Bạn đang đọc Châu liên bích hợp – Chương 14:
Tiêu Đạc đến trước cửa, Ngụy Tự nói cho hắn biết, Dương Tín đã được Tiêu Nghị mời vào trong.
Trong lòng Ngụy Tự không phục lắm, nhưng lại không có cách, Sử tướng còn lớn hơn Quân sử nữa.
Tiêu Đạc không nói gì, hắn biết phụ thân lo lắng nên sẽ không lập tức trở mặt với phụ tử Dương Thủ Trinh. Đúng như Dương Tín nói, trước khi Dương Thủ Trinh giữ chức quan Tiết Độ Sứ đã cùng phụ thân giúp đỡ Tiên đế gây dựng giang sơn Đại Hán này, giữa hai bên còn có tình cảm trước đây.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Thiếu Đế kế vị, nhóm Tiết Độ Sứ càng ngày càng tỏ ra không tuân thủ quản chế, Tiêu Nghị muốn bảo vệ chính tông Đại Hán, không muốn cùng chư đường Tiết Độ Sứ thông đồng làm bậy. Nhưng một mặt Thiếu Đế tôn trọng di chiếu của Tiên Đế, đối đại có lễ nghĩa với Tiêu Nghị. Mặt khác lại nghe theo Quốc cữu Lý Tịch xúi giục, mọi chuyện đều đề phòng Tiêu Nghị, khiến tình cảnh Tiêu Nghị hết sức khó xử gian nan.
Nếu như Tiêu Nghị đoạn tuyệt với Dương Thủ Trinh, kinh thành bên kia chỉ sợ không những sẽ không hỗ trợ, mà ngược lại bất cứ lúc nào có khả năng đâm một đao sau lưng.
Như lần này sự việc Vương tử Khiết Đan đi sang đây mà nói, Tiêu Nghị nhận được tin tức trước tiên, cũng không dám có hành động táo bạo, chỉ sợ bị những người nắm hết quyền hành trong triều kia có dụng tâm khác, lộng hành định cho đủ loại tội danh. Cho nên mối thù về một mũi tên này của Tiêu Đạc tạm thời đành phải nhẫn nhịn.
Tiêu Đạc nghiêng đầu nói với Ngụy Tự: “Vi Nhiễm bị bệnh.”
“Hả?” Ngụy Tự sờ đầu, “Chắc chắn là bị Dương Tín dọa sợ rồi! Cái tên này nên phanh thây xé xác. . . Tiểu thư bệnh có nghiêm trọng không ạ?”
Tiêu Đạc lắc đầu: “Chắc là không có gì đáng ngại. Đêm đó có đúng thật là ngươi không nghe thấy Dương Tín nói gì với nàng không?”
“Lúc thuộc hạ chạy đến, đang thấy Dương Tín bộc phát thú tính, thuộc hạ liền đánh nhau với hắn. Không nghe thấy hắn nói cái gì ạ. . . Quân sử, may mà ngài sáng suốt, sớm truyền tin để thuộc hạ đuổi tới Tề Châu, bằng không. . .” Ngụy Tự ngẫm lại đã cảm thấy sợ. Nếu như hắn đến chậm một chút, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chương Đức Uy trở về chưa?” Tiêu Đạc đột nhiên hỏi.
“Đang trên đường trở về. Lão Chương kia, Quân sử ngài cũng không phải không biết, làm việc luôn luôn cực kỳ cẩn thận. Ngài để hắn đi Phục Châu tìm người, dám chắc là hắn phải lật tung cả đất Phục Châu mới có thể trở về.” Ngụy Tự cẩn thận nhìn thần sắc của Tiêu Đạc, “Nhưng mà, người không tìm được.”
Trên mặt Tiêu Đạc không có cảm xúc gì, quay người vào phủ, ném lại một câu: “Gọi Lý Diên Tư tới gặp ta.”
“Vâng ạ.” Ngụy Tự nhìn thân ảnh Tiêu Đạc rời đi, có chút hoảng hốt. Lúc trước hễ chuyện có liên quan đến vị Nhị tiểu thư kia, Quân sử luôn luôn đích thân làm, dù là một chút xíu tin tức cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng từ khi nguyên phu nhân chết thì sau đó, bỗng nhiên Quân sử không để ý Nhị tiểu thư như trước nữa.
