Châu liên bích hợp

Chương 123


Bạn đang đọc Châu liên bích hợp – Chương 123:

Trăng lên giữa trời, bọn người Lý Diên Tư mới lần lượt rời khỏi thư phòng Tiêu Đạc, lên đường hồi phủ, Tiêu Đạc chợt gọi Triệu Cửu Trọng lại.
 
Triệu Cửu Trọng nghi hoặc nhìn Tiêu Đạc, Tiêu Đạc tiện tay cầm một quyển sách trên bàn mở ra, dặn dò: “Đóng cửa lại, sau đó ngươi ngồi xuống. Ta có mấy lời hỏi ngươi.”
 
Triệu Cửu Trọng nghe lời làm theo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bình tĩnh mà xem xét, Tiêu Đạc rất tán thưởng Triệu Cửu Trọng. Loại tán thưởng này tựa như bên trong bầy sói phát hiện một con sói đực không hề thua kém mình, điều đầu tiên nghĩ đến đó là nó có thể giúp đỡ bảo vệ bầy cừu. Thế nhưng, trong lúc đó phát hiện sói đực này sinh ra ham muốn với phối ngẫu của mình, con sói đương nhiên là cảm nhận được mối nguy rất lớn.
 
Giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống trên thân nến thành một đường thật dài, Tiêu Đạc dùng cây kéo cắt đi một đoạn nhỏ tim đèn, ánh sáng kia lay lắt một chút rồi lập tức lại sáng lên.
 
Tiêu Đạc không nói lời nào thì trong lòng Triệu Cửu Trọng có mấy phần bất an. Hắn cũng không tính là tâm phúc của Tấn vương, dù là quá khứ gặp nhau mấy lần, cũng không có tình trạng thân thiết khắng khít đến mức phải cầm đuốc soi vào ban đêm. Rốt cuộc Tấn vương muốn nói gì đây?
 
“Ngươi từng có hôn phối?” Tiêu Đạc đột nhiên nhìn thẳng về phía hắn.
 
Triệu Cửu Trọng lộp bộp một tiếng trong lòng, trong đầu nhanh chóng lục soát hôm nay mình có làm chuyện gì không ổn không, bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy Vi Nhiễm gặp chuyện, mình chỉ sợ chưa kịp che lấp cảm xúc, bị Tấn vương thu hết vào mắt.
 
Hắn có chút xấu hổ, cảm thấy lạnh lẽo giống như dây leo bò đầy toàn thân hắn.
 
Tiêu Đạc còn đang dùng kéo hững hờ khều tim nến: “Ta nghe nói Tống gia tiểu thư rất vừa ý ngươi, vậy vì sao ngươi không đồng ý hôn sự với Tống gia?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay Triệu Cửu Trọng để trong tay áo nắm thật chặt, như nghẹn ở cổ họng. Hắn nhất định không thể nói lời nói thật, nhưng nếu một lời phủ nhận, chỉ sợ Tấn vương sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ còn tiếp tục suy đoán. Ai có thể để một thần tử ngấp nghé nữ nhân của mình ở bên cạnh? Huống chi Tấn vương và Vương phi kiêm điệp tình thâm[1], đến nay bên cạnh cũng không có nữ nhân thứ hai. Loại dục vọng độc chiếm này thật sự hết sức đáng sợ.
 
[1]Kim điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

 
Triệu Cửu Trọng nghĩ, tâm tư của mình như đã bị nhìn thấu, chỉ sợ không lâu sau đó, sẽ bị điều khỏi Kinh Thành đến biên quan.
 
Thật ra Tấn vương đang cho hắn lựa chọn, hoặc là rời đi, hoặc là từ bỏ.
 
Nhưng chuyện này cũng không có lựa chọn khác.
 
Triệu Cửu Trọng cân nhắc một chút mới nói ra: “Thực không dám giấu giếm, mạt tướng cũng cảm thấy Tống gia tiểu thư rất tốt, nhưng mạt tướng thân phận hèn mọn, chỉ sợ không xứng với nàng, bởi vậy chậm chạp không dám đồng ý.”
 
Tiêu Đạc giống như nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng rốt cục không còn căng thẳng: “Ngươi đây là quá lo lắng rồi. Lấy tư chất của ngươi, qua mấy năm nữa, nhất định sẽ làm được việc lớn, lo gì thân phận? Như vậy đi, ta xin phụ hoàng một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho hai người các ngươi được không?”
 
