Châu liên bích hợp

Chương 92


Bạn đang đọc Châu liên bích hợp – Chương 92:

Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, mở to hai mắt: “Chàng xử lý nàng ta rồi? Chàng vậy mà cũng bỏ được. . .”
 
Tiêu Đạc nghe nàng nói, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, lông mày gần như chen thành một hàng: “Cái gì gọi là ta vậy mà bỏ được? Nàng ta làm nhiều chuyện sai trái như vậy, còn ba phen mấy bận hãm hại nàng, chẳng lẽ ta sẽ tha cho nàng ta? Nể mặt Chu gia, ta chỉ phạt nàng ba mươi quân trượng, thế nhưng lúc hành hình lại bị người ta cứu đi.”
 
Vi Nhiễm không ngờ Tiêu Đạc nói đến ba mươi quân trượng nhẹ nhàng như vậy, phải biết nam tử trưởng thành bình thường đã không chịu nổi, chớ nói chi là một nữ tử nhu nhược như Chu Gia Mẫn. Hình phạt này không thể bảo là không nặng. Nàng vốn còn chút thông cảm với Chu Gia Mẫn, dù sao nàng ta là đứa con gái duy nhất của phu thê Chu Tông Ngạn, cũng là Nhị tỷ trên danh nghĩa của mình. Nhưng vào lúc chạy ra khỏi kinh thành, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa Ngọc Loan tới đối phó mình. Nữ nhân này thật sự là không có thuốc nào cứu được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Biết nàng ta được ai cứu đi không? Phía sau Ngọc Loan có thể là Lưu Mân, Chu Gia Mẫn có lẽ đi Thái Nguyên rồi.” Vi Nhiễm nghiêm túc nói. Nàng có thể nghĩ đến, không có lý do Tiêu Đạc nghĩ không ra.
 
Tiêu Đạc ừ một tiếng, nhìn nàng: “Nhưng Thái Nguyên là địa bàn của Lưu Mân, đối địch với Đại Chu, nơi đó đã rất khó phái người đi vào. Cho dù Lưu Mân cứu được Chu Gia Mẫn, chúng ta muốn bắt nàng ta cũng không có cách nào. Chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Ta luôn thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không bởi vì tình cũ đã từng mà tha cho nàng ta.” Câu cuối cùng rõ ràng là cố ý nhấn mạnh để cho Vi Nhiễm nghe.
 
Vi Nhiễm tiến tới ôm eo Tiêu Đạc, cọ cọ ngực hắn: “Đối nhân xử thế của phu quân, ta tất nhiên rõ ràng. Chỉ có điều lúc ở kinh thành, Chu Gia Mẫn từng tìm ta nói chuyện, nói ta không xứng với chàng, chỉ có nàng ta mới xứng đứng ở bên cạnh chàng, muốn ta chủ động rời đi. Ta biết nàng ta trước giờ chưa từng thích chàng, nếu không nhiều năm như vậy, vì sao không một lần quay lại đầu nhìn chàng? Nếu nàng ta từng có một lần quay đầu thì đã không có chuyện của ta. Hơn nữa, nàng ta còn tùy tiện hất ngọc bài xuống đất, lúc ấy ta rất tức giận. . .”
 
Tiêu Đạc nắm lòng bàn tay của nàng vuốt ve, cười nói: “Cho nên nàng, bình dấm chua nhỏ này, là tức giận ta từng đưa ngọc bài cho nàng ta nhưng không có đưa nàng?”
 
Vi Nhiễm lắc đầu, lấy lược ngọc từ hông ra, quơ quơ trước mặt Tiêu Đạc: “Tất nhiên không phải, ta có cái này. Những ngày ở Thục quốc, mỗi khi ta nhớ chàng thì sẽ lấy ra nhìn. Lúc đó ta giận nàng ta không coi trọng đồ chàng tặng, nàng ta chưa bao giờ để tâm ý của chàng vào mắt. . . Ta đau lòng chàng. . .” Nàng nói xong, Tiêu Đạc liền cúi đầu hôn nàng, rất sâu, rất triền miên, hoàn toàn không giống với hành động thô lỗ vội vàng khi nãy.
 