Hiện tại Ngụy Tự cũng không hiểu, rốt cuộc Tiêu Đạc nghĩ thế nào.
Tiêu Đạc không muốn đối phó Dương Tín nữa, một mạch trở về thư phòng của mình, chắp tay đứng ở phía trước địa đồ, nhìn mười sáu châu Yên Vân.
Yên Vân là một vùng địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là bình phong che chở Bắc Trung Nguyên. Nơi này kiến trúc như Trường Thành, bây giờ lại rơi vào trong tay người Khiết Đan. Liêu quốc nhờ vào đó mà phát triển, thực lực kinh tế quân sự tăng mạnh, thậm chí học theo chế độ lễ nghi người Hán, văn hóa cực kỳ hưng thịnh.
So với Hậu Thục cũng là chư quốc phương Nam, Yên Vân từ đầu đến cuối là họa lớn của người Hán.
Tiêu Đạc tiến lên, dùng tay sờ lấy từng cái một. Cách một dãy núi, trước núi tám châu, phía sau núi tám châu. Bọn chúng giống như mười sáu đứa bé bị người cưỡng ép bắt đi, trôi dạt bên ngoài. Sinh thời, hắn cần phải đem địa phận trước đó nhập lại, không để bách tính Yên Vân chịu đựng nước khác cướp nước mình, cốt nhục tách rời thống khổ nữa.
“Quân sử.” Có người ở ngoài cửa kêu một tiếng.
Tiêu Đạc thu tay lại, thần sắc khôi phục như thường: “Vào đi.”
Lý Diên Tư cúi đầu bước vào, sau khi hành lễ, cười nói: “Quân sử gọi thuộc hạ chuyện gì?”
Tiêu Đạc ngồi xuống, thoáng nhìn áo trắng phiêu dật của hắn, trong tay cầm quạt, liền hỏi: “Ngươi rất nóng?”
Lý Diên Tư cười ha ha hai tiếng: “Nóng cũng không nóng. Quân sử có điều không biết, gần đây thịnh hành hóa trang thành công tử, lúc đi hoa lâu rất tiện dụng. Hôm nào có cơ hội, thuộc hạ dẫn Quân sử đi cùng.”
“Ta không có rảnh rỗi nhàn hạ như vậy. Ngồi đi.” Tiêu Đạc giơ tay lên nói.
Lý Diên Tư ngồi xuống, mắt liếc giá sách của Tiêu Đạc, tất cả đều là binh thư cùng một màu! Hai quyển thoại bản dân gian và truyện cười lần trước hắn lén nhét đã mất tung tích từ lâu. Hắn không khỏi nghĩ thầm, đây là một nam nhân không thú vị chút nào! Tại sao có thể có nhiều nữ nhân người kế người thích hắn như vậy!
“Đô Mạc tiến vào biên giới đất Hán, lén lút bàn bạc với Dương Tín.” Tiêu Đạc lật ra một phong văn thư, vừa xem vừa nói với Lý Diên Tư.
Lý Diên Tư vốn còn đang oán thầm, giờ phút này lập tức thu hồi tạp niệm, nghiêm túc nói: “Vị vương tử này là người hiếu chiến nhất trong đám chư vương tử Liêu Quốc, Quân sử, nhất định bọn họ đang mưu toan cái gì đó.”
Tiêu Đạc gật đầu: “Sau khi Tiên Đế qua đời, các Tiết Độ Sứ càng ngày càng tỏ ra không tuân thủ quản chế của hoàng thượng, nếu không phải phụ thân trấn thủ chỉ sợ thiên hạ đã sớm đại loạn. Việc xảy ra đầu xuân năm ngoái, ngươi còn nhớ không?”
