Chất Tử Điện Hạ

Chương 137: Biểu ý


Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 137: Biểu ý

Nếu không phải bởi vì cái bụng thầm thì biểu tình, Tử Li sẽ không chỉ mê man một ngày là xong chuyện, chiếu theo trình độ bị thương lần này của y mà xem nói như thế
nào cũng có thương tàn cấp độ hai. Hồi tưởng lại tình sự kịch liệt ngày
hôm qua, Tử Li cảm thấy mình tựa như cái trư dạ tràng (bao tử lợn =])
trước khi được làm thành viên thì ướp hương mặt trong lẫn bên ngoài lăn
qua lộn lại chà xát tẩy trừ đến tuyệt đối sạch sẽ! Hậu huyệt sưng lên
vẫn còn mang theo quán tính cảm thấy được có dị vật đang ra vào, hai
chân không thể khép lại, cơ thể có chút run rẩy, thắt lưng y, thắt lưng
y, không nói cũng biết. Tóm lại, Tử Li lúc này chỉ có thể cực độ suy yếu tê liệt nằm tại hiện trường.

“Cô cô ——”

Hảo đói!

Ai oán giương mắt, tầm mắt rất nhanh quét đến thức ăn ở trên bàn bỗng chợt tỏa sáng, cư nhiên là một bàn đồ ăn bốc nhiệt khí cùng hương vị mê
người! Hấp ——

Nhưng là, cả người mệt mỏi đến ngay cả
khí lực đưa tay cũng không có, chớ nói chi là xuống giường đi đến cái
bàn! Loại thống khổ nhìn thấy được nhưng ăn không được sau khi thân thể
chịu khổ lại một lần nữa đả kích tâm linh yếu ớt không chịu nổi của Tử
Li!

Đến khi Hoành Húc đẩy cửa tiến vào liền thấy Tử Li
hãm ở trong giường lớn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không ngừng vỗ mũi thở
làm cho y thoạt nhìn giống như con tiểu cẩu hề hề đáng thương! Trong
lòng buồn cười, nhưng biểu tình vẫn như trước!

Tử Li
thấy Hoành Húc đi đến bên cạnh bàn, nhưng lại liếc cũng không liếc mắt
nhìn mình một cái, trong lòng chịu thương tổn lớn! Bất quá từ thời khắc y lén rời đi đã biết mình đã mất đi cơ hội chỉ trích cùng oán giận!


Khi dư quang của Hoành Húc thoáng nhìn biểu tình ảm đạm thất hồn của y thì
trong lòng bỗng chốc không đành lòng, thầm than một tiếng đi đến bên
giường nhìn Tử Li đã đem mặt chôn ở trong chăn chỉ lộ ra cái ót. Tầm mắt rơi xuống vị trí cái mông toàn tâm toàn ý chôn trong chăn, Hoành Húc
vạch trần chăn lộ ra kiều đồn oánh bạch cùng hai ngọc thối mảnh khảnh.
Hạ thân đột nhiên bại lộ ở trong không khí lạnh buốt, Tử Li vội vàng
quay đầu lại, nhìn thấy Hoành Húc đang xốc lên chăn nhìn chằm chằm nơi
tư mật của mình, lập tức đỏ mặt rụt lui chân muốn hướng vào mặt trong mà chui. Nhưng vừa động liền xả tới miệng vết thương, tiếng tê tê hút
không khí làm cho Hoành Húc từ cái mông mấp máy chuyển tầm mắt qua, khi
chống lại gương mặt đỏ bừng của Tử Li lại bị mãnh liệt thị giác đánh sâu vào, chăn theo cử động của nửa thân mình từ trên vai trượt xuống, mái
tóc đen phi tán phía sau lưng ngọc sắc giữa lúc lỏa lồ tạo ra cảnh xuân
liêu nhân.

Tử Li mang theo đôi mắt thu đồng ngập nước
thẳng tắp nhìn lại đây, Hoành Húc cảm thấy chính mình nếu còn tiếp tục
nhìn y, ngay sau đó cũng rất có thể cầm giữ không được phóng lên người
phía trước!

“Đau cũng đừng lộn xộn!” Hổ nghiêm mặt ném
một câu, sau đó cẩn thận bài khai kiều đồn của y xem xét huyệt khẩu bị
thương. Bên ngoài sưng đỏ nhưng không có vết máu, so với tình huống
trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Lại bôi lên dược cao, sau khi kiều đồn
run run vài cái mới đưa nó thu hồi ổ chăn!

“Hoành Húc!” Tử Li ủy ủy khuất khuất kêu.

“Chuyện gì?” Hoành Húc cố ý nghiêm mặt hỏi.

Tử Li nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn trên bàn lại nhìn nhìn hắn, “Ta đói bụng!”


Hoành Húc nhướng mi, “Trên bàn không phải chuẩn bị thức ăn sao!”

Tử Li nhìn chằm chằm vào mắt Hoành Húc, phát hiện trong mắt của hắn là
nghiêm túc tuyệt không phải là thoáng qua tùy tiện, rốt cục hiểu được
trừng phạt của hắn đối với mình còn chưa có chấm dứt!

“Nhưng là ta đau! Toàn thân đều đau!” Tử Li trừng mắt nhìn Hoành Húc, ngay cả
lông mi cũng nhiễm vài phần ướt át, bộ dạng nhìn người càng thêm ủy
khuất đáng thương.

