Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 133: Mở màn
Ở khối đất trống
trước cửa phủ nha, lúc này bách tính tụ tập ngàn vạn dày đặc, nam nữ già trẻ y phục tả tơi ngày thường vẻ mặt đau khổ giờ phút này đã bị hỗn
loạn kích động lẫn hy vọng cùng chung mối thù thay thế được, đây đều là
dân chúng sinh hoạt ở tầng đáy xã hội, sống cẩn trọng như thế, bất an
không yên như thế, nhiều thế hệ đều không thể thoát khỏi cuộc sống vô
lực gian khổ cùng tương lai mờ mịt vô vọng, nhưng lúc này, trên mặt của
bọn họ lại tràn đầy kích động cùng hy vọng, loại tình tự bị bọn họ quên
đi hồi lâu này tựa như một đạo hỏa chiết vừa tắt lại đột nhiên bùng lên, chẳng những dấy lên tình cảm mãnh liệt của bọn họ mà còn dấy lên khát
vọng từ trong xương cốt!
Lưng đeo gông xiềng rốt
cục đã được phóng thích, bách tính như nhặt được tân sinh đều rướn cổ
lên chờ mong đại hội phán xét lần này! Đài cao ngày thường dùng làm
phương tiện cho quan sai tuyên đọc công văn lúc này đang quỳ tri phủ nha dịch thường ngày không ai bì nổi.
Tri phủ cầm đầu y
quan hỗn độn vẻ mặt tro tàn, gã đại nhân tham lam ác độc như sài lang
rốt cục đã thành một con lão thử (chuột) hèn mọn khiếp đảm lạnh run thị
chúng!
Tri phủ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như thế, giống như tên tử tù đê tiện, quỳ gối trước mặt người
khác thừa nhận tầm mắt cừu hận đến từ bốn phương tám hướng.
Những kẻ này phản, lũ điêu dân vốn nên như con kiến tối ti tiện kéo dài hơi tàn cư nhiên thật sự phản!
Phạt vô đạo, trừ bạo lạc?
Gã nhịn không được rùng mình một cái, không thể tưởng tượng được sự tình
mình không coi vào đâu đã xảy ra! Vừa nghe thấy có dân chống cự quan sai truy bắt đào phạm, gã không cho là đúng, bởi vì gã thập phần tự tin,
thập phần tự tin cho dù đem lũ điêu dân có thắt cổ khiêu tỉnh bọn họ
cũng không có can đảm chết làm ra chuyện đại nghịch như vậy! Nhưng hiện
tại. . . . . . cục diện hiện tại lại giải thích như thế nào? Ngẩng đầu
nhìn dưới đài, lập tức sắc mặt gã hoảng sợ rũ đầu xuống, bọn họ đều bị
ma nhập, nhìn xem ánh mắt những người này, bọn họ tuyệt đối là bị ma
nhập . . . . . .
Dân chúng dưới đài đều phẫn hận nhìn chằm chằm người trên đài, nếu không phải có người ngăn đón, chỉ sợ bọn
họ đã xông lên đem cẩu quan ác đồ này sách cốt (bẻ xương = =) nhập bụng!
Nhìn bách tính bắt đầu kiềm chế không được, một thanh niên dung mạo tuấn tú
nhảy lên đài cao hướng bọn họ xua tay nói: “Các vị hương thân phụ lão,
thỉnh mọi người an tâm một chút chớ vội!”
Thanh niên
phát ra một cỗ lực uy hiếp vô hình rất nhanh làm cho đám người đình chỉ
xôn xao, đợi cho bọn hắn hoàn toàn yên tĩnh thanh niên mới tiếp tục nói: “Đám cẩu quan ác sai này là nên giết, bọn họ ăn hối lộ trái pháp luật,
lấy quyền mưu tư, tùy ý giết hại dân chúng, không để ý mọi người chết
sống! Giết bọn họ là vì dân trừ hại, là thay thân bằng thích hữu bị oan
khuất của chúng ta báo thù rửa hận!”
“Hảo! Vì dân trừ hại, đáng chết đáng chết!” Dân chúng dưới đài nghe vậy đều là xúc động phẫn nộ giơ cánh tay hô to.
