Đọc truyện Chất nữ – Chương 161
Úy Thái hậu còn muốn nói nữa, Phượng Ly Ngô không vui vẻ nói: “Mẫu hậu nếu như thích nói như vậy thì về sau ở trong phật đường nói đi.”
Bà biết con trai đang cảnh cáo mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Cho dù con trai ngỗ nghịch không hiếu thảo, bà cũng không sợ, chỉ cần Úy gia còn ở đây, hắn không thể không bày ra bộ dạng vô cùng hiếu thảo ở trước mặt người khác!
Nghĩ tới đây, bà chẳng muốn nhiều lời với Nữ vương Ba Quốc ương ngạnh kia nữa, chỉ thừa dịp tiếng trống nhạc ngừng lại, cao giọng nói: “Tiên đế mất, ai gia đau buồn vô cùng, ở phật đường tụng kinh cầu phúc cho Tiên đế. Thế nhưng sau khi Hoàng đế đăng cơ, hậu cung trống vắng, không thể không có sự trông nom của mẫu thân ta đây. Ngày gần đây thân thể ai gia không tốt lắm rồi, cũng muốn ở gần bên Hoàng đế một chút, không bằng qua năm mới, cho ta dời tới Loan Minh cung, lễ tiết thỉnh an trong cung cũng khôi phục lại đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra bà không nói, Phượng Ly Ngô cũng có ý định này, chỉ là vừa rồi ngữ khí mẫu hậu như thế, vẫn không biết kiềm chế chút nào, hắn lại do dự.
Triệu phu nhân ở bên cạnh Thái hậu, lén lút chọc Thái hậu một cái, nhắc nhở bà chớ quên lời căn dặn lúc trước.
Bây giờ Hoàng đế không phải là Thái tử Điện hạ lúc trước nữa rồi, mà chính là Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh.
Úy Thái hậu không thể không thu lại gai nhọn trước kia, học cách dùng thân phận mẫu hậu ra vỗ về.
Phượng Ly Ngô không phải người có tâm địa lạnh lẽo, chỉ cần Úy Thái hậu lấy vẻ mẹ hiền ra, Hoàng đế thế nào cũng sẽ cảm động nhớ nhung.
Một người đường đường là Thái hậu, vờ ra vẻ rộng lượng chút là được, tội gì cần phải giống như phi tần hậu cung tranh sủng, lúc nào cũng mở miệng cũng cay nghiệt, tranh giành cơ hội leo cao?
Bởi vậy có thể thấy được Phượng Ly Ngô vẫn mềm lòng lúc đối mặt với Úy Thái hậu.
Úy Thái hậu bị chọc một cái, cũng nhớ tới lời căn dặn lúc trước của nữ quan, mắt liền đỏ lên, mềm mỏng nói: “Qua ít ngày nữa là sắp đầu xuân rồi, Hoàng đế thường hay bị đau dạy dày vào mùa này, ai gia đã sớm sai người chuẩn bị thuốc, tự mình phơi nắng, đến lúc đó sẽ sắc trà cây cát cánh [*] Hoàng đế ngươi thích uống cho ngươi bồi dưỡng dạ dày. Trước đây lúc ở trong lãnh cung, ngươi chỉ thích uống trà thuốc kia…”
[*] Vị thuốc Đông y.
Thật ra đâu có phải như vậy, chẳng qua là dạ dày của bà ta cũng không tốt nên tìm và sắc bài thuốc trà kia, còn thừa lại thì cho Phượng Ly Ngô uống thôi.
Nhưng cho dù là thế, mẫu thân có thể nhớ tới chuyện này, chuẩn bị trà cho mình uống, cảm giác đau đớn lúc đó cũng thành ký ức ấm áp hiếm có của Phượng Ly Ngô.
Hiện tại Thái hậu đỏ mắt khóc, vẫn giống như mang theo thống khổ khi còn ở trong lãnh cung.
Gần sang năm mới, trong lòng Phượng Ly Ngô hơi khó chịu, cũng khuông muốn để Thái hậu khóc lóc kể lể ở trước mặt quần thần, bèn mở miệng nói: “Nếu thân thể mẫu hậu khỏe hơn rồi thì năm sau chuyển ra phật đường đi.”
Đến lúc này, Úy Thái hậu mới ngừng khóc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận ở một bên nghe thấy rõ ràng, không lên tiếng.
