Chất nữ

Chương 144


Đọc truyện Chất nữ – Chương 144

 
Chờ lên thuyền, Phượng Ly Ngô cuối cùng cũng chịu cởi trói cho nàng. Khương Tú Nhuận nôn nóng tới nỗi kéo ống tay áo hắn nói: “Đưa ta trở lại, con của ta… Còn chưa cai sữa, không xa ta được…”
Đáng tiếc Phượng Ly Ngô không hề bị lay động, chỉ ôm nàng vào trong khoang thuyền rồi lạnh lùng nói: “Nàng và ta sau này cuối cùng cũng phải có con của mình, sao có thể chỉ nghĩ tới một mình nó? Nếu như nàng không bỏ nó được, sau này phái người đón nó trở về Lạc An là được.”
Khương Tú Nhuận biết Phượng Ly Ngô bắt đầu cố chấp sẽ không chịu thua.
Thế nhưng Bảo Lý từ khi sinh ra chưa từng rời xa người nàng, hiện tại nàng nuôi con bằng sữa, con chỉ mới có một tuổi, buổi tối nếu nàng không tự mình ôm con vào lòng thì nó không chịu ngủ. Nhất định phải bú mấy ngụm sữa rồi mới vừa lòng thỏa ý mút ngón tay đi ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này nàng vốn hẹn xong với Phượng Ly Ngô là chỉ gặp một lần rồi chia tay. Vốn là nếu trở lại theo tính toán thì cũng muộn lắm rồi, nếu nàng căn bản không trở về nữa, con sẽ khóc thảm thiết thế nào?
Khương Tú Nhuận cuống lên, túm cổ áo của Phượng Ly Ngô nói: “Ngươi là bởi vì lúc trước ta không từ mà biệt, ngươi bèn không cam lòng, không chịu như vậy phải không? Tốt lắm, hôm nay có thể một lần thấy rõ tính tình của ngươi, lúc ngươi ném ta lên thuyền, ngươi thừa nhận không quan tâm ta có bằng lòng không phải không? Trong thành Lạc An, người sẵn lòng sinh dưỡng con cái cho ngươi dư thừa, cần gì liều chết tóm lấy không buông? Ngươi là thiên tử Đại Tề, lúc còn là Thái tử còn có các loại chuyện không thể làm, trở thành thiên tử càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn! Ngươi bắt cóc một Quốc quân nước yếu thì tính là gì? Là muốn trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?”
Phượng Ly Ngô căn bản không nghe lọt, chỉ hung hăng kẹp chặt eo nàng, kề mặt sát cổ nàng nói: “Ta cũng biết không nên như vậy, thế nhưng ta không buông tay được! Dựa vào cái gì nàng trêu chọc ta xong liền bỏ đi luôn? Nàng có từng hỏi xem ta có đồng ý hay không chưa? Cuộc đời ta chẳng phải mới biết thích nữ tử thôi sao? Lẽ nào nuông chiều một mình nàng thôi vẫn không đủ à? Nàng không thích ta có nữ nhân khác, vậy… Từ nay về sau chỉ có một mình nàng… Người trong thiên hạ chê trách thì thế nào? Ta chịu trăm cay nghìn đắng trở thành Hoàng đế nhưng ngay cả muốn ngủ với nữ nhân cũng không được, vậy thì có ý nghĩa gì!”
Cứ dây dưa như vậy, hai người lăn lên giường, thế nhưng Khương Tú Nhuận làm gì có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt [*] với hắn, bèn tức giận tát hắn một cái rất vang, tới nỗi nửa bên mặt của Phượng Ly Ngô đỏ lên. Nhưng Khương Tú Nhuận cảm thấy tát thôi còn chưa hả giận, vừa muốn tát tiếp lại bị Phượng Ly Ngô giữ chặt tay, dùng môi chặn miệng khiến cho không phát ra tiếng được nữa.
[*] Nói chuyện trai gái/Làm chuyện trai gái.
Nam nhân trống trải hai năm, dù có đao gác lên cổ cũng không ngăn cản nổi. Biết bao nhiêu lần ôm hôn nữ nhân này trong mộng, tỉnh lại nàng lại tan biến như bọt xà phòng, loại dằn vặt vừa thật vừa ảo này không ai hiểu rõ hơn Phượng Ly Ngô.

