Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Chương 16: Búp bê và linh hồn - Điều anh không hối tiếc


Đọc truyện Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi! – Chương 16: Búp bê và linh hồn – Điều anh không hối tiếc

Sóng vỗ vào bờ làm cuốn trôi những hạt cát nhỏ bé, mang đi tất cả mọi thứ, rửa trôi hết tất cả. Cứ cho là đã mất tất cả, thế nhưng, sóng lại mang vào bờ những thứ đẹp đẽ nhất của biển cả.

Chàng tuấn niên khi xưa là một người rất hoạt bát, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười trìu mến, mỗi lần giúp đỡ người khác, anh lại cảm thấy rất vui, trong lòng cứ lâng lâng như lên thiên đường vậy.

Anh cũng thích cái cảm giác thích một người, tình nguyện đánh đổi tất cả để được ở bên người đó, nâng niu người đó như một báu vật.

Anh vẫn luôn tìm kiếm, trong những giấc mơ anh luôn tưởng tượng về một người con gái khiến anh thật lòng đánh đổi cả mạng sống của mình, cô gái đó rất đẹp, rất cuốn hút, nhưng anh chưa một lần được nhìn rõ khuôn mặt ấy. Cô ta như làn sương mù rất nhanh sẽ tan biến.

Cha mẹ anh sớm đã giao toàn bộ công việc trong công ty cho anh tiếp quản, anh rất muốn đi tìm một nửa của mình nhưng không muốn cha mẹ phải buồn phiền, lo lắng cho mình, anh đành chấp nhận.

Công ty từ khi anh quản lý đến giờ không ngừng tăng doanh thu, cổ phiếu càng lúc đắt giá, nhiều hợp đồng làm ăn lớn liên tiếp muốn hợp tác với công ty anh, cho dù là thần thánh đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, nhiều lần ngồi thừ trên ghế sô pha cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Năm đó, anh vừa tròn mười tám tuổi.

Vào hôm đó, gió thổi vi vu kèm theo những hạt nắng tỏa sáng làm những tầng mây phải khép kín thu mình lại một góc tạo thành những cơn mưa bụi tầng tầng lớp lớp tạo thành những dải lụa bảy màu.

Người đi bộ trên vỉa hè không nhiều, dòng xe cộ vẫn lưu thông như những ngày không mưa, anh đi bộ thật chậm, những cô gái tóc vàng mắt xanh đang buôn chuyện hoặc dắt chó đi dạo lúc nào cũng mang theo ánh mắt rạo rực nhìn anh.

Anh giống như chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, cứ mỗi một động tác anh làm đều khiến bọn họ say mê, khuôn mặt anh dường như tụ hội toàn bộ cái đẹp mà ông trời ban tặng, một tác phẩm kiệt tác.

Làn da anh rất mềm mại, đôi mắt nâu thẫm luôn nhìn người khác một cách khó hiểu, tạo cho người khác vẻ e dè hoặc sợ hãi, môi mỏng khẽ nhếch lên, đặc biệt là mái tóc vàng vương chút bụi trần.

Anh cao trên mét tám, thân hình cân đối, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần tây, anh để hở một cúc áo để lộ bờ ngực rộng làm cho người khác nhìn anh thoải mái hơn phần nào.

Con người anh rất phóng khoáng, có thể cho đi cũng không cần nhận lại, gia thế lại giàu có, địa vị trong giới thượng lưu cũng không nhỏ, chỉ xét về phương diện có năng lực kinh doanh của anh thì hầu hết tất cả các cô gái đều sập hố.

Chỉ là anh hơi nhỏ tuổi một chút, hơi nông cạn trong suy nghĩ về những chuyện yêu đương nên chưa từng có bạn gái, lại càng không nghĩ đến việc anh sẽ là bạn trai của một người mà anh không có cảm giác.

Anh rất thích tìm những nét đẹp trên khuôn mặt của một cô gái, cố gắng thử tiếp xúc, thử trò chuyện, vậy mà… Anh vẫn chưa tìm thấy được một đối tượng thích hợp.

Hình như anh thích nét đẹp của người con gái phương Đông hơn phương Tây, vì anh không như người phương Tây, rất thoáng trong chuyện tình cảm, còn anh lại xem trong nó, anh không muốn người con gái mà anh thích lại có thể quan hệ với một người đàn ông khác.

