Bạn đang đọc Châu liên bích hợp – Chương 10:
Đêm hôm ấy, Chu Tông Ngạn đã trở lại trong phủ, biết Phùng thị và Vi Nhiễm đều bình an trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Lại nghe Hoắc Giáp kể đại khái tình huống xong thì cất bước đi đến Bắc viện.
Phùng thị đã tháo trang sức, đang cầm một quyển kinh Phật tựa người trên đầu giường xem, thỉnh thoảng xuất thần. Nghe được thị nữ bẩm báo quốc công đã trở về, bà vội vàng khoác áo ngoài ra ngoài đón ông.
Chu Tông Ngạn đỡ cánh tay của bà nói: “Để phu nhân chịu sợ hãi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng thị cho nô tỳ ở hai bên lui ra, kéo Chu Tông Ngạn ngồi xuống giường: “Người cũng đưa đi an toàn rồi?”
Chu Tông Ngạn gật đầu nói: “Đưa đi rồi. . . Phu nhân biết chuyện này. . . ?”
“Ừm, Hoắc Giáp nói rồi, là Tiêu Đạc.”
Vẻ mặt của Chu Tông Ngạn nghiêm trọng: “Hắn bị thương rất nặng, ta để Hoắc Nguyên hộ tống từ đường thủy trở về Nghiệp Đô. May mắn không để cho Dương Tín sinh nghi, nếu không coi như phiền phức.”
Phùng thị trầm ngâm hạ giọng nói: “Đêm qua ta còn lo lắng. . . Nếu như Tiêu Đạc bắt người đi, tất nhiên cũng không cần sợ Sử tướng bên kia trách tội. Chỉ là phải làm cho Tiểu Nhiễm chịu chút ủy khuất, bọn hạ nhân chỉ biết nàng mất tích một đêm, cũng không biết nội tình.”
“Chịu chút ủy khuất cũng không có biện pháp, chuyện này liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể nói rõ với người ngoài. Có điều nha đầu kia không phải có nàng che chở rồi sao? Ta nghe Tịch Chiếu nói hôm nay còn bị nàng giáo huấn. A Ninh, ta nhớ là nàng nhiều năm rồi chưa từng nổi giận.” Chu Tông Ngạn chỉnh lại áo ngoài của Phùng thị, thân thiết gọi nhũ danh của bà.
Phùng thị tựa ở trong ngực Chu Tông Ngạn nói: “Nó đối xử với thiếp vô cùng hiếu thuận, hầu hạ thuốc thang cũng hết sức tận tâm, thiếp bênh vực nó cũng là việc nên làm. Hơn nữa khoảng thời gian này thiếp quan sát thấy, luôn cảm thấy nó so với Huệ nhi hay Mẫn Mẫn thì càng thích hợp với Tiêu Đạc hơn. Huệ nhi tính tình quá yếu đuối, Mẫn Mẫn thì quá tùy hứng. Tiểu Nhiễm nói thế nào cũng là nữ nhi của Chu gia chúng ta.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tông Ngạn nhớ tới Tiêu Đạc kể với hắn chuyện cúng đèn Trường Minh, do dự có nên nói cho Phùng thị hay không. Nhưng nói cho bà thì lại như thế nào? Người ở thiên nhai, chỉ thêm thương cảm mà thôi. Phùng thị vốn là bởi vì chuyện năm ngoái lúc đưa tang Chu Gia Huệ nhưng Chu Gia Mẫn không trở về nên trong lòng còn trách nàng ta.
“Vi Nhiễm là con nuôi, dù sao cũng không thể so với Mẫn Mẫn. . .”
Phùng thị bỗng nhiên nghẹn ngào: “Quốc công gia, Mẫn Mẫn từ nhỏ đã được ngài sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Tình cảnh lúc trước của Tuệ nhi như vậy, không gả cho Tiêu Đạc được thì còn làm được gì chứ? Nhưng nó lại bỏ mặc cha mẹ ruột, không niệm tình tỷ muội. . . Ngài nói xem cần nữ nhi như vậy làm gì!”
Chu Tông Ngạn ôm lấy Phùng thị an ủi: “Mẫn Mẫn đúng thật là không hiểu chuyện, nhưng trong lòng vẫn tưởng nhớ nàng với ta. Chỉ là Sử tướng lại đặt một mối hôn sự với nhà ta, trong nội tâm nó khó tránh khỏi không thoải mái. Ta đã phái người đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Phùng thị vừa lau nước mắt vừa nói: “Nó không thoải mái thì có thể thế nào? Quyết định của Sử tướng, ai có thể thay đổi? Chẳng lẽ Tiêu Đạc kia lại có thể chờ nó cả một đời hay sao? Thôi được rồi, không nhắc đến nó nữa!”