Nàng hiện tại cũng không tính là con dâu Phượng gia, thân phận chẳng qua là Quốc quân nước ngoài mà thôi, đương nhiên không thể xen vào việc nhà Phượng gia.
Chỉ là… Phượng Ly Ngô từng nói năm sau sẽ tổ chức đại hôn với nàng, nàng vẫn chưa có đồng ý.
Bây giờ nàng là khách, đương nhiên là cứ tùy tính một chút, Ba Quốc tuy nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng gọi là một nước, tội gì vào Tề cung phải khom lưng uốn gối?
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận càng chắc chắn với ý nghĩ, tuy rằng nàng yêu Phượng Ly Ngô, nhưng không muốn làm con dâu Phượng gia.
Có điều, lúc này Phượng Ly Ngô lại hài lòng.
Ngày này năm trước, hăn lẻ loi một mình nhìn văn võ cả triều cung chúc, trong lòng chết lặng, chỉ nghĩ tới Khương Tú Nhuận phản bội hắn, ở bên người khác.
Mà năm nay không chỉ có người thân ở bên cạnh, dưới gối còn có con trai. Tuy rằng bây giờ việc nhức đầu trên triều đình chưa giải quyết xong, chưa hoàn thành chí lớn thống nhất thiên hạ, thế nhưng Phượng Ly Ngô lại cảm thấy vô cùng hài lòng với ba mươi năm nay.
Tiệc mừng năm mới tới buổi chiều thì đã tan.
Thái hậu không thích cùng bàn với Khương Tú Nhuận, sớm lấy cớ mệt mỏi về nghỉ trước. Phượng Ly Ngô cuối cùng cũng coi như có lúc thoải mái, trải qua lễ mừng năm mới yên bình với Khương Tú Nhuận và con trai.
Thái giám bên dưới chuẩn bị cho Bảo Lý chút pháo hoa, Khương Tú Nhuận và Phượng Ly Ngô ngồi ở hành lang cung điện tránh gió, nhìn Bảo Lý chơi ở trong sân, các thị nữ đốt pháo hoa rồi kéo Bảo Lý xem hoa lửa bắn tung tóe.
Đồ cho trẻ con chơi đùa đều đã giảm nguy hiểm đi một nửa. Chỉ là pháo hoa đẹp mắt mà thôi.
Bảo Lý có lòng can đảm giống phụ thân, nhìn hoa lửa tung tóe, lòng ngứa ngáy vô cùng, cuối cùng vậy mà giãy ra khỏi tay thị nữ muốn xông lên.
Khương Tú Nhuận đang mỉm cười nhìn con trai, vừa thấy thằng bé bất chấp xông lên, lập tức đứng dậy muốn kéo con trai lại. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại đi tới nhấc con trai lên, cho thằng bé cầm hương dây [*], dạy thằng bé tự tay đốt pháo.
[*] Dây dùng để đốt.
Khương Tú Nhuận ở một bên nhìn với vẻ lo lắng, mãi tới khi hai người bật cười khanh khách tới nỗi miệng không ngậm lại nổi, đốt xong hơn mười “Con quay đất”, lúc này mới kéo Bảo Lý nhào tới xin uống nước vào trong phòng.
Trẻ con chơi mệt thì sẽ buồn ngủ.
Khương Tú Nhuận thương thằng bé còn nhỏ, hiển nhiên cũng không cho thằng bé đón giao thừa, để thị nữ ôm thằng bé sang phòng bên cạnh ngủ.
Lúc này có thời gian rảnh, bèn nói với Phượng Ly Ngô: “Thằng bé còn nhỏ, chàng dạy thằng bé đốt pháo làm gì, nếu không cẩn thận bị thương thì không tốt đâu.”
Phượng Ly Ngô lại không để ý lắm: “Thằng bé là con trai trẫm, tương lai phải kế thừa giang sơn vạn dặm của trẫm, đương nhiên phải rèn luyện được lá gan lớn một chút.”
Khương Tú Nhuận yên lặng một lát rồi nói: “Ta là Tiên đế tự mình hạ chiếu cho rời phủ, mà Bảo Lý là sinh ra ở bên ngoài phủ Thái tử. Dựa theo quy củ, mặc dù là con trai của chàng nhưng cũng khó vào gia phả Phượng gia. Hơn nữa thằng bé là đại vương tử Ba Quốc, tương lai phải thừa kế vị trí Quốc quân Ba Quốc, giang sơn Đại Tề, chỉ sợ không tới lượt hắn kế thừa.”
Phượng Ly Ngô vốn rất vui sướng, thế nhưng nghe lời này của Khương Tú Nhuận xong, không khỏi nhíu mày lại: “Nơi nhỏ bé chật hẹp của nàng có cái gì có thể kế thừa? Con trai trẫm, tiền đồ của nó hiển nhiên do trẫm định đoạt.”
Tuy hắn bây giờ rất nhiều lúc cố gắng chiều theo ý của Khương Tú Nhuận, nhưng suy cho cùng thân là Quân vương ở trên cao, lại liên quan tới chuyện của con, hiển nhiên không thể nhượng bộ.
Khương Tú Nhuân đương nhiên nghe được ý tứ khinh thường Ba Quốc trong lời nói của Phượng Ly Ngô.
Rất lâu trước đây, lúc nàng còn là phụ tá trong phủ Thái tử hiển nhiên là mỉm cười lắng nghe, cố gắng nhẫn nhục.
Nhưng bây giờ nàng chính là Nữ vương Ba Quốc, không phải tới Đại Tề làm con tin. Phượng Ly Ngô châm biếm mẫu quốc ở ngay trước mặt nàng như thế, sao có thể cho hắn khuôn mặt quan tâm tươi cười?
Nàng lập tức đứng dậy muốn ra ngoài.
Phượng Ly Ngô cảm thấy gần đây mình thật sự nuông chiều nữ nhân này tới hư hỏng rồi, thậm chí ngay cả nói cũng không nghe nữa! Thế là túm tay nàng kéo nàng vào trong lồng ngực, trong miệng còn nói ra lời hung hãn: “Đây là hoàng cung Đại Tề, không phải loại cung điện như miếu am ở Ba Quốc của nàng, thu lại uy phong Nữ vương của nàng đi!”
Khương Tú Nhuận tức giận tới nỗi bật cười, ngước đôi mắt to quyến rũ lên, trừng mắt nhìn hắn nói: “Chàng như thế này, nếu là ở Ba Quốc, ngay cả cửa miếu am cũng không bước vào được đâu!”
Phượng Ly Ngô lại nghĩ tới lời Khương Tú Nhuận nói lúc lời qua tiếng lại với mẫu hậu lúc cung yến vừa rồi, khẽ hừ mũi: “Hôm nay nàng không nói, trẫm cũng không biết trong cung nàng còn có loại đồ chơi như nam sủng, nói một chút xem nàng lật ra mấy tấm thẻ bài rồi, sủng những người nào rồi?”
Khương Tú Nhuận cố ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Cần gì phải hỏi? Nếu thật sự có thể tùy ý thích lật thẻ bài, tất nhiên là tránh mấy kẻ hay cáu kỉnh, lật mấy người nhã nhặn ôn hòa rồi.”
Nếu như thay từ khác vẫn còn tốt, từ “nhã nhặn ôn hòa” lại vừa đúng với Cơ quốc tướng Ba Quốc, bình dấm chua năm xưa lập tức vỡ ra, mùi chua tràn ngập xoang mũi!
Lời này là buột miệng nói ra, không hề có chuyện này nhưng hai người vẫn càng nói càng tức.
Cuối cùng Quốc quân Đại Tề bức Nữ vương năm mới lật thẻ bài hắn đầu tiên để độc chiếm ân sủng cả một năm này.
Còn dốc sức muốn cho Nữ vương biết, kẻ hay cáu kỉnh bản lĩnh cũng lớn, có thể hầu hạ liên tục không ngừng, dư âm phun trào.
Từ sau khi sinh con xong, Khương Tú Nhuận càng ngày càng có hứng thú về chuyện giường chiếu, tuy rằng trước đó trong lòng vẫn còn tức giận, về sau cũng bị làm tới nỗi bật ra tiếng run rẩy từ cổ họng.
Thế nhưng tới lúc ngừng lại, Phượng Ly Ngô ngủ say rồi. Lòng Khương Tú Nhuận lại khó yên, không muốn để ý đến hắn.