Hoành Húc mặt không chút thay đổi,
nhưng trong lòng đã kinh hoảng không ngừng, hận không thể lập tức đưa y
nhu tiến vào trong lồng ngực ngoan độc hôn vài hớp, sau đó lại từng
muỗng từng muỗng uy y ăn cơm. Nhưng là, không được! Hành động Tử Li
không để ý cảm thụ của hắn mà tùy ý rời đi đã làm cho Hoành Húc ý thức
được tuyệt không thể dễ dàng thỏa hiệp, lần này nhất định phải làm cho
Tử Li rõ ràng, không để ý hậu quả tùy ý quyết định là không có khả năng
dễ dàng tha thứ!

Tử Li đuối lý trước, cho dù đã bị
nghiêm trị xưa nay chưa từng có, nhưng y vẫn là phải cẩn cẩn dực dực sát ngôn quan sắc (quan sát sắc mặt). Sau khi phát hiện mình xuất ra đòn
sát thủ lúc trước bách phát bách trúng mà Hoành Húc lần này vẫn bất vi
sở động, Tử Li cũng hiểu được lần này Hoành Húc sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho mình như vậy!

Tuy rằng việc nhồi đầy bụng rất
trọng yếu, mặc dù có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng hiện nay tối trọng yếu chính là như thế nào hống (dỗ) nam nhân cường thế bá đạo này!


“Ngươi còn đang giận ta sao?” Nhút nhát giật nhẹ ống tay áo của hắn hỏi.

“Ngươi cho rằng thế nào?” Hoành Húc nheo mắt liếc mắt y một cái.

“Ta biết sai rồi!”

“Hảo, vậy ngươi nói ngươi sai ở đâu!”

“Ta không nên gạt ngươi lén chạy trốn!”

“Chỉ có cái này?” Sắc mặt không chút nào dịu đi.

“Ta không nên đồng ý để hoàng thúc đem trầm hương hạ ở viện mai làm hại
toàn bộ người trong Hạ Hà cung hôn mê ba ngày!” (= =|||)

“Còn không?” Vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.

“Ách. . . . . . Ta không nên khiến ngươi lo lắng!”

“Nhanh như vậy đã tìm hết sai lầm? Ngươi là phủ nhận vì mình không làm gì sai a?” Hoàn toàn ngược lại chọc giận ai đó.

“Tóm lại, tóm lại chính là không nên chỉ lưu lại một tờ giấy liền đi mà hẳn là giáp mặt cùng ngươi cáo biệt!”

Vừa mới dứt lời, Hoành Húc vốn không tức giận giờ ngược lại sinh khí. Nhãn
thần thoáng lạnh xuống, lúc trước là âm trầm che đi diện vô biểu tình,
lúc này lại là diện vô biểu tình che đi diện vô biểu tình, lúc trước là
nổi sóng bây giờ càng giống như tiến đến bình tĩnh trước cơn bão, ẩn
chứa lực sát thương dù có ốc đảo che chắn cũng có trình độ bẻ gãy nghiền nát.

“Ý của ngươi là, ngươi không phải là sai khi rời đi mà là sai ở phương thức ngươi cùng ta nói lời từ biệt?”

Tiếng nói trầm thấp làm cho Tử Li ý thức được bản thân mình đã chạm lên
nghịch lân (vảy ngược ->công tắc bùng phát=]) của hắn!”Ta, ta không
phải ý này Hoành Húc. . . . . .”


“Nhưng ngươi rõ ràng
chính là ý như vậy! Chuyện cho tới bây giờ ngươi cư nhiên còn không có
phát hiện mình đến tột cùng đã làm chuyện gì khiến ta khó có thể tha
thứ! Tô Tử Li, lòng của ngươi đến tột cùng có người tên Hoành Húc này
hay không!”

Tử Li thực kích động , cư nhiên ngay cả tên của y đều hô thẳng lên, có thể thấy được Hoành Húc thật sự là giận đến
bốc hỏa!

“Thực xin lỗi!”

“Ta không cần ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn ngươi nói ra ngươi đến tột cùng sai ở chỗ
nào!” Hoành Húc từ trên cao nhìn xuống y, tức giận trong mắt càng tụ
càng nhiều.

Tử Li không biết làm sao khỏa nhanh chăn cùng hắn nhìn nhau, môi ngập ngừng vài cái liền không có câu tiếp theo.

Trong mắt Hoành Húc lại là ảm đạm, thần sắc trên mặt phẫn bi hỗn loạn làm cho Tử Li càng thêm không biết làm sao! Nhìn phản ứng của y, Hoành Húc bỗng nhiên cảm thấy được thập phần thất vọng. Hắn là hoàng đế, nhưng trong
lòng hắn tràn ngập một người, hắn không để ý phản đối của đại thần cực
lực giữ gìn y, cũng bỏ xuống cái gọi là tôn nghiêm đế vương đi tận lực
lấy lòng y, nhưng vì cái gì muốn có được một lời khẳng định từ miệng y
lại khó khăn như vậy?

“Ngươi khiến lòng ta thất vọng!”
Hoành Húc bỗng nhiên thu lên tất cả nộ khí lạnh lùng nói. Không bao giờ
liếc mắt nhìn y một cái, xoay người hướng đến cửa.

“. . . . . . Ta rất nhớ ngươi!”Tay mới vừa chạm tới khuông cửa, sau lưng
bỗng nhiên vang lên một tiếng tinh tế, Hoành Húc dừng động tác.

“Ta rất nhớ ngươi, Hoành Húc!” Thanh âm đột nhiên cất cao, cũng mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy!

Hoành Húc trong lòng mềm nhũn, nhân uân (Khí hòa hợp trời đất) chậm rãi dâng lên noãn khí ẩm ướt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.