Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Chương 12: Ánh mắt chạm nhau - Cơn buốt dữ dội - Trầm lặng


Đọc truyện Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi! – Chương 12: Ánh mắt chạm nhau – Cơn buốt dữ dội – Trầm lặng

Khóe môi vừa xuất hiện nụ cười, Nguyễn Bá Nam nhíu mày dừng ngay hành động mình đang làm, đưa mắt nhìn ra phía cổng biệt thự.

Chiếc ô tô một vài lần ghé thăm trước đây hôm nay không mời mà đến.

Lướt nhìn qua hai bóng người vừa bước vào, khóe mắt Nguyễn Bá Nam giật giật.

Trong phút giây thoáng qua hai bóng hình kia, anh không thể hiểu nổi linh tính của mình, tại sao lại cảm thấy bất an như thế?

Bước chân của anh nhanh hơn bình thường, hơi thở gấp gáp nhưng khuôn mặt kia thì không suy chuyển chút nào.

Châu Lệ Băng cùng Mạc Đỉnh vừa lúc rửa chén xong định ra ngoài vườn hóng mát thì nghe tiếng còi ô tô phát ra từ phía cổng.

Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ở cổng là chiếc xe ô tô đỏ Ferrari quen thuộc, đôi mắt đen ánh lên tia ngạc nhiên, sau đó cô nhìn sang Mạc Đỉnh mỉm cười.

Đến khi ô tô tắt máy thì không khí đột nhiên im lặng.

Cô cùng Mạc Đỉnh vừa lúc chuẩn bị nghênh đón vị khách kia thì trên xe một người con trai bước ra, mái tóc hung đỏ qua năm tháng vẫn không thay đổi, dáng người nhàn nhã, vẻ lịch thiệp như được hình thành qua thời gian.

Người đó mở xửa xe cho cô gái kia, mái tóc dài màu hồng đào nhẹ nhàng bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp nhưng phảng phất vẻ mệt mỏi.

Hai người nắm tay nhau đi vào, cho đến khi nhìn thấy dáng người của hai cô gái kia, người con trai mỉm cười thật tươi vẫy tay:

– Hi đại tỷ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?

Người này không ai khác chính là Đường Hy.

Cậu ta đúng thật là… Không lẽ đã quên mất Mạc Đỉnh này rồi sao?

Mạc Đỉnh mặt co rúm nhìn Đường Hy uất hận, lại liếc sang người con gái kia mỉm cười:

– Tuyết Như, dạo này sắc mặt cậu không được tốt.

Nói thế rất đúng, lúc trước cô gái này khuôn mặt da dẻ lúc nào cũng căng tròn bóng mẩy, nay gặp lại đã có phần tiều tụy, tuy xinh đẹp lại mang nét thanh nhã, thoát tục và trưởng thành hơn trước, nhìn cô cũng gầy đi rất nhiều.

Tuyết Như sắc mặt nhợt nhạt mỉm cười trả lời:


– Tớ vẫn khỏe.

Châu Lệ Băng ngoài mặt lạnh tanh, trong lòng lại lo lắng, không biết tên tiểu tử Đường Hy làm ăn kiểu gì lại để Tuyết Như thành ra cái thứ này?

Nói là làm, cô tiến đến chỗ cậu ta mà nhón chân cóc đầu cậu ta một cái, đã thế còn nhéo tai cậu ta gằn giọng:

– Tôi tin tưởng cậu mới giao phó cho cậu bạn tôi, vậy mà cậu nhìn xem, cô ấy giờ chẳng khác nào bộ xương khô!

Đường Hy cố nuốt nỗi ấm ức vào lòng, đau khổ cầu hòa với cô, khuôn mặt đẹp trai trong chốc lát hóa thành sủng nịnh, chẳng khác nào con cún mong chờ được chủ cưng nịnh:

– Đại tỷ, đệ biết sai rồi mà! Tha cho đệ đi!

Tuyết Như sắc mặt khá nhợt nhạt, tuy vậy cô vẫn giữ lấy tay Châu Lệ Băng

mỉm cười:

– Thôi nào Băng Băng, Đường Hy thật sự rất tốt với mình, lúc nào cũng mua

đồ tẩm bổ cho mình, chỉ là mình tiêu hóa không tốt nên mới gầy đi, cậu đừng lo.

