Châu liên bích hợp

Chương 52


Bạn đang đọc Châu liên bích hợp – Chương 52:

Hôm sau, trời quang mây tạnh, thời tiết nóng bức bốc lên, tiếng ve ngày hè râm rang khắp không gian.
 
Tiêu Đạc nắm tay dắt Vi Nhiễm ra khỏi phủ, chuẩn bị trở về Nghiệp Đô. Thích Sứ Lạc Châu cố chấp đưa bọn họ ra ngoài cửa, chắp tay thi lễ. Ánh mắt của hắn ta len lén liếc nhìn Vi Nhiễm, chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự xinh đẹp. Có lẽ cả đời này của hắn ta cũng không có cơ hội nhìn thấy giai nhân tuyệt sắc như thế lần nào nữa, trong lòng không nhịn được bùi ngùi mãi thôi.
 
Binh sĩ dẫn ngựa của Tiêu Đạc tới, Vi Nhiễm đang muốn buông tay Tiêu Đạc ra để ngồi xe ngựa cùng Cố Thận Chi thì Tiêu Đạc lại giữ chặt nàng, cúi đầu hỏi: “Có muốn cưỡi ngựa không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nhưng thiếp không biết.” Vi Nhiễm cúi đầu nhìn đôi chân của mình một chút, đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, không có chút sức lực. Nàng như thế này cũng không cưỡi ngựa được.
 
Tiêu Đạc kêu binh sĩ đổi một con ngựa tới. Binh sĩ không biết mô tê gì. Con ngựa này đi theo Tiêu Đạc nhiều năm, từ chiến trường Đại Châu chạy đến nơi đây, có chỗ nào không tốt, tại sao phải đổi? Nhưng mệnh lệnh của Tiêu Đạc hắn nào dám không theo, lại đi chuồng ngựa dắt một con mới tới, mặc hàm thiếc, dây cương và yên ngựa lên.
 
Tiêu Đạc trở mình lên ngựa, sau đó tay luồn dưới nách Vi Nhiễm, thoáng cái đã ôm nàng lên ngựa, để nàng ngồi trước người mình. Vi Nhiễm kinh hô một tiếng, đành phải nắm lấy áo bào bên eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn. Sức lực của hắn thật sự rất lớn, nhấc nàng lên giống như đại ca xách nàng khi còn bé vậy, hết sức dễ dàng.
 
Ngoài cửa phủ có Thích sứ Lạc Châu đứng đấy trợn mắt hốc mồm, đằng sau thì có đám người Lý Diên Tư, Ngụy Tự và cả đám kỵ binh theo Tiêu Đạc xuất phát từ Đại Châu giả bộ như không thấy.
 
Có mấy người còn đang xì xào bàn tán.
 
“Thấy được chưa? Đây mới là chính cung nương nương. Nhị tiểu thư và Quân sử cưỡi chung một ngựa cái gì chứ? Tay Quân sử cũng không hề đụng vào Nhị tiểu thư.”
 
“Ngày đó ta thấy Nhị tiểu thư cố ý muốn dán vào trong ngực Quân sử thì Quân sử trực tiếp xuống ngựa, dặn chúng ta nghỉ dưỡng sức.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ai, ta thấy vị Nhị tiểu thư kia không có hi vọng gì rồi.”
 
Ngụy Tự quay đầu quát: “Một đám đại nam nhân nói huyên thuyên cái gì đó, giống như đàn bà, đều câm miệng hết cho ông đây!”
 
Lý Diên Tư lại rõ ràng trong lòng. Trước mắt bao người, Quân sử là muốn cho phu nhân chính danh đây mà.
 
“Yêu Yêu hãy ôm chặt ta, đừng để rơi xuống.” Tay Tiêu Đạc ghìm cương ngựa, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh: “Xuất phát!” Sau đó dẫn đầu, giá ngựa chạy vội ra ngoài.
 
Vi Nhiễm bị dọa sợ đến mức ôm chặt eo của hắn, cả người dán ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy gió mạnh thổi qua bên tai, thân thể theo thế ngựa chạy lên xuống, xóc nảy, không thể dễ chịu bằng ngồi xe ngựa. Nàng rất muốn kêu lên, thế nhưng lại không dám, hai chân rời khỏi mặt đất vốn là có loại cảm giác sợ hãi.
 
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thì không dọa nàng nữa, giảm tốc độ: “Mở to mắt nhìn thử đi.”
 
