Bạn đang đọc Chất nữ – Chương 21:
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của nàng mang theo oán độc bởi cái chết bi thảm kiếp trước.
Phượng Ly Ngô cảm giác mình bị ánh mắt của thiếu niên đâm một cái.
Nếu là khi khác, hắn nhất định sẽ trừng phạt thiếu niên kiêu căng bướng bỉnh này. Nhưng những lời hắn vừa thốt ra cũng thật sự gây tổn thương cho người khác, ám chỉ thiếu niên này quyến rũ mê hoặc lòng người.
Nếu là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đều sẽ không chịu nổi những lời gây tổn thương tự tôn như thế này.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bản thân vừa rồi cũng có chút xúc phạm người khác, công tử Tiểu Khương này đã quỳ nửa canh giờ, chắc cũng mệt mỏi rồi, hắn liền nói: “Qua đây ngồi đi.”
Khương Tú Nhuận cũng cảm thấy cái nhìn vừa rồi của mình quá mức ác liệt, vội vàng thu lại, cúi đầu, di chuyển hai đầu gối tới trước mặt Thái tử.
Chỉ là quỳ quá lâu, máu huyết trong chân không thông, khi di chuyển như có trăm con kiến đang gặm cắn, thật sự khó chịu, thân hình nàng lảo đảo, bổ nhào lên chiếu.
Phượng Ly Ngô thuận tay đỡ công tử Tiểu Khương sắp ngã gục xuống.
Dựa gần nhau như vậy, hắn cảm nhận được một mùi hương không nói nên lời xộc thẳng vào mũi… Một nam tử sao lại có mùi hương như thế, cũng khó trách dẫn tới ong bướm như Dương Giản, Tần Chiếu cũng làm ra chuyện mất hết thể thống…
Nghĩ như vậy, tay của hắn hơi thả lỏng, nghiêm mặt khiển trách nói: “Bây giờ ngươi là thiếu phó của cô, mặt mũi của ngươi cũng là mặt mũi phủ Thái tử. Hôm nay ở trên phố xá, Dương Giản vô lễ với ngươi, ngươi vốn dĩ có thể lớn tiếng khiển trách, khiến hắn biết khó mà lui, tội gì kéo Tần Chiếu tới động thủ, gây ra ồn ào lớn như vậy?”
Tất cả mọi việc trên đời, nếu như nghĩ thoáng ra một chút, cũng sẽ không có cửa ải nào là khó khăn.
Khương Tú Nhuận tự khuyên nhủ bản thân như vậy, sắp tới dịp săn thú mùa đông rồi, cái ngày mà Hoàng Thái tử ốm đau không dậy nổi, một ngày phải uống ba bữa thuốc thang cũng không còn xa nữa, sẽ không rảnh quan tâm nhiều chuyện.
Nghĩ như vậy, ánh ban mai dần lộ ra trước mắt nàng, cảm xúc tức giận bởi vì lời nói của Phượng Ly Ngô cũng có thể kiềm chế lại được.
Nàng điều chỉnh lại tư thế quỳ, cung kính nói: “Tại hạ ở tiểu quốc hoang vắng lâu, kiến thức nông cạn, không biết ở bên trong thành Lạc An còn có người có sở thích như vậy nên mới khách khí với hắn, nếu lần sau hắn còn dám quấy rầy, tại hạ nhất định sẽ khiển trách hắn, không làm mất mặt mũi của phủ Thái tử.”
Phượng Ly Ngô híp mắt, cảm thấy thiếu niên này nhìn như cung kính nhưng lại ngầm châm biếm Lạc An có tập tục bất chính, bừa bãi quá đáng.
Có điều mùi hương trên người nàng quá nồng, Phượng Ly Ngô dù không muốn cũng ngửi thấy, bèn phất tay cho nàng rời đi.
Chờ lúc thiếu niên ra cửa, hắn cau mày bổ sung: “Sau này không nên dùng huân hương nữa, mùi nồng khiến cô đau đầu!”
Khương Tú Nhuận không lên tiếng, khom người đi ra ngoài, sau khi bước vài bước mới ngửi ngửi cổ áo của mình: Huân hương ở đâu ra? Chẳng qua hôm qua tắm rửa nên có mùi xà phòng thôi mà!
