Chất Tử Điện Hạ

Chương 144: Hồ ly


Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 144: Hồ ly

Đây là
một tràng ám sát đã sớm dự mưu tốt, đối phương đầu tiên là dịch dung
thành bộ dáng thanh niên và nữ nhân lẫn vào đám nông dân được triệu
kiến, tiếp theo thanh niên lợi dụng lời nói dối vô tình phát hiện ngũ
cốc ở dã ngoại đem Tử Li dẫn vào vòng mai phục của bọn họ!

Ba gã ám vệ khác nhận thấy được sát khí lập tức chạy đến phương hướng của
Tử Li, tiếc rằng một loạt Hắc y nhân thập phần lợi hại bỗng nhiên phi
thân ra vây quanh bọn họ. Tuy rằng thân thủ bọn họ bất phàm, nhưng phải
lập tức tiêu diệt những người này thì nói dễ hơn làm? Ba người lòng nóng như lửa đốt chỉ ngóng trông hai gã đồng bạn được lưu lại có thể bảo vệ
tốt điện hạ! Mà hai gã ám vệ được bọn họ ký thác hy vọng cũng đang cùng
Hắc y nhân đấu bất phân, kiếm khí sắc bén đem tùng thảo chung quanh phá
hủy trơ trụi, chiêu chiêu kiến huyết rất nhanh bỏ rơi lại chướng ngại
vật trên đường, nhưng khi hai người phóng qua đám cỏ dài thì đâu còn có
bóng dáng Tử Li!

Bên này, Tử Li bị thích khách dịch
dung thành nữ tử ôm lấy thân mình giãy dụa không được, chỉ có thể mặc
đối phương ôm mình phi thân rời đi. Gió lạnh thổi qua chà sát gương
mặt, Tử Li có chút chột dạ nhìn đám cỏ dài bên dưới bay vút qua. Hai tay không tự chủ được nắm nhanh cánh tay đối phương.

Chạy
ước chừng hơn mười lý, đối phương rốt cục ở trong một mảnh rừng ngừng
lại. Chân vừa chạm đất Tử Li lập tức tung khuỷu tay tránh khỏi lồng ngực hai người dính sát vào nhau.

“Là ai phái ngươi tới? An Cẩn Lạc?”

Thích khách cúi đầu, nhìn sắc mặt Tử Li có chút tái nhợt cùng đôi môi hơi hơi run run, rõ ràng trong lòng sợ hãi lại cường ngạnh làm ta một bộ dáng
trấn định tự nhiên! Quả nhiên phi thường giống một con tiểu miêu nhi
ngạo mạn!

Gã tà tà cười, cùng khuôn mặt nữ tử thấy có
bao nhiêu quái thì có bấy nhiêu quái, sau đó tay thủ sẵn ở thắt lưng Tử
Li kéo y quay về trước ngực, tiến đến bên tai bị gió quát đến phấn hồng
của y.


“Muốn biết? Vậy. . . . . . trước hôn ta một cái!”

Tử Li trong lòng cứng lại, tiếp theo giận dữ tím mặt, thích khách này đang đùa giỡn mình?! Sĩ khả sát bất khả nhục! Cúi đầu thấy chân đối phương
khóa ở hai bên, Tử Li bỗng nhiên cắn răng hung hăng dẫm nát lên đôi hắc
hài kia.

Làn da trắng nộn bởi vì tức giận mà nhiễm đà
hồng thản nhiên, lông mi vút cong, đôi môi khẽ nhếch, cánh mũi nho nhỏ
phập phồng thở, bộ dáng khả ái đến cực điểm! Gã có chút mê muội nhìn
gương mặt thở phì phì của Tử Li, thẳng đến khi bàn chân đã trúng một cú
thật mạnh mới hồi phục tinh thần lại. Có điểm đau, bất quá chỉ là một
chút mà thôi!

Tử Li giẫm lên mấy đá mới phát hiện người phía sau cư nhiên không phản ứng! Đột nhiên quay đầu lại hung tợn trừng mắt với người vẫn như trước cười đến chướng mắt quát: “Buông! Ngươi
thần kinh trì độn a, ta đang giẫm lên ngươi ngươi có biết hay không?”

“Ha hả, biết!”

“. . . . . .”

“Nhưng không đau! Giẫm lên thêm mấy đá cũng không sao!”

“Thật sự là biến thái! Ngươi đến tột cùng là tới giết ta hay là đến chịu ngược?” Tử Li tức giận đến mặt càng hồng.