Vi Nhiễm cảm thấy không còn xóc nảy như vừa rồi nữa mới chậm rãi mở to mắt. Bọn họ giục ngựa đi chậm, trời đất tựa như bức tranh đồng hiện ra trước mắt. Đỉnh đầu nắng gắt đổ lửa, thân hình cao lớn của Tiêu Đạc ngăn trở tất cả ánh nắng. Bên đường, người bán hàng rong đang nhiệt tình mời chào buôn bán, người đi đường tấp nập không dứt. Một cảnh tượng phồn hoa an bình.
 
Chờ ra khỏi Lạc Thành chính là phong cảnh thiên nhiên. Địa thế Lạc Thành phía Tây thì cao, phía Đông thì thấp, bên trong, sông núi đồi núi đan xen, sông ngòi chằng chịt. Bọn hắn đi dọc theo bờ sông, đường bên cạnh mới trồng một loạt cây xanh, hoa nở như lửa.
 
“Phu quân, ta muốn đóa hoa kia.” Vi Nhiễm đưa tay chỉ. Tiêu Đạc liền dừng lại, giơ tay với tới nhánh cây, hái được cành có một đóa hoa đưa cho nàng. Đài hoa hình chuông, phần đỉnh có sáu khía, bề ngoài trơn bóng.
 
“Đây là hoa gì?” Vi Nhiễm quay cuống hoa hỏi Tiêu Đạc, hình như không có mùi hương. Ở mặt này, nàng chưa từng học, chỉ có thể nhận ra mấy loại linh tinh.
 
“Hoa thạch lựu.” Khóe miệng Tiêu Đạc kéo lên một nụ cười nói: “Nàng muốn đóa hoa này cũng có phần hợp ý ta.”

 
Vi Nhiễm không hiểu nhìn Tiêu Đạc, Tiêu Đạc cũng không giải thích, chỉ giá ngựa tiếp tục đi về phía trước.
 
Lúc hoàng hôn thì bọn họ đến Nghiệp Đô. Trước đó, bách tính trong thành không nhận được tin tức Tiêu Đạc sắp trở về, chỉ thấy một nhóm mấy chục người cưỡi ngựa lướt nhanh trước mắt, căn bản không thấy rõ người trên ngựa là người phương nào.
 
Đến trước cửa Tiêu phủ, Tiêu Đạc nhảy xuống ngựa trước, sau đó mới ôm Vi Nhiễm xuống, cùng nhau vào phủ.
 
Cao Dung nhận được tin tức, cả kinh một đường đã chảy tới, Tiêu Đạc đã đến gần cửa thùy hoa.
 
“Quân sử, sao ngài trở về sớm vậy?” Cao Dung kinh ngạc hỏi. Trước thời gian dự kiến một tháng. Trước đó Vi Nhiễm chưa về nhà, Lý Diên Tư đã phái người trở về đưa tin, chỉ nói là chỗ nha môn có chuyện tìm nàng hỗ trợ, cũng không nói đi Lạc châu. Bây giờ Cao Dung suy nghĩ một chút, lập tức đoán rằng Vi Nhiễm chờ không kịp nên đi đón Tiêu Đạc.
 
Hai người này đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, tất nhiên là cực kỳ xứng đôi. Khó trách hai bàn tay dưới tay áo kia vẫn luôn nắm chặt.
 
Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đi nơi ở của Sài thị trước, Sài thị nhìn thấy Tiêu Đạc đi vào thì sửng sốt trong nháy mắt, vừa bất ngờ vừa vô cùng vui mừng. Hai mẹ con ngồi nói chuyện một hồi cho tới trận chiến lần này, Sài thị khen Tiêu Đạc không dứt miệng. Bà nói Tiêu Đạc gầy, trực tiếp sai phòng bếp làm một bàn đồ ăn tối phong phú, giữ hai vợ chồng bọn họ cùng nhau dùng bữa.
 
Còn chưa ngồi vào bàn, Tiết thị đã dẫn Tiêu Thành Chương và Vương Tuyết Chi vội vàng chạy tới. Dù sao Tiêu Đạc thắng trận về nhà xem như một việc vui không nhỏ, lẻ ra phải đến chúc mừng.
 
Tiêu Thành Chương đi đến trước mặt Tiêu Đạc, vui sướng kêu một tiếng: “Đại ca, vất vả rồi!”
 
Tiêu Đạc gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Tiêu Thành Chương lại giới thiệu Vương Tuyết Chi bên cạnh, rất không tình nguyện nói một câu: “Đây là Vương Tuyết Chi.”
 

