Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 36: Mặt Trăng Đuổi Theo Mặt Trời
Editor: Đông Vân Triều
Diệp Trạch Ngữ trơ mắt nhìn Tạ Trì An khoá trái hai cửa duy nhất vào sân tập, kinh ngạc xém chút nữa rớt mất cằm của mình.
Còn có thể chơi như vậy ó hỏ?
Lợi dụng quy tắc để giết người có thể xem là một phương pháp tốt, không đánh mà thắng.
Nhưng nói thì dễ, để thành công được thì cần đầy đủ các yếu tố “Thiên thời, Địa lợi, Nhân hoà”.
Tỉ như muốn loại chuyện khoá kín khu vực an toàn để người khác bị hành quyết này thành công thì phải thỏa mãn mấy điều kiện sau:
Đầu tiên, vùng an toàn nhất định phải là khu vực có thể khoá kín, ai vào là biết ngay, giống như sân tập lớn này.
Nếu đổi thành hai khu dạy học Nam, Bắc, chỉ trời mới biết những kẻ kia có thể vào từ những đường nào.
Thứ hai, những người chơi còn lại phải không có mặt ở vùng an toàn ở cùng một thời điểm nhất định, hành động “chốt cửa” này của Tạ Trì An mới có thể tối đại hoá lợi ích.
Nếu chẳng may những kẻ đó không chịu rời đi, vậy khoá cũng bằng không.
Nhưng mà thực sự có thể ngăn được tất cả những người đã sống sót đến ngày hôm nay chỉ bằng hai tấm ván cửa đấy sao…!Diệp Trạch Ngữ tỏ vẻ rất hoài nghi.
Tạ Trì An đương nhiên không quá trông cậy vào việc chỉ đóng hai cánh cửa lại là có thể dồn tất cả mọi người vào đường chết.
Chết mà dễ thế thì cái chiến tích “sống đến ngày thứ năm” huy hoàng của chúng đúng là một trò hề.
Nổ banh đứa nào hay đứa đấy.
Luôn có một số người xui xẻo trong gang tấc như vậy.
Mà coi như không có, Tạ Trì An cũng sẽ biến thành có.
–
Vương Triển Bằng vượt đường tắt vòng qua khu dạy học phía Bắc, không chạy theo đám đông.
Gã không thấy bóng dáng Từ Lộ đâu bèn lấy đại một chiếc xe đạp dựng dưới rạp rồi nhanh chóng chạy đi tìm tiếp.
Từ Lộ chính là nữ sinh tóc xoăn đã đoạt được balô của Tạ Trì An.
Ả thuộc hàng côn đồ nổi danh khối Mười Một, cũng là bạn gái của trùm trường.
Vương Triển Bằng là tiểu đệ dưới trướng tên đầu sỏ ấy, bình thường còn phải gọi ả ta hai tiếng “chị dâu”.
Bởi vì gây thù hằn khắp nơi nên ngày thứ hai trùm trường đã bị người xúm lại đánh chết.
Ngược lại, Vương Triển Bằng khéo đưa khéo đẩy nên sống tiếp được.
Gã đánh nhau không giỏi, nhưng có tí khôn vặt, luồn cúi sống được tới giờ.
“Con đi*m thối kia chạy đi đâu rồi không biết?” Vương Triển Bằng bóp mạnh phanh tay, thô lỗ quệt mồ hôi trên trán.
Lỗ tai gã hơi nhúc nhích, hình như bắt được một giọng nữ rất nhỏ từ nơi nào đó.
Vương Triển Bằng rón rén đặt ngả xe đạp xuống đất, men theo tiếng mà đi, rồi gã trông thấy một thiếu nữ tóc dài đang xoay lưng về phía gã.
Đứng đối diện là một thiếu niên trắng trẻo tuấn tú.
Chính là đôi anh em oang oang nhận nhau trên sân tập đây mà.
Họ đứng tại chỗ, hình như đang nói chuyện gì đó.
Không phải Từ Lộ rồi.
Vương Triển Bằng thất vọng, gã toan rời đi thì thiếu niên kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chỗ gã đang nấp.
Cái nhìn ấy, nóng hừng hực như lửa Địa Ngục.
Cả người Vương Triển Bằng cứng đờ, lông tơ toàn thân dựng ngược, da đầu tê rần, từng mi-li-mét tế bào đều đang lên tiếng thúc giục gã mau chạy đi! Nhưng đôi chân không hề nhúc nhích.