Lý Diên Tư nhớ lại nói: “Lúc ấy là ngày mừng thọ Thái hậu, tất cả các Tiết Độ Sứ vào kinh chúc mừng. Trong bữa tiệc có nhắc đến chỗ trống chức Tuyên Huy Sử, Lý Tịch muốn, nhưng gặp phải mấy vị Tiết soái mãnh liệt phản đối, đặc biệt Dương Tiết soái phản đối kịch liệt nhất. Bởi vậy hắn ghi hận trong lòng, ở bên tai Hoàng Thượng thêu dệt không ít chuyện, Hoàng Thượng cũng không biết nghĩ như thế nào, lại thẩm tra Dương Tiết soái được chính Tiên Đế gia phong thẩm tra sự thật thả Tư Mã đi. Không tốt, không lẽ Dương Tiết soái muốn. . . ?”
“Ừm. Người bị Lý Tịch ghi hận không ít, Dương Thủ Trinh tuyệt đối sẽ không một mình khởi binh. Hiện tại chỉ là chờ đợi thời cơ mà thôi.” Tiêu Đạc nghiêng đầu nhìn về địa đồ phía bên cạnh, “Bình lư Tiết Độ Sứ ở phía đông Đại Hán, mà bên cạnh chính là Vĩnh Thanh và hắn có quan hệ thân thiết, hai khu vực này yên ổn an bình như vậy. Ta suy đoán, bọn họ tụ họp lại tính kế khởi binh.”
Lý Diên Tư đưa tay sờ trán: “Chuyện này thật có phần khó giải quyết. Ngụy quốc công còn ở Thanh Châu, đến lúc đó ngộ nhỡ đánh nhau. . .”
Tiêu Đạc nói: “Không cần phải lo lắng. Bọn họ khởi binh, phải lấy cái danh công minh liêm khiết. Nhạc phụ chính là trung thần lương sĩ, nếu bọn họ dám gây bất lợi cho hắn, thì sẽ mất hết dân tâm.”
Lý Diên Tư nhìn bộ dáng Tiêu Đạc kỹ càng tính trước, lại oán thầm, đây rõ ràng đã nghĩ kỹ rồi, còn gọi quân sư quạt mo như ta tới làm cái gì?
Tiêu Đạc bỗng nhiên kêu một tiếng: “Văn Bác.”
Lý Diên Tư run một cái: “Có thuộc hạ!” Mỗi khi Quân sử gọi tên tự của hắn, chắc chắn không có chuyện tốt.
“Chỗ ngươi có thuốc gì, ăn vào có thể khiến người ta không lanh lẹ?”
***
Dương Nguyệt lại rót thêm một chén nước cho Tiết Cẩm Nghi, thối lui đến phía sau lưng Vi Nhiễm. Đã nói một hồi lâu, vị tiểu thư này cũng không mệt mỏi sao?
Vi Nhiễm chống tai nghe, nhịn không được cúi đầu ngáp một cái.
Tiết Cẩm Nghi cau mày, thấy bộ dạng này của nàng có vẻ khó chơi thì nén giận. Rõ ràng là liên quan tới quá khứ của Tiêu Đạc và Chu Gia Mẫn, chính bản thân nàng nghe kể cũng đã tức giận muốn nhảy dựng lên, nhưng người trước mắt này. . . Lại giống như toàn không quan tâm.
“Này, ngươi có đang nghe ta nói không?” Tiết Cẩm Nghi nhịn không được hỏi.
Vi Nhiễm hoàn hồn mỉm cười: “Đang nghe đây.”
Tiết Cẩm Nghi đứng lên, trừng mắt với Vi Nhiễm nói: “Ta cho ngươi biết, Chu Gia Mẫn kia hết sức lợi hại! Một khi nàng trở về, vị trí chính thê này của ngươi sẽ phải chắp tay dâng cho người khác. Lúc trước nàng và biểu ca ta ở bên nhau, ngay cả tay cũng không cho biểu ca ta nắm, còn cùng nam nhân khác trao đổi thơ văn cho nhau, chọc ta biểu ca ăn dấm. Cô cô ta nói, nữ nhân quen như vậy sẽ làm nam nhân thèm muốn, khó đối phó nhất!”
Vi Nhiễm gật đầu một cái: “Hoàn toàn chính xác. Nhưng ta không có ý định đối phó nàng. Tiết tiểu thư nói với ta những lời này chỉ sợ không có tác dụng gì.”