“Không nhắc tới không nhắc tới. Hôm nay nàng cũng đã mệt mỏi, chúng ta nghỉ sớm một chút đi.” Chu Tông lên tiếng, không dám chọc phu nhân không vui nữa, đỡ Phùng thị vào trong phòng đi ngủ.
Mấy ngày sau, Vi Nhiễm mỗi ngày đều đi Bắc viện thỉnh an rồi nghe hai ma ma giảng dạy theo thường lệ. Chuyện ở chùa Thiên Duyên hôm đó, dần dần đi vào quên lãng.
Ngày hôm đó, nàng học xong trở lại nơi ở, nghe thấy bên kia tường, có hai thị nữ đang nói chuyện.
“Ngươi nghe nói gì chưa? Hoàng Đế Hậu Thục hình như bị bệnh nặng, đã không thể lo việc triều chính nữa.”
“Hả, cũng không biết kế tiếp là ai làm Hoàng đế. Dường như ngay cả Thái tử ông ta cũng chưa sắc lập nữa.”
“Đương nhiên là Quân công tử rồi. Luận tài hoa, luận tướng mạo, luận dân tâm, y cũng là người có tư cách nhất để kế thừa hoàng vị đó.”
“Ngươi cho rằng làm hoàng đế chỉ nhìn tướng mạo? Sáu vị ca ca của người kia cũng không thua kém.”
Vi Nhiễm nghe xong, không nói một lời đi về phía trước, Dương Nguyệt đuổi theo hỏi: “Tiểu thư, muốn nô tỳ viết phong thư về Cửu Lê hay không, hỏi Đại Tế Ti chút tình hình của Hậu Thục?”
Vi Nhiễm lắc đầu nói: “Không cần hỏi.”
“Chẳng lẽ tiểu thư không lo lắng sao?” Dương Nguyệt thở dài.
“Lo lắng thì làm được gì? Ta cũng không giúp được cái gì.”
Vi Nhiễm ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng ban đêm hôm ấy nàng vẫn bị mất ngủ.
Nàng nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Linh Quân sau khi đã rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề thì cả kinh nói không ra lời. Trước kia nàng có đọc được trong « Kinh Thi »: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”[1], không tưởng tượng ra được dung mạo của vị quân tử này. Về sau nhìn thấy Mạnh Linh Quân liền biết thì ra là thế.
[1] Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã
Như đã cắt và dũa học tập đạo lý.
Như đã dồi mài lo việc tu thân.
(Nguồn: https://.thivien.net)
Lúc mới tới Cửu Lê, Mạnh Linh Quân đâu ra đấy, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Vi Nhiễm chế giễu y cổ hủ, vậy mà y cũng không tức giận, còn nói đạo lý với nàng. Lúc ấy, Vi Nhiễm cũng không biết y là Thiếu chủ Hậu Thục, tất nhiên không kiên nhẫn nghe y thao thao bất tuyệt những cái kia, còn cho y một cái biệt danh “Đầu Gỗ” .
Mỗi ngày đầu gỗ kia đều bắt nàng đọc sách luyện chữ, còn nghiêm túc hơn đại ca và cha nữa. Nhưng những cái trong sách kia buồn tẻ vô vị, nhờ có y giảng giải mà trở nên sinh động thú vị hơn nhiều. Vi Nhiễm bắt đầu mỗi ngày đều chờ mong được nghe y nói, có đôi khi chống cằm nhìn y, chỉ mong y ở lại Cửu Lê càng lâu càng tốt.
Về sau, người tới lớp nghe Mạnh Linh Quân nhiều hơn. Thậm chí còn có người vụng trộm tiếp cận Vi Nhiễm để nghe ngóng tình huống trong nhà y, tỉ như đã có hôn phối hay chưa. Nhưng Vi Nhiễm chưa từng nghe y nhắc đến nửa câu, chỉ coi y là cô nhi.
Cũng không lâu sau, Thục nhân tìm tới Cửu Lê, quỳ ở trước mặt của y gọi y là “Điện hạ”. Thế nên nàng mới biết tên đầu gỗ ngơ ngác nàng nhặt về này, lại là Quân công tử của Hậu Thục. Là người đại danh đỉnh đỉnh mỹ nam đệ nhất Hậu Thục.
Thần kỹ thật sự không lừa nàng.
Trước đó, Mạnh Linh Quân muốn rời khỏi Cửu Lê, liền nói với cha xin cưới. Nhưng khi đó cha có chỗ lo lắng nên không lập tức đồng ý với y. Nàng nhớ kỹ ngày ấy y rời đi, mình trốn ở gốc cây đại thụ, nhìn y mặc hoa phục áo gấm, cao quý bức người, từ trong đám người chen chúc cưỡi ngựa rời đi. Đó mới là dáng vẻ vốn có của y.