Thiếu niên mỉm cười với gã, ấm áp và thân thiện, không hề mang tính công kích cũng chẳng có ý tứ đuổi theo.
Nhưng ả tóc dài kia xoay người nhìn theo, hai con mắt đen láy túm chặt lấy bóng hình gã, sau đó đột nhiên cầm kéo lao tới!
Vương Triển Bằng đứng hình trọn vẹn một giây, sau đó nhấc chân phi về hướng ngược lại.
Gã không hề biết sao mình lại tháo chạy, rõ ràng chỉ là một đứa con gái thôi mà…!Nhưng hai anh em nhà kia mang đến cảm giác rất đáng sợ, Vương Triển Bằng chỉ tránh đi theo bản năng.
Vương Triển Bằng dùng cả bốn chi chạy về phía xe đạp.
Xe đạp…!Xe đạp! Đạp xe nhanh hơn! Con ả chết tiệt kia sao mà chạy nhanh thế cơ chứ!
Vương Triển Bằng cuống cuồng dựng xe ngồi lên, gã đạp một vòng, xe không chạy, gã thiết nghĩ sao đúng thời khắc mấu chốt này xe lại tuột xích cơ chứ thì cơ thể bỗng chốc cứng đờ lại.
Gã máy móc quay qua, trông thấy thiếu nữ ấy đang ngồi chiễm trệ trên yên xe, vẫn cặp mắt đen ấy nhìn chòng chọc vào gã.
Lưỡi kéo xuyên thủng lồng ngực gã.
Vương Triển Bằng trợn trừng mắt, cả người lẫn xe đổ vậy ra đất.
Tư Đồ Nguyệt cầm chiếc kéo tí tách máu, trở về theo đường cũ.
Phong Minh vẫn đang đứng chờ.
Thấy Phong Minh, Tư Đồ Nguyệt trở nên mềm mại hơn.
“Không tồi đâu.” Phong Minh tốt tính động viên.
Tư Đồ Nguyệt mừng quýnh.
“Vậy em đã có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh chưa?” Mắt ả sáng lên, đầy cố chấp và cuồng si, “Xin hãy để em theo anh với.
Em nguyện làm con dao thay anh giết hết tất cả bọn chúng.”
Đây không phải là lần đầu tiên ả bày tỏ với Phong Minh như thế, Phong Minh vẫn luôn chẳng thèm ngó ngàng.
“Những người khác tuỳ mày.” Đôi mắt hay cười của Phong Minh ánh lên ý cảnh cáo, “Không được động đến Tạ Trì An.” Đoá hoa mỹ miều ấy, gã muốn đích thân ngắt lấy.
Đây là ngầm cho phép ư? Lòng Tư Đồ Nguyệt run lên, khẽ trả lời: “Em hiểu rồi.” Vốn ả chú ý tới Tạ Trì An cũng là bởi vì Phong Minh thôi.
Sao ả dám nẫng tay trên của Phong Minh cho được.
Ả chỉ…!chỉ muốn Phong Minh chú ý đến mình.
Gã thường xuyên mặc kệ ả.
Điều này khiến Tư Đồ Nguyệt vô cùng lạc lõng.
Phong Minh là anh trai cùng cha khác mẹ với ả.
Nếu người ngoài mà biết được thái độ thực sự của Phong Minh đối với ả, chỉ e còn tưởng rằng ả mới là con ngoài giá thú không được gia tộc thừa nhận.
Nhưng thực tế…!Tư Đồ Nguyệt mới là thiên kim tiểu thư chính hiệu, Phong Minh chỉ là con riêng.
Công ty nhà Tư Đồ tên nổi như cồn, từ nhỏ Tư Đồ Nguyệt “cẩm y ngọc thực”, muốn cái gì có cái đó, ngoại trừ tình thương của bố lẫn mẹ.
Mẹ ả mất sớm, bố ả nuôi không biết bao nhiêu tình nhân bên ngoài, ả lớn lên trong sự chăm sóc của bảo mẫu.
Trước tuổi mười bốn, Tư Đồ Nguyệt thuộc hàng tiểu thư điển hình con nhà khá giả.
Năm ả mười ba tuổi, bởi vì đắc tội tình nhân bố mang về nhà mà bảo mẫu của ả bị đuổi việc, từ đó về sao Tư Đồ Nguyệt càng thêm yên lặng.
Bởi vì quá mức cô tịch, ả có nuôi một chú mèo, ả thích nó lắm, coi nó như người thân trong gia đình vậy.
