Chạy Hay Chết

Chương 34: Đại Ân Đại Đức Không Lời Nào Cảm Tạ Hết Được


Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 34: Đại Ân Đại Đức Không Lời Nào Cảm Tạ Hết Được


Editor: Đông Vân Triều
Diệp Trạch Ngữ nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngút trời: “Đánh không lại tôi cũng phải liều mạng với gã!”
Tạ Trì An bình tĩnh đáp: “Liều mạng cậu vẫn đánh không lại.”
Diệp Trạch Ngữ: “…”
Chả thế thì sao, nhưng cậu có thể đừng trực tiếp dội một chậu nước lạnh như thế có được không? Là người ai mà chẳng có khoảnh khắc kích động đầy nhiệt huyết?
Trả lời câu hỏi này, Tạ Trì An máu lạnh, lý trí bảo “không”.

Từ xưa đến nay cậu không tham gia vào những cuộc chiến vô nghĩa, tạo ra thương vong không cần thiết.

Hiếm hoi hoạ hoằn lắm thì cũng “ta tổn hại tám trăm, địch tối thiểu phải chết một ngàn”.

Như Diệp Trạch Ngữ đây mà đối đầu với Phong Minh thì hoàn toàn là tự sát, còn không thể đụng đến một sợi tóc của gã.

Quá lỗ vốn.

Cậu thật sự không dám nhìn thẳng.

Dẫu không thể “tay không bắt giặc” thì cũng đừng chạy ngàn dặm đường chỉ để dâng đầu như thế chứ.

Không thể không nói, nhờ Tạ Trì An hắt nước lạnh dập trái tim bừng bừng máu lửa của Diệp Trạch Ngữ đến ướt sũng mà đầu óc cô mới tỉnh táo trở lại.

Cô nhìn về phía Tạ Trì An, thấy đối phương thương tích rướm máu khắp người, thê thảm mà đẹp, khiến người khác phải động lòng trắc ẩn.

Diệp Trạch Ngữ đưa thuốc cầm máu cho cậu: “Cậu tranh thủ uống đi, dù sao nó cũng thuộc về cậu mà.” Nhớ đến người anh trai cuối cùng vẫn không thể sống sót của mình, Diệp Trạch Ngữ nghẹn ngào, “Chuyện hôm qua…!cảm ơn cậu.”
Kỳ thật cô vốn đặt ra rất nhiều nghi vấn, tỉ như tại sao Tạ Trì An lại giúp cô, nhưng dưới bóng ma tâm lý sau cái chết của Diệp Trạch Hạo, Diệp Trạch Ngữ chẳng có tâm tình nào để hỏi.

Tạ Trì An không hề từ chối, đổ ra hai viên thuốc rồi nuốt thẳng xuống.

Cậu vội vàng kéo Diệp Trạch Ngữ đi mà bỏ quên balô trong căn phòng nhỏ dưới đài quốc kỳ.

Bây giờ ngoại trừ một con dao gấp trên tay, hai ổ bánh mì, một lọ thuốc an thần và một ống bơm tiêm trong túi quần thì cậu không còn gì cả.

Tất cả trứng không thể bỏ cùng một làn.

Tuy Tạ Trì An có balô nhưng cậu không bao giờ để túi quần rỗng không.

Đồ thực sự quan trọng thì phải mang trong người, lọ thuốc an thần này chính là lá bài chưa lật của cậu.

Số đồ ăn, dược phẩm và vũ khí còn lại đều nằm gọn trong chiếc balô thất lạc.


Xác suất cậu trở lại và gặp được nó khá là thấp.

Nhưng bị phát hiện cũng chẳng sao, sân tập còn có hai mươi cặp mắt cơ mà, muốn nuốt đống đồ ấy một mình cũng không phải chuyện dễ, đến lúc đó lại phải đánh nhau thêm trận nữa ấy chứ, Tạ Trì An càng mừng.

Ngay từ đầu Tạ Trì An đã góp nhặt đủ thức ăn nước uống cho bảy ngày, nay đã qua năm, hơn nữa dọc đường cậu còn phát cho mấy người nữa, đồ bên trong chẳng con sót lại bao nhiêu, đối với cậu thì chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá mà thôi.

Tính lại thì cậu vẫn còn balô của Lương Diệc Phi, mà tính kỹ hơn nữa, phần của Lương Diệc Phi cũng bị kẻ khác phát hiện thì Trò chơi cũng chỉ còn không đến hai ngày rưỡi mà thôi, không đói chết được.

Huống chi còn có thể sớm giết hết người, sớm kết thúc Trò chơi…!
Tóm lại, để những kẻ khác phải thấy máu, Tạ Trì An tuyệt đối không lỗ.

Thuốc cầm máu không thể lập tức thấy ngay hiệu quả.

Tạ Trì An ngồi bệt xuống đất, dùng dao gấp xẻ ngang ống quần đồng phục, cắt thành mấy đoạn băng bó vào những chỗ chảy máu nhiều.

Đồng phục cấp ba tương đối rộng, ống quần thùng thình, không ít học sinh bởi vì chạy theo xu hướng mà bó ống lại.

Nhưng Tạ Trì An thì không, cho nên vải vóc cắt ra coi như nhiều nhặn.

Quần dài biến thành quần lửng, lộ ra một đoạn bắp chân trắng trẻo, khiến cậu nom càng thêm cao ráo.

Trên ống đồng có một vết bầm màu xanh rất nhạt, nhưng bởi màu da quá sáng mà trông rất bắt mắt.

Cậu nửa ngồi, xắn ống lên tới tận đầu gối – chỗ bị vật sắc nhọn xẹt ngang qua, máu thịt be bét.

Cậu bình tĩnh cầm vải quấn thành từng vòng, cuối cùng kết một nút thắt đầy chuyên nghiệp.

Diệp Trạch Ngữ nhìn đã thấy đau rồi mà Tạ Trì An lại chỉ cụp mi, thần quang nội liễm.

Diệp Trạch Ngữ phát hiện hoá ra mình còn không bằng một nam sinh gầy gò, xinh đẹp.

Cô càng nhìn Tạ Trì An càng cảm thấy quen mắt, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, cô như bừng tỉnh.

Cậu ấy chính là một trong hai nhân vật “làm mưa làm gió” của trường, Tạ Trì An sao?
Diệp Trạch Ngữ vốn không phải là người thích hóng hớt, nhưng vì lớp cô lại có vị nhân vật phong vân còn lại – Phong Minh nên khó tránh phải nghe loáng thoáng mấy chuyện xung quanh Tạ Trì An…!Ảnh chụp của Tạ Trì An chiếm vị trí đầu tiên của bảng vinh danh ba năm liên tục, trở thành “tấm gương sáng cần được noi theo” suốt ngày treo trên miệng các thầy cô chủ nhiệm, toàn bộ học sinh của trường dẫu không biết mặt cậu nhưng chắc chắn đã nghe cái tên “Tạ Trì An” đấy chai tai luôn.

Mà trong đám nữ sinh, cậu ấy còn nổi tiếng hơn nữa, bởi có mấy mẩu truyện không thể nói giữa cậu và Phong Minh đang lưu hành bất hợp pháp ấy mà…!Diệp Trạch Ngữ khịt mũi coi thường, cô không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng cũng đừng có cứ thấy trai đẹp là đẩy thuyền lung tung chứ.

Nhắc tới Phong Minh, lòng Diệp Trạch Ngữ phức tạp hẳn.


Trước đó cô không hề có ân oán cá nhân gì với Phong Minh, chỉ không ngờ gã lại là anh trai của con ả kia…!Diệp Trạch Ngữ giận lẫy sang gã.

Trong lớp, Phong Minh vẫn luôn tỏ ra mình là “ánh nắng ấm áp”, không hề có lực sát thương gì.

Nhưng xưa chẳng giống nay, Diệp Trạch Ngữ hiểu rằng những kẻ sống sót đến ngày thứ năm không có khả năng không có chút bản lãnh nào, nhưng cô không tin mình đối đầu với Phong Minh mà lại chẳng có một con đường sống.

Cô không nhịn được phải hỏi Tạ Trì An: “Cậu đánh nhau với Phong Minh rồi sao?” Hỏi xong chính cô cũng cảm thấy mình đang hỏi thừa, cảnh Phong Minh ôm bả vai tứa máu chạy ra từ dưới đài quốc kỳ rõ rành rành như thế, Diệp Trạch Ngữ lúc ấy tuy còn đang đau khổ thống thiết, nhưng một Phong Minh to vật vã như thế chạy đi, cô còn chưa có mù.

Mà Tạ Trì An cũng ở ngay đó…!
Tạ Trì An đã sớm đoán được cô và Phong Minh là bạn cùng lớp, không thì cũng là người quen.

Cậu chẳng thấy bất ngờ gì cho cam.

Nói đúng ra, chính bởi vì Diệp Trạch Ngữ biết Phong Minh, Tạ Trì An mới có thêm một lý do để cứu cô.

Dù gì cũng phải moi ít thông tin về Phong Minh ngày thường từ cô gái này mới được.

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Ừ.” Tạ Trì An trả lời rất ngắn gọn.

“Gã mạnh như thế thật sao?” Diệp Trạch Ngữ nhíu mày.

Tạ Trì An khẳng định chắc nịch rằng cô có liều mạng cũng không đánh được Phong Minh khiến cô rất không phục.

Bình thường, biểu hiện trên phương diện thể dục thể thao của cô không hề thua kém các nam sinh khác, mà Phong Minh lại chỉ ở tầm trung, gã chỉ có năng khiếu nghệ thuật xuất chúng mà thôi.

Tạ Trì An xử lý vết thương xong xuôi bèn đứng dậy, nói: “Có thể đào tẩu dưới mí mắt tôi, còn không đủ mạnh à?”
Diệp Trạch Ngữ: “…” Lời này người khác mà nói thì đúng là ảo tưởng sức mạnh, nhưng tận mắt chứng kiến một mình Tạ Trì An “hoành tảo thiên quân” không còn mảnh giáp, cô tin ngay tắp lự.

Như vậy, là người có thể đào tẩu dưới mí mắt Tạ Trì An, sức chiến đấu của Phong Minh…!Diệp Trạch Ngữ bỗng nhiên không rét mà run.

“Gã chưa từng thể hiện ra loại thiên phú này…” Diệp Trạch Ngữ thì thào.

Là bạn cùng lớp ba năm, cô tự nhận mình hiểu Phong Minh hơn Tạ Trì An rất nhiều.

Nếu Phong Minh thật sự lợi hại như lời Tạ Trì An nói, vậy cái mà gã thể hiện hằng ngày phải giải thích như thế nào? Chẳng ai tự nhiên vô duyên vô cớ giấu mình ba năm, lúc ấy còn chưa biết sẽ gặp phải cái Trò chơi quỷ quái này mà.


Chưa từng sao? Tạ Trì An lâm vào trầm tư.

Một người có thể giả vờ được nhất thời, nhưng nếu đã giả vờ ba năm, vậy thì lý do là gì?
Kết luật lại, vờ vĩnh lừa gạt chính là bản chất của Phong Minh, gã ưa thích đùa bỡn nhân tâm, nhìn những người bị chiếc mặt nạ của gã dắt mũi, gã khoái trá lắm.

Lý do này nghe rất khiên cưỡng, nhưng nếu đối tượng là Phong Minh thì vẫn khá hợp lý.

Kẻ điên phát rồ, không cần lý do.

“Cậu biết gã có em không?” Tạ Trì An hỏi.

Ánh mắt Diệp Trạch Ngữ thoắt lạnh đi.

Đối với Phong Minh là cô giận chó đánh mèo, nhưng còn Tư Đồ Nguyệt, cô hận con ả đến tận xương tuỷ.

“Không biết, tôi chưa từng biết gã có em gái.” Diệp Trạch Ngữ lạnh lùng nói, “Âu cũng là bình thường.

Bạn cùng lớp tôi cũng không hề biết tôi còn một người anh song sinh.”
Nhắc đến anh trai, mắt Diệp Trạch Ngữ phiếm đỏ.

Tạ Trì An nói khẽ: “Không ổn.”
Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt, nghe qua không hề giống như tên của anh em một nhà, trừ phi một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.

Đẻ ra được hai kẻ biến thái, gen nhà này cũng thực trội.

Tạ Trì An giúp Diệp Trạch Ngữ một phần bởi vì tình cảm khăng khít giữa cô và Diệp Trạch Hạo đã cảm động được cậu.

Tại cái nơi dối trá trở nên phổ biến, người người tự tư tự lợi, có thể có hai người tin tưởng lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau, là một chuyện trân quý biết nhường nào.