Cha chắp tay tạm biệt y, y nhìn xung quanh một lần, trên mặt lộ vẻ vẻ thất vọng, chậm chạp không chịu rời đi.
Vẫn là đại ca có lòng tốt nói cho y biết, nàng đang trốn ở bên cạnh. Y lập tức xuống ngựa, chạy như bay về phía nàng. Ngay cả hoa phục rộng rãi trên người y bị mắc trúng nhánh cây, vạch ra một đường vết rách, y cũng không thèm để ý.
Y nắm lấy cánh tay của nàng, hôn lên trán của nàng. Khi đó lòng của nàng như có giọt sương rơi xuống hồ, tạo nên từng gợn sóng.
Y nói: “Nhiễm Nhiễm, chờ ta trở lại cưới muội nhé.”
Về sau, xuân đến hạ qua, mỗi khi nhớ tới người này, trong lòng sẽ giống như rót mật. Thỉnh thoảng có thư, cũng làm cho nàng trằn trọc đọc hơn mấy ngày, tưởng tượng đến bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của người viết những chữ này. Chỉ là, cuối cùng nàng cũng không có cách nào đợi y được.
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt như vô hận nguyệt thường viên.[3]
[3]Dịch thơ:
Trăng không hận trăng thường tròn mãi,
Trời có tình trời hẳn cũng sẽ già thôi.
***
Cổ Nghiệp Đô phía Tây theo Thái Hành, phía Bắc giáp sông Chương, từ xưa vì binh gia trở thành khu vực tranh chấp. Mấy trăm năm trước Đông Hán Ngụy Vương xây dựng thành này, có kiến trúc hầm băng nổi danh thiên hạ, đồng tước[4], ba bệ hổ vàng, lừng lẫy một thời. Hai năm lớn mạnh, cổ thành bị cho một mồi lửa, Nghiệp dân dời đến An Dương xây dựng thành mới, mới thành Nghiệp Đô bây giờ. Trong mấy trăm năm sau đó, Nghiệp Đô trải qua mấy lần bị chiến tranh gột rửa, cũng không còn phồn hoa như cố đô của sáu nước ngày xưa.
[4]Chim tước bằng đồng
Thời điểm tiên đế Đông Hán kiến quốc, khâm định Nghiệp Đô là thủ đô thứ hai của Đông Kinh. Đồng thời Nghiệp Đô cũng là địa bàn quản lý của Thiên Hùng Tiết Độ Sứ – Tiêu Nghị.
Phía đông thành Nghiệp Đô, Tiêu phủ.
Ngói xanh nóc nhà đỏ thắm, hồ như gương sáng, lầu các được bao phủ bởi một màu xanh biếc.
Cửa lớn có người gào to một tiếng: “Quân sử hồi phủ!” Trong phủ đệ, mấy cánh cửa lớn nặng nề mở ra theo thứ tự : Đại môn, cửa ngăn, cửa hoành, cửa thuỳ hoa, giống mở cửa cống trên đê, tôi tớ và thị nữ từ bên trong nối đuôi nhau chạy ra.
Ngụy Tự đỡ Tiêu Đạc xuống xe ngựa, đại phu và Hoắc Nguyên theo ở phía sau. Hoắc Nguyên và đường đệ Hoắc Giáp đi theo Ngụy quốc công nhiều năm, cũng coi như thấy qua việc đời, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu phủ rộng lớn phô trương như thế này, trong lòng vẫn bị chấn động.
Quản gia Tiêu phủ là Cao Dung tiến lên cung kính nói: “Quân sử, ngài có thể tính trở về. . . Đây là thế nào?” Ông thấy Tiêu Đạc khoác áo choàng bên ngoài, cánh tay trái treo ở bên trong, lúc đi còn cần Ngụy Tự nâng đỡ thì không khỏi hỏi.
Tiêu Đạc nâng tay phải lên nói: “Bị thương nhẹ, không cần quấy rầy nội viện.”
Cao Dung đáp một tiếng, đi lên trước dẫn đường. Đến trung đình, thấy mấy tên tôi tớ thị nữ quỳ trên mặt đất, Tiêu Đạc liền hỏi Cao Dung, Cao Dung tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Sử tướng đi kinh thành. Người vừa đi, Nhị công tử đã lập tức chui tiến vào trong hầm rượu. Mấy ngày cũng không chịu ra.”
Tiêu Đạc hiểu ý, cau mày nói: “Ta khuyên hắn một chút, tất cả các ngươi đi xuống đi.”