Về sau ông bố lăng nhăng kia phát hiện rằng tất cả đống nhân tình của ông không ai mang thai được.
Người đã trung niên mà con cái điêu tàn, rốt cục cũng khiến ông nhớ tới cậu con trai lưu lạc bên ngoài mười lăm năm chẳng đoái hoài, đành cho người nhận nó trở về.
Tư Đồ Nguyệt hay tin ả còn có một người anh trai định tới chiếm tổ, ả không những không cảnh giác, mà còn rất vui sướng.
Ả đã cô độc quá lâu rồi.
Tư Đồ Nguyệt chuẩn bị quà cáp tỉ mỉ, tưởng tượng về dáng vẻ của người anh trai này vô số lần.
Nghe nói trước đây anh trai ả phải sinh sống ở một nơi gọi là khu ổ chuột của thành cổ, Tư Đồ Nguyệt chẳng cách nào nghĩ ra khu thành cổ là chỗ ở như thế nào nên ả có hơi lo lắng không biết anh trai có thích nghi được với cuộc sống này không…!
Tư Đồ Nguyệt gặp được anh trai mình trong phòng học đàn.
Thiếu niên tuấn tú ngồi trước dương cầm, mười ngón tay thuôn dài có một lớp kén mỏng do thường xuyên làm công việc chân tay.
Gã lóng ngóng bấm lên mấy phím đàn, khi bắt gặp ánh mắt của ả thì ngượng nghịu thu tay, gã nở nụ cười dịu dàng pha thêm chút ngại ngùng: “Em là am gái của anh sao?”
“Anh tên là Phong Minh.” Thiếu niên đứng dậy, vươn tay về phía ả, “Anh trai của em.”
Anh trai.
.
Chương mới nhất tại == TRUMtru yen.N ET ==
Đó là lần đầu tiên Tư Đồ Nguyệt được nếm trải cảm giác có người thân kề bên.
Phong Minh tuyệt đối không giống một đứa trẻ quanh năm suốt tháng ở nơi thành cổ, gã xuất sắc hoàn thành tất cả những chương trình bồi dưỡng bố sắp xếp, gã như bậc vương tử trời sinh, lễ nghi chu toàn, khí độ phi phàm.
Gã là một thiên tài, chỉ học dương cầm vẻn vẹn hai tháng, gã đàn còn hay hơn cả Tư Đồ Nguyệt vốn được dạy dỗ từ nhỏ.
Gã đối nhân xử thế trôi chảy, hào phóng, so với cái tính cách quái gở của Tư Đồ Nguyệt thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, mang đi đâu cũng khiến bố phổng mũi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bố ngày càng yêu quý Phong Minh, còn hơn cả đứa con gái nuôi từ nhỏ – Tư Đồ Nguyệt.
Thậm chí bố còn tập dần cho Phong Minh quen sự vụ công ty, nghiễm nhiên bồi dưỡng người thừa kế tương lai.
Tư Đồ Nguyệt không hề ganh ghét, bởi anh trai đối xử với ả cũng rất tốt.
Gã nhớ kỹ sinh nhật của ả, sẽ mang ả ra ngoài chơi, dịu dàng chuyện trò cùng ả.
Chưa từng có ai đối xử với ả tốt như vậy.
Dù cho có là bảo mẫu, ả cũng chỉ như công việc của bà.
Bất tri bất giác, Phong Minh nói gì cả nhà nghe nấy.
Ngay cả chuyện hoang đường như Phong Minh không muốn đổi họ để tưởng niệm mẹ gã, bố cũng đồng ý ngay tắp lự.
Không thể không nói, gã rất giỏi thao túng lòng người, một con cáo già lăn lộn thương trường lâu năm như thế còn bị gã thu phục nữa là.
Về sau có một ngày Tư Đồ Nguyệt không tìm thấy mèo của mình đâu.
Ả đi khắp nơi, không ngờ lại phát hiện ra bí mật của thiến niên.
Chú mèo ả yêu quý nhất trong tay anh trai của ả.
Bị xẻ bụng, rút gân, lột da.
Lúc ấy Tư Đồ Nguyệt ngây dại.
Ả không thể tưởng tượng được người anh trai dịu dàng nhường kia lại lạm sát động vật nhỏ, lại còn giết mèo của ả.
Phong Minh bị ả chen ngang mà không thấy chột dạ.
