Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 166: Xích Tương thiên Mạc Thương Cảnh [Tam ]
Tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa!
Đúng rồi, ta chính là một tiểu nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa như vậy! Đã từ thật lâu trước kia!
Ở mặt ngoài đối với Diễm quan tâm che chở, một khi Diễm thoát ly suy nghĩ trong lòng ta liền giận đến không để ý, như vậy ta thật là một tiểu
nhân đê tiện giả nhân giả nghĩa!
Ta ích kỷ như thế thật sự không xứng có được tình yêu của Diễm.
“Cảnh ngươi yêu ta không?” Diễm ngửa đầu hỏi ta.
Trong lòng ta run rẩy dữ dội, nhìn thần tình hắn mãn hàm chờ mong, ta chỉ có
thể áp chế khổ sở trong ngực ôn hòa cười nói:“Đương nhiên yêu , ngươi là tiểu đường đệ của ta, cũng là Xích Tương quốc quân của ta!”
“Chỉ là đường đệ chỉ là quốc quân sao?”
“Chẳng lẽ trừ bỏ những điều này ngươi cũng chưa từng xem ta là người khác sao?” Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Ta chỉ có cười khổ, Diễm, ngươi làm cho ta nên như thế nào trả lời?
Bắc Linh nội chiến phân tán chú ý của chúng ta, vừa nghĩ đến người từng làm cho ta đau lòng lúc này chính bản thân đang vây hãm nơi chiến trường,
tâm của ta vẫn là có chút không bỏ xuống được !
Lại có giao chiến giữa Đông Châu cùng Ngô Khởi cũng ảnh hưởng đến biên cảnh quốc gia ta,
cường giả thâm sâu Sở Kinh vương lại tự mình lãnh binh giảo sát binh
quân Ngô Khởi thay liên bang Đông Châu báo cừu diệt quốc, việc này không khó nhìn ra Sở Kinh vương là cố ý làm cho Ngô Khởi tiêu diệt Đông Châu
sau lại xuất binh thảo phạt, danh chính ngôn thuận có thể nhất tiễn song điêu thâu tóm lưỡng quốc Đông Châu cùng Ngô Khởi, nhưng làm cho ta lo
lắng là đại quân của hắn đã tiếp cận đến biên cảnh Xích Tương, điều này
làm cho ta không thể không nhớ tới một câu ngoan độc khi đó hắn bỏ
xuống:“Ngươi sẽ vì sở tác sở vi hôm nay của ngươi mà trả giá đại giới !”
Tiếp theo Sở Kinh vương có thể là phái quân xâm chiếm thảo phạt Xích Tương quốc của ta hay không?
Trong lòng bất an, vì thế ta thỉnh nguyện đến biên cảnh tọa trấn xem xét quân đội Sở Kinh vương.
Diễm đáp ứng, ta đi đến biên cảnh, phát hiện quân đội Sở Kinh mới bất quá
chỉ ba vạn người, xem số lượng hẳn là sẽ không tiến binh quốc gia của
ta.
Ở biên cảnh mười ngày sau, trong kinh bỗng nhiên có người đến báo, cư nhiên có quân đội Sở Kinh xâm chiếm. Mục đích quả nhiên là Xích Tương quốc của ta, may mắn trong kinh có ba mươi vạn đại quân tọa trấn
đối phương hẳn là không chiếm ưu thế trước.
Nhưng phong mật hàm
tiếp theo lại làm cho ta chấn động, Diễm không hề ở trong cung, ba mươi
vạn tinh binh cư nhiên bị hắn bí mật điều hướng kinh thành Bắc Linh!
Trong lòng ta khẩn trương, đang muốn quay về thì quân Sở Kinh nơi biên cảnh
bỗng nhiên phát động công kích ngăn trở bước chân quân ta.
Tâm
lực lao quá độ cùng Sở Kinh giao chiến, trong kinh thành liên tiếp thông mật hàm báo nguy làm cho ta lại lòng nóng như lửa đốt, mà để cho ta
hoảng sợ chính là cư nhiên không liên lạc được với Diễm, thám tử phái ra tựa như đá chìm đáy biển không có chút kết quả.
Thẳng đến khi ta nhận được tin tức Diễm thân chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh!
Lúc ấy quân đội Sở Kinh đã công chiếm hai mươi ba tòa thành của ta, cho dù
đại quân quay về cũng không thể cứu vãn, đại quân cùng bọn họ gắng gượng chống đỡ hai tháng, tử thương vô số, Diễm lại trọng thương chưa lành,
cuối cùng, ta không thể không tống một phong hàng thư, lấy đáp ứng cắt
nhường hai mươi ba thành, cũng hàng năm hướng Sở Kinh tiến cống mà chấm
dứt chiến tranh!”
Mặt đất xoay chuyển, lao tâm lao lực quá độ, ta cảm thấy chính mình sắp duy trì không được mà ngã xuống, nhưng nhìn
gương mặt Diễm tái nhợt gầy yếu, ta tự nói cho chính mình nhất định phải tiếp tục chống đỡ!
Bởi vì hết thảy đều là ta sai, ta phải hướng
tới quốc gia bởi vì sai lầm của ta mới đưa đến kết quả phá thành từng
mảnh này giải thích, hướng tới quân chủ quốc gia bởi vì ta mà bị thương
giải thích.
“Diễm, xin ngươi nhất định phải hảo lên!” Ta ôm Diễm khẩn cầu.
Hắn suy yếu nâng lên lông mi thật dài, trong mắt trong trẻo không ngờ tràn
đầy lệ quang,“Cảnh, ngươi nói cho ta biết, ngươi yêu ta không?”
“…… Yêu!” Lòng của ta đau đến lợi hại. Lúc này ta rõ ràng biết, người ta yêu vẫn luôn là ngươi a, Diễm!
“Cảnh, ta cũng yêu ngươi, thực yêu! Yêu đến sắp phát cuồng !” Diễm vỗ về mặt
của ta khẽ cười nói,“Vì ngươi, ta nhất định sẽ hảo lên!”
Ta gắt gao ôm người trong lòng, không bao giờ buông tay nữa……