Vi Nhiễm vòng hai tay quanh cổ hắn, dịu dàng đáp lại, lúc thân thể kề sát gần hắn, có thể cảm giác được cái bụng to chống giữa hai người, hết sức không được tự nhiên. Tiêu Đạc ôm nàng ngồi lên đùi, một tay nâng phía sau lưng nàng, một tay khác vuốt ve bụng nàng từng cái một, ấm áp từ lòng bàn tay hắn lan tỏa đến trái tim nàng, trong lòng ngọt lịm.
 
Theo nụ hôn, hô hấp của hai người dần dần nặng nề. Tiêu Đạc kéo cổ áo Vi Nhiễm ra, lại tháo áo ngực tơ lụa theo hoa sen uốn lượn vào nhau. Vi Nhiễm xấu hổ dùng tay che ánh mắt của hắn, lâu lắm rồi không làm chuyện thân mật, dù sao vẫn có chút không quen. Tiêu Đạc nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại, thon dài như cây cỏ, đặt ở bên miệng hôn, khàn giọng nói: “Để cho ta nhìn xem. . . Vừa rồi chưa nhìn cẩn thận. . . Cũng sắp không nhận ra rồi.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm giãy dụa, đành phải để hắn nhìn. Bởi vì mang thai nên hai quả đào tuyết trắng kia nở nang không ít, đỉnh nhọn của quả đào phấn nộn, đứng thẳng như hoa. Toàn bộ bộ ngực trắng sáng, núi non trập trùng, đẹp không sao tả xiết.
 
Tiêu Đạc cúi đầu, ngậm lấy một bên gặm cắn, một tay khác đặt ở một bên còn lại xoa nắn. Hắn đã lâu rồi không thưởng thức hương vị của nàng, chỉ cảm thấy thơm ngọt tuyệt vời, một dòng nước nóng từ dưới bụng dâng thẳng lên, hắn dùng sức giật cổ áo bào mình, vùi đầu không dậy nổi. Vi Nhiễm ôm đầu của hắn, run rẩy cắn môi, không dám phát ra tiếng rên, chỉ thấp giọng nói bên tai hắn: “Ưm. . . Chàng nhẹ một chút!”
 
Thân thể lâu rồi không bị đụng chạm, bởi vì gần gũi nhau mà cả hai sinh ra phản ứng. Vi Nhiễm ngồi ở trước người hắn, thân thể bị hắn xoa bóp, vừa quay đầu cùng hắn hôn môi, vừa đưa tay sờ về phía nóng hổi dưới thân hắn. Nàng rũ mi, giọng nói nghèn nghẹn nói: “Phu quân, chúng ta bây giờ không thể. . . Chàng nhịn một chút. . .”
 
Tiêu Đạc gầm nhẹ một tiếng, bịt kín miệng của nàng, cảm thấy chỉ có dán chặt lấy nàng mới có thể giảm lửa.
 
Động tĩnh trong xe ngựa không lớn không nhỏ, Ngụy Tự mặc dù đang toàn lực đi đường, nhưng cũng vẫn nghe thấy được tiếng rên đè nén. Hắn đỏ mặt, cảm thấy vợ chồng nhà người ta tách ra lâu như vậy, không kịp chờ đợi thân mật cũng là chuyện thường tình. Nhưng phu nhân còn mang mang thai, quá kịch liệt có thể làm hài tử bị thương hay không? Điện hạ cũng là lần đầu làm phụ thân, chỉ sợ không có chừng mực.
 
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ lung tung, thì xe ngựa nhanh chóng chạy tới khách sạn. Ngụy Tự bẩm một tiếng với người trong xe, đi vào trước hỏi thăm. Chốc lát sau, hắn trở lại nói với Tiêu Đạc có thể xuống xe. Tiêu Đạc rèm xe vén lên, ôm Vi Nhiễm từ bên trong ra. Vi Nhiễm chôn ở trong ngực của hắn, nắm lấy vạt áo của hắn, cũng may áo choàng của hăn rộng lớn, từ ngoài nhìn vào không thấy cái gì.

