội vã đi tìm đơn thuốc.

Bởi tổ đội câm-điếc-mù họ và một Giang Khoát chẳng biết lúc nào sẽ vật ra ngủ bất tỉnh nhân sự như này thì chỉ có nước làm mồi cho đội khác.

Trừ phi các tổ đội khác nhà nghèo bệnh trọng hơn.

So với cơ thể nhiều hạn chế của Tạ Trì An và thể chất ưa ngủ bất lợi của Giang Khoát thì triệu chứng của Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm thật đúng là do Trời cao ban tặng, nói là cực kỳ may mắn cũng không ngoa.

Nhưng cũng chưa chắc.

Đây đã là Cửa thứ Ba của Trò chơi, đại bộ phận người tham gia đều là người đã qua Cửa thứ Hai.

Đối với hai “học sinh học vượt cấp” như Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm thì đây mới là Cửa thứ Hai của họ.

Nếu không phải do tổ đội cùng Giang Khoát, Tạ Trì An, họ cũng sẽ không phải vào phó bản này, không phải cạnh tranh với những đối thủ hơn họ hẳn một bậc.

Giống như người chơi level max kéo tân thủ đi qua phó bản cấp cao vậy, tân thủ phải đấu với quái mạnh hơn họ nhiều, nên Trò chơi sẽ có phần khoan dung hơn đối với họ.

Tỉ như bệnh của Bạch Bất Nhiễm và Quý Thanh Lâm, chúng đều rất nhẹ so với hai người còn lại.

Điều này rõ ràng liên quan đến chủ tuyến của Trò chơi: tranh đoạt đơn thuốc.

Đơn thuốc chỉ có một với chín cơ hội đổi mới, nói cách khác chỉ có nhiều nhất 10 người được sống sót…!còn thêm một bệnh nhân NPC khủng hoảng tâm lý thời thời khắc khắc muốn lây bệnh cho người khác nữa chứ.

Người chơi không thể trực tiếp giết hại lẫn nhau, nhưng lại có thể lợi dụng yếu điểm bệnh lý của đối phương để lật kèo.

Mà chúng đều được viết hết lên trên vòng tay bên phải của mỗi người.

Nhưng tỉ dụ như Tạ Trì An, đặc điểm của bệnh bạch tạng quá rõ ràng, thậm chí không cần xem vòng tay cũng biết được nhược điểm của cậu.

Bạch Bất Nhiễm chẳng nghe được gì sất, chỉ biết biểu cảm của ba người còn lại là lạ, bèn nói: “Chúng ta nên làm gì tiếp bây giờ?”
Hỏi như thể họ trả lời cậu ta sẽ nghe được không bằng.

Tạ Trì An mở miệng: “Đi tìm bản đồ của tầng này, nhớ kỹ tất cả các địa điểm, sau đó cướp lấy đơn thuốc, tìm bác sĩ J rồi đến hiệu thuốc đổi thuốc.”
Câu này đương nhiên là trình bày với Quý Thanh Lâm và Giang Khoát.

Quy tắc thì có cả đống, song Tạ Trì An chỉ nhớ kỹ những từ khóa cần thiết.


Quý Thanh Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Tạ Trì An cụp mắt: “Còn nữa, tìm thêm một chiếc xe lăn.”
Giang Khoát vội nói: “Tôi có thể cõng em…!hay dắt em cũng được mà.”
Hiện giờ, Tạ Trì An đang nửa mù dở, chẳng biết bao lâu mới khá lên được, để cậu tự mò mẫm đi đường quả thực khó khăn.

Tạ Trì An: “Anh cho rằng xe lăn chuẩn bị cho ai? Nếu anh tự nhiên ngủ mất thì ba chúng ta, ai cõng nổi anh?”
Giang Khoát: “…”

Nhà xác ở tuốt tận tầng hầm, điểm xuất phát này thật đúng là khiến người ta khiếp hồn khiếp vía.

Bốn người bước vào thang máy, lên tầng một, khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt họ là một dãy hành lang thật dài.

Tạ Trì An không thấy đường, Giang Khoát bèn nắm tay cậu, bước ra khỏi thang máy.

Hiện tại đang là ban ngày, hành lang coi như sáng sủa, nhưng không đến khiến Tạ Trì An khó chịu.

Người mắc bệnh bạch tạng không thể tiếp xúc với tia tử ngoại, thứ cậu chân chính phải tránh là ánh Mặt Trời, đèn điện bình thường trừ khi bùng sáng đột ngột tác động trực tiếp đến mắt, nếu không sẽ không tạo thành thương tổn đáng kể.

Lại nói, mỗi một tầng bệnh viện đều được dán bản đồ tầng tương ứng ở nơi dễ thấy, Giang Khoát mau chóng tìm được bản đồ tầng Một.

Hiện giờ, Tạ Trì An đang nửa mù, Quý Thanh Lâm có miệng mà không nói ra được, còn Bạch Bất Nhiễm thì có cầm một quyển sách để đọc thôi cũng phải khóc thấu trời thấu đất.

Loại nhiệm vụ như nhớ kỹ bản vẽ trong một khoảng thời gian ngắn sau đó chuyển hóa thành không gian ba chiều này cũng chỉ đành phó thác cho Giang Khoát.

Giang Khoát ghi nhớ, Quý Thanh Lâm cũng lẳng lặng học thuộc lòng.

Giang Khoát có thể ngủ bất cứ lúc nào, không thể cậy nhờ hoàn toàn vào hắn được.

Quý Thanh Lâm dẫu không thể chỉ đường bằng miệng nhưng ít ra vẫn dùng tay dắt mọi người đi, xem như phương án dự phòng.

Còn Bạch Bất Nhiễm…!Bạch Bất Nhiễm căn bản còn chẳng biết họ đang làm gì.

Ngay cả quy tắc thế nào cậu cũng mờ tịt, mà cũng không ai có đủ thời gian để giải thích cặn kẽ cho cậu.

Hơn nữa nãy giờ đi cả đoạn đường mà không thấy giấy bút, cậu lại không đọc nổi khẩu ngữ.

Đây cũng là nguyên do mà phó bản này nhất định bắt người chơi ghép đội.

Nếu có một người điếc không nghe được quy tắc hoặc một người mù không đi nổi đường, hai loại người này còn đơn thương độc mã thì chơi thế nào được.

Giang Khoát dùng đúng 5 phút không hơn không kém để ghi nhớ cả bản đồ, cũng đã 10 phút trôi qua kể từ lúc họ đi ra khỏi nhà xác ở tầng hầm.

Hệ thống thực sự thông báo vị trí của đơn thuốc: “Vị trí hiện tại của đơn thuốc, khoa Thần kinh.”
Đã có kẻ lấy được đơn thuốc và kẻ đó đang ở khoa Thần kinh.

Đây cũng là cách hay để lùa tất cả người chơi vào một chỗ cướp đoạt lẫn nhau, bởi số lần đổi mới có hạn, chẳng ai muốn chết cả.

Nhưng tổ đội câm-điếc-mù-ngủ đây không mảy may sốt ruột.

Tạ Trì An ước lượng thời gian, sau khi chắc chắn rằng Giang Khoát đã nhớ hết bản đồ, cậu bèn nói: “Đến phòng cấp cứu đi.”
Phòng cấp cứu sẽ có xe lăn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.