“Ngươi. . .” Tiết Cẩm Nghi sững sờ, nhất thời không biết nói gì, dậm chân nói: “Hừ, nói với ngươi cả buổi ngươi cũng không hiểu! Không có chút hứng nào!” Nói xong thì hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Vi Nhiễm buồn cười, Dương Nguyệt nói: “Tiểu thư bị thiệt thòi còn có thể cười được. Hôn sự này còn chưa lo liệu xong đã có người chạy tới thị uy. . . Cũng không biết là cái quái gì.”
“Ta coi như nghe chuyện xưa, vẫn rất thú vị.” Vi Nhiễm bưng chén nước lên uống một hớp nói, “Không phải tỷ nói Tiêu phu nhân phái bốn thị nữ đến sao? Gọi vào cho ta nhìn một chút.”
“Vâng.” Dương Nguyệt ra ngoài kêu bốn thị nữ kia bước vào, các nàng hành lễ, sau đó đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
“Các ngươi đứng lên mà nói đi.” Vi Nhiễm ngữ khí bình thản nói.
Bốn thị nữ theo lời đứng lên, sắc mặt thả lỏng. Trong đó có một người tư sắc có chút xuất chúng, mi tâm giống như có nốt ruồi son, Vi Nhiễm liền hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên là Tú Trí, mới vừa vào phủ không bao lâu.” Thị nữ kia nhẹ giọng nói nhỏ.
“Tên rất hay. Ngươi biết làm cái gì?”
“Nô tỳ biết thêu thùa, còn biết trang điểm. Tay nghề tạm được ạ.”
Vi Nhiễm suy nghĩ một chút: “Không tệ. Về sau ngươi hay ở lại trong phòng đi, ba người khác phụ trách việc lặt vặt khác trong viện.”
“Vâng.” Kia bốn thị nữ đồng thanh đáp, ngoại trừ Tú Trí, ba người khác đều đi ra ngoài. Vi Nhiễm đứng lên nói: “Trang điểm cho ta, bây giờ ta muốn đi Bắc viện bái kiến Tiêu phu nhân.”
“Nhưng tiểu thư, thân thể của ngài. . .” Dương Nguyệt lo lắng nói.
“Không sao. Ta đã tốt hơn nhiều rồi.”
Vi Nhiễm chọn bộ y phục bình thường, bên trên cũng không thêu hoa văn gì, trên tóc chỉ cài mấy trâm đính vài đóa hoa nhỏ, vẫn là cách ăn mặc của một nữ nhi gia. Sau đó theo Tú Trí tiến về Bắc viện. Tiêu phủ lớn hơn quốc công phủ rất nhiều, trên đường đi Tú Trí giới thiệu từng viện tử, Vi Nhiễm chỉ nhớ đại khái, cái không quan trọng thì bỏ ngoài tai. Dựa vào bản lĩnh nhớ đường của nàng, đoán chừng sau này sẽ không rảnh rỗi đi loạn trong Tiêu phủ.
Cho đến khi đến trước một viện tử, chỉ thấy hai mảnh màu hồng bên trên cửa gỗ dán giấy niêm phong mới tinh. Vi Nhiễm mới khó hiểu mà hỏi thăm: “Đây là nơi nào?”
Tú Trí do dự một chút mới nói: “Đây là viện tử của vị phu nhân trước kia của quân sử ở.”
Vi Nhiễm gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Thật ra trong nội tâm nàng hiểu rõ, chỗ ở của vị phu nhân này, vị trí tốt hơn chỗ kia của nàng nhiều. Mặt phía Bắc là Lâm hồ, mặt phía Nam là rừng trúc, cách đó không xa thì có đình bát giác có thể thuận tiện nghỉ ngơi ngắm hoa. Nhưng người ta là danh môn khuê tú chân chính, Tiêu phủ coi trọng hơn cũng là chuyện đương nhiên. Vi Nhiễm cũng không muốn vì những chuyện này mà so đo để bụng, tránh cho bản thân không thoải mái.
Ở bên ngoài viện tử của Sài thị có hai vú già đang đứng, nhìn thấy Vi Nhiễm tới, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt cực kì xinh đẹp, nhất thời không đoán được thân phận của nàng.
Tú Trí tiến lên thi lễ nói: “Mời ma ma thông báo một tiếng, nói Tam tiểu thư quốc công phủ đặc biệt tới để bái kiến phu nhân.”