Bạn đang đọc Chất nữ – Chương 8:
Những thị vệ là người nước khác ở đô thành, trong lòng có kiêng kị nên không dám lập tức mở cửa ra xem.
Dù sao thói đời bất ổn, quan hệ giữa nước này và nước khác thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay liên bang, ngày mai cũng có khả năng trở mặt thành thù, muốn giết chất tử, gửi chiến thư. Ai biết ngoài cửa có phải người Tề đế phái tới giết chất tử hay không?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn mấy thị vệ chỉ dám lén lút nhìn ra ngoài, Thiển nhi mất hết kiên nhẫn, một tay bám tường nhảy lên thò đầu ra ngoài nhìn xem thế nào thì thấy mười mấy nho sinh chen chúc chửi rủa ở cạnh cửa.
Thiển nhi trợn tròn mắt nói: “Các ngươi muốn làm gì? Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác đấy! Nếu các ngươi không đi, cẩn thận lão nương giội phân vào người!”
Thiển nhi vừa thò đầu lên vừa quát, mấy thư sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng thì sợ tới nỗi run rẩy, còn tưởng sáng sớm gặp phải quỷ, lập tức câm miệng hết.
Nhưng chỉ im lặng một lát, một người lại chửi rủa: “Chính là nữ tử này, bề ngoài giống như quỷ Dạ Xoa, nàng ta dùng nước giội vào ân sư của chúng ta!”
“Tướng mạo sao thì lòng dạ như vậy! Xấu xí không chịu nổi! Xúc phạm người nhìn!”
“Giội nước vào ân sư của ta như giội nước vào phụ mẫu ta! Mối nhục này không thể nhịn!”
Khương Tú Nhuận khoác áo choàng màu đỏ đứng ngoài sảnh cũng nghe rõ ràng, mắt thấy Thiển nhi thật sự muốn trở mình xuống tường đi lấy thùng phân, bèn nói: “Thiển nhi không được, ngươi leo lại lên tường hỏi bọn họ muốn thế nào?”
Thiển nhi leo lên tường, cao giọng hỏi: “Các ngươi muốn thế nào? Nếu muốn đánh nhau với ta thì mang cáng cứu thương, thuốc trị thương và đai đeo [*] tới đây!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[*] Khi vận động nặng, ví dụ như tập gym, nâng tạ thì cần đai đeo cố định lưng tránh chấn thương.
Những thư sinh gầy gò nhìn Thiển nhi cao lớn thô kệch, lắc đầu như đánh trống: “Ai muốn đánh nhau chứ! Tiểu Khương công tử nói thánh ngôn của Vệ Tử là rắm chó không kêu, chúng ta muốn cùng hắn tranh luận, giải thích chi tiết, đòi lại danh dự cho ân sư của chúng ta!”
Bấy giờ mọi người ưa chuộng hùng biện, nếu bất đồng quan điểm, chọn trọng tài ngồi trên đài cao, ngươi tới ta đến, không tiếc lời đấu võ mồm.
Xem ra sau khi Phàm Sinh trở về vẫn còn không phục nên xui các đệ tử tới đây gây sự.
Những thị vệ nghe thấy, biết là những thư sinh vô dụng, lập tức tỉnh táo lại muốn ra ngoài đuổi đi. Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, cho người truyền lời: “Tiểu công tử Ba Quốc chân yếu tay mềm, không thể ngồi lâu, hơn nữa cần uống nhân sâm bổ dưỡng cho nhuận họng, tránh cho bị mấy người tầm thường làm hoang phí nguyên thần [*] của công tử, nếu các ngươi có lòng tới tranh luận thì bỏ năm cây vàng ra bày tỏ thành ý, mới có thể tranh luận với công tử.”
[*] Khả năng tiềm tàng trong não của con người.
Lời này truyền đi, những thư sinh bên ngoài giận tới méo mũi, chẳng trách là chất tử của quốc gia chuyên buôn bán, trên người toàn mùi vị tiền bạc!
Thế nhưng Phàm Sinh không nuốt trôi được cục tức này, vừa khéo hắn có xuất thân không tồi, của cải dư giả, không thiếu tiền, chỉ muốn làm khó dễ Khương Hòa Nhuận nên vung tiền cho các đệ tử, lại lập đài kinh đàn để tranh luận ở thư viện lớn nhất trong thành, khiến cho công tử Tiểu Khương không có cớ thoái thác. Hắn nhất định phải làm cho tiểu tử này mất mặt!
Đối với Khương Tú Nhuận mà nói, loại chuyện động mồm mép một chút là có thể kiếm tiền này, vì sao không làm?
Nàng lập tức nhận lời, ngày thứ hai bắt đầu đấu võ mồm với bầy nho gia!
Song, Khương Tú Nhuận cũng biết mình căn cơ nông cạn, quy định chỉ hùng biện phạm vi cuốn sách của Vệ Tử, những đề khác đều không bàn đến.
Tới ngày hùng biện, Khương Tú Nhuận đội ngọc quan, mặc trường bào bằng lụa màu xanh nhạt, khoác áo lông chồn, trên cổ quàng khăn lông cáo, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé càng nổi bất khí chất cao quý bức người.
Bộ quần áo này là hôm qua nàng bỏ ra số tiền lớn tới cửa hàng quần áo nổi tiếng trong thành Lạc An mua. Vốn dĩ phải lấy số đo trên người mới có thể may, may mắn trong cửa hàng có khách đặt trước lại không vội lấy ngay, số đo tương tự vóc người nàng nên nàng bỏ ra giá tiền cao gấp hai lần mua về.
Nếu đã mở miệng muốn vàng, cách ăn mặc không thể lộ ra mình là người keo kiệt, bằng không người ta sẽ thật sự cho là mình thiếu tiền nên mới mở miệng.
Hiện giờ, nàng phải toàn thân nho nhã cao quý làm cho người ta không thể chạm vào, mới khiến cho người ta cảm thấy nàng muốn dùng vàng dọa mấy người phàm tục này lùi bước.
Tuy rằng giả nam trang nhưng dung mạo Khương Tú Nhuận vốn làm cho người ta kinh diễm, cách ăn mặc như vậy, cho dù là người không có mắt cũng bị hấp dẫn, cảm thấy nam hài này lớn lên thật tuấn dật, nếu là nữ hài hẳn là sẽ có dung mạo khuynh quốc!
Nàng đi vào thư viện chậm rãi ngồi xuống, dùng ánh mắt quét bốn phía.
Phàm Sinh đúng là chịu chi, tới đây xem chiến không chỉ có đệ tử của hắn, còn có vài danh sĩ thành Lạc An cũng tới.
Nếu thật sự là thiếu niên mười sáu tuổi tha hương, thật sự sẽ không có dũng khí ở trước bao người mở miệng hùng biện!
Thế nhưng là Khương Tú Nhuận, người sống qua một kiếp, từng khôn ngoan lõi đời, luôn nhanh mồm nhanh miệng, sao có thể sợ mấy thư sinh này?
Cho nên mọi người nhìn thấy một quý công tử đẹp như ngọc, nâng cằm nhọn khỏi tấm khăn lông cáo, vai rộng lưng dài sải bước lên kinh đàn trên cao.
Dừng lại trên kinh đàn, thiếu niên vung trường bào, ngồi trên đệm lót sẵn, quét mắt bốn phía nói: “Người nào tới trước?”
Thật ra ai tới trước cũng được, những người này đều là người Phàm Sinh sắp xếp sẵn. Những thứ bọn họ hùng biện chỉ là những thứ mà Phàm Sinh mất nhiều ngày nghiên cứu sách cổ, nói có sách, mách có chứng, phấn khích cầm bút viết xuống mà thôi.
Chỉ là sự tài tình của hắn cũng chỉ tương đương kiếp trước, mạch suy nghĩ cơ bản giống nhau, làm sao có thể bằng Khương Cơ từng khắc khổ chỉ để bới móc hắn được?
Vì thế từ sáng cho tới trưa, ba thư sinh lần lượt thay ân sư ứng chiến. Cho dù bọn họ chuẩn bị đầy đủ, có luận cứ của thánh nhân, nhưng lại bị thiếu niên miệng nói giọng quê nhà tìm ra sơ hở phản bác dễ dàng như trở bàn tay.
Hơn nữa thiếu niên nhìn thư thái như tiên này lại có miệng lưỡi như mọc đầy gai nhọn, lúc hùng biện, ngôn từ cuồn cuộn, có lý lẽ có chứng cứ, cay độc và trào phúng, thỉnh thoảng làm mọi người nhịn không được bật cười vang, nhưng ngoài cười ra lại cảm thấy những lời tưởng như hoang đường của thiếu niên này lại vô cùng có đạo lý, mấy vị nổi tiếng ở thành Lạc An đều gật đầu liên tục.
Phàm Sinh ở dưới đài nghe đến nóng người, nếu không phải bị lôi kéo, hắn đã tự mình lên đài tranh luận rồi.
Thế nhưng họ Khương kia dường như càng muốn trêu tức hắn, mắt thấy hắn muốn lên đài, vậy mà ngạo mạn duỗi eo nói: “Nghe mấy lời cổ hủ lâu như vậy thật là hao tổn tinh thần, ta đã mệt, phải về ngủ trưa, không hầu được nữa.”
Phàm Sinh tức tới nỗi dậm chân: “Đã nhận vàng sao dám bỏ mọi người ở phía dưới mà đi ngủ trưa?”
Đáng tiếc trước khi thiếu niên kia lên kinh đàn, hắn đã sai thị nữ xấu xí của hắn thu đủ vàng, không còn gì phải băn khoăn. Sau khi nói xong, nàng giống như lúc mới tới, phóng khoáng rời đi.
Thiếu niên xinh đẹp phất tay áo nhanh nhẹn rời đi, mọi người nhìn theo bóng lưng hắn tới mất hồn.
Ngay bên cạnh thư viện có một quán trà, có vài vị quý công tử ngồi sát cửa sổ, thu hết những lời nói đĩnh đạc của Khương Tú Nhuận vào tai.
Mấy vị này vừa khéo là mấy người hôm trước tới phủ chất tử Ba Quốc làm khách.
Lần này Phàm Sinh dốc sức lấy lại mặt mũi, sao có thể bỏ qua cho những người có liên quan? Sáng sớm hắn đã mời bọn họ đi dự thính.
Có điều, bên ngoài gió rét, bọn họ tìm một phòng trà trên tầng cao nhất, vừa thưởng thức trà, vừa xem thiếu niên kia đấu võ mồm với đám nho gia.
Đợi đến khi Khương Hòa Nhuận rời đi, mấy người cũng không nói lời nào, cho đến khi thiếu niên kia leo lên xe ngựa ngoài thư viện mới thu hồi tầm mắt.
“Thành Lạc An vậy mà nhiều nhân vật anh tuấn kiệt xuất như vậy, đời chúng ta quả thật quá may mắn rồi!” Người kích động nói lời này chính là cháu ruột Dương gia thành Lạc An, Dương Giản.
Hắn là tài tử nổi danh của nhà vương hầu trong thành Lạc An, từ trước tới nay thích kết giao bạn tốt có cùng sở thích sách mực. Ngoài ra còn thích kết giao với thiếu niên tuấn mỹ, lần trước vừa thấy Khương Hòa Nhuận đã có cảm tình, lần này gặp lại nhìn thấy phong độ và tư thái đó, lại càng hận không thể lập tức kết giao tình thâm nghĩa hậu với Khương Hòa Nhuận, tới lúc đó hai người có thể nằm so vai kề gối nói chuyện, chẳng phải sảng khoái sao?
Mặc dù Lưu Bội không thích nam phong [*], cũng phải thừa nhận, vừa rồi cũng bị phong thái của thiếu niên kia mê hoặc, cảm thấy vị công tử Tiểu Khương này rất thú vị, tuy rằng tính khí có chút cổ quái nhưng lại làm cho người ta không rời được mắt.