Nghe Tuyết Như nói như vậy, Châu Lệ Băng cũng yên tâm, Mạc Đỉnh khoác tay Tuyết Như mong chờ, đôi mắt kia tràn đầy sự háo hức:

– Kể mình nghe đi… Bên Mĩ cậu và Đường Hy đã làm những gì…

Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Tuyết Như, Mạc Đỉnh cảm giác có điều gì đó không bình thường.

Châu Lệ Băng không thèm nhìn Đường Hy lần nào nữa, cô lấy di động gọi cho Phi Hùng cùng Hạo Kiệt đến.

Hôm nay được coi như bữa ăn sum họp bạn bè lâu ngày nên dùng khá nhiều thức ăn, mà trong tủ lạnh lại không đủ dùng nên Châu Lệ Băng cùng Mạc

Đỉnh quyết định đi siêu thị mua, cô dặn dò Tuyết Như cùng Đường Hy nghỉ ngơi vì mới đi máy bay về.

Nguyễn Bá Nam từ lúc Tuyết Như và Đường Hy xuất hiện đã không thấy bóng dáng đâu, có thể là trong lúc mọi người mải mê trò chuyện đã không chú ý đến ô tô anh lái đã phóng đi từ lúc nào.


Anh bị sao vậy? Trong thoáng qua Châu Lệ Băng đã tự hỏi, rất nhanh chóng

cô lại bị cuốn hút vào những câu chuyện khi ở Mĩ mà Đường Hy kể.

“Tỷ còn nhớ không, em có đi qua mấy khu xí nghiệp mà hồi lâu anh Jack suýt chút nữa tiêu đó, giờ nó bị phá đi xây thành siêu thị rồi đó. Đệ cứ nhìn thấy lại liên tưởng đến cái cảm giác mạo hiểm đó, thật rất kích thích!”

Cái mà Đường Hy nói chính là lúc mà Jack bị bắt cóc đúng không? Lúc đó có cả Trần Minh Hạo nữa, nhưng mà tại sao lúc đó cô lại cảm giác có sự tranh chấp kịch liệt nào đó nhỉ?

Cô thấy dường như mình phải đối đầu giữa sự lựa chọn từ hai phía, nhưng cô lại không biết đó là gì?

Tại sao cô lại không thể nhớ rõ được tất cả?Hay tại vụ tai nạn ba năm trước khiến cô dần quên hết những kí ức đó sao?

Cô không hiểu được, vì sao mình lại có cảm giác thấu tim gan như vậy, nó như đứt ra thành từng khúc nhỏ.

Cái cảm giác quen thuộc này… Chính là cái cảm giác đó! Cái tên Triệu

Thanh Mẫn đó…

Mạc Đỉnh vỗ vai cô một cái rồi lo lắng hỏi:

– Băng Băng, bà làm gì mà thần người vậy?

Cô ngẩn người một lúc mới nhớ ra mình đang chuẩn bị lựa thịt, chỉ vì những lời nói đó cứ bám riết lấy cô không buông khiến cô cứ như bị chìm sâu vào một không gian nào đó rất rộng, khiến cô không cách nào thoát ra được.

Mạc Đỉnh đã quen với việc thẫn thờ này của cô nên giờ chỉ có thể bằng cách

nói những chuyện vui vẻ làm cô nghe. Sau khi mua đầy đủ, hai người lái xe về nhà.

Đường Hy ngồi lặng người trên ghế, hai tay đan vào nhau, nội tâm đang gào thét kịch liệt.

Tuyết Như sắc mặt tái nhợt nhìn tờ báo đang nắm chặt trong tay mình, môi cô muốn mấp máy nhưng lại dừng lại.


– Đường Hy, có nên nói…

Đang lúc cô vừa định nói ra cậu đã chặn ngang miệng cô ra dấu im lặng:

– Tuyết Như, em biết mà, giờ tỷ ấy…

Cô cẵn chặt môi, tờ báo trong tay càng lúc càng siết chặt:

– Giờ đã đến nước này, không lẽ cứ để cậu ta dằn vặt đến chết hay sao?