Thanh niên lại đè ép tay, “Bọn họ tất nhiên đáng chết! Nhưng đương triều chấp chính An Cẩn Lạc càng đáng chết hơn!” Thanh niên lòng đầy căm phẫn nói: “Hắn trời sanh tính tàn bạo đại nghịch bất đạo, chẳng những hành thích
vua sát phụ, lừa gạt thiên hạ cường thủ quân vị, còn trầm mê hưởng lạc
thanh sắc, vì xây đế cung mà cường chinh thuế má, không để ý chết sống
của bách tính chúng ta, người như thế mọi người nói có nên chết hay
không?”
“Đáng chết đáng chết. . . . . .” Bách tính bị kích động cảm xúc đều oán giận la hét.
“Ngươi nói như vậy không phải là muốn cho chúng ta tạo phản cùng triều đình
đối kháng?” Đang lúc thích thú, một giọng nói đột ngột vang lên đem
tiếng hô mênh mông trào dâng dưới đài đâm cho thất linh bát lạc. Mọi
người kinh ngạc, đều theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy đó là một tiểu hỏa niên kỉ nhỏ mày rậm mắt to bộ dáng rất hàm hậu!
Tiểu hỏa tựa hồ bị tầm mắt đồng loạt quét đến biến thành quẫn bách, trên mặt vốn ngâm đen đỏ lên, hắn có chút không biết làm sao nhìn xem trên đài
lại nhìn xem bốn phía.
Bất quá lời nói của tiểu tử
này lại thật ra hô lên sầu lo trong lòng của không ít người, mới vừa rồi là một cỗ não nhiệt, tuy là đối với An Cẩn Lạc hận thấu xương rất muốn
lập tức giết hắn, nhưng dân chúng bọn họ tay không tấc sắt không hề có
sức chiến đấu có thể nào cùng bốn mươi vạn đại quân chống lại? Huống hồ
lần này nháo thành đã ra ngoài dự kiến của bọn họ, nếu là tiếp tục khơi
nên khởi nghĩa vậy không khác gì không công chịu chết! Nghĩ vậy, bách
tính trước đó còn nhiệt huyết sôi trào, trảm đinh tiệt thiết bỗng nhiên
trở nên khiếp đảm bất an!
Tiếng xôn xao dần dần
khuếch tán, tình tự mờ mịt luống cuống dần cuốn hút dân chúng xung
quanh. Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm kiên định mà tự
tin nói, “Có ta ở đây các ngươi làm sao phải e ngại?”
Mọi người kinh ngạc quay đầu, đã thấy một công tử tuổi trẻ tuấn mỹ khoanh
tay đứng ở bên ngoài đám người, y mặc trường bào nhũ sắc, đội ngọc quan nạm vàng, khí chất xuất trần, dung mạo tựa họa, bên môi tự tiếu phi
tiếu có càng nhiều một cỗ tự tin đã định liệu trước cùng tôn ngạo không
giận mà tự uy! Một thiếu niên thanh dật lại quý khí như vậy đến tột cùng là người nơi nào?
Thiếu niên đứng phía sau một nam
nhân thân áo giáp hông đeo trường kiếm, cao lớn khôi ngô ngũ quan kiên
nghị, ánh mắt của hắn trầm ổn, cả người tản ra nghiêm nghị túc sát (lão
luyện) chỉ có kẻ chân chính trải qua chiến đấu đẫm máu mới có được. Mười hai danh hộ vệ đồng cách ăn mặc thần sắc sắc bén phân biệt hai bên theo sát sau đó.
“Bọn họ là người nào?”
“Ngươi xem công tử kia, bộ dạng có bao nhiêu quý khí! Khẳng định không phải người thường!”
“Người kia là tướng quân sao? Hảo uy vũ!”
“Bọn họ có binh lính, không phải là người của quan phủ đi!”
. . . . . .
Tiếng nghị luận cùng sợ hãi than liên tiếp vang lên, dưới ánh nhìn chăm chú
nghi hoặc, không rõ, ngốc lăng, tìm tòi nghiên cứu của mọi người, đoàn
người được dân chúng bất giác nhường đường đi từng bước một hướng đến
đài cao.