Tiết thị nhíu mày, nào có người giới thiệu thê tử của mình như vậy? Bèn tiến đến trước mặt Tiêu Đạc, cười nói: “Quân sử, đây là phu nhân Nhị công tử mới cưới, thiên kim Lễ Bộ thị lang tên là Vương Tuyết Chi. Lúc bọn họ thành hôn, ngài còn ở bên ngoài đánh trận cũng không kịp uống chén rượu mừng.”
 
Tiêu Đạc dựa theo thư Lý Diên Tư gửi tới Đại Châu, trong thư có mấy câu đánh giá vị đệ muội này nên cảm thấy không thích. Ánh mắt chỉ ở dừng trên người nàng ta một chút liền quay đi nói chuyện với Tiêu Thành Chương, không hề để nàng ta vào mắt. Thiên kim Lễ Bộ thị lang cái gì, chẳng qua giống như Hồ Minh Nhã, là một đại tiểu thư kiêu căng. Nếu đã được mẫu thân giáo huấn rồi thì hắn cũng không truy cứu những chuyện nàng ta đã làm nữa. Nếu không chỉ bằng việc nàng dám động đến nữ nhân của hắn thì phải cho nàng ta mất mặt.
 
Tiết thị đợi người tới, Sài thị dĩ nhiên là giữ bọn họ cùng nhau dùng bữa. Tiết thị vốn không có tư cách ngồi vào bàn, nhưng người của Tiêu gia ít, Sài thị lại luôn luôn rộng lượng, nên đồng ý cho bà ấy ngồi vị trí thấp nhất.
 
Tiết thị tưởng Vương Tuyết Chi bị Tiêu Đạc coi thường, nhất định sẽ cảm thấy tức giận khó xử, trong bữa tiệc lén nhìn nàng ta một cái, lại phát hiện nàng ta đang nhìn Tiêu Đạc.
 
Lúc trước, Vương Tuyết Chi chưa từng gặp Tiêu Đạc, chỉ là đối với uy danh của hắn như sấm bên tai, vốn tưởng rằng đều là nam nhi Tiêu gia, sẽ giống như Tiêu Thành Chương, cũng không có gì ngoài dáng dấp tuấn tú, nhưng tướng mạo của Tiêu Đạc lại uy phong lẫm liệt. Bàn về khí chất, Tiêu Thành Chương như đứa con nít không lớn, chính xác là thiếu gia ăn chơi. Tiêu Đạc lại không hổ là danh tướng đệ nhất Đại Hán, khí vũ hiên ngang, ung dung không vội vã, phong độ làm cho lòng người tin phục.
 
Cha nàng ta bị mù hay sao? Vì sao không gả nàng ta cho Tiêu Đạc mà phải gả cho tên phế vật Tiêu Thành Chương kia? Nàng ta đường đường là thiên kim Lễ Bộ thị lang, chẳng lẽ còn không sánh bằng một Vu nữ Cửu Lê hả? Dựa vào cái gì chứ!
 
Trong lòng Vương Tuyết Chi hết sức tức giận, lại thấy Tiêu Thành Chương ngồi ở bên cạnh Tiêu Đạc, chỗ nào chỗ cũng bị không bằng người kia, càng cảm thấy hắn không thuận mắt.
 
Vi Nhiễm đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Vương Tuyết, ở trên người hai huynh đệ đi tới đi lui, không biết lại đang có ý đồ gì. Nàng hỏi Tiêu Thành Chương: “Gần đây Nhị công tử có trông thấy La tỷ tỷ không?”
 
Mặt Tiêu Thành Chương lập tức sáng lên: “Đại tẩu cũng biết A Anh? Gần đây chuồng ngựa bên kia hình như không tốt lắm, nàng bề bộn nhiều việc, đã mấy ngày ta không gặp nàng. Ta luôn cảm thấy nữ nhân không cần liều mạng như thế, nên giống đại tẩu người vậy ở trong nhà, để đại ca yêu thương, thật tốt. . .”
 
Tiết thị nặng nề ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu ngồi ở bên cạnh, sắc mặt khá khó xử nhìn Vương Tuyết Chi, Tiêu Thành Chương bị mất mặt, cũng không nói nữa. Ngoại nhân không biết, hai người bọn họ đến nay còn chưa viên phòng. Hắn vốn là không thích Vương Tuyết Chi, nàng ta vừa già lại bày ra mặt thối, ai mà thèm viên phòng với nàng ta.
 
Vi Nhiễm ăn cơm uống nước xong, sau khi lau miệng, đặt tay ở trên đùi, trông chờ thị nữ bưng hoa quả ướp lạnh tới. Hôm nay là quả vải, màu sắc hồng nhuận, viên nào viên nấy đều mọng nước. Vi Nhiễm vừa muốn động, bàn tay Tiêu Đạc lại nắm chặt tay của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
 
“Hai người các ngươi ăn đi, sao ngồi im thế?” Sài thị ở bên cạnh hỏi.
 