 
Nơi này là một thị trấn nhỏ, trên trấn chỉ có khách sạn này, tất nhiên người ở đông đúc. Ngụy Tự nói chuyện với chưởng quỹ hồi lâu, mới miễn cưỡng kiếm được một gian phòng hảo hạng, cho Tiêu Đạc và Vi Nhiễm ở, còn hắn thì đi ngủ giường ghép phía dưới. Thời điểm hành quân đánh trận, lấy trời làm màn, lấy mặt đất làm chiếu là chuyện rất thường gặp, Ngụy Tự cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
 
Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm lên lầu, đám người đang ăn cơm tại đại sảnh không tránh khỏi nhìn về phía hắn. Người Thuc chú trọng lễ tiết, dáng người cũng không cao lớn như Tiêu Đạc. Huống chi vừa nhìn cơ bắp trên thân hình của hắn là đã biết uy vũ và mạnh mẽ, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn, thần thái sáng láng, khiến cho đám khách trên hành lang nghị luận ầm ĩ. Chờ đến trong phòng, Tiêu Đạc đặt Vi Nhiễm lên giường, nàng kéo tay áo Tiêu Đạc, đỏ mặt nói: “Phu quân, ta muốn uống nước. . .”
 
Tiêu Đạc đi tới bàn rót chén nước, đứng tại bên giường, nhưng là rót nước vào trong miệng của mình.
 
Vi Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới hắn cúi đầu mớp nước vào trong miệng nàng, phút cuối cùng còn liếm liếm môi của nàng, sờ đầu của nàng hỏi: “Còn muốn à?”
 
“Không. . . không muốn nữa.” Vi Nhiễm cụp mắt, chỉ cảm thấy ngụm nước kia mang theo nhiệt độ và hơi thở của hắn, còn lưu lại tại cổ họng của nàng. Tiêu Đạc hôn đỉnh đầu nàng một cái: “Ta đã sai tiểu nhị nấu nước nóng đến lau người cho nàng rồi. Ban đêm muốn ăn cái gì? Đứa nhỏ kén ăn không?”
 
“Không đâu, nó rất ngoan.” Thực ra Vi Nhiễm muốn ăn cháo Bát Bảo Tiêu Đạc nấu. Lúc nàng ở đất Thục, mặc dù Mạnh Linh Quân mời đầu bếp Trung Nguyên cho nàng, nhưng người này nấu cháo không ngon bằng Tiêu Đạc. Nhưng nàng biết Tiêu Đạc nhất định đã rất mệt mỏi, cho nên không mở miệng đòi hỏi, chỉ nói khẽ: “Ăn đại chút gì đó là được rồi.”
 
Lúc này có người đến gõ cửa, Tiêu Đạc đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài cửa là ba bốn vú già, bọn họ mang nước nóng tiến đến, còn chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn. Vú già đi đầu liếc mắt nhìn trên giường một cái, chỉ thấy một tiểu nương tử hết sức xinh đẹp nằm ở nơi đó, đang gối lên bàn tay nam nhân nói chuyện với hắn. Nam nhân dùng một tay còn lại gẩy những sợi tóc phủ lên trán nàng, tràn đầy nhu tình, hình thành chênh lệch rõ ràng với thân hình cao lớn cường tráng bề ngoài của hắn.
 
Thì ra là một đôi tiểu phu thê ân ái. Lại còn vô cùng xứng đôi nữa.
 
Vú già đổ nước xong, nhìn thấy kia tiểu nương tử hình như đã ngủ rồi, nam nhân bỏ tay của thê tử vào trong chăn, đi tới hỏi: “Đại tẩu, xin hỏi nơi này phòng bếp ở đâu?”
 
Vú già nghe khẩu âm của hắn là ở nơi khác, vội vàng cười nói: “Khách quan muốn ăn chút gì sao? Cứ việc phân phó ta là được rồi. Nhà ta (chồng) chính là quản lý phòng bếp đấy.”
 
“May quá, ta muốn mượn phòng bếp dùng một chút, không biết có tiện không?” Tiêu Đạc móc ra một xâu tiền đặt ở trong tay vú già, nói, “Không dối gạt ngài, chúng ta là người từ nơi khác tới, nội nhân (vợ) đang mang mang thai, khẩu vị không tốt lắm, chắc là ăn không quen khẩu vị ở đây. Ta muốn tự tay nấu cho nàng ấy một bát cháo.”
 