“Mọi người nhất định rất muốn hỏi ta là ai!” Thiếu niên dẫn đầu mở miệng, hòa lẫn trong thanh âm tuyền lạc kích
thạch (suối vỗ vào đá) là khí thế uy nghi không thể bỏ qua, “Vậy các vị
bách tính Lân Châu đều nghe kỹ ! Ta, tam hoàng tử của Bắc Linh vương
triều, tân quân chủ An Cẩn Du mà Bắc Linh tiên vương khâm điểm trước mặt dân chúng!”
Lời vừa nói ra toàn thể ồ lên, mà ngay cả tri phủ nha dịch trên đài cũng là cả người run lên ngạc nhiên ngẩng đầu!
“Tam hoàng tử? Thật sự sao, thật là tam hoàng tử sao?”
“Ta đâu biết! Bất quá nhìn trận thế này phải là tám chín phần mười !”
“Ông trời có mắt a, rốt cục để cho Tam điện hạ đến thay chúng ta làm chủ !”
“. . . . . .”
Tử Li trên đài chờ tiếng nghị luận của mọi người dần rời rạc mới lớn tiếng nói: “Bản điện ở Sở Kinh vi chất nhiều năm, đối với tin tức ngô quốc
biết rất ít, không biết đại hoàng tử An Cẩn Lạc lại là người tâm địa ác
độc như thế, chẳng những đem Bắc Linh dân chúng đặt trong nước sôi lửa
bỏng còn hành thích vua sát phụ, nghĩ đến phụ hoàng ta tại vị ba mươi ba năm thi hành nền chính trị nhân từ ngày đêm vất vả, làm sao không phải
là một vị minh quân nhân từ, nhưng một vị minh quân vì nước vì dân như
vậy lại lọt vào sát hại tàn nhẫn của An Cẩn Lạc, hành vi độc ác thiên lý khó chứa như vậy, mỗi người đều có thể giết!”
Tử Li ở trên đài nghĩa chính ngôn từ thanh nghiêm lệ sắc, dân chúng nghe vậy không khỏi lại nộ khí bốc lên!
“Các vị hương thân, các vị phụ lão, các ngươi chẳng những là con dân Lân
Châu mà còn là con dân Bắc Linh, phụ hoàng ta cúc cung tận tụy đổi lấy
các ngươi an cư lạc nghiệp, nhưng phụ hoàng ta bất ngờ bỏ mạng lại không đổi lấy được các ngươi thế thiên hành đạo! Các vị con dân Bắc Linh các
ngươi làm sao chịu nổi! Không cần bởi vì nhất thời nhát gan buông tha
cho cuộc sống an nhàn mà các ngươi vốn có thể tranh thủ! Hiện giờ nghịch tặc đương triều, hình phạt tàn khốc, chính sách khắc nghiệt, thuế má
trầm trọng, chúng tựa như tảng đá lớn tựa như mãnh hổ, chẳng những đè
nặng bả vai của các ngươi mà còn phong kín đường đi của các ngươi, cho
nên các ngươi phải phất lên chống cự, không thể bởi vì nanh vuốt mãnh hổ liền e ngại lùi bước, huống hồ các ngươi đã thành công đi bước đầu
tiên, đã thành công chặt bỏ lợi trảo của một con mãnh hổ, chuyện tới bây giờ còn có cái gì có thể ngăn cản các ngươi dũng cảm tiến tới? Các phụ
lão hương thân Lân Châu, các ngươi không chỉ chiến đấu vì quân chủ thánh minh mà các ngươi mình còn chiến đấu vì hậu thế của mình, các ngươi
không phải phản loạn tạo phản mà là thay trời hành đạo , ta lấy thân
phận Bắc Linh tam hoàng tử, thân phận tân nhiệm thái tử mà thề, ta đem
mười một vạn tướng sĩ đóng ở biên quan cùng các ngươi đồng hành, cộng
đồng phạt vô đạo, trừ bạo lạc ——”
Vạn dân lên tiếng tề hô, tiếng hô chấn kinh bốn phía ——
………..
“Ngươi nói cái gì?” An Cẩn Lạc đang ở sàn vật luyện tập kiếm thuật thu hồi thế công quay đầu nhìn chằm chằm thị vệ đang quì một gối lạnh lùng nói.