[*] Tình cảm đồng tính giữa nam và nam.
Không nghĩ tới loạn thần soán quyền leo lên ngai vàng Ba Quốc lại có đứa con xuất sắc như vậy!
Nếu tương lai có một ngày, hắn có thể trở về thừa kế vương vị, như vậy đối với Lương Quốc… Không phải là chuyện gì tốt.
Lưu Bội không nghĩ thêm nữa, dù sao từ trước tới nay chất tử nước yếu muốn quay về nước không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa trên công tử Tiểu Khương còn có ca ca, dựa theo thứ bậc cũng không tới lượt hắn.
Nghĩ tới đây, Lưu Bội ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, kinh ngạc hỏi: “Sao không thấy Hoàng Thái tử?”
Mới vừa rồi Phượng Ly Ngô còn ngồi bên cạnh hắn, không biết từ lúc nào, ghế bên cạnh đã trống trơn, người cũng chẳng biết đi đâu…
Sau khi Khương Tú Nhuận lên xe ngựa thì vội vã tới nỗi run tay mở cái tay nải Thiển nhi vừa đưa cho nàng.
Mở tay nải nặng trịch ra, bên trong là vàng ròng nguyên chất. Buổi sáng hôm nay tranh luận với bốn người, thu được hai mươi cây vàng, thành quả chiến đấu xuất sắc. Hơn nữa, vàng của Đại Tề so với vàng của Ba Quốc có giá hơn một chút, hình dạng trùng điệp chập chùng như bướu lạc đà trên sa mạc, vô cùng mê người!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Tú Nhuận kiếm được vàng bằng chính bản lĩnh của mình, cảm xúc phập phồng, trong lúc nhất thời nàng ôm vàng mỉm cười.
Ý cười trên mặt còn chưa tan, rèm xe ngựa bị một người xốc lên, khuôn mặt lạnh như băng của Phượng Ly Ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng.
Hoàng Thái tử Đại Tề tuy rằng không phân biệt được lục súc nhưng không thể không thừa nhận sắc vàng thật sự tôn lên màu da của thiếu niên.
Chỉ thấy trong xe ngựa, khăn quàng cổ của thiếu niên bị cởi bỏ một nửa, khuy áo chỗ khuỷu tay cũng mở ra, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt đống vàng, ánh mặt trời sáng lạn buổi trưa chiếu vào trong xe ngựa, màu vàng càng thêm mê ly, làn da trắng tuyết của thiếu niên càng thêm óng ánh mê người. Người từ trước tới nay không chú ý tướng mạo, bình thường không nhìn kỹ, cũng bị nét cười xuất phát từ nội tâm trên mặt thiếu niên thu hút.
Khương Tú Nhuận không biết Hoàng Thái tử nhảy ra từ nơi nào, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa, sững sờ thu lại ý cười, hành lễ trong xe ngựa hỏi: “Không biết Thái tử có gì chỉ giáo?”
Nói xong mới phát hiện bản thân còn ôm vàng, không ra thể thống gì, vội vàng đặt vàng qua một bên, khôi phục lại sự cung kính.
Phượng Ly Ngô liếc nhìn ý cười trên mặt nàng hoàn toàn biến mất: “Vừa đúng lúc cùng đường, công tử theo cô vào phủ một lát.”
Khương Tú Nhuận vội vàng từ chối nói: “Không được, trong phủ còn có việc, cần ta quay về xử lý.”
Phượng Ly Ngô không lên tiếng, Tần Chiếu phía sau hắn lại ra oai nói: “Thái tử cũng không mời ngươi, là bảo ngươi vào phủ, ngươi dám từ chối?”
Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn lén sắc mặt Thái tử, quả nhiên là bộ dạng không thể thương lượng.
Nàng thầm mắng Tần Chiếu trong lòng: Quả nhiên chó không thể thay đổi nết ăn phân! Trải qua hai đời, hắn vẫn là chó săn!