Trái tim của vú già tưởng chừng như sắp tan thành nước, nam nhân anh tuấn, khí độ bất phàm như thế, thế mà còn biết nấu cơm? Bà thu tiền, nhiệt tình đáp: “Đương nhiên có thể, lát nữa ta sẽ dẫn ngài đi. Phu nhân ngài thật sự có phúc lớn, mới có vị phu quân yêu thương nàng như thế.”
 
“Vậy làm phiền đại tẩu qua một chén trà lại đến nữa.” Tiêu Đạc nói.
 
Vú già liên thanh đáp ứng, cùng mấy người khác đi ra.
 
Tiêu Đạc vắt khăn lau người cho Vi Nhiễm. Nàng ở Tuyên Hoa uyển chắc hẳn ngủ không ngon lắm, vùng da dưới mắt có hai đám thâm đen nhàn nhạt, giờ phút này ở bên cạnh hắn, ngủ say không có chút phòng bị nào, hơi thở rất nặng. Tiêu Đạc lau sạch thân thể cho nàng, thay quần áo trong mới tinh rồi thả nàng nằm ở trên giường lần nữa, đắp kín mền. Hắn xoay người, lau hai tay, lại chuyển chậu than tới gần nàng, lúc này mới đóng cửa đi ra.
 
Qua gần nửa canh giờ, lầu một đại sảnh đã nổi lên mùi thơm của thức ăn. Cũng may đã qua giờ ăn cơm, không có người nào.

 
Trong phòng bếp, Ngụy Tự trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Đạc nhanh nhẹn nấu cơm, cái cằm của hắn cũng sắp rớt mất. Tư thế thái thịt, nhóm lửa của Tiêu Đạc tự nhiên như múa thương làm đao hàng ngày, nếu không phải hôm nay Ngụy Tự tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể tin được hoàng tử Đại Chu cao cao tại thượng biết nấu cơm!
 
“Ngụy Tự, ngươi đừng nhìn ta nữa, đi xem cháo trên bếp lò thử, khuấy dưới đáy một chút, đừng để nó khét.” Tiêu Đạc đang xào rau, cũng không quay đầu lại nói.
 
“Vâng!” Ngụy Tự vội vàng chạy đến bên trên bếp lò, nhìn thấy cái bình, cầm thìa gỗ bỏ vào khuấy hai cái, mùi thơm phả vào mặt, con sâu thèm ăn trong bụng hắn cũng bò ra ngoài. Hắn nhịn không được hỏi: “Chủ thượng, ngài học nấu ăn khi nào vậy? Cũng thơm quá đi! Lát nữa thuộc hạ có thể nếm một miếng không?”
 
Tiêu Đạc vừa tránh hơi nước trong nồi, vừa nói: “Ta học khi còn niên thiếu, mấy năm nay không cần làm nên không động tay vào. Lát nữa cho phép ngươi cùng ăn với chúng ta.”
 
Ngụy Tự xoa xoa đôi bàn tay, cười đến mặt mũi đều là răng: “Nhờ phúc của phu nhân, thuộc hạ có thể nếm được tay nghề của chủ thượng, trở về khoe khoang với lão Lý, lão Chương một phen mới được.”
 
Tiêu Đạc cho đồ ăn vào trong đĩa, gọi Ngụy Tự tới bưng thức ăn. Bốn món ăn một món canh: Cà chua tráng trứng, cà sốt tương, sườn kho, bắp cải xào, còn có một nồi canh bí đao ốc khô. Đồ ăn được bưng vào trong phòng, mùi hương bay khắp bốn phía. Vi Nhiễm vốn đang ngủ, bị mùi thơm đánh thức cơn đói trong người nên tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy.
 
Tiêu Đạc vốn muốn bảo nàng ăn cơm, thấy thế khoác xiêm áo lên người nàng: “Dậy đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
 
Vi Nhiễm mặc quần áo tử tế, đi đến bên cạnh bàn nhìn bàn đồ ăn hương sắc mê người, hết sức kinh ngạc. Tiêu Đạc nói: “Nàng ngồi xuống ăn trước đi.” Sau đó đi ngoài cửa gọi Ngụy Tự tiến vào. Ngụy Tự trước hành lễ với Vi Nhiễm, không kịp chờ đợi ngồi xuống, Vi Nhiễm cười cầm chén đũa chia cho hắn, lại nói với Tiêu Đạc: “Tay nghề của đầu bếp trong khách sạn này thật sự không thể coi thường được, màu sắc, hương thơm cũng làm cho người ta muốn ăn nhiều thêm, còn muốn lợi hại hơn đầu bếp trong Tuyên Hoa uyển.”
 