“Hồi điện hạ, địa phương báo lại Lân Châu phản loạn, nghe nói là tam hoàng
tử hành tung không rõ đầu lĩnh đánh trận, còn giơ cờ hiệu ‘phạt vô đạo,
trừ bạo lạc’ treo quanh thành, trước mắt đã có không ít dân chúng bắt
đầu phản loạn thưởng lương gia nhập đội ngũ của bọn họ. . . . . . A!”
An Cẩn Lạc một cước đá văng cái đầu lăn lông lốc về phía trước, đối với
hoạn quan phía sau lạnh lùng phân phó: “Triệu tập chúng thần chờ ở ngự
thư phòng!”
“Dạ, điện hạ!” Hoạn quan nơm nớp lo sợ lĩnh mệnh lui ra.
An Cẩn Lạc hí mắt nhìn một đạo huyết châu từ thân kiếm băng hàn lướt tới
mũi kiếm, nâng ngón tay chạm đến, vẫn còn ấm. . . . . .
Tin tức Tam hoàng tử đang ở Lân Châu thành vừa truyền ra, lập tức tựa như
bông hoa đựng mật đường chẳng những đưa tới ong mật mà cũng khiến cho
độc phong rục rịch.
Bất quá biên quan đại quân sớm đã từ trong miệng thị vệ mà Ngụy Thần phái đi biết được tin tức Tử Li tháo ra màn che thảo phạt, ngày thứ hai liền xuất quỷ nhập thần đến hiện
trường, dùng nhập thần xuất quỷ êể hình dung tuyệt không quá, vốn ngoài
thành chung quanh hoang dã không người trong một đêm bỗng nhiên toát ra
vô số doanh trướng, ngươi bảo đại thúc mở cửa có thể không hú lên quái
dị “Oanh” đóng cửa thành chạy đến chỗ ngủ của tam hoàng tử báo cáo sao?
“Ách, rất nhiều cái nấm, nga, ngoài cửa thành có rất nhiều người, Lý đại thúc ta không biết ngươi đang nói cái gì!” Buổi sáng trời còn chưa tỏ đã bị
người đào ra từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, đầu Tử Li vẫn bị vây ở trạng thái nửa mê man, người nghe không minh bạch, người nói chuyện cũng bị
sợ tới mức không minh bạch! Hai tên không minh bạch nói lời không minh
bạch, đương nhiên cũng giảo (khuấy trộn, làm rối loạn) đến không minh
bạch.
Cuối cùng An Cực Khanh thật sự chịu không nổi
tình huống không minh bạch này mở miệng nói: “Ý của hắn là nói ngoài cửa thành bỗng nhiên toát ra rất nhiều doanh trướng như cái nấm, không biết có phải là quân đội triều đình trú đóng ở đó hay không!”
“Nga nga!” Tử Li lúc này mới hàm hồ nga hai tiếng, tiếp theo gật gật đầu.
An Cực Khanh thấy y không nói gì nữa lại không thể không tiếp lời: “Lý đại thúc a, nếu bọn họ là người của An Cẩn Lạc, ngươi cho rằng chúng ta còn có cơ hội ngồi ở chỗ này nghe ngươi báo cáo sao?”
Lý đại thúc ngốc lăng, tiếp theo hiểu rõ há miệng thở dốc, lại gật gật đầu chuyển hướng Tử Li, “Nói như vậy bọn họ là người của điện hạ?”
Tử Li gật gật đầu, lại gật gật đầu, tiếp tục gật gật đầu, sau đó không gật nữa, gục đầu xuống – ngủ! (=]]]]])
“Ai ——” Một tiếng thở dài.
An Cực Khanh mắt không thấy tâm không phiền vung tay lên nói: “Đi đi, đem y đi!”
Vì thế Tam điện hạ ngày hôm qua mới vừa ở trong lòng mọi người tạo nên
hình tượng thần thánh giờ lại không hề có hình tượng bị hai gã thị vệ
khiêng đi!
Tào Thạch Nghĩa khụ một tiếng hỏi: “Như thế nào không thấy Ngụy tướng quân?”
“Nga, hắn a, chắc là ở quân doanh ngoài thành!” An Cực Khanh vừa trả lời vừa
đem đông lộ mới thu thập bỏ vào ấm tử sa pha trà.
Chủ doanh ngoài thành, Ngụy Thần đứng đầu cùng vài tên tướng lãnh ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn nghị sự .