Nhưng gần đây Thái tử hiển nhiên chứng mắt với mình, Khương Tú Nhuận biết phải nghe lời, quyết định trước dịp săn thú mùa đông tuyệt đối sẽ không chủ động đi đến trước mặt Thái tử.
Nói đến dịp săn thú mùa đông ở Đại Tề, cũng có chút điển cố.
Nghe nói khi Đại Tề khai quốc, Hoàng đế từng đi săn vào mùa đông và bắt được con cáo trắng, thấy cáo trắng rơi lệ, người không đành lòng nên thả nó đi.
Cáo trắng chính là Hồ tiên, ban đêm báo mộng cho Hoàng đế trả ơn, mời hắn ngày hôm sau phái người vào trong góc rẽ có gỗ khô trong núi bắn chết con lợn rừng cực kỳ hung tợn, sừng và da lợn thành tinh có thể chế tạo thành áo và mũ giáp đao thương không thể xâm phạm.
Tiên hoàng làm y như vậy, quả nhiên có được một kỳ giáp, ở trên chiến trường bị mũi tên nhọn bắn trúng, lại nhờ có áo giáp mà tránh được một kiếp.
Từ đó về sau, dịp săn bắn mùa đông được định vào ngày săn lợn rừng hôm đó và có một luật lệ khuôn vàng thước ngọc [*], bất kỳ con mồi nào cũng có thể giết nhưng không được giết cáo, nếu có thể săn được lợn rừng là tốt nhất!
[*] Ví với những cái không thể thay đổi được
Bởi vì theo Hoàng đế cùng đi săn, không thể thiếu được những lễ nghi phiền phức, mỗi quan viên và người trong hoàng thất đều phải rời giường từ rất sớm.
Tới giờ Sửu, Khương Tú Nhuận cũng bị Thiển nhi gọi dậy.
Xưa nay nàng ngủ rất say nên Thiển nhi đỡ dậy lắc lư một lúc lâu mới tỉnh táo hoàn toàn.
Lúc này ngoài cửa sổ vẫn tối đen, ánh trăng chưa lặn nhưng đã có tiếng đi qua đi lại của nô bộc trong viện và trong phủ Thái tử.
Những nô bộc kia đều làm công việc của mình, chuẩn bị ngựa, bọc đao kiếm lại, chuẩn bị lều vải, cơm hộp và đồ dùng cần thiết, nghe nói từ sáng sớm phủ Thái tử đã chuẩn bị tới năm cỗ xe ngựa.
Có thể theo Thái tử đi săn thú mùa đông, đều là những môn khách phụ tá được Thái tử coi trọng.
Ngoại trừ Khương Tú Nhuận ra, còn có ba phụ tá đi cùng.
Khương Tú Nhuận là người tới cuối cùng, nàng không quen biết ba người kia lắm, cũng lười đi gặp mặt chào hỏi nịnh hót.
Cho nên sau khi nàng đánh răng rửa mặt xong, cũng chưa theo Thái tử ra ngoài điểm danh ngay, chỉ mặc áo khoác da, cầm cốc nước ấm, dựa lưng ở phòng gác ngoài cổng, ăn khoai lang bên cạnh lò sưởi.
Khoai lang này là hôm qua Thiển nhi chôn dưới tro bếp trong lò sưởi ở phòng gác cổng trước khi đi ngủ, như thế khoai sẽ nóng qua nửa đêm, lửa nướng cũng vừa vặn. Khi lấy ra, lớp vỏ bên ngoài vàng óng ánh, mềm dẻo, hơi cháy xém một chút, đợi tới khi cho vào miệng, sẽ cảm thấy nóng bỏng và ngọt mềm…
Trước kia ở Hoán Y cục, sau khi giặt quần áo, ngày mùa đông căn bản không thể dùng thứ xa xỉ như lò sưởi tay. Ca ca nàng nghe nói vậy, bèn sai người mua cho nàng ba rương khoai lang, sau khi nướng chín thì bỏ vào trong ngực, khi giặt quần áo xong, thỉnh thoảng lấy ra ủ tay cho ấm và ăn một chút.
Mùi vị ngọt mềm này, là an ủi lớn nhất trong khoảng thời gian bị giày vò đó.
Khương Tú Nhuận ăn rất tập trung, lúc sắp ăn củ khoai thứ hai, mới phát hiện không biết từ lúc nào Thái tử đã dẫn mọi người đi qua phòng gác cổng, chuẩn bị ra ngoài lên xe ngựa.
Giờ Sửu phải rời giường, cho dù nhà bếp chuẩn bị sớm một chút, mọi người cũng không đói bụng mà ăn ngay được. Thế nhưng Phượng Ly Ngô thật không ngờ, thiếu niên này có khẩu vị thật tốt, ngồi ở phòng gác cổng uống một ngụm trà, ăn một miếng khoai lang ngon ngọt.
Cũng thật biết tự nuôi mình.
Lại nhìn mấy phụ tá sau lưng Thái tử, vừa mới chạy trước chạy sau trong gió rét, trong bụng chỉ có gió mát. Có một vị lão tiên sinh có tuổi rồi, dạ dày không chịu được khí lạnh, nhịn không được, ở trước mặt người khác thả rắm ra tiếng, cũng coi như qua khỏi cơn khốn quẫn.
Thế nên khi mấy vị phụ tá khác nhìn vị công tử Tiểu Khương này, lập tức có chút tức giận. Cảm thấy Khương Hòa Nhuận rốt cuộc cũng còn trẻ tuổi, chỉ lo cho mình thoải mái, không săn sóc người già và người cao quý hơn? Chẳng lẽ vẫn còn tưởng rằng mình là vương tử cao quý của Ba Quốc sao?
Chỉ có điều, Thái tử dường như cũng bị mùi thơm ở phòng gác cổng làm nổi lên cơn thèm ăn, khi thiếu niên vội vàng đứng dậy, hắn lạnh nhạt nói: “Mang cái ngươi đang ăn lên xe ngựa cho cô một ít.”
Khương Tú Nhuận nghe xong, vội vàng bỏ mấy củ khoai nướng còn lại vào túi da nàng ủ tay, tiện thể leo lên xe ngựa của Thái tử.
Thế là đoàn xe khởi hành trong đêm, cùng với quần thần và thánh giá tụ họp ở cổng thành.
Theo lý thuyết, Khương Tú Nhuận vốn không được ngồi xe ngựa của Thái tử, chỉ có điều vừa nãy Thái tử nói trên đường muốn nàng xem qua mấy sổ sách hạch toán cứu giúp nạn thiên tai ở Tây Bắc có sai sót chỗ nào không, để kịp nộp cho bệ hạ xử lý, tránh cho việc đi săn thú mùa đông làm chậm trễ quốc sự.
Sau khi nàng dâng khoai lang lên, liền ở trong xe ngựa Thái tử gảy bàn tính đối chiếu sổ sách.
Lúc này phố xá tối tăm không có người, chỉ có tiếng bánh xe chèn qua phiến đá vang lên. Mà trong xe, mượn ánh sáng đèn bão treo ở bên cạnh cửa sổ, Khương Tú Nhuận gảy bàn tính lưu loát.
Kiếp trước Tần Chiếu từng nói, khi nàng gảy bàn tính không có dáng vẻ con buôn, mà lại có bộ dạng duyên dáng mềm mại, giống như Trích tiên thổi sáo trong rừng trúc.
Có điều, đây là loại lời cố gắng lấy lòng nữ nhân, hoàn toàn không khiến nàng thích nghe.
Nhưng lúc này Phượng Ly Ngô không ăn khoai lang, chỉ nhìn ngón tay gảy bàn tính của nàng, im lặng không lên tiếng, khiến cho người ta sinh lòng thấp thỏm, không biết vị Thái tử này lại có chỗ nào bất mãn.
Thế là nàng hơi ngừng lại, cung kính nói: “Sao điện hạ còn không ăn? Vừa rồi thái giám đã dùng châm bạc thử độc, không có việc gì, nếu người không mau ăn sẽ nguội đó.”
Lông mi Phượng Ly Ngô hơi chớp chớp, cau mày nhìn vỏ khoai nướng hơi cháy khét nói: “Thứ này ăn thế nào?”
Khương Tú Nhuận tỉnh ngộ, lúc nhỏ Phượng Ly Ngô ở lãnh cung, kinh nghiệm ẩm thực ít ỏi, có lẽ chưa từng ăn những món dân dã tầm thường.
Thế là nàng vội thả bàn tính xuống, ân cần lột vỏ khoai cho Phượng Ly Ngô, xem như đền bù chuyện nàng lười biếng sau khi thức dậy.
Phượng Ly Ngô híp mắt, nhìn ngón tay có hình dạng duyên dáng nhẹ nhàng lột vỏ khoai lang đi, đưa tới trước mặt mình.
Thời gian còn lại, công tử Tiểu Khương gảy bàn tính, còn Phượng Ly Ngô thưởng thức từng miếng từng miếng khoai lang mềm ngọt.
Có lẽ trong thời gian này dạ dày ăn được nhiều, ăn xong Thái tử điện hạ còn chưa đã thèm hỏi nàng còn đồ ăn khác không.
Trước loại ánh mắt sáng như đuốc của Thái tử, Khương Tú Nhuận không dám giấu làm của riêng, lại dâng túi ăn vặt của mình lên.
Bên trong là thịt bò khô mấy ngày trước Bạch Anh làm cho nàng vào lúc nàng về phủ chất tử.
Bạch Anh làm món gì cũng ngon, thịt bò khô nấu với trầm hương ăn rất vừa miệng, màu sắc hồng nhuận, cắn một miếng là thấy dai ngon vô cùng.
Khương Tú Nhuận vốn dự định ăn dần trên đường tới bãi săn, bây giờ lại dâng hết lên cho Thái tử.
Dù sao vị này cũng rất đáng thương, không biết ở bãi săn sẽ bị đâm như thế nào, bây giờ cho hắn ăn ngon, có thêm sức lực, cũng coi như nàng phụ tá, bày tỏ lòng trung thành một chút vậy.
Lại nói tới kiếp trước, Thái tử sát phạt quyết đoán, thủ đoạn chiếm đoạt nước láng giềng như ác thú, lúc này cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.
Nghe bà tử chuyên may vá y phục trong phủ nói, khi điện hạ còn nhỏ, vì luôn ăn uống không đủ nên y phục lại thỉnh thoảng rộng ra vài tấc.
Dáng vẻ thanh niên mỹ mạo tuấn tú nhai từng miếng thịt bò khô bây giờ, vậy mà lại lộ ra mấy phần đáng yêu như trẻ con…
Có điều đó chỉ là ảo giác, tới lúc xuống xe ngựa, ảo giác đó hầu như tan biến không còn gì.
Quần thần ra khỏi Ngọ môn trước, một đám quan viên đã chờ đợi sẵn từ khi trời vừa sáng. Trong đó có tộc trưởng Dương gia, thấy xe ngựa của Thái tử đi tới, chạy nhanh lên phía trước, cung kính hành lễ, run rẩy nói: “Thần không có cách giáo dục con cháu trong tộc, xin điện hạ trách phạt!”
Phượng Ly Ngô vừa ăn thịt bò khô xong, nhận lấy khăn tay người hầu dâng lên lau tay, lau miệng nói: “Nếu là con cháu không hiểu chuyện, trách khanh cái gì?”
Phượng Ly Ngô ôn hòa, cũng không có bộ dạng giống như muốn trách phạt nhưng tộc trưởng Dương gia cũng không thở phào nhẹ nhõm, chỉ cắn răng, khóe mắt rưng rưng: “Đức hạnh của nghiệt tử kia bại hoại nhưng cũng là cháu ruột của Dương gia ta, lão thái quân coi hắn như mạng, bây giờ hắn đã bị bắt đi ba ngày, xin điện hạ nể tình lão thần, tha cho hắn đi…”
Khương Tú Nhuận ở phía sau nghe thấy rõ ràng câu chuyện của hai người, hình như sau cuộc ồn ào trên phố kia, Thái tử đã phái người xử lý Dương Giản của Dương gia rồi.
Phượng Ly Ngô nghe tộc trưởng cầu tình, sắc mặt dường như hơi thay đổi, sau đó hỏi Tần Chiếu bên cạnh: “Dương Giản bị bắt giữ ở đâu, phạm phải tội gì?”
Tần Chiếu vội vàng nói: “Dương Giản nhiều lần có quan hệ cá nhân với Lưu Bội, từng vì Lưu Bội mà tiến cử Lý đại nhân lên công bộ, là người cùng một giuộc với Lưu Bội, vì Lương Quốc mà tiết lộ cách khai thông đường dây buôn lậu sắt tinh luyện…”
Lời này vừa nói ra, tộc trưởng Dương gia bị dọa tới nỗi chân cũng run lên rồi.
Hắn vốn tưởng rằng là Dương Giản đùa giỡn chất tử Ba Quốc sống nhờ ở phủ Thái tử kia, sau đó lại gây xích mích với Tần Chiếu nên mới bị Thái tử luôn coi trọng người tài bắt giam. Nhưng theo ý tứ Tần Chiếu, Dương Giản rõ ràng đã phạm vào tội thông đồng với nước khác!
Thế nhưng loại công tử bột như Dương Giản, lấy đâu ra bản lĩnh và lá gan đó? Thường xuyên cùng Lưu Bội tình tứ, sống phóng túng mới là thật!
Nhưng bây giờ điện hạ có ý muốn gán cho Dương Giản tội danh thông đồng với nước khác, nếu làm lớn một chút, chẳng phải sẽ liên lụy tới tất cả mọi người trong tộc kia?
Tộc trưởng Dương gia xem xét thấy tình thế không ổn, không dám nói nữa, chỉ có thể vội vàng thu nước mắt, bi thương nói cháu trai bất hiếu, hắn thất vọng, sau đó xin điện hạ xử lý công bằng.
Đợi đến khi tộc trưởng Dương gia lui xuống, Tần Chiếu nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Dương Giản kia…”
“Nếu hắn yêu thích nam sắc, giữ lại cái kia cũng không nối dõi cho Dương gia được, không bằng phế đi trả về, như thế cũng sẽ sống yên ổn.” Sắc mặt Phượng Ly Ngô không thay đổi, sau đó nhìn Tần Chiếu, ngữ khí ôn hòa: “Có thể ở bên cạnh cô, đều là những người có hiền năng, cô không cho phép có chuyện bẩn thỉu như vậy xảy ra, Tần khanh, ngươi có rõ ràng hay không?
Tần Chiếu siết nắm đấm, chóp mũi đổ mồ hôi lạnh, chỉ chắp tay, cũng không dám nhìn về phía Khương Tú Nhuận, sau đó vội vàng lui xuống.
Phượng Ly Ngô cảnh cáo Tần Chiếu xong, lúc này mới nhìn về phía Khương Tú Nhuận, ngữ khí vẫn bình thản như cũ: “Lúc trước quân ở trước điện vẽ đen lông mày, chính là muốn lập chí làm nam nhi, không đi vào con đường mị tục, quân phải ghi nhớ chí hướng đó của mình trong lòng, không thể quên ước nguyện ban đầu là gì…”
Khương Tú Nhuận hiểu rõ trong lòng, Thái tử cảnh cáo Dương gia và Tần Chiếu xong, hiện tại chính là cảnh cáo mình.
Nàng thậm chí hoài nghi, chẳng lẽ Thái tử là con lợn rừng chết thảm trong truyền thuyết săn thú mùa đông năm xưa, đời này chuyên đối phó với người có tướng mạo quyến rũ, báo thù cáo tinh năm đó mộng báo lột da?
Nàng nào dám chần chờ, vội vàng nói: “Nếu Thái tử thấy ta không vừa mắt, ngày nào ta cũng sẽ dùng than bôi lông mày là được…”
Phượng Ly Ngô không nhìn nàng nữa, chỉ nói: “Năng lực của quân như vậy, có thể dùng than là che lấp được sao? Chỉ cần quân trung thành với cô, sớm muộn cũng là danh thần thiên cổ của Đại Tề, là Y Doãn [*], Khương Tử Nha [*] phụ tá quân vương, ai dám ức hiếp quân đều sẽ phải chịu tội!”
[*] Y Doãn là tướng nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Thành Thang tiêu diệt nhà Hạ, thành lập nhà Thương và phò nhà Thương ổn định trong thời gian đầu.
[*] Khương Tử Nha, tên thật là Khương Thượng, tự Tử Nha, lại có tự Thượng Phụ, là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Khương Tú Nhuận tự cảm thấy nếu bản thân là nam nhi có nhiệt huyết dâng trào, giờ phút này nói không chừng nàng thật sự sẽ bị những lời chiêu hiền đãi sĩ của Phượng Ly Ngô làm cho cảm động.
Có Thái tử che chở như vậy, làm sao có thể không đầu rơi máu chảy, cúc cung tận tụy đây!
Đáng tiếc nàng đã trải qua một đời, vô cùng hiểu rõ vị Thái tử này vì muốn thống nhất thiên hạ mà không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Loại thủ đoạn này, chẳng qua là chiêu thức hắn mua chuộc lòng người mà thôi! Đợi đến khi không còn giá trị lợi dụng, bất luận là ai vị điện hạ vô tình này cũng sẽ không quan tâm!
Thế nhưng nàng vẫn phải vội vã chắp tay cảm ơn Thái tử hậu ái.
Một lát sau, thánh giá Đại Tề cũng đến, quần thần dồn dập khấu bái, sau đó dựa theo cấp bậc lớn nhỏ, sắp xếp đoàn xe, đoàn người cuồn cuộn nối đuôi nhau đi về phía bãi săn.
Lúc này Khương Tú Nhuận đã hạch toán xong, viết vài nét bút, sau đó chạy theo xe ngựa Thái tử, xem như bù lại lúc sáng sớm chậm trễ lười biếng.
Lần này người có thể đi theo thánh giá săn thú mùa đông, cơ bản là những người quyền quý trong thành Lạc An, các chất tử nước khác cơ bản không thể đi theo, chỉ có mấy vị chất nữ theo họ hàng ở thành Lạc An đi cùng.
Vạn tuế và Hoàng hậu mấy năm nay quan hệ không mấy hòa hoãn. Có điều hiện nay Hoàng hậu Úy thị đã dựa vào Thái tử trấn giữ hậu cung, không cần giống như những phi tần khác phô bày nhan sắc, lấy lòng Hoàng đế, hiển nhiên cũng không muốn cùng Vạn tuế gia vợ chồng hòa thuận, tạo nên giai thoại Đế Hậu.
Săn thú mùa đông là quy củ của tổ tiên, Hoàng hậu đương nhiên cũng phải tới. Úy Hoàng hậu dùng xe phượng bốn tầng có da trâu bọc quanh, gỗ ở bên ngoài mạ vàng khảm nạm bảo thạch bảy sắc, đuôi phượng cong lên như đón gió, ở trong nắng sớm chiếu sáng rực rỡ.
Phượng Ly Ngô thỉnh an phụ vương xong, nhạt nhẽo nói mấy lời, sau đó lại tới xe phượng thỉnh an mẫu hậu.
Vừa lên xe ngựa, hơi ấm đã xông thẳng vào mặt, mặc dù Úy Hoàng hậu từng ở lãnh cung nhiều năm nhưng mấy năm nay da dẻ được chăm sóc kỹ, khôi phục lại bộ dạng trắng nõn trước kia, giống như mỹ nhân tuổi xế chiều, chỉ là nếp nhăn ở khóe mắt có dùng son phấn cũng không che đậy được nữa.
Gò má dưới mắt luôn hơi có vẻ giống như đang tức giận, càng lộ ra lúc nàng ở lãnh cung oán hận, cô độc khổ sở ra sao.
Nhưng vẫn còn rất tốt, bây giờ con trai không thua kém ai, mấy năm trước giống như một giấc mộng. Mặc dù thỉnh thoảng lại nhớ tới nhưng phần lớn thời gian, Úy Hoàng hậu cũng dần dần quên đi đau khổ cô quạnh lúc ấy.
Sau khi Phượng Ly Ngô thỉnh an thì khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu.
Thái giám này nhìn qua mới chỉ hơn ba mươi tuổi, gần đây rất được Hoàng hậu coi trọng, thăng chức làm tổng quản Thái Hòa cung – Mao Doãn Sinh, không giống với những thái giám khác có chút béo phì ở độ tuổi này, nhìn qua Mao tổng quản có thân hình khỏe khoắn cân đối, cơ ngực rộng lớn có góc có cạnh bọc trong lớp y phục thái giám.
Vừa nãy không biết hắn nói gì mà chọc cười Hoàng hậu, lúc Phượng Ly Ngô tới, nụ cười trên mặt Hoàng hậu còn chưa thu lại, cười tới gương mặt hồng nhuận, trong mắt có ánh sáng.