Ngụy Tự muốn mở miệng nói chuyện, Tiêu Đạc nhìn hắn một cái, hắn liền ngoan ngoãn vùi đầu cố sức mà ăn, không ngừng tán thưởng: “Ăn ngon! Ăn ngon thật!”
 
Tiêu Đạc đưa cho Vi Nhiễm một bát cháo, Vi Nhiễm cũng giống như Ngụy Tự thao thao bất tuyệt khen đầu bếp này, cho đến khi múc một miếng cháo bỏ vào trong miệng, lập tức sửng sốt, nhìn thẳng về phía Tiêu Đạc. Mùi vị quen thuộc này, nàng nếm qua một lần thì không quên được.
 
Tiêu Đạc thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, khóe miệng giật xuống: “Làm sao vậy, trên mặt ta có cái gì à?”
 
“Bàn đồ ăn này. . . Đều là chàng nấu? Chàng tự tay nấu cho ta?” Vi Nhiễm buông bát xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay Tiêu Đạc, nói.
 
Tiêu Đạc gật đầu, ánh mắt lộ ra mấy phần đắc ý: “Xem ra rất hợp với khẩu vị của phu nhân. Bởi vì ta ít khi thấy nàng bỏ công khen một người như vậy. Nàng thích ăn thì ăn nhiều chút, ngày mai ta còn làm cho nàng ăn nữa.”
 
Vi Nhiễm nhất thời không biết nói gì cho phải, sợ hắn vất vả, nhưng quả thật lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy. Bên kia, Ngụy Tự đã vung tay hô to: “Ngon quá! Ăn xong đồ ăn của chủ thượng làm, đồ người khác làm, thuộc hạ chưa chắc đã có thể ăn được nữa. Phu nhân, ngài không biết, dáng vẻ làm đồ ăn của chủ thượng đẹp trai như lúc trên chiến trường vậy đó. Hơn nữa hắn nói chỉ làm cho người ăn mà thôi.”
 
Tiêu Đạc liếc hắn một cái: “Ăn còn không thể lấp kín cái miệng của ngươi?”

 
Ngụy Tự mím môi một cái, không nói nữa, chỉ lo ăn.
 
Bốn món mặn một chén canh, một chút xíu cũng không thừa lại. Tiêu Đạc và Ngụy Tự cầm chén đũa thu thập ra ngoài, lúc đầu Vi Nhiễm muốn giúp đỡ, nhưng Tiêu Đạc không cho nàng làm những việc này. Nàng ăn đến quá no bụng, muốn hoạt động một chút, trong đêm bên ngoài còn rất lạnh, Tiêu Đạc cũng không cho nàng ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể ở trong phòng đi qua đi lại cho tiêu thực.
 
Tiêu Đạc đi xuống lầu, nghe được cửa ra vào có người ồn ào, loáng thoáng nghe được mấy chữ “Hoài Nam” và “nạn đói”. Hắn tống hết vật trong tay vào ngực Ngụy Tự, đi thẳng tới ngoài cửa, thấy mấy cái quan sai đang lén lút chơi đánh bạc, nhìn thấy Tiêu Đạc ra, lập tức thu dọn đồ vật, trừng mắt nói: “Nhìn cái gì vậy!”
 
Tiêu Đạc hỏi: “Vừa rồi nghe mấy vị sai gia nói nạn đói Hoài Nam là có ý gì? Nhà của ta đang ở vùng đó, trong lòng rất nhớ mong.”
 
Một quan sai dò xét hắn từ trên xuống dưới, chậm rãi nói ra: “Một vùng Hoài Nam kia phát sinh nạn đói, rất nhiều bách tính gặp nạn, đoán chừng sẽ tràn vào Thục quốc và Đại Chu, hiện tại biên cảnh hai nước đều đang chuẩn bị ngăn chặn đó. Tốt nhất ngươi viết thư về nhà, hỏi mấy người trong nhà xem thử có bình an không?”
 