Đến cuối cùng, Khương Tú Nhuận bị môi hắn dây dưa, tay cũng dần dần không còn sức chống cự, ngón tay dài chỉ có thể để lại trên tấm lưng trơn bóng của hắn vài vết cào…
Phượng Ly Ngô rất có tài giày vò người khác, hai năm nay thiên tử trẻ tuổi tích góp vô số vốn liếng, một khi bộc phát ra, bèn có chút không hết không dứt nổi.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận đâu có ngang hàng thể lực với hắn? Chỉ thừa dịp hắn tạm nghỉ, tích góp chút sức lực, sau đó hơi lim dim mắt nói: “Không phải ngươi muốn biết phụ thân của con trai ta là người nào sao?”
Phượng Ly Ngô lại chỉ cho là nàng có ý đồ xấu, muốn hắn mất hứng nên khai ra mấy dã nam nhân [*], hắn không bị lừa đâu, tai không nghe, tâm không phiền!
[*] Loại nam nhân lăng nhăng, ngoại tình với vợ người khác.
Thế là hắn cười lạnh nói: “Sau này phụ vương nó tất nhiên là trẫm, người khác ở đâu ra? Sau khi nàng trở về thành Lạc An, trẫm sẽ sai người đưa nó về cung, chỉ là không thể nuôi dưỡng trong cung của nàng, trẫm sẽ lệnh cho bà vú chăm sóc nó, nàng còn cần có thời gian rảnh chăm sóc con chúng ta… Chỉ là, thần tử Ba Quốc sẽ để người của trẫm dẫn nó đi sao? Sủng thần Cơ Vô Cương của nàng có lẽ ước gì giúp đỡ tiểu thiên tử lên ngôi xong rồi hắn sẽ ôm thiên tử mà ra lệnh cho chư hầu…”
Khương Tú Nhuận cảm thấy bản lĩnh giỏi nhất của Phượng Ly Ngô là tận dụng mọi thứ vu oan cho người khác. Nếu nàng xây dựng hậu cung rộng lớn, với bản lĩnh đố kỵ vu oan người khác của Phượng phi thì hắn đã độc chiếm hậu cung rồi.
Nàng cũng có ý giấu kín, chờ tới ngày Phượng Ly Ngô sắp chết mới nói rõ cho hắn biết, tới lúc đó nhìn hắn nước mắt tuôn đầy mặt, hối hận không thôi vì bạc đãi con trai ruột.
Nhưng như vậy, chịu tội lại là Bảo Lý của nàng, một lần bị trói chặt lên thuyền giặc, muốn xuống quả thực không dễ, hiện tại tính toán thời gian, hẳn là cách Ba Quốc rất xa rồi, nếu không quay lại, sợ là con sẽ khóc tới hửng đông…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Sau khi ta rời khỏi Lạc An thì phát hiện mình mang thai hai tháng…”
Phượng Ly Ngô nâng cao thân trên, bình tĩnh nhìn nữ nhân nhắm mắt dưỡng thần dưới thân, mãi vẫn chưa kịp phản ứng câu nói này của nàng rốt cuộc là có ý gì.

Hắn cẩn thận từng li từng tí hít sâu một hơi: “Thằng bé… Là con của ta?”
Khương Tú Nhuận chẳng muốn giải thích nữa, chỉ hung hăng nói: “Vậy ý của ngươi là ai ta cũng có thể lấy làm chồng, tất cả thiên hạ đều là nhân tình của ta?”
Cuối cùng, thuyền bắt cóc nữ nhân của Sơn Đại vương [*] cũng dừng lại.
[*] Danh xưng riêng của thổ phỉ thời xưa.
Phượng Ly Ngô hỏi Khương Tú Nhuận hết lần này đến lần khác, mãi tới khi nàng quay người không để ý tới hắn nữa. Hắn mới vội vã ra khỏi khoang thuyền lệnh cho người lái quay đầu trở lại.
Thuyền này bởi vì là thuyền hành quân, thân tàu mềm mại, vì vốn tiến lên rất nhanh nên cuối cùng cũng kịp chạy một mạch trở về biên cảnh Ba Quốc trước khi trời sáng.
Lúc này bóng đêm đen đặc, thật sự không phải thời gian tốt để gấp rút lên đường.
An Tức tuân theo tin tức nhận được từ sớm của Tề Quốc quân, bắc yên ngựa, buộc dây cương chỉnh tề cho xe ngựa Ba Quốc đang tạm giữ, lại chuẩn bị đuốc chiếu sáng dưới cây tùng, sau đó Phượng Ly Ngô ôm Khương Tú Nhuận lên xe ngựa, tinh binh của hắn mở đường giống như rồng lửa kéo dài trên đường lớn trong đêm tối, trực tiếp chạy nhanh về Ba Quốc.
Thật ra Cơ Vô Cương và mấy cận thần vẫn luôn chờ Khương Tú Nhuận ở biên cảnh Ba Quốc. Khi thấy Phượng Ly Ngô ôm Quốc quân của mình xuống thuyền, cũng có chút ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi tới khi Phượng Ly Ngô mở miệng nói với hắn muốn tự mình hộ tống Nữ vương vào Ngưỡng thành, Cơ Vô Cương cũng không tiện ngăn cản, nước yếu ngoại giao với nước mạnh như Đại Tề là thùng rỗng kêu to [*], cùng với vị Quốc quân Đại Tề này, nói không ra “lễ” [**].
[*] Ý là cùng là quốc gia như nhau nhưng không giống nhau, Ba Quốc và Đại Tề có hình thức như nhau nhưng so sánh ra thì Ba Quốc như thùng rỗng, không có tác dụng gì.