Mãi tới khi Phượng Ly Ngô thỉnh an xong ngẩng đầu lên, bà mới dần dần thu ý cười lại, nói với Phượng Ly Ngô: “Gần đây Thái tử luôn bận rộn, ngay cả thời gian thỉnh an bổn cung cũng không có, nếu không có dịp săn thú mùa đông này, thật không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Thái tử?”
Phượng Ly Ngô nghe mẫu hậu trách cứ, chỉ trầm mặc một hồi rồi nói: “Là nhi thần bất hiếu, không thường xuyên đi thỉnh an mẫu hậu, ngày sau chắc chắn…”
“Được rồi, nếu không có chuyện gì, ngươi cũng không cần chạy tới chỗ bổn cung. Nếu ngươi rảnh rỗi, đi trò chuyện với biểu muội Tào Khê đi. Tỷ muội của ta không có nhiều, ngươi chỉ có một người dì, mặc dù muội ấy chỉ là Tần nhưng được Yến vương sủng ái, Tào Khê cũng là hòn ngọc quý trên tay Yến vương, nếu không phải dì ngươi coi trọng ngươi, sao có thể cam lòng đưa nàng tới Đại Tề làm con tin?”
Nói đến đây, Hoàng hậu nhận lấy cốc trà Mao tổng quản đưa tới, uống ngụm trà nóng, nói tiếp: “Thái tử chớ cho rằng bây giờ ngươi đã có chỗ đứng vững chắc trong triều đình, ngươi nên biết đệ đệ của ngươi vẫn còn… Người muốn mẫu tử chúng ta gặp xui xẻo cũng có khối người, ngươi cưới Tào Khê thì sẽ có Yến Quốc trợ lực, đối với ngươi cực kỳ có lợi! Ngươi luôn luôn không cần bổn cung quan tâm, chuyện còn lại nên làm thế nào, trong lòng nên tự tính toán… Được rồi, bổn cung còn chưa ăn sáng, ngươi đi đi!”
Hoàng hậu dường như đã quên, mọi người đều dậy rất sớm, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi Phượng Ly Ngô dùng bữa sáng hay chưa đã bảo hắn xuống xe ngựa.
Có điều Phượng Ly Ngô đã sớm quen rồi, dù sao khi mẫu hậu hắn còn ở trong lãnh cung, ngoại trừ hối tiếc buồn bã, chửi bới phụ vương hắn bạc tình phụ nghĩa ra, thì chính là ân cần dạy bảo hắn là nam nhân không thể chịu thua kém, nếu không thì bà sẽ có tội, sinh ra và nuôi dưỡng một phế vật vô dụng.
Về ăn uống sinh hoạt thường ngày, từ sau khi Phượng Ly Ngô hiểu chuyện, đều do cung nữ già của mẫu hậu trông nom.
Nhưng cảnh ngộ như vậy, ai cũng không thể tự vệ, bên tai luôn đầy rẫy những lời mắng chửi nguyền rủa. Cung nữ già chẳng qua chỉ là dựa vào lương tâm trông nom một tí thôi, cũng không nói tới kiên nhẫn hay tỉ mỉ.
Về phần mẫu hậu luôn đối đãi với con trai hờ hững như thế, Phượng Ly Ngô đã sớm hình thành thói quen.
Lúc xuống xe phượng, một cơn gió lạnh tát vào mặt, khí lạnh lùa vào ống tay áo, xuyên vào lòng, khó chịu không nói nên lời.
Khương Tú Nhuận vẫn luôn ở cách xe phượng không xa chờ Thái tử.
Khi thấy thái tử đi xuống, mặc dù thần sắc hắn vẫn như bình thường, nhưng có thể thấy đáy mắt hắn bao phủ một tầng lạnh lùng u ám.
Đây thật ra vẫn luôn là dáng vẻ của Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận nghe thấy bên trong xe phượng truyền ra tiếng cười nói của nam nhân, bỗng nhiên nhớ tới một bí ẩn ở kiếp trước, sau khi nàng rời Hoán Y cục, Hoàng hậu đã từng rời cung tới hành cung ở ngoại ô phía Tây kinh thành tĩnh dưỡng một năm.
Trong các phủ trạch phú quý ở thành Lạc An có lan truyền một tin đồn bí mật, nói lúc Hoàng hậu rời cung đã mang thai, một năm kia thật ra là ra ngoài cung sinh con.