Kết quả, mùng một đầu năm, lúc Thánh Vũ đế dẫn văn võ bá quan tới miếu tổ làm lễ, Khương Tú Nhuận liền dẫn con trai trở về hành cung của mình.
Tuy rằng nàng đang ở Đại Tề, thế nhưng Ba Quốc có rất nhiều công trình công việc quan trọng vẫn còn cần nàng giải quyết.
Được lợi từ việc Đại Tề tu sửa kênh đào, chặng đường ngàn dặm bỗng giảm bớt một nửa. Vì thế công việc nào huynh trưởng Khương Chi không cách nào giải quyết thì đều viết vào trong thư gửi tàu nhanh tới thành Lạc An cho Khương Tú Nhuận xem xét.
Một trận chiến với Nhung Quốc đối với Khương Tú Nhuận mà nói tuyệt đối là trải qua chấn động. Thân là Quốc quân, nếu không trải qua thời khắc nước sắp bị phá sẽ không hiểu tư vị dao treo đỉnh đầu.
Ba Quốc quá nhỏ, con người có hạn, đã định trước không thể đi con đường như Lương Quốc hoặc con đường tinh binh nước mạnh như Đại Tề. Thế nhưng nếu như cố gắng nghiên cứu công cụ, thay vũ khí cho binh sĩ, lại thêm thành trì cao lớn nữa, tăng cường thành quách là có thể lấy một chọi mười, không bị lang sói tới gần khinh thường nữa.
Bởi vì lần trước đánh lui Nhung Quốc, Ba Quốc thu lại được rất nhiều đất đai, lại mới sửa mấy thành trì, cho nên các khoản Khương Chi báo tới trong một năm này là một vùng lời chú giải đỏ thắm, nói chung là hai chữ “Thiếu tiền”.
Khương Tú Nhuận xem kỹ lần lượt từng khoản một, gẩy bàn tính trong tay không ngừng, cuối cùng phát hiện, nếu như có thể bớt đi cống nạp cho Đại Tề thì tạm thời có thể cân bằng các khoản.
Thế nhưng khoản cống cho Tề triều bị bách quan trợn mắt nhìn, cho dù nàng vứt bỏ thể diện, nịnh bợ Phượng Ly Ngô xin thánh chỉ, chỉ sợ Phượng Ly Ngô cũng khó tránh khỏi bị quần thần chê trách.
Nghĩ tới đây, nàng thở dài một tiếng, trải bản đồ ra rồi học cách bày mưu tính kế của Phượng Ly Ngô năm xưa, vẽ vời vài vết ở bốn phía Ba Quốc.
Vẽ một lúc thì hơi nghiện, nếu vẽ vòng tròn chỗ thành trì sẽ có thêm một vùng ruộng sông, chiếm lấy vùng thành thị thì bỗng nhiên có thêm mỏ đồng…
Say mê vẽ vời, Khương Tú Nhuận không nghỉ tay chút nào, thời khắc vung bút không thể không thừa nhận, thân ở địa vị cao rất dễ dàng trở thành kẻ tham lam, ăn thế nào cũng không thấy no!
Thế nhưng sau khi qua cơn nghiện vẽ bản đồ, lại không thể không đối mặt với hiện thực: Ba Quốc quả thực là nơi chật hẹp nhỏ bé, còn không đủ nhét kẽ răng Phượng Ly Ngô, cũng khó trách hắn có vẻ mặt khinh thường, cảm thấy nàng hạ thấp con trai hắn.
Vì thế lúc Đậu Tư Võ tới đây chúc tết, nhân tiện nhắc tới chuyện tự định chung thân với Bạch Thiển sau khi chúc tết xong, Khương Tú Nhuận nhất thời nghĩ tới bản thân, không nhịn được cảm khái nói: “Không môn đăng hậu đối, gả đi cũng phải nhẫn nhịn chịu thiệt, vả lại mẹ chồng quá dữ, đại viện nhà cao cửa rộng không vào cũng chẳng sao cả.”
Lời nói này làm Bạch Thiển đứng ở một bên im lặng một lát rồi nặng nề gật gật đầu.
Đậu Tư Võ nghe xong trợn tròn mắt, cảm thấy ân cần dọc đường của mình lúc Nữ vương vào kinh đều trôi theo dòng nước, con cá thơm ngon tự tay nướng quả là cho chó ăn vào bụng rồi!