“Đa tạ sai gia quan tâm. Có điều vì sao phải ngăn chặn những lưu dân này?”
 
Quan sai kia giống như nghe được chuyện tiếu lâm: “Không ngăn bọn họ, để bọn họ vào,thì ai sẽ hỗ trợ? Đó là số người không ít. Vả lại, những lưu dân này không có hộ tịch biên soạn trong danh sách, sau này làm chuyện phi pháp, đi đâu đi bắt người? Đương nhiên không thể thả bọn họ vào rồi. Nhắc nhở ngươi một câu, mấy ngày nay trên đường kiểm tra sẽ rất nghiêm, nếu ngươi muốn ra khỏi Thục quốc, chỉ sợ phải phí một phen công phu.”
 
Tiêu Đạc còn đang trầm tư, mấy vị kia quan sai lười nhiều lời với hắn, cùng nhau rời đi.
 
Trên đường, cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có mấy ngọn đèn lồng còn treo ở dưới mái hiên, theo gió đêm lay động. Trong khách sạn, tiểu nhị bước ra, nói: “Khách quan, chúng ta phải đóng cửa, ngài nhanh chóng vào đi.” Tiêu Đạc nghe vậy đi vào, lên lầu trở lại trong phòng. Vi Nhiễm nhìn sắc mặt hắn ngưng trọng, lay cánh tay của hắn, nói: “Phu quân, chàng sao vậy? Sao đi ra ngoài mà trên thân lại lạnh như vậy?”
 
Tiêu Đạc vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, trong lòng lo lắng chuyện lưu dân, cũng không nói gì. Trong vài quốc gia ở phương Nam thì Nam Đường cương vực rộng nhất, quốc lực mạnh nhất. Nhưng quốc vương Nam Đường là một văn nhân điển hình, không có gì tài trị quốc nhưng dã tâm thì không nhỏ, văn thần vây quanh bên cạnh ông ta cũng rơi vào trong mộng tưởng. Mấy năm nay liên tiếp có chút động tác nhỏ ở bên cạnh, cũng tham gia vào việc nội bộ của không ít quốc gia phương Nam.
 
Nhìn tình thế hiện tại của Đại Chu, Bắc Hán có Khiết Đan làm chỗ dựa, trong thời gian ngắn gặm không nổi cục xương cứng này, chỉ có thể cố thủ lãnh thổ đất nước, không cho bắc Hán tiếp tục bành trướng. Mà Thục quốc chiếm cứ nơi hiểm yếu, mạnh mẽ dùng binh tướng sẽ rất phí sức. Nếu muốn tiến công thì bắt đầu lấy đất Hoài Nam của Nam Đường trước. Nội chính Nam Đường mục nát, Hoài Nam càng nghiêm trọng hơn, bởi vì giáp giới với Đại Chu và là cửa xuống phía Nam. Lần này Hoài Nam mất mùa, càng giống như thượng thiên cho Đại Chu một cơ hội. Trung Nguyên hỗn chiến mấy năm liên tục, dân cư khó khăn, nếu có thể thu hút bách tính các quốc gia xung quanh đến đây, gia tăng dân số có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc khôi phục sản xuất của Trung Nguyên.
 
Hiện tại, mặc dù Chu triều đã ban bố hàng loạt chính sách đối nội, ưu tiên lợi ích cho dân. Nhưng cổ vũ sinh con, trong khoảng thời gian ngắn lại sẽ không đưa đến hiệu quả rõ rệt.
 
Tiêu Đạc không có cách nào can thiệp đối nội của Thục quốc, chỉ có thể nói ý nghĩ cho Tiêu Nghị. Hắn suy tư một hồi, ra ngoài mượn bút mực giấy nghiên mực trở về, nằm ở trên bàn viết thư.
 