Triệu Cửu Trọng nhận mệnh ôm quyền nói: “Mạt tướng đa tạ vương gia thành toàn.”
 
“Ừm, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.” Tiêu Đạc phất phất tay, Triệu Cửu Trọng hành lễ xong thì rui ra ngoài. Đi hai bước, mượn ánh trăng lương bạc giơ bàn tay lên nhìn một chút, lại tất cả đều là mồ hôi.
 
Hắn không nghĩ tới, thời gian ngắn ngủi vừa rồi, quyết định đưa ra lại ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn.
 
. . .
 
Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tiêu Nghị đã nghe được ngoài điện truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, lúc cao lúc thấp. Ông đưa tay vuốt vuốt cái trán, nằm ở trên long sàng hỏi thái giám bên người: “Người nào ồn ào bên ngoài vậy?”
 
Thái giám vội vàng nói: “Là Thục phi nương nương, ở bên ngoài quỳ rất lâu rồi ạ, nhất định muốn gặp ngài.”
 
Tiêu Nghị vén chăn lên xuống giường, cung nữ bưng y quan của ông đi tới, hầu hạ ông rửa mặt thay quần áo.
 

Trong lúc rãnh rỗi Tiêu Nghị hỏi thăm chuyện hôm qua rốt cuộc đã có kết quả gì, thái giám lại nói Tấn vương phủ bên kia chưa tới báo, chỉ nói hôm nay Tấn vương sẽ đích thân tiến cung nói rõ với Hoàng đế.
 
Tiêu Nghị hơi suy nghĩ một chút, vịn hoạn quan cố hết sức đi đến bên ngoài ngồi xuống, lại để cho cung nữ đi mời Tiết thị đi vào.
 
Tiết thị vừa gặp được Tiêu Nghị, liền nhào tới quỳ ở trước mặt ông, khóc lóc nói: “Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp và Kỳ Vương!” Gương mặt của bà tái nhợt, tóc cũng có chút lộn xộn, váy mặc trên người bị vò đến nhàu nát, nhìn qua không có nửa điểm tư nghi của người đứng đầu tứ phi.
 
Tiêu Nghị cho cung nhân trên điện lui hết ra ngoài, nhíu mày nói với Tiết thị: “Bây giờ ngươi là Thục phi, phải chú ý lời nói và cử chỉ của mình. Ngươi thất thố như vậy, làm sao làm gương cho hậu cung? Đứng lên mà nói.”
 
Tiết thị quỳ dịch chuyển từng bước: “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự là ủy khuất thay Kỳ Vương. Hôm qua, chuyện Tấn vương phủ bị hành thích không có liên quan gì đến nó, không ngờ kết quả là, thứ nước bẩn nào cũng giội lên trên đầu nó! Nó là nhi tử thân sinh của ngài, ngài nhìn nó lớn lên, chẳng lẽ còn không hiểu rõ tính tình của nó sao? Nhất định là có người hại nó!”
 
Lúc hôm qua Tiêu Nghị nghe được vài thớt cống gấm kia thì mơ hồ đoán được chuyện này không đơn giản. Làm phụ thân, thật sự là ông muốn cùng lúc bảo toàn hai đứa bé, nhưng nếu như trong hai người cuối cùng chỉ có thể cứu sống một người thì sao? Ông biết hoàng vị ở trước mặt thì không có phụ tử huynh đệ, nhưng chuyện này ông còn nhìn không rõ, rốt cuộc là Tiêu Thành Chương thiết kế bẫy muốn giết nhi tử của Tiêu Đạc hay là Tiêu Đạc mượn cục này muốn trừ bỏ Tiêu Thành Chương?
 
Trước khi hiểu rõ ràng tình hình, Hoàng đế quyết định trước không đưa ra kết luận, chỉ nói: “Vụ án này trẫm sẽ giao cho Đại Lý Tự và Hình bộ điều tra, nhất định xử lý thật công bằng. Ngươi cũng đừng vội vàng vì Kỳ Vương kêu oan, trong lòng trẫm hiểu rõ.”
 
“Thế nhưng mà Hoàng Thượng!” Tiết thị còn muốn nói hai câu nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Nghị trầm xuống, suy cho cùng là e sợ long uy, không dám nói tiếp.
 
Từ Tư Đức điện ra, bởi vì quỳ lâu mà Tiết thị đi đứng khập khễnh. Hồi Hương đỡ bà, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đã khuyên nương nương đừng tới. Chuyện này liên quan đến trọng đại, há lại vì dăm ba câu của nương nương là có thể thay đổi?”
 
Tiết thị hung hăng trừng nàng. Hồi Hương thở dài, cũng không dám nói nhiều.
 
Nàng biết lòng dạ chủ tử không có gì xấu, nhưng thật sự là nữ nhi nhà thương nhân, kiến thức hạn hẹp. Hôm qua, sau khi Hoàng hậu nương nương xuất cung, đến bây giờ cũng chưa từng tới Tư Đức điện, cũng không có phát biểu bất kỳ quan điểm gì liên quan tới sự việc hành thích, bởi vì trước khi có kết quả, làm nhiều nói nhiều cũng vô ích. Trái lại, Thục phi vừa nghe được Tấn vương phủ xảy ra chuyện, cống gấm thưởng cho Trương gia xảy ra vấn đề, thì vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hoàng thượng, chỉ kiếm được một trận quở trách.
 
“Nhất định là Tấn vương muốn hại ta mà!” Tiết thị cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt tỏa ra ánh sáng yếu ớt: “Hắn sợ con ta đoạt địa vị của hắn, muốn đưa con ta vào chỗ chết! Nhưng Tấn vương cũng đã là Tấn vương, vì sao còn muốn tàn nhẫn như vậy?”
 

Trên đường Tiết thị về Ung Hòa cung cứ nhắc đi nhắc lại không ngừng, giống như là hành động điên rồ, Hồi Hương lại không dám che miệng của bà lại, chỉ có thể cố gắng đi thật nhanh.
 
Một lát sau, bách quan đang thượng triều, bỗng nhiên truyền đến tin tức của Trương gia. Trương học sĩ nghĩ quẩn, ở trong nhà treo cổ tự tử bỏ mình.
 
Cả triều xôn xao, lập tức âm thanh kêu oan nổi lên bốn phía.
 
Trong triều đối với chuyện này vốn đã chia ra làm hai phái, một phái cho rằng sự tình liên quan Trương gia, chắc chắc Kỳ Vương không thoát khỏi liên quan, Tấn vương phi bị đâm tổn thương, thế tử suýt chút nữa lìa đời, việc này là việc lớn. Một phái khác cho rằng, Trương gia có nề nếp gia đình thanh quý, Trương đại học sĩ làm người xưa nay tiết kiệm hiểu lễ nghĩa, làm sao lại đi làm chuyện đại nghịch bất đạo này? Kỳ Vương cũng nhất định là bị oan uổng.
 
Lúc này tin tức Trương học sĩ bỏ mình truyền đến, sau đó một phái đại thần nhao nhao quỳ ở trên điện, xin Hoàng đế nhất định phải làm chủ cho Trương gia, tra rõ việc này.
 
Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương đều đứng ở trên điện, nhưng hai người riêng phần mình về phía trước, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Đêm qua, sau khi Tiêu Thành Chương hồi phủ, lẳng lặng ngồi trong phòng một đêm, thẳng đến lúc hừng đông trực tiếp mặc triều phục vào đi thượng triều.
 
Hắn không rõ, mình rõ ràng cũng không có làm gì, tại sao lại chụp cho hắn một cái mũ lớn như thế? Việc hôn nhân với Trương gia căn bản không phải hắn chọn, mà là Hoàng hậu làm chủ. Hắn qua lại riêng với Trương học sĩ, hoàn toàn là vì muốn thỉnh giáo ông về tranh chữ. Trương gia đang êm đẹp vì sao muốn đi hành thích thế tử của Tấn vương? Bọn họ căn bản không có lý do làm như thế. Trương tiểu thư kia hắn cũng đã gặp, tính cách mềm yếu, nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, làm sao lại mang thị nữ và tình nhân của thị nữ đi Tấn vương phủ?
 
Tiêu Thành Chương nghiêng đầu nhìn Tiêu Đạc một chút, gò má của Tiêu Đạc lạnh như băng, hoàn toàn khác với đại ca luôn luôn giúp mình giải quyết khó khăn trong trí nhớ. Người này rất lạ lẫm, lạ lẫm đến mức hắn gần như không quen. Lời nói của Thục phi cứ quanh quẩn bên tai hắn: “Nhất định là Tấn vương hại con, nhất định là hắn cố ý bày ra cái bẫy này. Hắn muốn mạng của con!”
 
Tay của Tiêu Thành Chương đặt trong tay áo nắm thành quyền, rất muốn không đi tin lời của mẫu thân, thế nhưng Tấn vương từng bước ép sát, đại thần trong triều có một nửa đã coi hắn là chủ mưu của sự việc lần này. Hắn đối với ai mà nói là uy hiếp lớn nhất chứ? Trong cái triều này thật sự có đại thần ủng hộ hắn, nhưng hắn chưa từng muốn đoạt lấy vị trí đó. Nhưng từ nhỏ đại ca yêu thương mình có thừa, vì cái gì mà nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?
 
Tiêu Thành Chương có thể không làm Kỳ Vương, có thể rời khỏi Kinh Thành, nhưng hắn không chấp nhận một người tâm ngoan thủ lạt như vậy làm Hoàng đế. Huống chi hắn còn có mẫu thân trong cung, Tiêu Đạc làm sao có thể tha cho bà?
 
Trên long ỷ, ánh mắt Tiêu Nghị bất động thanh sắc đi tới đi lui trên người hai đứa con trai. Nghe được tin tức Trương học sĩ bỏ mình, ông cũng rất khiếp sợ. Mà ông càng ngạc nhiên nghi ngờ nhiều hơn, nước cờ này rốt cuộc là ai hạ? Hạ đến xảo diệu như thế, tuỳ tiện đã xé ra lỗ hổng giữa hai huynh đệ, gần như bất hoà.
 
Đồng thời Hoàng đế cũng đang suy nghĩ rằng. Nếu việc này là Tiêu Thành Chương gây nên, nhất định là bị người xui khiến, như vậy đi đến một bước này, đứa con trai này tuyệt đối không thể ở lại trong Kinh, nhất định phải đày hắn đến nơi xa xôi, để cắt đứt tưởng niệm của những tên đại thần kia, để ổn định thế cục trong triều, trải đường cho tân đế. Nếu việc này là Tiêu Đạc gây nên, mục đích là trừ bỏ Tiêu Thành Chương, như vậy Hoàng đế phải xem kỹ thủ đoạn của đứa con trai này một lần nữa. Thê tử nhi tử đều có thể hi sinh, còn có chuyện gì không làm được? Sau khi mình chết, chỉ sợ Tiêu Thành Chương cũng khó bảo đảm cái mạng nhỏ của hắn.
 
Sau khi tan triều, Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương chia ra đi Tư Đức điện, đều có lời muốn nói với Hoàng đế. Hoàng đế biết giờ phút này không tiện đồng thời triệu kiến hai người nên gọi Tiêu Đạc đi vào trước.
 
Tiêu Đạc mang sắc mặt nghiêm trọng, quỳ trước mặt Tiêu Nghị nói ra: “Nhi thần xin phụ hoàng theo lẽ công bằng xử lý việc này, cho Vi Nhiễm và Thần nhi một cái công đạo.”
 
Tiêu Nghị chậm rãi nói: “Ngươi sợ hãi trẫm bất công, đơn giản là nói, nếu bản án liên lụy đến Kỳ Vương, trẫm sẽ mềm lòng?”

 
Tiêu Đạc không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đã nói rõ tất cả.
 
“Ngươi như thế này là đang hoài nghi Kỳ Vương?” Hoàng đế lại hỏi.
 
Tiêu Đạc nói rõ từng câu từng chữ: “Nhi thần không vô duyên vô cớ hoài nghi ai, chỉ tin tưởng chứng cứ bày ở trước mắt. Cống gấm là tìm ra từ chỗ Trương gia, thị nữ kia vì bảo vệ chủ nhân, tình nguyện đâm tường mà chết. Trương gia và nhi thần xưa nay không oán không thù, vì sao muốn làm hại? Đơn giản là vì người nào đó.”
 
“Vậy ngươi có từng nghĩ tới, đây có lẽ là mưu kế của một số người, mục đích đúng là muốn nhìn thấy hai huynh đệ các ngươi bất hòa không?” Tiêu Nghị vừa ho khan vừa nói. Sau trận ngất xỉu lần trước, thân thể của ông liền không khỏe lắm, gần đây cũng là ráng chống đỡ Vì yên lòng của mọi người, ông không thể ngã xuống như thế được.
 
Tiêu Đạc cúi đầu, không nhìn thần sắc của Tiêu Nghị, chỉ nói ra: “Cho nên xin phụ hoàng để Đại Lý Tự và Hình bộ nghiêm túc điều tra, trước khi chưa công bố kết quả, nhi thần sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
 
Tiêu Nghị thở phào một hơi dài. Lòng người là thứ vô cùng yếu ớt, tín nhiệm tạo dựng nên giữa người và người có thể phải mất năm này tháng nọ, bỏ bao công sức. Nhưng đánh vỡ, lại chỉ là chuyện tại một buổi. Bỗng nhiên ông vô cùng hoài niệm tình cảnh lúc còn ở Nghiệp Đô, mỗi lần tiểu nhi tử gặp rắc rối, đại nhi tử đều sẽ chạy tới. Khi đó tuy ông tức giận trên mặt nhưng trong lòng thì cảm thấy an ủi. Huynh đệ gia đình bình thường cũng hay có tranh chấp, hai huynh đệ bọn họ lại tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.
 
Hốc mắt của ông nóng lên, chẳng biết tại sao, đột nhiên rất sầu não. Ông vì người trong thiên hạ, cũng vì ngôi vị hoàng đế này của mình, lại đánh mất đi thứ đáng ngưỡng mộ nhất.
 
Trước khi Tiêu Đạc đứng dậy lại nói ra: “Nhi thần còn có một chuyện khẩn cầu phụ hoàng. Trước đó Tống đại nhân từng nói qua, cố ý chọn Triệu Cửu Trọng làm con rể, nhưng Triệu Cửu Trọng chậm chạp chưa đồng ý. Đêm qua nhi thần đã hỏi Triệu Cửu Trọng, hắn nói sợ thân phận của mình hèn mọn, không xứng với Tống tiểu thư. Cho nên nhi thần cố ý tới để thỉnh cầu phụ hoàng, hi vọng có thể sau chuyện này, hạ chỉ tứ hôn.”
 
“Trẫm ứng con là được. Nếu không có chuyện gì khác, con hãy trở về đi. Gọi Kỳ Vương đi vào.” Tiêu Nghị cố gắng xốc lại tinh thần nói.
 
“Đa tạ phụ hoàng. Nhi thần cáo lui.”
 
Tiêu Đạc đi đến ngoài điện, thấy Tiêu Thành Chương đang đứng ở dưới hiên, ngửa đầu nhìn lên trời. Hôm nay trời trong, bên trong bầu trời xanh thẳm có thể thấy được cả đám mây trắng trôi nổi khắp nơi. Mái nhà cong rộng lớn chắn phần lớn ánh sáng, dưới hiên có vẻ hơi âm u. Nhưng người đứng ở nơi đó, giống như rất nhiều năm cũng không từng thay đổi. Ánh mắt của hắn sạch sẽ thuần triệt, không nhiễm chút dã tâm ham muốn quyền lực nào.
 
Tiêu Đạc đi đến bên người Tiêu Thành Chương, nói ra: “Phụ hoàng bảo đệ đi vào, đêm qua. . .” Hắn cố tình giải thích vài câu, Tiêu Thành Chương quay đầu lại, bình tĩnh nói ra: “Chuyện đệ chưa từng làm, đại ca nhất định phải đổ oan cho đệ sao? Trương học sĩ đã chết, kế tiếp đến phiên ai?”
 
Tiêu Đạc híp mắt, giọng điệu giận dữ: “Ngươi cho rằng là ta muốn diệt trừ phe đối lập, cho nên cam nguyện đưa Vi Nhiễm mẹ con ra mạo hiểm?”
 
Tiêu Thành Chương lắc đầu: “Ta không biết. Ta cũng không biết nên tin ngươi, hay là không nên tin ngươi. Cứ như vậy đi.” Nói xong thì đi lướt qua bên người Tiêu Đạc ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.