Vậy mà vừa nghĩ đến đấy, anh lại có thể gặp một cô bé, để ý mới nhận ra cô bé đó là người phương Đông.

Điều đặc biệt là… Khi cô bé quay mặt lại nhìn về phía anh, tim anh chợt rung lên một nhịp.

Tự nhiên anh cảm thấy, cuộc sống trước đây của anh, xem ra cũng không uổng phí.


Anh chuẩn bị tiến lại mấy bước, cô bé đã nhăn mày mấy cái rồi chửi thầm bằng tiếng Anh:

– Thật phiền phức! Tôi đã nói là tôi ghét chúng!

Anh nhìn về phía một tiệm bánh, có một cậu con trai có mái tóc xoăn vàng, khuôn mặt rất dễ thương nhìn cô bé chạy đi, trên tay vẫn là chiếc bánh kem còn đóng hộp.

Cô bé đi lướt qua người anh, căn bản là không để ý đến anh.

Anh quay người, chầm chậm đi theo cô bé, thỉnh thoảng vì sự đáng yêu của cô bé mà bị thu hút.

Khuôn mặt đó… Thật đúng là rất hấp dẫn người, đặc biệt là đối với anh.

Anh không hiểu nổi, tính cách của cô bé này sẽ như thế nào?

Cho đến khi cô bé đi vào cánh cổng của một khu biệt thự, đến khi nó đóng lại, anh vẫn nhìn vào phía trong, tự nhiên trong đầu nhủ thầm một câu:”Là nhà họ Hàn?”

Đó chính là công ty lần trước, tổng giám đốc đích thân tới gặp anh để ký kết hợp đồng. Anh lại nghĩ, mấy năm nay công ty này dường như thu lại rất ít lợi nhuận, lại đang trên đà đi xuống, rất có khả năng lần này dựa vào công ty của anh để trụ lên.

Thế là anh không đồng ý hợp tác.

Vậy mà hôm nay, anh lại bị thu hút bởi con gái của ông ta? Xét từ trên xuống dưới, cô nhóc này quả thật rất biết ăn chơi.

Anh chưa bao giờ cần liên lạc với bất kì một đối tác nào, căn bản là bọn họ tự tìm đến anh, vậy mà hôm nay, anh vì cô bé đó mà hẹn gặp ông ta.

Ban đầu ông ta rất ngạc nhiên, nhìn anh mà nghĩ, rốt cuộc anh vì cái gì mà lại muốn hợp tác với ông ta?

Ông ta chính là Hàn Thập Luân.

Anh từng xem chi tiết về cuộc đời người đàn ông này, thật sự… Rất không trong sạch.

Cho dù là thế, anh vẫn muốn hợp tác với ông ta, đổi lại… Sau này, con gái ông ta phải lấy anh.

Anh đã quyết định rồi, cho dù là cô nhóc đó không đồnh ý, anh vẫn sẽ lấy cô, con người anh rất cương quyết.

Nhưng chưa một lần anh đứng ở trước mặt cô trò chuyện.

Anh không muốn nói chuyện với cô, cái anh muốn là nhìn ngắm vẻ đẹp của cô.


Cái mà anh cảm thấy không thích nhất chính là bộ tóc màu nâu hạt dẻ kia, nhìn nó, anh lại cảm thấy cô và những cô gái phương Đông có sự bài xích mãnh liệt nào đó.

Một lần, anh qua Mĩ để tham gia cuộc họp cổ đông.

Thế mà lại gặp cô ở đấy! 

Anh giật mình khi nhìn thấy cô, cô từ khi nào lại có bộ tóc đen dài đẹp đến vậy?

Tim anh thót lên, anh lập tức cho tài xế dựng xe ở gần đó nhìn cô từ phía xa.

Anh chỉ gặp cô duy nhất một lần ở tiệm bánh lần đó, sau đó anh luôn nhìn cô qua ảnh, qua những tấm mà ba mẹ cô chụp cho anh xem.

Đôi mắt nâu thẫm của anh xoáy sâu vào thân hình nhỏ bé kia, dường như cô tựa một bà tiên từ trên trời rơi xuống, chỉ tiếc là khuôn mặt cô từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ dửng dưng thờ ơ, hết sức lạnh lùng, cô nắm tay một cô bé rồi cùng cô bé đó lên xe lái đi.

Trong cơn mưa tuyết, mái tóc đen dài làm nổi bật cả màu của tuyết.

Anh nhìn cô đến thất thần.

Lúc đó, anh không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, anh lại gọi điện cho cha mẹ cô.

Lúc đó anh hỏi, giọng nói như đắm chìm trong sự ấm áp không thể diễn tả thành lời:

– Bác Hàn, Hàn Nhã Hy đang ở đâu ạ?

Rất nhanh, Hàn Thập Luân quay người nhìn ra vườn hoa, một cô bé có mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, khuôn mặt cao ngạo cúi người xuống nhổ từng cây hoa trong vườn.

Ông mỉm cười với anh:

– Bá Nam, con không biết cũng phải nhưng dạo này Hy Hy không ra ngoài, con bé đang còn chơi với mấy cô giúp việc ngoài vườn.

Cúp máy xong, anh còn không tin mình vừa mới làm gì.

Một chuyện mà anh trước nay chưa thể tưởng tượng tới, điều mà nói ra người khác không thể nào tin nổi.

– Điều tra cô bé đó cho tôi. – Anh lấy lại tinh thần, sau đó dặn tài xế lái xe đi. Trên ghế phụ một người đàn ông nhìn anh gật đầu.


Anh còn không quên được bóng của một người đàn ông ngồi trong chiếc ô tô đó, mặt anh cau lại rõ.

Là ai?

Anh không nghĩ được, điều tra cô lại là một việc khó khăn đến vậy. Thường thường khi trợ lý Kim tìm người, ông ta sẽ tìm ra chưa đầy năm phút.

Vậy mà khi điều tra được thân phận của cô, đã là chuyện của một tuần sau đó.

Nhìn cái tên tràn đầy băng tuyết từ Bắc Cực, anh sớm đã cau mày.

Giám định ban đầu của Kim Tề Húc về cô chính là Cửu Băng Hà, một người đứng đầu tổ chức có tên gọi là Terrible Die, cũng được xem là một nhóm người trong giới, ban đầu là ở Trung Quốc, sau đó lan sang các nước lân cận và chỉ trong một tháng đã lấn sang đất Mĩ, hơn nữa lại đứng đầu tập đoàn Die, lần này đến đây là để khảo sát thị trường và mở rộng địa bàn.

Đến khi điều tra kĩ anh mới biết cô tên là Châu Lệ Băng, con gái của Châu Diệp Hà, là một người tình cũ của Hàn Thập Luân.

Đôi mắt anh sáng lên, nắm chặt tài liệu trong tay, trong phòng làm việc của anh thoang thoảng mùi hoa hồng.

Sớm đã biết cô gái này có liên quan gì đó đến Hàn Nhã Hy, thật không ngờ…

Anh lại càng tò mò, một cô gái tầm thường như vậy tại sao lại có thân thế như thế này?

Anh lật lật mấy tờ tiếp theo, đến khi chạm phải một khuôn mặt đẹp trai đến sáng ngời, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng anh mới nhận ra.

Anh ta là Đường Hắc Long, người sử dụng cô nhóc này để làm bia đỡ đạn, thực chất cô nhóc này tài giỏi nhưng người thật sự mưu trí lại là anh ta.

Anh cười, tự mình uống một ly rượu được ủ từ những năm năm mươi, từ cổ họng truyền đến cảm giác nóng bỏng, vị rượu này thật tuyệt.

Anh đi Mĩ được mấy ngày, vậy mà lại biết được bí mật của nhà họ Hàn, chuyến đi này quả thật không tồi.

Thế mà anh lại không dùng chuyện đó để đe dọa nhà họ Hàn, trái lại giữ im lặng, cũng không nói cho bọn họ biết, họ còn có một người con gái ở bên ngoài.

Anh tìm hiểu sâu hơn một chút, tìm hiểu về người con gái tên Châu Lệ Băng kia, sau đó tìm hiểu Châu Diệp Hà mới biết trước đây bà ta từng có một đứa con gái, sau đó lại không hiểu vì sao lại mất tung tích.

Từ lúc gặp Châu Lệ Băng, anh thôi không ngắm Hàn Nhã Hy nữa, trái lại cảm thấy chán ghét cô nhóc đó, từ đó, giữa anh với nhà họ Hàn tuy là thông gia tương lai nhưng anh lại rất hiếm khi lui tới.

Khi anh vừa hai mươi mốt tuổi, Hàn Nhã Hy đã không biết quen anh từ đâu lại đứng trước mặt anh tuyên bố anh là của cô.

Cô gái đó vẫn có khuôn mặt đẹp khiến anh phải tim đập chân run, nhưng khi anh nhìn mái tóc nâu đó, trái tim lại đông cứng lại, cô bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi.

Anh không thích tính cách ngang bướng của cô, càng không thích cái tính cố chấp của cô, nhưng cô vẫn luôn tìm đến anh.

Anh qua Mĩ, Hàn Nhã Hy cũng qua Mĩ.


Anh biết, Châu Lệ Băng hiện tại cũng ở Mĩ, suốt ba năm qua anh luôn cho người theo dõi cô, luôn gửi cho anh những bức ảnh về cuộc sống của cô, anh luôn ngắm cô trong ảnh.

Thích nhất là nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc đen dài của cô, trên người mặc bộ đồng phục cấp ba, anh lại bị cô thu hút.

Anh không muốn cùng lúc xuất hiện hai người con gái giống hệt nhau, mọi thứ sẽ bị đảo lộn, thế là anh giấu Hàn Nhã Hy ở một căn biệt thự, luôn tìm cách để cô không thể ra ngoài.

Cứ hai ngày anh sẽ đến thăm cô một lần, vì thế Hàn Nhã Hy rất nghe lời anh.

Nhưng anh lo lắng khi biết bên cạnh cô còn xuất hiện một người con trai là Triệu Thanh Mẫn, người khiến cô rung động.

Anh không cho phép bất kì ai được có cô!

“Yêu rồi! Yêu rồi! Yêu rồi!”

Con vẹt đó đứng trên thanh gỗ nhìn anh, sau đó phập phập cánh khi thấy anh cầm tấm ảnh của cô, căn phòng lúc đó thoang thoảng mùi hoa hồng nhng.

Anh giật mình nhìn con vẹt, sau đó lại mỉm cười một mình.

Anh muốn xuất hiện trước mặt cô một cách đẹp đẽ nhất!

Khi gặp cô, anh thật không hiểu nổi cảm xúc của mình khi nhìn cô cúi người, mái tóc dài buông thõng xuống, khuôn mặt xinh đẹp khiến anh rung động.

Anh gặp cô trong siêu thị, cô bỏ quên giỏ hàng, anh đứng từ xa nhìn thấy thì tiến lại, sau đó vờ như chọn hàng cho mình.

Cô quay lại, lúc đó cô nhìn anh, đôi mắt đen đó, khuôn mặt đó, mái tóc đó, ngay cả những hành động nhỏ nhặt đó.

Anh ở bên cô như vô hình suốt ba năm, giờ gặp cô ngay như hiện thực trước mắt anh cũng không dám tin.

Anh chỉ nhớ, lúc cô quay mặt đi anh đã mỉm cười.

Đến khi mọi chuyện được giải quyết gọn gàng sạch sẽ, Triệu Thanh Mẫn đã rời xa cô, anh vẫn không biết cách nào có thể tiến từng bước vào cuộc đời cô.

Hôm đó, cô bị tai nạn, anh lập tức lái xe đến chỗ cô, cùng lúc đó lại nhận được một cuộc điện thoại khác, là của Hàn Nhã Hy.

Anh nhíu mày, anh có nghe Kim Tề Hải, con của trợ lý trước đây phục vụ anh nói với anh là Hàn Nhã Hy trốn khỏi biệt thự, một mình lái ô tô đi tìm anh.

Anh không nghĩ người con gái đó lại gan lì như vậy, anh nghe giọng nói đó của cô, hình như lúc đó cô rất khó khăn mà nói với anh:

– Bá Nam… Em… Em yêu… Anh…

Ngay sau đó, một tiếng bíp truyền lại, anh lặng người đi, nhìn điện thoại đã cúp máy từ lúc nào.

Trong cuộc đời của Nguyễn Bá Nam, điều anh không hối tiếc nhất… Chính là lúc này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.