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh hắn, giúp hắn mài mực, cẩn thận hỏi: “Phu quân, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
 
Tiêu Đạc lắc đầu nói: “Không phải chuyện đại sự gì, Hoài Nam phát sinh nạn đói, ta viết phong thư trở về là được.” Hắn viết xong sau đó xuống lầu gọi Ngụy Tự trong đêm đưa ra ngoài. Lúc trở về, Vi Nhiễm đã ngồi ở trên giường ngáp. Tiêu Đạc cởi quần áo ra nằm ở trên giường, ôm Vi Nhiễm vào trong ngực: “Ngủ đi. Nạn đói lần này có rất nhiều lưu dân chạy tới xung quanh biên cảnh Thục quốc, vừa rồi ta nghe một vị quan sai Thục quốc nói, chỉ sợ đường bộ ra Thục, sẽ trở nên vô cùng phiền phức.”
 
Vi Nhiễm dựa vào trong ngực hắn, nói: “Vậy chúng ta đổi đi đường thủy thì sao? Khi ta đến chính là đi bằng thuyền, hơn nữa đi thuyền chắc là sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
 
“Vậy ngày mai chúng ta liền đi bến đò gần đây tìm một chiếc thuyền. Ta vốn tưởng rằng nàng không quen ngồi thuyền, có một số người lần đầu ngồi thuyền sẽ choáng đầu, buồn nôn.” Tiêu Đạc kéo chăn đến trên vai của nàng, nói.
 
Kiếp trước, Vi Nhiễm là đứa trẻ lớn lên ở bờ biển, mặc dù không biết bơi, nhưng cũng không bỡ ngỡ với việc đi thuyền. Thời đại này, thuyền vẫn được đóng bằng gỗ, nhưng đã làm rất khéo léo và to lớn, ở trong khoang thuyền cũng sẽ không cảm thấy quá xóc nảy, chao nghiêng.
 

Ngày kế tiếp, bọn họ nhanh chóng tìm được bến đò nhưng tìm thuyền lại không dễ dàng như vậy. Bởi vì đường bộ bị phong tỏa, rất nhiều người đổi đi đường thủy, bến đò đò liền trở nên vô cùng bận rộn, có tiền cũng chưa chắc có chỗ đi thuyền.
 
Đang lúc bọn họ hết đường xoay xở; một chiếc thuyền buôn muốn đi Đại Chu đồng ý chở bọn họ một đoạn đường. Chủ thuyền là người Trung Nguyên, vào Nam ra Bắc nên rất có kiến thức, nói chuyện với Tiêu Đạc rất là hợp ý. Bọn họ đi thuyền trên sông Giang mười ngày, ngoại trừ đỗ bến tàu tiếp tế vật tư ra, gần như đều cố gắng hết sức chèo thuyền, rất nhanh đã đến biên giới Thục Chu. Chủ thuyền đích thân đưa đám người Tiêu Đạc xuống thuyền, chắp tay nói: “Xin từ biệt, thứ cho không tiễn xa được.”
 
“Đa tạ.” Tiêu Đạc đáp lễ, “Ninh lão bản lần này đi đất Phục Châu, sợ rằng sẽ gặp phải lưu dân, mọi việc cẩn thận một chút.”
 
Người chủ thuyền kia ôm quyền: “Đa tạ huynh đệ nhắc nhở.” Lại tiếp tục lên thuyền, đứng ở đầu thuyền cùng mấy người đứng trên bến đò vẫy tay từ biệt, cho đến không nhìn thấy nữa.
 
Vi Nhiễm nhìn vị chủ thuyền kia rời đi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một hình ảnh: Chủ thuyền quỳ gối trước mặt Mạnh Linh Quân, y đỡ hắn dậy, dáng vẻ của hai người giống như rất quen biết. Người chủ thuyền này cũng do Mạnh Linh Quân phái tới sao? Xem ra nàng không hiểu rõ Mạnh Linh Quân thật rồi. Y nhìn rõ mọi thứ, khéo léo an bài. Chung quy, đời này nàng vẫn nợ Y. Nhưng vậy mà Mạnh Linh Quân âm thầm làm việc này, nàng cũng không có ý định nói cho Tiêu Đạc chân tướng.
 
