Chất Tử Điện Hạ

Chương:2Quyển 2 -


Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 62Quyển 2 –

Ý thức hỗn độn, thân
thể giống như ngâm ở trong nước biển mờ mịt chìm nổi, nhiệt độ khi lạnh
khi nóng luân phiên làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác cùng lúc
xuyên qua không ngừng băng thiên tuyết địa cùng nhiệt đới sa mạc! Tử Li
đã phân không rõ sự thật và cảnh trong mơ, hắn nhìn thấy mặt cha mẹ, ôn
nhu yêu thương vuốt ve trán của mình.

“Tiểu Li,
ngoan, đến uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể hảo, nếu tiểu Li hết bệnh rồi, ba ba cùng ma ma ngày mai mang con đi công viên trò chơi được
không?” Bọn họ nói.

Tiếp theo cảm giác mình bị nâng
dậy, sau đó miệng bị đẩy vào một chút dược thủy đắng chát, nhưng mới vừa dính vào đầu lưỡi dạ dày liền lập tức một trận bốc lên.

“Lại, lại nôn ra!” Tựa hồ có người kích động nói.

“Ta đến!”

Mơ mơ màng màng hé ra mi mắt, một quang ảnh đi đến trước giường, nhẹ nhàng đưa hắn tựa ở trước ngực, “Tử Li, đến, há miệng uống dược , uống thuốc
mới có thể hảo!” Thứ bốc nhiệt khí hơi để sát vào chóp mũi, lại là chất
lỏng khó ngửi này, dạ dày nhịn không được lại trở nên cuồn cuộn. Vô ý
thức dùng đầu lưỡi ngăn cản dị vật xâm lấn, dược thủy âm ấm liền theo
khóe miệng chảy xuống, một dường trượt xuống cổ vào tiết y (áo lót).

Ai, bên tai tựa hồ vang lên một tiếng than nhẹ, tiếp theo môi bị bài khai,
một vật thể mềm mại dán lên, kiềm chế đầu lưỡi đang chống cự ở bên
trong, một cỗ noãn lưu (dòng nước ấm) rót vào rơi xuống yết hầu.


………….

Chậm rãi mở to mắt, Tử Li có chút mờ mịt nhìn trướng đỉnh (đỉnh giường),
mình là như thế nào về tới đây? Vỗ vỗ cái đầu còn có chút vựng huyễn, Tử Li ngồi dậy hai chân rơi thõng ở bên giường, ngơ ngác nhìn rừng trúc
bên ngoài cửa sổ bị gió sớm phất đến đung đưa.

Đến
khi Mạc Thương Cảnh đến gần cửa phòng nhìn thấy chính là hình ảnh ôn
nhuận không màng danh lợi như vậy, thiếu niên thân bạch tiết y xuất thần ngồi ngay ngắn ở bên giường, bên sườn cổ mảnh khảnh, bày ra biên độ làm cho người ta liên hệ tới nai con ở dưới mõm sư tử điềm đạm đáng yêu rồi lại làm cho người muốn khẳng cắn, lướt đến dưới xương quai xanh, cổ áo
khẽ hở lộ ra một vùng da xinh đẹp như băng cơ ngọc phu cùng nửa điểm anh hồng như ẩn như hiện, hai chân ngọc chưa chấm đất một trước một sau nhẹ nhàng lay động như là hài đồng non nớt đang đùa giỡn.

Gương mặt nghiêng của thiếu niên phác hoạ ra một đường cong nhu hòa đến ấm
người, dưới hàng mi thật dài che đậy song mâu sáng như tinh thần trong
như thủy tinh, che lại chỉ còn yên vũ ba quang (mưa bụi chớp động ) mê
ly và không màng danh lợi.

“…Tử Li!” Mạc Thương Cảnh kêu lên, thanh âm mềm nhẹ cứ như là sợ quấy rầy thiếu niên như tinh linh này.

Tử Li nghe thấy, ánh sáng nhu hòa trong mắt thu lại, khi đối diện Mạc
Thương Cảnh thì đã là một bộ tỉnh táo cùng mơ hồ có thể thấy được xa
cách.

Mạc Thương Cảnh trong lòng đau xót, từng chút
chua xót liền nhiễm toàn bộ đáy lòng. Hắn đến gần, ánh mắt có chút khổ
sở nói: “Tử Li, thực xin lỗi, chuyện ngày đó.. ta không nên đối với
ngươi như vậy, chính là, ngươi phải biết rằng người mà ngươi đánh là
quân chủ Xích Tương quốc chúng ta, ngươi đánh y một cái tát, người bị
đánh không chỉ là y mà còn là đại biểu quốc gia, ta lúc ấy nhất thời khó thở, xuống tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương ngươi, thật sự rất
xin lỗi!”

Ánh mắt Tử Li trở nên nhu hòa, “Ngươi cũng
không có gì phải xin lỗi ta, ta cũng là nhất thời mất bình tĩnh, không ý thức được nơi này đã không phải là gia hương của ta, cũng không phải
mỗi người đều ngang hàng! Ngày đó nếu ngươi không làm vậy, thật đúng là
không biết hôm nay ta có phải bởi vì dĩ hạ phạm thượng, làm tức giận
long uy mà bị trảm thủ thị chúng rồi không!” Tử Li có chút tự giễu cười
cười nói.