Bên kia bọn hạ nhân đã sớm quỳ đến toàn thân bủn rủn, lại không dám làm gì, được Tiêu Đạc đặc xá, lập tức hành lễ lui xuống.
Ngụy Tự không yên lòng, Tiêu Đạc bảo hắn dời cái ghế dài đặt ở lối vào hầm rượu sang một bên, cũng bảo hắn đi xuống.
Chờ Tiêu Đạc ngồi xuống, hướng về phía hầm rượu hô: “Trọng Hòe.”
Trong hầm rượu, dường như có người đang mơ mơ màng màng nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lên.
“Vì chuyện hôn sự?” Tiêu Đạc hỏi tiếp.
Tiêu Thành Chương dùng sức đấm mặt đất nói: “Lòng đệ thích nữ nhân La thị, phụ thân nói nàng là quả phụ, không được bước vào cửa Tiêu gia ta, bắt đệ phải cưới Vương gia tiểu thư. Ta không muốn, phụ thân liền không cho đệ xuất phủ gặp nàng.”
Tiêu Đạc trầm mặc một hồi, chậm rãi nói ra: “Ngươi biết rõ, chính thê của ta hay ngươi đều do phụ thân chỉ định. Ngươi thích La thị thì nạp nàng ta làm thiếp là xong.”
“Nhưng A Anh tính tình cương liệt, nhất định không đồng ý. Đại ca, phụ thân luôn coi trọng huynh nhất, huynh thay đệ năn nỉ một chút được không? Ta thật sự không thích vị tiểu thư Vương gia kia.” Tiêu Thành Chương thành khẩn cầu xin.
Tiêu Đạc ngẩng đầu, nhìn mây trôi trên trời, lạnh nhạt nói: “Ngay cả ta cũng không làm chủ được hôn sự của mình thì làm sao có thể giúp ngươi? Phụ thân nói rồi, nam nhi Tiêu gia phải có chí bảo vệ thiên hạ chứ không nên sa vào tình ái. Ngươi sớm hiểu rõ điều đó đi, trong lòng cũng sẽ tốt hơn một chút. Bộ dạng này của ngươi, nếu bị phụ thân biết, sợ cũng sẽ không để ngươi thân thiết với La thị kia nữa đâu. Ra đi, uống nhiều rượu hại thân.”
Tiêu Đạc nói xong thì một tay chống đầu gối, cố gắng hết sức đứng lên, chậm rãi đi trở về viện tử của mình.
Mẹ đẻ của Tiêu Thành Chương là Tiết thị từ phía sau tường đi tới, nhẹ “xùy” một tiếng giễu cợt, thị nữ Hồi Hương nói: “Di nương, quân sử giúp đỡ khuyên bảo Nhị công tử là chuyện tốt nha.”
Tiết thị khẽ phẩy ống tay áo, hừ một tiếng: “Ngươi biết cái gì? Hắn đương nhiên không hy vọng con ta cưới thiên kim Lễ Bộ thị lang, tiếp tục dây dưa với nữ nhân đê tiện La thị kia. .. Cũng không biết Sử tướng nghĩ như thế nào, thế mà để cho Tiêu quân sử uy danh hiển hách nhất Đại Hán ta lấy nữ tử sơn dã kia, ha ha, ngẫm lại ta đã cảm thấy thật buồn cười.”
Hồi Hương cúi đầu không dám nói. Nàng ta biết Tiết thị luôn luôn không cam lòng khi Tiêu Nghị đối xử với đứa con nuôi là Tiêu Đạc còn tốt hơn con ruột của mình. Nhưng Tiết thị cũng chỉ là một tiểu thiếp, mặc dù trong lòng bà bất bình nhưng bình thường không dám biểu lộ trên mặt.
Lúc này, cửa hầm rượu rốt cục cũng mở ra, Tiêu Thành Chương tóc tai bù xù từ bên trong bò ra. Tiết thị vội vàng chạy tới đỡ hắn: “Con của ta, rốt cục con cũng chịu ra! Mấy ngày nay, vi nương ăn không ngon ngủ không yên, con có biết không?”
“Nương, ta đã nghĩ thông suốt rồi.” Tiêu Thành Chương ấm ức nói, “Ta sẽ nghe theo an bài của phụ thân.”
“Vậy thì được rồi. Đây chính là thiên kim Lễ Bộ thị lang, có chỗ nào không tốt chứ?” Tiết thị vỗ ngực Tiêu Thành Chương, “Hồi Hương, đưa Nhị công tử đỡ trở về.”
“Vâng.” Hồi hương liền vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Thành Chương trở về phòng.