“Phụ thân, dựa theo phân phó của ngài, vài người chúng ta dẫn hai vạn binh
lực lại đây hội hợp, biên quan có Lý Xương Lý tướng quân cùng vài vị
tướng quân trầm ổn có kinh nghiệm lưu thủ!”
Ngụy Thần gật đầu, ” Tình huống trong quân như thế nào?”
Nghe vậy, Ngụy Trọng Sở cùng vài tên tướng lãnh tuổi trẻ liếc mắt nhìn nhau
một cái lập tức chi tiết bẩm: “. . . . . . An Cẩn Lạc đã chặt đứt lương
thảo cung ứng của chúng ta! Lương trữ trong quân không còn nhiều lắm,
nếu tiết kiệm có thể sống qua mùa đông này!”
Ngụy
Thần nhíu mày, trong lồng ngực một cỗ phẫn não sinh sôi, “Nghịch tặc kia thật đúng là vì ngôi vị hoàng đế không để ý an nguy giang sơn! Hắn cư
nhiên chặt đứt lương thảo của biên quan tướng sĩ? Hắn cũng không nghĩ
chúng tướng sĩ này áp trọng trách gì! Đó là thủ biên đó là phòng ngự kẻ
thù bên ngoài, cho dù huynh đệ đánh nhau cũng phải đóng cửa thật kĩ, nếu để ngoại nhân xông vào toàn bộ gia đều bị chiếm, ta xem hắn còn giật
chiếc ghế làm hoàng đế cái gì!” Ngụy Thần càng nghĩ càng căm tức.
“Phụ thân, có lẽ chúng ta có thể phái người đến các châu đi trù (thu lưu)
lương, tuy nói An Cẩn Lạc đã nắm trong tay toàn bộ trung ương triều
đình, nhưng địa phương luôn có khoảng cách với hắn, có lẽ chúng ta đi
hướng bọn họ thuyết minh lợi hại trong đó, một nhóm người vẫn là có thể
cấp.”
Ngụy Thần trầm ngâm sau một lúc lâu vuốt cằm
nói: “Biện pháp này thật ra có thể thử một lần, ngươi lập tức viết thư
cho Lý tướng quân, bảo hắn phái người đi làm!”
“Vâng!”
“Tướng quân, hiện tại trời đã sáng. Chúng ta hẳn là nên đi bái kiến điện hạ
hay không?” Lương Chiêu luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng nhắc nhở. Giờ
dần (3h-5h) tối hôm qua đến nơi này, một đám người vội vàng xây dựng cơ
sở tạm thời cũng bởi vì lúc đó thật sự không phải là canh giờ tốt để cầu kiến, sau đó Ngụy Tướng quân lại đến doanh, cho nên thời gian bọn họ
bái kiến lại chậm thêm lần nữa.
Ngụy Thần nhìn xem
sắc trời, nói: “Các huynh đệ bôn ba hơn mười ngày cũng chưa từng hảo
hảo nghỉ ngơi qua, một lúc sau hãy tập hợp vào thành, các ngươi cũng đi
nghỉ ngơi một chút!”
“Vâng, tướng quân!”
“Sở nhi, ngươi theo ta vào thành!”
“Vâng, phụ thân!”
Hai phụ tử một trước một sau đi ra doanh trướng, ven đường gặp phải binh
lính tuần tra đều cung kính hướng bọn họ hành lễ! Ngụy Thần ở trong quân uy tín cực cao cái này không cần phải nói , nhưng Ngụy Trọng Sở tới
biên quan chủ quản hậu cần trong quân chỉ mới gần một tháng cũng rất thu được nhân tâm, có thể thấy được năng lực làm việc của hắn cũng không
phải bàn đến!
“Thục Uyển bên kia ngươi đã an bài thỏa đáng chưa?”
“Ân, phụ thân yên tâm, hài nhi đã đem nàng cùng Trương quản gia an bài ở một thôn trấn không có người ngoài!”
“Vậy là tốt rồi. . . . . . Tiếp qua hai tháng sẽ lâm bồn đi!”
“Phải nha, mùa xuân năm sau!” Ngụy Trọng Sở nói xong, bên môi bất giác tràn
ra một mạt tiếu ý ôn hòa, trước mắt tựa hồ nhìn thấy ái thê ôm một anh
nhi (đứa trẻ) phấn nộn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc!