Chất Tử Điện Hạ

Chương 127: Điều tra


Đọc truyện Chất Tử Điện Hạ – Chương 127: Điều tra

Trong phòng không
người nói chuyện, Tử Li theo quy củ ngồi ở trên ghế, cúi đầu tập trung
tinh thần nhìn chằm chằm đôi hài dưới chân.

An
Cực Khanh ngồi ở đối diện, tầm mắt lạnh đến mức làm cho trái tim nhỏ bé
của người ta cũng run run theo gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu của Tử Li, bộ dáng đó rất có một cỗ xúc động chạy tới đem cái hộp sọ kêu ‘cô lỗ’
kia mở ra nhìn xem bên trong chứa thứ đặc sệt gì!

Ngụy Thần đứng ở một bên, ánh mắt ủy khuất lấy lòng lại hơi có vẻ co quắp
chốc chốc lại đem An Cực Khanh từ đầu đến chân quét vài lần sau đó lại
nhanh chóng rút về.

“Ba” một tiếng vỗ án dựng lên, sợ tới mức thân thể hai người cấp tốc run rẩy! An Cực Khanh đột nhiên quay đầu quét về phía Ngụy Thần gằn lên từng chữ nói: “Còn – nhìn – nữa – ta – liền – độc – chết – ngươi!”

Ngụy Thần lập tức xấu
hổ dừng tầm mắt, dựa theo hiểu biết của hắn với An Cực Khanh, lúc này
tuyệt đối không thể nghịch chỉ, nếu không chỉ có một chữ thảm!

“Tốt lắm! Hai người các ngươi, thật muốn bổ đầu của các ngươi ra nhìn xem
bên trong nhồi gỗ hay là bông!” An Cực Khanh nghiến răng nghiến lợi âm
ngoan trừng mắt Tử Li, “Ta đã nói đến rõ ràng, tình cảnh hiện nay của
chúng ta không chấp nhận được chút khinh tâm, thị vệ phái đi thông tri
biên quan trước mắt hoàn toàn chưa có tin tức, ở bên cạnh ngươi hộ ngươi chu toàn chỉ có mười mấy người, nếu dưới loại tình hình này người của
An Cẩn Lạc biết nơi ẩn thân của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn mệnh
sống ở đây làm ra vẻ anh hùng kêu gào cứu cái này cứu cái kia sao?”


Tử Li bị rống đến không dám hé răng!

“Còn có ngươi, uổng cho ngươi còn là một tướng quân, uổng cho ngươi còn là
một kẻ lãnh binh tác chiến! Cư nhiên lén chạy đến lao ngục cứu người,
ngươi nếu cứu một người coi như xong đi, cư nhiên còn đem tất cả tù phạm đều phóng thích ra! Ngươi có đầu óc hay không a! Hiện nay bên ngoài tất cả đều là quan binh, sưu thành tác hộ (tìm thành lục nhà), nhờ phúc của ngươi mà rất nhanh sẽ lục soát tới nơi này! Ngươi bảo chúng ta như thế
nào trốn?” Tuy rằng biết người nọ là mộc đầu nam dã (đầu gỗ người rừng
=]) cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, nhưng trừ bỏ ngu trung
(trung thành mù quáng) không nghĩ tới còn ngu dốt như vậy! (- -b)

Từ sau khi trọng ngộ vẫn là lần đầu tiên nghe hắn đối với mình nói ra lời
nói dài như vậy! Nhìn bộ dáng Cực Khanh quắc mắt nhìn trừng trừng không
hề lạnh lùng băng băng, Ngụy Thần lại có chút hoảng thần phiêu nhiên. (_ __#)

Cực Khanh mắng xong, định nhãn mới phát hiện
nam nhân này cư nhiên một bộ biểu tình như đi vào cõi thần tiên vũ trụ!
Lập tức tức giận đến can hỏa đại động, tay hướng ống tay áo nắm ra bao
độc phấn gì đó húc đầu liền tát, may mắn Ngụy Thần kịp phản ứng lắc mình tránh thoát.

“Cực Khanh, đừng tức giận, ngươi trước hết nghe chúng ta giải thích. . . . . .”

“Cút ——” Cực Khanh thoáng chốc tung chưởng quét tới, Ngụy Thần nhanh chóng
ngửa ra sau khó khăn né qua, nhưng chưởng phong sắc bén vẫn là đưa gương mặt hắn tạo ra một đạo hồng ngân! Cực Khanh thấy một chiêu chưa đủ lập
tức câu ngón tay tiến lên đánh úp về phía trước ngực của hắn, Ngụy Thần
thấy Cực Khanh tựa hồ thật sự nổi giận cũng không dám phớt lờ, vội vàng
đưa tay chắn cũng vọt người toàn bộ dừng ở phía sau Cực Khanh ngón tay

điểm hướng bái huyệt sau thắt lưng hắn, Cực Khanh biết ý đồ lập tức nhấc chân sau đá thẳng khố bộ của gã, Ngụy Thần thấy thế cũng không thể
không chuyển ngón tay thành chưởng bắt lấy mắt cá chân Cực Khanh dùng
sức ninh (siết), toàn thân Cực Khanh thoáng dùng sức của đôi chân móc
lên, làm cho Ngụy Thần vội vàng buông tay thoái lui vài bước phía sau ,
bên này Cực Khanh cũng thuận thế xoay tròn rơi xuống đất.

Tử Li sợ hãi như cá trong chậu xa xa tránh ở một bên không dám nhúng tay
vào những cao thủ so chiêu, đặc biệt là trong trận so chiêu có một cao
thủ còn đang dưới trạng thái hỏa đại! (………= =|||)

Đang lúc hai người từ phòng chật hẹp đánh tới ngoài sân, lại từ sân nhảy vào hiên song (cửa sổ) đánh tới phòng ngủ, đại môn vang lên hai tiếng đập
cửa. Đây là ám hiệu mà bọn hắn cùng bọn thị vệ ước định!

Tử Li mở ra một cái khe cửa, một nam tử y phục rách nát đeo đầu cân (khăn
trùm đầu) vẻ mặt uể oải lách tiến vào, chẳng qua sau khi lắc mình tiến
vào, biểu tình uể oải trên mặt lập tức bị trầm tĩnh cùng khôn khéo thay
thế được.

“Vào nhà nói sau!” Tử Li đóng cửa ngắn gọn nói.

Hai người đi vào phòng, hai cao thủ cách vách còn đang binh binh lách cách tiến hành so chiêu.

” Sự tình ta muốn ngươi tra đã có kết quả ?”

“Đúng vậy, điện hạ!” Người tới ôm quyền trả lời, “Ngay tại một tháng trước,

năm trăm quân hộ thành của Lân Châu thành bị điều đi, hiện nay chấp sự
chính là phủ nha nha dịch! Bởi vì một bên lệ thuộc quan viên ngoại phái, một bên trực tiếp lệ thuộc tri phủ địa phương, cho nên cho tới nay quân nha hai phái va chạm không ngừng! Từ khi quân hộ thành nhận được lệnh
điều đi, nha dịch liền độc tài quyền to lợi dụng công vụ ức hiếp bách
tính trung gian kiếm lợi túi tiền riêng!”

“Chiếu theo cách nói của ngươi tựa hồ quân hộ thành không phải là cá mè một lứa!
Nhưng Ngụy Tướng quân từng nói với ta, mặc kệ là kinh đô hay là các châu các trấn, thành quân cùng nha dịch đều là nối thành một phương lợi dụng chức vụ cướp đoạt dân chi!” Nói tóm lại là cũng không phải thứ tốt!

“Nhưng thuộc hạ ngầm hỏi không ít dân chúng đối với nha dịch là hận chi tận
xương, đối với hộ thành quân nhưng thật ra không có nghi nghị!”

“Ngươi có thể tra được chủ sự quan viên hộ thành quân là ai?”

“Là một người kêu Tào Thạch Nghĩa.” Nghe thế, trong mắt Tử Li chợt lóe
thiểm quang (ánh sáng nhạt), nhưng y bất động thanh sắc ý bảo đối phương nói tiếp, “Hắn xuất thân là quan văn, nhưng vận khí tốt ở trong triều
làm chức quan tam phẩm, chính là sau lại chẳng biết tại sao bị biếm rồi
lại biếm, cuối cùng biếm đến nơi này làm giám quân!”

“Hắn là một người như thế nào? Ta là hỏi hắn tính tình như thế nào?”

“Theo cách nói của dân chúng, là một người nhàn tản tùy ý nhưng không quá
thích nói chuyện, nói đúng hơn là có chút tính cách thanh ngạo cô viễn
(thanh cao ngạo khí) của người đọc sách, cho nên đối với tri phủ muốn
mượn sức hắn lấy quyền mưu tư rất là chán ghét khinh thường, hộ thành
quân mà hắn phụ trách ở trên phạm vi rất nhiều quyền lợi lại nhiều lần
áp chế bên phủ nha kia, cho nên tri phủ đối với hắn cũng là cực kỳ bất
mãn, bởi vì hai chủ sự nhìn nhau chán ghét, hộ thành quân cùng nha dịch
cũng liền phân thành đối chọi!”

Sờ sờ cằm, Tử Li trầm ngâm trong chốc lát, ngược lại hỏi: “Hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào?”


“Nha dịch cơ hồ toàn bộ xuất động trục hộ tìm bắt người! Oán thanh trong ngoài thành đã nổi lên bốn phía!”

“Hoa lạp lạp (rầm) ——”

“Oanh long long (uỳnh)——”

Hai cao thủ đang đánh đến nan xá khó phân, không, hoặc là nói một trận tử
triền lạn đả đã từ phòng ngủ lại đánh ra ngoài phòng, bàn ghế ven đường
đều dễ dàng bị người tỏa cân đốn cốt (chặt gân bẻ xương), tán thi trên
sân! Cực Khanh khoái chiêu mãnh công một bộ dáng đánh không đến người
thề không bỏ qua, Ngụy Thần gặp chiêu sách (đỡ) chiêu biểu tình tràn đầy luyến tiếc nếu hạ nặng tay! Cực Khanh là càng đánh càng bốc hỏa, Ngụy
Thần là càng đánh càng bất đắc dĩ.

“Ngươi lại trốn
cho ta! Ngươi hỗn đản này! Ai muốn ngươi nhường? Xuất ra bản lĩnh theo
ta so!” Cực Khanh một cước đá một cái ghế đánh tới Ngụy Thần.

“Cực Khanh ngươi mệt chết rồi, không bằng nghỉ ngơi một lát đi?” Ngụy Thần ổn thủ tiếp được ghế hảo khuyên nhủ.

Nói chưa dứt lời, vừa nói hỏa càng mạo! Chỉ thấy Cực Khanh một tiếng gầm
lên, phi thân tiến lên, binh lách cách bàng lại đánh trở về phòng ngủ!
(- – #)

Ngụy Thần thu hồi tầm mắt, cảm khái thở dài! Không phải oan gia không tụ đầu a!

“Điện hạ, chúng ta có cần khuyên nhủ hay không. . . . . .”

“Ngươi cho rằng hữu dụng sao? Quên đi, đừng để ý đến bọn hắn. Ngươi dẫn đường, hiện tại mang ta đi nhìn Tào Thạch Nghĩa đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.