Mạc Thương Cảnh không quá khẳng định nhìn
Tử Li cười đến như mộc xuân phong hỏi: “Như vậy, ngươi là tha thứ ta là
không giận ta ?”

Tử Li tươi cười điềm tĩnh nói:
“Không phải đã vừa mới nói rồi sao? Ngươi không có chuyện gì phải xin
lỗi ta thì nói gì đến tha thứ?”

Mạc Thương Cảnh lúc

này mới thoải mái nở nụ cười, “Ngươi ngủ ba ngày, hiện tại nên đói bụng
đi! Ta đã dặn trù tử (đầu bếp) làm chút cháo tổ yến, ngươi đứng lên ăn
đi!”

“Ân, ta cũng thật sự rất đói bụng!”

“Đến, trước đem áo khoác mặc vào, thật vất vả mới hảo, cũng không thể lại cảm lạnh!”

Tỳ nữ rất nhanh bưng lên một chung cháo tổ yến, Mạc Thương Cảnh mới vừa mở nắp cháo, Tử Li đã bị hương vị nhu nhu hương hương này dẫn tới ngón trỏ đại động, chịu đựng kiên nhẫn xem Mạc Thương Cảnh múc ra một chén nhỏ,
đưa tay vừa định tiếp nhận mới phát hiện cổ tay phải của mình đã bị bao
giống như cái bánh chưng, lại xuất hiện nan đề như lúc trong tửu lâu.
(nan đề hiện tại: Làm sao để ăn cháo!)

“Ta uy ngươi!” Mạc Thương Cảnh buồn cười nhìn Tử Li vẻ mặt khó khăn đang xem xét tay phải của mình, ôn nhu nói.

Tử Li có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Mạc Thương Cảnh lại nhìn nhìn tỳ nữ đang ở bên cạnh hầu hạ.

“Không ngại, đến đây đi, há miệng!” Mạc Thương Cảnh thổi nguội thìa cháo đưa đến bên miệng Tử Li.

Nếu còn từ chối vậy có vẻ xấu hổ, cho nên Tử Li cũng không tái do dự há to
miệng hưởng thụ mỹ thực Vương gia tự tay đưa lên.

“Cách” ăn xong một chung cháo tổ yến lại thỏa mãn đánh cái ợ no, Tử Li giống
như tiểu miêu thích ý mị hí mắt, động tác khả ái này xem ở trong mắt Mạc Thương Cảnh lại là một trận nhộn nhạo trong lòng, hắn buông bát không
xuống nói: “Mới ăn no trước đừng ngủ, đến hoa viên tán tản bộ đi!”

Tử Li mặc dù không muốn động, nhưng ngẫm lại hữu ích đối với thân thể mình nên cũng đáp ứng.

Hiện nay đang là mùa hạ, hồ sen vương phủ nở đầy hoa sen hoặc trắng hoặc
phấn hồng, lá sen tốt tươi chặt chẽ đem mặt nước che lấp không chút
khoảng cách, thái dương lúc sáng sớm còn chưa quá mãnh liệt, dương quang vừa đủ như là lớp lớp kim phấn, dương dương soái soái rải đầy mặt đất,
gió thổi qua tựa hồ cũng theo lá sen mà nhộn nhạo mở, điều này làm cho
Tử Li nhớ tới câu thơ Dương Vạn Lý “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.” (Lá sen xanh biếc nối liền trời thẳm,
nắng chiếu hoa sen lạ sắc hống). Tình cảnh này quả thật là đẹp không sao tả xiết, thơm mát phất vào người!

Hai người đi một hồi liền vào lương đình uống trà.

Tử Li cũng không phải là một người luôn mang thù, đối với cảm giác không
thoải mái lúc trước rất nhanh đã tan thành mây khói, thái độ cùng Mạc
Thương Cảnh không khỏi lại trở nên thân mật.

Biến hóa này của Tử Li toàn bộ dừng ở trong mắt Mạc Thương Cảnh, trong lòng Mạc
Thương Cảnh cũng tự nhiên một trận vui mừng. Khi hai người đàm thiên
thuyết địa (nói chuyện tán gẫu) đến cao hứng thì bỗng nhiên quản gia đi
tới bẩm báo: “Vương gia, trong cung cho người đến, Hoàng Thượng tuyên
ngài tiến cung!”

Mạc Thương Cảnh dừng một chút, lập tức có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tử Li, ta…”

“Đi thôi đi thôi, không có quan hệ, ta lần trước cũng đã gặp qua , Hoàng
Thượng Xích Tương quốc cũng không phải là chúa tử hảo hầu hạ như vậy,
còn trì hoãn khó bảo toàn y sẽ không long nhan giận dữ!” Tử Li khoát
tay, tỏ vẻ lý giải nói.

“Ta đây đi trước. Trên người
của ngươi còn có chút ứ thương, không cần loạn xuất môn a, có gì phân
phó liền cứ việc đối quản sự nói.” Mạc Thương Cảnh lại dặn dò một câu
mới rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.