“Ban ngày đã dùng rồi ạ.” Tiêu Đạc trả lời.

 
Vi Nhiễm cứ như vậy trơ mắt nhìn mọi người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm, dĩa vải vốn không nhiều dần dần không còn.
 
Dùng bữa tối xong, từ chỗ Sài thị ra, về viện tử Vi Nhiễm. Trên đường, Tiêu Đạc quay đầu nhìn vật nhỏ không mấy vui vẻ, liền biết là bởi vì chuyện không ăn được trái vải. Hắn cũng không nói ra, chuẩn bị chờ về phòng giải thích với nàng. Nàng thực sự quá thích ăn đồ lạnh. Khó trách nguyệt sự không chính xác.
 
Dương Nguyệt và Tú Trí đã sớm nhận được tin tức, nói Tiêu Đạc và Vi Nhiễm cùng nhau trở về, giờ phút này đang dẫn thị nữ chờ ở trong viện. Tú Trí nhìn thấy Tiêu Đạc, chỉ cảm thấy thở không ra hơi. Mấy tháng không thấy, nam nhân này dường như càng thêm khí khái hào hùng.
 
“Chúc mừng Quân sử thắng lợi trở về.” Nàng ta và mấy người khác cùng nhau hành lễ.
 
Tiêu Đạc gật đầu một cái, phân phó các nàng đi chuẩn bị đồ dùng tắm rửa. Vi Nhiễm đi vào phòng lấy quần áo tắm rửa, Dương Nguyệt đi đến bên người nàng hỏi: “Tiểu thư làm sao cùng với Quân sử đồng thời trở về vậy?”
 
Vi Nhiễm nhìn một chút thấy bên cạnh không ai, ở bên tai nàng nói sơ qua, sau đó làm động tác im lặng: “Đừng để những người khác biết, đây là bí mật.”
 
Dương Nguyệt hiểu ý, chỉ kéo cánh tay Vi Nhiễm qua, xốc tay áo lên, nhìn thấy phía trên bị quấn băng gạc, lại không tránh khỏi đau lòng một hồi. Đều vì Tiêu Đạc làm tới mức này, cho dù ai cũng không tìm ra được một chút khuyết điểm.
 
Vi Nhiễm an ủi nàng, không quan tâm nói: “Không có việc gì, chính là vết cắt mà thôi.”
 
Trước đó, Dương Nguyệt trông thấy Tiêu Đạc nắm tay Vi Nhiễm trở về, giữa hai người rõ ràng có cảm giác khác với lúc trước, còn thầm nghĩ kỳ quái. Khi đó nghe nói Chu Gia Mẫn trở về, nàng luôn thay Vi Nhiễm chảy mồ hôi. Dù sao tới Đông Hán, người người đều nói Tiêu Đạc thích Chu Gia Mẫn, Vi Nhiễm chỉ mới gả đến mấy tháng, sao có thể địch nổi tình cảm hơn mười năm của bọn họ? Cho đến khi vừa rồi Vi Nhiễm nói Chu Gia Mẫn đã từ Lạc châu trở lại kinh thành, Dương Nguyệt mới ý thức được, giữa Tiêu Đạc và Chu Gia Mẫn có lẽ không có gì.
 
Mà cục diện này, đúng là tự bản thân Vi Nhiễm từng bước từng bước đi tới. Tình nồng không bằng bầu bạn lâu dài. Bây giờ Tiêu Đạc chân chân chính chính xem Vi Nhiễm như thê tử, cho nàng tôn trọng và bảo vệ nên có.
 
Vi Nhiễm cầm quần áo, nhìn thấy Tiêu Đạc ngồi bên bàn vuông, như một lão sư nghiêm khắc, đang kiểm tra chữ nàng đã luyện. Hắn không ngẩng đầu lên mà nói: “Làm sao lại chỉ có vài trang như thế? Lười biếng hả? Còn nhớ rõ những gì ta đã nói trước khi xuất chinh không?”
 
Đương nhiên nhớ kỹ. Vi Nhiễm nghĩ một chút, cảm thấy giữa bọn họ cũng không có gì không thể nói, bèn đến giá Bát Bảo, lấy bao vải Chu Gia Mẫn đưa tới ra, đặt ở trước mặt Tiêu Đạc: “Trước khi trừng phạt ta, có chuyện phải thỉnh giáo phu quân một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.