Đọc truyện Chạy Hay Chết – Chương 10: Phải Hay Trái
Editor: Đông Vân Triều
“Hả?” Lương Diệc Phi cẩn thận xem lại, quả nhiên, tất cả hướng dương trong tranh đều quay lưng về phía Mặt Trời.
“Lạ ghê, chẳng nhẽ người vẽ tranh lại tới nông nỗi không nhớ được kiến thức cơ bản này chứ?” Lương Diệc Phi còn đang xoắn xuýt vấn đề đúng hướng hay không, Tạ Trì An đã xé mở hai thanh Snickers, tiện tay nhét cho Lương Diệc Phi một cái, “Bổ sung thể lực.”
Lương Diệc Phi nhận lấy rất tự nhiên, cắn xong miếng đầu tiên mới ngớ ra: “Anh Tạ, tí nữa tao sẽ trả lại cho mày.”
“Bạn bè với nhau tính toán chi ly làm gì?”
“Không, anh Tạ.” Lương Diệc Phi trở nên nghiêm túc hẳn, “Tao biết hoàn cảnh bên ngoài giờ đã khác trước.
Mới vừa rồi chúng nó còn vì một rổ hoa quả mà đánh nhau thành thế kia, thậm chí Tôn Toàn Dũng nó…!Bây giờ thực phẩm quý như vậy mà mày vẫn chẳng chút keo kiệt chia sẻ với tao.
Tao, tao chắc chắn sẽ báo đáp mày tương ứng.
Tao thề, từ bây giờ chỉ cần Lương Diệc Phi tao có một miếng ăn, chắc chắn sẽ không để mày đói!”
Tạ Trì An trầm mặc ba giây, sau đó mỉm cười: “Tao cũng không luân lạc tới nước phải hỏi một đứa trên răng dưới một rổ củ từ như mày.”
Lương Diệc Phi: “…”
Tạ Trì An và Lương Diệc Phi ngồi trong phòng mỹ thuật không bao lâu thì bên ngoài rộ lên tiếng người ồn ào.
Trên hành lang, một nữ sinh run bần bật lùi lại từ từ, hoảng sợ nhìn tên con trai trước mắt đang từng bước áp sát.
“Mày xem lại mình đi, yếu đuối thế này, rồi có giết được người không? Chỉ sợ còn chả sống qua nổi ngày mai! Đằng nào cũng chết, thì tặng bánh mì cho tao đi ha?” Gã thèm khát dán chặt lấy miếng bánh mì cô gái nọ ôm trong ngực, bước tới từng quãng dài.
Cô gái giấu vội ra sau lưng, không ngừng lùi xuống, đến lúc lưng dán vào mặt tường lạnh như băng, cô ngỡ rằng mình đã chẳng còn đường thoát.
Tên con trai hao hết kiên nhẫn, toan nhào tới cướp đoạt trắng trợn thì —
Cửa lớp mĩ thuật đột ngột mở ra.
“Bắt nạt con gái nhà lành, tao đếch nhịn được.” Tạ Trì An cười nói.
…!
Tạ Trì An vốn không muốn nhúng tay.
Mấy lời doạ nạt gã con trai xổ ra bên ngoài, Lương Diệc Phi ở trong phòng nghe được mém tức hộc máu, nhưng cậu biết dưới hoàn cảnh này càng ít rắc rối mới càng tốt, thế là cậu do dự hỏi Tạ Trì An: “Anh Tạ, chuyện này…!chúng ta có…?”
Lúc Lương Diệc Phi thốt ra câu này, cả khuôn mặt đều ánh lên ý muốn “Thay trời hành đạo”.
Cậu ta quả thật không chịu nổi.
Anh Tạ thản nhiên nhìn cậu: “Kệ.”
Lương Diệc Phi: “…!Ừ.”
Lòng cậu rõ ràng quyết định này của anh Tạ không hề sai.
Toàn trường nhiều người như vậy, cảnh này thời thời khắc khắc đều đang diễn ra ở những nơi hẻo lánh vắng vẻ, họ quản làm sao được? Quản bao nhiêu? Có quản được không?
…!Không thể được.
Có ai là Chúa cứu thế đâu.
Nhưng chuyện diễn ra ngay bên tai mình, lòng Lương Diệc Phi rất khó chịu.
Tạ Trì An vẫn còn nhìn bức tranh vẽ hoa hướng dương, nhẹ nhàng khép mắt.
Vỏn vẹn một tích tắc đó, cậu nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.
Nơi dãy nhà cũ kỹ hoang phế, cũng có một cậu bé chạy thục mạng với một mẩu bánh mì tìm được ở thùng rác, bị người rượt đuổi.
Cuối cùng cậu bị tóm được, đám trẻ ấy xúm lại quanh cậu, ép cậu giao bánh ra.
Cậu bé không chịu, không còn đường lui, cậu cũng giống như cô nữ sinh nọ, giấu bánh mì sau lưng ngây thơ cho rằng người khác sẽ chẳng thể lấy được.
Lúc ấy cậu muốn mang bánh mì về cho người kia ở nhà.
Cậu còn muốn gì nữa nhỉ?
Cậu còn muốn…!
Muốn một người đến cứu mình.
Nếu có một người đến cứu mình thì thật tốt.
…!
Hai nam sinh cao lớn đột ngột xông ra, gã trai vừa lớn tiếng bắt nạt người khác đã bị doạ suýt tè.
Tạ Trì An tuy mảnh khảnh nhưng cao 1m76.
Thêm một Lương Diệc Phi mét tám có thừa, lưng hùm vai gấu, cường tráng khỏi bàn.
Còn tên con trai kia có dướn hết gót lên mới được mét bảy, trời sinh lùn tịt, tay chân lèo khèo thiếu vận động, cũng chỉ có thể đi cướp của con gái.
Tên kia tuy e dè sợ hãi nhưng lại không cam lòng miếng ăn đến mồm rồi còn rơi, gã hùng hổ: “Lúc này còn làm anh hùng cho ai xem, mày mang theo nó cho vướng víu rồi nó vẫn phải chết thôi! Cần gì phải lãng phí bánh mì…”
Tạ Trì An: “Còn mày thì đang lãng phí thời gian của tao đấy, mau trả bằng mạng.”
“…” Tên đó chuồn nhanh như cá trạch.
Lương Diệc Phi thầm hô “anh Tạ vạn tuế” sau đó quay ra hỏi bạn nữ: “Cậu không sao chứ?”
Nữ sinh rụt người lại.
Lương Diệc Phi có hơi xấu hổ.
Đến lượt Tạ Trì An hỏi: “Cậu muốn vào phòng ngồi nghỉ chút không?”
Dáng dấp cậu đẹp mắt, giọng nói lại dịu dàng, đó là còn chưa kể đến ấn tượng “anh hùng cứu mỹ nhân” vừa rồi.
Tất cả làm nữ sinh chỉ ngần ngừ đúng một giây đồng hồ rồi gật đầu cái rụp.
Cứ như vậy tự nguyện theo hai đứa con trai xa lạ tiến vào phòng kín.
Lương Diệc Phi đi ngay sau, chậc lưỡi tiếc hận.
Đúng là cái thời đại xem mặt mà.
Nếu giá trị nhan sắc của cậu cao bằng một nửa Tạ Trì An thì cũng không đến nỗi ba năm chưa dám tỏ tình với nữ thần, haiz.
Nghĩ cho thanh danh của bạn nữ, Tạ Trì An không khoá trái cửa.
“Cậu tên là gì? Học lớp nào?” Nhằm xoa dịu sự căng thẳng của nữ sinh, Lương Diệc Phi thử bắt chuyện với cô.
Nữ sinh cúi gằm: “…!Ngụy Dao.
Lớp 11-1.”
“A, thật là trùng hợp.
Sao em không học lên một năm nữa để học cùng lớp bọn anh ha ha.” Lương Diệc Phi tán gái bằng chính thực lực của mình.
Ngụy Dao: “…”
Lương Diệc Phi bắt đầu luyên thuyên: “Em lấy bánh ở đâu đấy? Hiện tại trong trường khó tìm đồ ăn lắm nhờ?”
Nghe đến đây, Ngụy Dao hoảng sợ siết chặt bánh mì trong tay.
Tạ Trì An không nhìn nổi nữa: “Mày im miệng đi.”
Không biết nói tiếng người thì đừng có mà mở mồm.
Lương Diệc Phi ủy khuất “ưm” một tiếng đáp lại.
Ngụy Dao gắt gao nắm chặt bánh mì, nắm đến mức các đốt ngón tay gồ lên trắng bệch.
Tạ Trì An bình tĩnh nói: “Đói thì cứ ăn, bọn anh không lấy của em đâu.”
Ngụy Dao sững sờ ngẩng đầu rồi cuống quít lắc đầu như trống bỏi.
Mặc dù rất đói nhưng vẫn chưa đến bữa.
Đồ ăn chỉ có nhiêu đây, động mồm là hết, cứ cầm trong tay tốt xấu cũng có cái để an ủi tâm lý.
Trong phòng mỹ thuật, Ngụy Dao co gối ngồi thu lu một góc, che chở chiếc bánh trong lòng, thỉnh thoảng lại run lẩy bẩy một trận.
Tạ Trì An tự giác cách cô một khoảng an toàn, Lương Diệc Phi đương nhiên là lò tò theo sau anh Tạ của cậu.
Lương Diệc Phi tiếp tục thối mồm: “Anh Tạ, cơm trưa của chúng ta…” Chẳng biết tình hình lớp họ bây giờ thế nào, dù sao đồ ăn vẫn còn ở đó, cũng nên trở về một chuyến.
Tạ Trì An cảm thấy EQ của Lương Diệc Phi đúng là không cứu nổi.
Ngụy Dao bên kia rõ ràng rất sợ các thể loại chủ đề liên quan đến hai chữ “đồ ăn”, cảm thấy cả thế giới đều muốn nhào đến cướp bánh của cô, tên Lương Diệc Phi này còn cứ treo mãi mấy chữ “cơm cơm cơm” lên miệng.
Môi Ngụy Dao giật giật, muốn nói lại thôi.
Tạ Trì An phát hiện ra: “Em định nói gì à?”
Ngụy Dao nhỏ giọng: “Bánh, bánh mì là do cô Đặng ở siêu thị nhỏ cho em…!Cô không có nhiều đâu, nhưng hẳn là vẫn còn…”
Ánh mắt Tạ Trì An trở lạnh: “Em đã nói chuyện này với những ai?”
Ngụy Dao cuống quít phủ nhận: “Không có! Các anh giúp em, em mới nói cho các anh biết.”
Tạ Trì An lãnh đạm trở lại: “Lần sau đừng nói với người khác, kể cả những người đã giúp em, hiểu chứ?”
Nếu mỗi học sinh được cô Đặng giúp đỡ lại khai ra nguồn thức ăn dưới áp lực của ân huệ hoặc uy hiếp, một truyền mười mười truyền trăm, cô Đặng sẽ lâm vaog nguy hiểm.
Tạ Trì An quyết định đến siêu thị xem sao.
Trước lúc ra khỏi cửa, Tạ Trì An có hỏi Ngụy Dao: “Em có muốn đi cùng bọn anh không?”
Ngụy Dao do dự một lát, lắc đầu.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng bên ngoài, cô chỉ muốn trốn ở đây đến cùng trời cuối đất.
Mà hai nam sinh không quen không biết kia, vào thời khắc mấu chốt sẽ ra tay bảo vệ cô sao?
Tạ Trì An chẳng thích ép ai.
Cậu chỉ thuận theo phép lịch sự mà hỏi thôi.
Hai người rời đi, phòng học mỹ thuật trở về sự trống rỗng ban đầu.
Ngụy Dao khoá trái cửa, sau đó quay người tựa lưng vào cánh cửa, cả đầu mụ mị.
Mai này…!mình phải làm sao đây?
Thời gian trôi qua chậm rãi, kéo đến giày vò vô hạn.
Ngụy Dao thấy bức tranh kia.
Cô bước đến gần định xem cho kỹ.
Màu sắc ấm áp sán lạn, ngụ ý hi vọng ngập tràn, để giờ phút này không hiểu sao cô lại cảm thấy như được an ủi.
Lạch cạch —
Tiếng chìa khoá tra khớp vào ổ.
Lông tơ cả người Ngụy Dao dựng đứng.
Có người đến! Mà lại là người có chìa khoá!
Ngụy Dao kinh hoảng xoay người, đúng lúc cửa phòng học bật mở, cuốn theo ánh nắng và mùi máu tanh nồng xộc vào.
Bóng dáng kẻ kia cao lớn chìm trong sắc nắng, mặt mày không rõ, nhưng tư thái ưu nhã, chất giọng êm tai.
“Hử? Lại có khách nữa à.”
…!
Tạ Trì An và Lương Diệc Phi men theo đường tắt để đến siêu thị nhỏ.
Lối tắt nằm trong rừng cây, Lương Diệc Phi vấp phải cái gì đó, cậu cố nhìn cho kỹ, sau đó nghển cổ hét lên: “Á! Anh Tạ! Chỗ này có người chết!”
Sau bụi cây lộ ra một cái cổ tay, chỉ cần hơi rẽ lá ra là khuôn mặt nam sinh xấu số nọ đập vào thị giác.
Bước chân Tạ Trì An chẳng ngừng: “Nếu mỗi lần thấy người chết mày lại hét lên, tao sẽ cho rằng mình đang đi cùng với con Gà La hét[1] chứ không phải một thằng đực rựa.”
[1] Gà La hét: hay Shrilling Chicken, là con gà đồ chơi làm bằng cao su.
Lúc cậu nói câu này, mặt mày không đổi sắc mà bước vòng qua cái xác chắn đường.
Non nửa tiếng hét còn lại tắc trong cổ họng Lương Diệc Phi.
Loại chuyện này cậu quen làm sao được chứ!
Hai người vượt qua núi thây biển máu, cuối cùng cũng đến siêu thị nhỏ.
Lần đầu tiên Lương Diệc Phi cảm thấy con đường từ khu phòng học đến siêu thị nhỏ sao mà dài như thế.
Tình huống của siêu thị không thể nói là lạc quan.
Vòng trong vòng ngoài một đống người xúm lại.
Không chỉ có học sinh, còn thêm một toán giáo viên.
Nhưng kể ra thì cũng bình thường, là thầy thì không cần ăn cơm à.
“Cô Đặng, cô mau cho mọi người chút gì đi chứ.”
“Cô Đặng, sao cô có đồ ăn mà không lấy ra? Làm người đừng có ích kỷ như thế.”
“Cô Đặng, làm giáo viên mà cô có thể để mặc học sinh chết đói sao cô?”
“Cô Đặng…”
Cô Đặng bị một đống học sinh vây xung quanh, căng thẳng siết lấy vạt áo mình.
Bà toan giải thích: “Cô không còn…” – những gì có thể cho bà đã cho đi hết, số còn lại cũng chỉ đủ cho bà và Phó hiệu trưởng gống gánh qua mấy ngày.
“Bà nói dối! Buổi sáng tôi còn trông thấy bà lén lút đưa bánh mì cho một đứa con gái.
Bà cho nó được, vì sao không cho chúng tôi được?”
“Chắc chắn bà còn!”
“Mặc kệ, bà ta không chịu cho, tự chúng ta đi tìm!”
Đám học sinh tản ra nhanh chân chen vào siêu thị, lục tung cả lên.
Có đứa còn thuần tuý là vì phát tiết, tuỳ tiện đánh đập đồ đạc, khiến mặt tiền siêu thị đẹp đẽ trở thành một đống hỗn độn thảm hại.
“Các em làm cái gì vậy! Nghiệp chướng!” – cô Đặng khẩn trương xoay mòng mòng.
Phó hiệu trưởng chửi ầm lên, nhưng không phải mắng đám mất dạy đập phá nhà mình mà là cô Đặng: “Đấy, tao đã bảo là mày đừng có mang đồ đi cho lung tung? Giờ thì hay rồi, phiền phức lớn rồi!”
Gã vung tay định đấm thẳng vào người phụ nữ chung chăn chung gối với mình bấy lâu.
Một lão già béo phệ hai mắt trợn trừng như lợn luộc với một Phó hiệu trưởng ngày ngày treo trên miệng phẩm chất, kỷ cương nhà trường, hai hình ảnh tưởng chừng như tưởng phản nằm trên người gã lại khớp nhau đến lạ, đúng là trò hề lớn nhất trường.
Gã không làm gì được đám học sinh điên cuồng, liền trút hết giận dữ lên người giáo viên họ Đặng đáng thương.
Tạ Trì An muốn tiến lên phía trước, nhưng cách một rồi lại một vòng người, cậu không thể ngay lập tức đến bên cạnh cô Đặng được.
Mắt Tạ Trì An trùng xuống lia qua Phó hiệu trưởng.
Bất ngờ, một nam sinh dắt cô Đặng vọt ra khỏi vòng vây.
Đó là Đồng Dập Huy.
Đồng Dập Huy nhìn trái nhìn phải, rồi kéo cô Đặng chạy hướng ít người.
Trong siêu thị nhỏ, lũ người điên cuồnh đẩy ngã kệ hàng, rốt cục cũng phát hiện ra cửa nhà kho bị giấu khéo ở nơi tận cùng.
.
ngôn tình hoàn
Chắc chắn là nơi cất giấu đồ ăn rồi!
Đám người mừng rỡ như điên, thử phá cửa bằng cơ thể mình.
Nhưng chất lượng cánh cửa này lại chó má tốt, chẳng ai là siêu nhân, xô đẩy nửa ngày, cửa nhà kho vẫn sừng sững không đổ.
Thế là mọi người lại bắt đầu phát điên tìm chìa khoá.
Có tên nam sinh còn trực tiếp túm cổ áo Phó hiệu trưởng chất vấn: “Chìa khoá đâu?!”
Cơ thể núc ních mỡ của Phó hiệu trưởng run lên, không chút do dự bán đứng vợ mình: “Trên người vợ tôi!”
Các học sinh lập tức lia mắt tìm bóng dáng cô giáo Đặng, nhưng bà nào có mặt ở hiện trường nữa.
Có đứa hô lên: “Tao vừa mới thấy có một thằng kéo bà ta chạy đi!”
“Bà nội nó, muốn lấy chìa khoá độc chiếm nhà kho một mình đấy hả? Hướng nào? Xem bọn tao đuổi kịp rồi có đánh chết mày không!”
“Bên phải!”
Đám người lúc nhúc chạy theo như một bầy ong.
Chỉ có vài học sinh đứng tại chỗ hoang mang về cuộc đời, không phải tên nam sinh kia kéo cô Đặng đi bên trái à? Sao tất cả mọi người lại đuổi hướng ngược lại? Chẳng lẽ do bọn họ nhìn nhầm?
Mà khoan, vừa nãy ai hô bên phải ấy nhỉ???
Lương Diệc Phi trợn mắt há mồm.
Lúc anh Tạ đột nhiên hét “bên phải”, trái tim thiếu nam mỏng manh của cậu thiếu chút nữa vọt ra khỏi họng.
Thế mà thật sự dắt mũi được một đống đứa.
– –
Đông Vân Triều: Có còn ai đọc truyện này không hic??.