Nó mơ hồ chạm đến ký ức sâu thẳm nhất trong tâm trí Tạ Trì An.

Nhưng mối quan hệ giữa Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt chẳng thể đả động cậu.

Nói là “bảo vệ”, không bằng nói là một loại lợi dụng.

Tạ Trì An chỉ cảm thấy giả tạo.

Mà sở dĩ cậu có thể phán đoán được thật giả, là bởi vì cậu giống như…!biết dáng vẻ một người muốn bảo vệ người khác chân chính trông như thế nào.

Nhưng cậu đã từng bảo vệ ai ta?
Mà ai, lại từng cố bảo vệ cậu?
Tạ Trì An nhìn vết thương nằm la liệt khắp người mình, cảm thấy trong lòng có chút chênh vênh.

Từ lúc Trò chơi Chạy-hay-Chết bắt đầu, những hồi ức đã bị cậu lãng quên cứ quẩn quanh lờ mờ.


Cậu không thể nói rõ nó là cái gì, thế nhưng loại cảm giác mất mát kia ngày một rõ ràng.

Chắc chắn cậu đã quên mất một người vô cùng quan trọng.

“Gì cơ?” Diệp Trạch Ngữ không nghe rõ Tạ Trì An nói gì, cũng không có quá nhiều truy vấn, cô lập tức hỏi, “Tiếp theo chúng ta đi đâu? Tìm chỗ nghỉ chân à?” Bây giờ hai người họ đang lưu lạc bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ đụng mặt những người khác.

Không thể ra khỏi vùng an toàn quá một tiếng.

Một tiếng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tránh được ai thì tránh.

…!Mà cô cũng đói chết mất thôi, chẳng còn sức đi lại.

Tạ Trì An thấy Diệp Trạch Ngữ thỉnh thoảng lại che bụng, cậu lặng lẽ đưa cho cô một cái bánh mì.

Diệp Trạch Ngữ kinh ngạc.

Ngày thứ năm rồi mà vẫn xuất hiện Thần thánh ban phát đồ ăn cho nhân loại sao?
Tạ Trì An bảo: “Ăn no rồi mới có sức mà giết người.”
Cậu đã từng nói với Tư Đồ Nguyệt qua, có người càng muốn giết ả hơn cậu.

Cậu trao cho Diệp Trạch Ngữ cơ hội này.

Diệp Trạch Ngữ vẫn chưa thôi ngạc nhiên.

Nhận được lòng tốt giữa muôn trùng ác ý làm mắt Diệp Trạch Ngữ ươn ướt.

Mặc dù trong mắt kẻ khác Tạ Trì An là tôn sát thần, nhưng cậu ấy đối xử với cô không giống vậy, trong mắt cô cậu chính là người tốt.

Bởi vì quá mức cảm động, Diệp Trạch Ngữ không định trịnh trọng thái quá, mà dùng giọng điệu hài hước pha trò nói: “Đại ân đại đức của Ngài…”
“Trước mắt, thiếu một cái bánh mì tôi sẽ không chết, nếu là nhu yếu phẩm, tôi sẽ không cho cậu.” Tạ Trì An ngắt lời cô.

“Nếu cậu bị giết trong quá trình báo thù, tôi sẽ không cứu cậu.”
“Nếu cậu tiếp tục sống sót, chỉ còn lại hai người chúng ta, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Tạ Trì An bình tĩnh nói hết ba điều “sẽ không”, sau đó bảo, “Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được.

Muốn cảm tạ thì mau ăn đi rồi giết thêm mấy người nữa cho tôi.”
Diệp Trạch Ngữ: “…”
Bây giờ cô tuyệt đối không muốn nói cảm ơn nữa.

– —
Đông Vân Triều: Các bạn độc giả thân mến, nếu có lỡ đọc convert trước rồi thì cũng đừng quá băn khoăn về việc tôi sẽ DROP hoặc em tác giả đã DROP thì tôi sẽ dịch kết truyện thế nào.

Mọi chuyện đã được tính kỹ rồi tôi mới quyết định dịch truyện này, tuy sẽ có kha khá lỗ hổng chưa được lấp nhưng chung quy không ảnh hưởng đến mạch chính, tình tiết câu chuyện và tình cảm của cặp chính cũng như các cặp phụ nhỏ sau này, các bạn cứ yên tâm thưởng thức nhé!
Thân ái!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.