Vẻ hiền dịu ngày xưa đã biến mất, gã cười nghiền ngẫm: “Mày định nói cho bố biết sao?”
Khi đó địa vị của gã trong nhà đã trên cơ Tư Đồ Nguyệt, chẳng cần phải lo lắng điều chi.
Từ lúc bước vào dinh cơ này, gã đã trải đường cho chính mình, gã lễ phép với người làm, săn sóc Tư Đồ Nguyệt, kính trọng bố, tất cả là vì giờ phút này.
Gã không sợ Tư Đồ Nguyệt mật báo.
Bởi vì gã đã có chỗ cắm dùi trong cái nhà này, mà còn không nông đâu.
Toan tính đáng sợ cỡ nào.
Tư Đồ Nguyệt giật mình xoắn xuýt, lẩm bẩm: “Không, anh trai không sai.
Anh trai làm gì cũng đúng hết.”
Ả sợ, không phải sợ tính cách độc ác của Phong Minh, mà là sợ gã sẽ không đối tốt với nàng nữa.
Vất vả bao lâu Tư Đồ Nguyệt mới có được tình thân, ả không muốn mất đi nó.
Chắc chắn ả sẽ đứng về phía gã vô điều kiện.
Vì gã là người duy nhất Tư Đồ Nguyệt có thể giữ lấy.
Dẫu phải đổi trắng thay đen, bất phân sai-đúng.
Phong Minh cong môi đầy hứng thú: “Còn tưởng mày chán ngắt…!Không ngờ hôm nay phát hiện mày cũng thú vị ra phết.”
Thì ra anh trai vẫn luôn chán ngán ả…!
Tư Đồ Nguyệt cười miễn cưỡng: “Anh sẽ biết mặt thú vị của em sớm thôi.”
“À thế à? Nhưng thứ tao cảm thấy thú vị là giết chóc, là cái chết, là hủy diệt.” Phong Minh đầy ác ý, “Liệu mày có làm được không?”
Tư Đồ Nguyệt run giọng: “…!Em làm được.”
Nếu anh trai là biến thái, vậy ả cũng thành biến thái là được rồi.
Thế nhưng từ lúc bị Tư Đồ Nguyệt phát hiện ra bộ mặt thật, Phong Minh cũng lười giả vờ trước mặt ả nữa.
Một mặt, gã dịu dàng, niềm nở, mặt khác gã luôn giễu cợt gọi ả là Tư Đồ Đại tiểu thư, bấy giờ ả mới biết, thì ra không phải là gã không hận.
“Đừng gọi em như vậy, em van anh, anh trai.” Ả khẩn khoản van nài, ả không thể chịu được sự lạnh lùng của gã.
Gã đã từng ấm áp tới nhường nào.
Phong Minh khẽ cười: “Tư Đồ Đại tiểu thư, tao biết mày rất vô tội.
Nhưng người như mày, hẳn là cả đời cũng không biết đến cuộc sống ở khu thành cổ, tao đảm bảo mày chẳng ở đó được tới một ngày.
Mà tao, phải ở đó mười lăm năm.
Đúng là “đồng nhân bất đồng mệnh” mà.”
Gã dịu dàng nói: “Sao tao có thể không hận mày đây?”
Có đôi khi Tư Đồ Nguyệt sẽ thấy vui vẻ một cách bệnh hoạn.
Ả nghĩ, chỉ có mình ả biết được khuôn mặt thật của anh trai, ả độc nhất vô nhị.
Mỗi lần nhìn thấy người khác bị sự ấm áp giả dối của gã lừa gạt, ả vừa trào phúng vừa hâm mộ.
Bởi vì ả cũng đã từng như thế, mà bây giờ ngay cả tư cách bị lừa ả cũng không có nốt.
Vốn ả rất hâm mộ tình cảm khăng khít của hai anh em Diệp Trạch Hạo và Diệp Trạch Ngữ nhưng bây giờ ả chỉ muốn phá huỷ nó đi.
Thứ ả không có, sao người khác có thể có được.
Không ai biết rằng sự dịu dáng hiếm hoi của Phong Minh hôm nay khiến ả vui sướng tới nhường nào.
Dẫu đây chẳng qua chỉ nhằm che mắt Tạ Trì An.
Tư Đồ Nguyệt rõ kia là hư tình giả ý nhưng ả tình nguyện coi là thật, anh biết em biết không ai biết, cùng gã diễn một vở “huynh muội tình thâm”.
– —
Đông Vân Triều: Các bạn còn ở đó không tar?.