Đường Hy im lặng.

– Không lẽ cậu ta muốn như vậy sao? Anh thấy đấy, cậu ta… Sắp vì yêu mà chết rồi!

Khuôn mặt Đường Hy run lên, cậu đưa tay vò tóc khiến mái tóc hung đỏ rối bù:

– Bây giờ tỷ ấy đang sống rất tốt, nếu như biết được những chuyện đó, không biết tỷ ấy sẽ đau lòng tới cỡ nào?

Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.

Đường Hy nhìn số vừa gọi, hàng mày hơi nhíu lại rồi dãn ra, cậu nhấc máy:

– A lô.

Jack bên kia với âm điệu vô cùng nghiêm túc nói với anh:

– Đường Hy, lần này cậu về, bằng mọi cách, nhất định… Phải giữ cô ấy lại!

Đến khi cậu cất máy vào người, Tuyết Như vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt cô hơi nghi ngờ:

– Đường Hy, ai vậy?

Cậu vẫn duy trì sự im lặng đó đứng dậy từ từ đi về phía Tuyết Như ôm cô vào lòng, cậu thủ thỉ vào tai cô:

– Ngủ đi.

Tuyết Như tự hỏi, rốt cuộc cuộc điện thoại đó là thế nào? Nó có quan trọng không? Người đàn ông ngồi trong phòng đọc sách ban nãy là ai? Tại sao mẹ của Băng Băng lại đứng nhìn ông ta ở cửa, cố không để ông ta phát hiện ra mình?


Bữa cơm tối được dọn ra trong tiếng cười đùa của Mạc Đỉnh và Phi Hùng, Hạo Kiệt cùng Ngọc Bối – cậu lớp trưởng năm xưa còn bận bịu dọn thức ăn phụ Châu Lệ Băng và bà Diệp Hà một tay.

Nguyễn Bá Nam từ lúc trở về luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt sắc lạnh, duy chỉ có Châu Lệ Băng là ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự yêu thương nuông chiều, sau khi hôn má cô một cái đã lên phòng đọc sách cùng người đàn ông kia.

Bữa cơm diễn ra trong suôn sẻ, sau khi dùng bữa, trong lúc dọn thức ăn,

Tuyết Như nhìn cô tò mò chỉ tay về phía Hàn Thập Luân nói nhỏ:

– Băng Băng, kia là ai vậy?

Cô nhìn theo hướng Tuyết Như chỉ, bắt gặp ánh mắt ông ta cũng đang nhìn mình, cô cúi gằm mặt xuống nhẹ giọng:

– Ba mình.

Lúc này, hai mắt Tuyết Như trợn trừng lớn, không thể tin vào đôi mắt mình, không hiểu người đàn ông cô nhìn có chút quen biết mình lại có thể là ba của

Châu Lệ Băng.

Vậy tức là…

Châu Lệ Băng không hiểu vì sao lại lập tức chuyển đề tài:

– Tuyết Như, cất mấy cái bát này giúp mình.

Cô lại tản lờ, tiếp tục phần dọn của mình, Nguyễn Bá Nam từ từ bước đến từ phía sau ôm eo cô hôn má, đôi mắt nâu thâm chăm chú nhìn mái tóc đen dài kia:

– Băng Băng, ở nhà ngoan, anh đi tí sẽ về!

Thấy cô gật đầu, anh yên tâm kéo áo khoác ra ngoài.

Sau khi anh đi, một lần nữa Tuyết Như, Đường Hy, Hạo Kiệt, Ngọc Bối đều dồn dập hỏi cô.

– Băng Băng à, Nguyễn Bá Nam, hắn ta quá tự kiêu.

– Đúng, tại sao cậu lại quen hắn?

Chỉ một câu nói đủ để giải thích tất cả, Châu Lệ Băng sau khi nghe chất vấn trầm lặng một lúc, mãi thật lâu sau chỉ đáp vỏn vẹn:

– Anh ấy là ân nhân của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.