Thật sự không rõ ý đồ của người này, nếu là thích khách vậy như thế nào
không động thủ giết y còn muốn bắt y đến nơi xa như vậy nói lời vô
nghĩa? Nhưng nếu không phải thích khách thì tại sao nói mình là tới giết y? Bất quá y cảm giác được người này tựa hồ cũng không có đối với mình
nổi sát tâm!

“Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Thật sự là thương tâm nha! Cư nhiên còn không biết ta là ai!” Người nọ cúi
đầu khoát lên trên vai Tử Li ai thán nói, thuận tiện ăn đậu hủ!

“Ngươi cùng thích khách là một người! Nếu là địch nhân của ta ta làm sao biết
ngươi là ai?” Tử Li hung hăng đẩy cái đầu của gã cắn răng nói.


“Vật nhỏ, chính là lần này chúng ta đã gặp mặt qua ba lần, lại còn từng đồng sàng cộng chẩm! Ô ô, ngươi thật đúng là nhẫn tâm a, cư nhiên đối với ta một chút ấn tượng cũng không có! Người ta chính là lúc nào cũng nhớ
ngươi, lần này còn cố ý nhận nhiệm vụ gian nan ngàn dặm xa xôi tới đây
cùng ngươi gặp gỡ!”

Tử Li ngưng thần tưởng tượng, bỗng
nhiên đôi mi thanh tú nhíu chặt quát: “Ngươi chính là tên tử bàn tử (tên béo chết tiệt) kia?”

“Nha, rốt cục nghĩ tới, vật nhỏ,
bất quá ca ca ta không phải cái gì tử bàn tử! Thật sự là không dễ dàng
a, mỗi lần đều là nhắc nhở ngươi phải nhớ kỹ ca ca ta, nhưng ngươi mỗi
lần đều đã quên!”

“Không được bảo ta vật nhỏ! Ngươi
thích biến sắc mặt a, mỗi lần đều đổi tới đổi lui ngươi không phiền ta
cũng phiền!” Tử Li quát, “Cút, cọ cái gì cọ? Bản điện hạ với ngươi rất
quen thuộc sao?”

“Không cần như vậy nga! Nhất hồi sinh
lưỡng hồi thục (một lần xa lạ hai lần quen thân)! Chúng ta quen thuộc
như vậy không gọi ngươi vật nhỏ liền có vẻ xa cách!” Đối phương trơ mặt
ra cười nói.

Tử Li nhíu mày, trên đời này cư nhiên có
người da mặt dày thành như vậy! Bất quá mình có tức giận với gã như thế
nào, gã cũng sẽ vẫn như cũ cười hì hì giống như trái cầu cao su bóp
không dẹt giẫm lên không nát! Cho nên không đáng cùng người như thế động khí!

“Ngươi buông tay, ta không muốn cùng nói chuyện với ngươi!” Tử Li giọng điệu bình tĩnh nói.

Vốn tưởng rằng gã còn một hồi cọ xát nhưng không nghĩ tới vừa mới dứt lời đối phương lại thật sự thả tay.

Tử Li xoay người nhìn “Nữ tử” đang cười hì hì, rốt cục nhịn không được

nói: “Đem mặt ngươi tháo xuống, ta nhìn mà ghê rợn!”

Đối phương nhún nhún vai, tiếp theo sờ lên hướng nhĩ bối (sau tai), chậm
rãi kéo lên một tầng nhân bì dịch dung mỏng manh! Cởi bỏ búi tóc trên
đầu, sau đó nâng tóc lên buộc lại, cởi bỏ quần áo trên người lộ ra nam
trang bên trong!

Người đứng ở trước mặt Tử Li là một
anh tuấn nam tử tuổi chừng hai mươi lăm, mày kiếm mắt sáng, khóe môi hơi hơi gợi lên, gương mặt phối lên một đôi mắt nheo lại thoạt nhìn tựa như một con hồ ly! Một bộ dạng giảo hoạt giống như đã làm bao nhiêu chuyện
xấu!

“A ——” Tử Li chỉ vào gã kêu sợ hãi, “Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi chính là tên đạo tặc bắt cóc ta! Kêu, kêu Hàn
cái gì Lai!”

“Hàn Tiếu Thành! Ai, trái tim yếu ớt của
ta lại một lần nữa bị thương tổn sâu sắc!” Hàn Tiếu Thành vẻ mặt thương
tâm nhìn Tử Li đã càng thêm bốc hỏa!

“Mẹ ôi! Mỗi một
lần gặp ngươi đều không có chuyện tốt, lần đầu tiên là bắt cóc ta, lần
thứ hai là cố ý liên lụy ta, lúc này là tới ám sát ta! Còn không ngừng
đùa giỡn bày bố ta!” Tử Li hận a, thật muốn đem cái mặt cười đến y như
hồ ly của nam nhân này hung hăng dìm ở bồn cầu, buộc gã uống sạch nước
bên trong!