Ngụy Tự tiến đến gọi xe ngựa, Vi Nhiễm nắm tay Tiêu Đạc đi dạo trên bến đò, bởi vì mậu dịch thịnh vượng, biển người qua lại, nơi này bán rất đồ chơi thời thịnh (hợp trend), chủ quán không ngừng gào to, thu hút người mua. Vi Nhiễm nhìn thấy trên sạp hàng có một gốc cỏ Vong Ưu, tò mò đi qua quan sát. Chủ quán quả nhiên mặc trang phục Cửu Lê, là một phụ nhân. Vi Nhiễm đội vi mũ, hỏi: “Vị đại thẩm này, ngài là người Cửu Lê à?”
 
Phụ nhân kia nhẹ gật đầu, hỏi: “Cô nương là. . . ?”
 
“Trước kia, ta sống dưới núi Cửu Lê, được Đại Tế Ti cứu chữa, đội ơn trong lòng. Đại tù trưởng và Đại Tế Ti của các người vẫn khỏe chứ?”
 
Phụ nhân bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế. Đại Tế Ti vẫn khỏe, đại tù trưởng thì lâu rồi không gặp.”
 
Trái tim Vi Nhiễm lập tức thắt chặt, hỏi: “Sao vậy? Ông ấy sinh bệnh sao?”
 
“Ta cũng không biết, chỉ có điều mấy ngày Đại Tế gần đây, còn có việc vui trong tộc cũng không thấy đại tù trưởng lộ diện, chắc là ngã bệnh đó.”
 
Vi Nhiễm cảm ơn phụ nhân kia, trong lòng có dự cảm không tốt, nhìn về phía Tiêu Đạc. Nàng còn chưa mở miệng, Tiêu Đạc đã sờ lên bờ vai của nàng, cúi đầu nói: “Dù sao nơi này cách Cửu Lê không xa, ta cùng nàng trở về một chuyến.”
 
Vi Nhiễm có chút bất ngờ, dừng bước nhìn Tiêu Đạc nói: “Chàng không cần cố ý cùng ta đi Cửu Lê, đến đất Thục đón ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, chàng chắc chắn đang vội trở về xử lý công việc. Để Ngụy đô đầu đưa ta đi là được. Chờ ta thăm cha xong sẽ trở về.”
 
Tiêu Đạc phủi bông liễu rơi trên tóc nàng xuống, cười nói: “Nha đầu ngốc, cha nàng không phải cha ta à? Công sự giao cho Lý Diên Tư và Chương Đức Uy xử lý, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề. Lại nói, ta thật vất vả mới tìm được mẹ con các nàng, sao có thể có thể bỏ các nàng thêm lần nữa? Nàng đang mang mang thai, ta cũng không yên lòng để một mình nàng trở về. Kế mẫu nàng cũng không phải người lương thiện gì.”
 
Vi Nhiễm nhất thời nói không ra lời, Tiêu Đạc ôm eo của nàng nói: “Đi thôi. Nghe ta.”
 
Đúng là bến đò này cách núi Cửu Lê không xa, chỉ mất một ngày đi đường, bọn họ đã đến chân núi. Tiểu trấn dưới chân núi vẫn là náo nhiệt như lúc trước, không có cái gì khác thường. Có điều, Vi Nhiễm lo lắng Vi Khôn nên cũng không rảnh lưu luyến thị trấn. Nàng biết Vi Mậu có lẽ đã đưa thư cho nàng, nhưng nàng lưu lạc đến đất Thục, kinh thành lại xảy ra biến cố, căn bản không có khả năng nhận được tin tức của hắn.
 
Bỗng nhiên, cánh tay Tiêu Đạc bị người nào va vào một phát, hắn nhíu mày nhìn sang, người kia rất sợ hãi, giọng nói đầy vẻ có lỗi, cũng không ngẩng đầu lên mà lảo đảo đi về phía trước. Tiêu Đạc nhìn thân ảnh hắn ta, Vi Nhiễm vén một góc mũ màn sa, như có điều suy nghĩ nói: “Người kia hình như là tộc trưởng tộc của Trâu thị, dáng vẻ hốt hoảng khẩn trương của hắn ta rất kỳ lạ.”
 
“Hắn ta là người Cửu Lê tộc các nàng?” Tiêu Đạc hỏi.
 
“Ừm, là tộc trưởng bộ tộc kế mẫu ta. Phu quân, chúng ta nhanh chóng lên núi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.