“Vật nhỏ, đừng trừng mắt nhìn, còn trừng nữa nhãn châu sẽ lòi ra!” Hàn Tiếu Thành thật cẩn thận đi về phía trước vài bước, “Ngươi nhìn, ca ca ta cũng không dễ dàng nha! Lần đầu tiên là bị
người kí thác, lần thứ hai là gấp rút bất đắc dĩ, lúc này là tự nguyện,
nhưng ca ca ta không phải chạy tới giết ngươi mà là chạy tới cứu ngươi!
Ngươi xem ta đem ngươi cứu ra rồi, ngươi hiện tại đã an toàn!”

“Nói như vậy ta còn phải cảm tạ ân cứu mạng của ngươi?”

Hàn Tiếu Thành hí mắt gật đầu.

“Cút!” Tử Li chán nản, “Nếu không phải tại các ngươi ta sẽ bị người ám sát sao?”

“Lời này thật không phúc hậu! Vật nhỏ, ta vì cứu ngươi mà đã phản bội tổ
chức, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua ta! Ngươi như thế nào có thể chỉ
trích một ân nhân cứu mạng vì ngươi cam nguyện gắn chữ phản đồ trên lưng chứ, ” Hàn Tiếu Thành cúi đầu thương tâm
nói.


Người này khai thông không được! Tử Li hít một hơi thật sâu nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Vừa nghe, biểu tình ai oán nhất thời sáng rõ, ánh mắt mạo sao gắt gao nhìn
Tử Li, “Vật nhỏ, kỳ thật yêu cầu của ca ca rất đơn giản, chỉ cần cho ta
đứng ở bên cạnh ngươi, trốn tránh truy sát của tổ chức là có thể rồi!”
Giống như có thể thấy một cái đuôi lông xù to ở phía sau gã phe phẩy hân hoan.

Tử Li nheo mắt nhìn gã.

Tựa hồ
sợ Tử Li không chịu, hồ ly nam nhân lại lập tức bất động một thân sức
sống, chớp chớp mắt nhìn Tử Li, “Ngay cả yêu cầu nho nhỏ này cũng không
thể thỏa mãn sao? Vật nhỏ a, nếu ngươi không chịu đáp ứng ca ca, vậy ca
ca ta rất nhanh sẽ bị người ‘răng rắc’ bẻ rụng, ngươi, ngươi sao nhẫn
tâm vậy a!”

“…Ta làm sao biết ngươi là không phải người nào phái tới nằm vùng, cố ý ở lại bên cạnh ta đánh cắp văn kiện cơ mật a!”

‘Sưu’ một tiếng đứng thẳng, Hàn Tiếu Thành dựng thẳng lên ba ngón tay thề với trời: “Nếu là như thế, Hàn Tiếu Thành ta nguyện xuất môn bị chém chết,
đi đường bị ngã chết, ngày mưa bị sét đánh chết, trời nắng bị phơi khô
chết, kỵ mã bị đạp chết, nói chuyện bị trừng chết, ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, tắm bị đuối chết. . . . . .”

“Được rồi được rồi!” Tử Li vội vàng đánh gãy, tuy rằng hoài nghi nội dung độc thệ có thể thực hiện hay không, nhưng cổ nhân bình thường sẽ không dễ
dàng thề mà một khi thề liền cho thấy gã sẽ không nói dối, vậy, tạm thời tin tưởng gã đi! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tử Li biết nếu
không phải gã cứu mình, chỉ sợ lúc này chính mình đã đi đời nhà ma!

“Ngươi liền đi theo bên cạnh ta đi! Nhưng ta cảnh cáo ngươi, không được tới
gần ta trong năm thước!” Tử Li nghiêm khắc cảnh cáo.

“Đã biết đã biết!” Hàn Tiếu Thành càng thêm hồ ly cười nói.

“Bản điện hạ vừa mới nói xong ngươi coi như gió bên tai sao? Không được chạm ta!”

“Nhưng mà, vật nhỏ. . . . . .”

“Muốn đứng ở bên cạnh ta thì không cho phép bảo ta vật nhỏ! Bảo ta điện hạ!” Tử Li lại nghiêm khắc nói rõ.

“Được rồi, điện hạ, ta không ôm ngươi vậy như thế nào mang ngươi trở về
thành? Chẳng lẽ ngươi tính toán đi bộ trở về sao?”

“. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.