[**] Ý là nước bé nhỏ, còn chẳng xứng tới nói lời lễ nghĩa với Quốc quân Đại Tề.
Nếu như đoán không sai, tất cả phản quân An Tức ẩu đả với Lương Quốc lúc trước hẳn đều là binh mã Phượng Ly Ngô sai khiến. Tuy rằng hiện tại Ba Quốc đã khôi phục nguyên khí và một chút quốc lực, nhưng về mặt quân sự còn rất yếu, vẫn có hơn một nửa binh sĩ chưa được phát vũ khí mới.
An Tức ở ngay cửa khẩu Ba Quốc, hiện tại chủ tử An Tức nói muốn dẫn Quốc quân bọn họ đi dạo một vòng vương cung Ngưỡng thành, Cơ Vô Cương có thể ngăn cản sao?
Chờ tới khi vào vương cung, đi vào tẩm cung Khương Tú Nhuận và tiểu vương tử ở, từ khoảng cách xa đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của trẻ con.
Khương Tú Nhuận dùng sức đẩy bàn tay đỡ nàng của Phượng Ly Ngô ra, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng.
Da dẻ tiểu Bảo Lý trắng nõn, khóc lên khiến người ta đau lòng vô cùng vì vành mắt chóp mũi đều đỏ, không biết kêu khóc bao lâu mà cổ họng khàn đi rồi.
Thằng bé vừa nhìn thấy mẫu thân đến, liền giống như một cái lá lung lay sắp rụng, mở bàn tay nhỏ ra, lắc lắc tay để mẫu thân ôm.
Khương Tú Nhuận chỉ cảm thấy đáy lòng bị vặn đau nhói, vội vã ôm lấy con trai nghẹn ngào tới nỗi nấc lên, vỗ về lưng thằng bé, chờ tới khi con trai ngừng khóc thì lại cho bú sữa.
Phượng Ly Ngô theo vào sau, bắt đầu từ một khắc nhìn thấy Bảo Lý, cả người giống như bị điểm huyệt, đầu óc đần độn u mê.
Đậu Tư Võ sau lưng hắn cũng nhìn thấy đứa bé, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, quả thực giống ngài, ngài xem con mắt và lông mày kia, không sai được đâu…”
Phượng Ly Ngô lúc này mới phát hiện hắn ta theo vào, con mắt nhìn chằm chằm vào con trai mình, mất tập trung nói với Đậu Tư Võ: “Theo vào làm cái gì? Dẫn người cút ra ngoài!”
Lại nói tới Phượng Ly Ngô, bỗng nhiên biết đứa bé Khương Tú Nhuận sinh ra là con của mình, nhất thời kích động và vui mừng đan xen trong lòng, thế nhưng cũng có lo sợ, rất sợ nữ nhân này quen thói nói dối, chỉ là lừa gạt mình thả nàng về.
Bây giờ nhìn thấy đứa bé khóc, quả nhiên là dáng dấp của mình, không nhầm được, trong lòng nhất thời nổ tung như pháo hoa trong lễ mừng năm mới.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, lại bởi vì trông thấy con trai bởi vì lâu không thấy mẫu thân, lại không chịu bú nhũ mẫu, đói bụng tới nỗi gào khóc, lại bắt đầu đau lòng.

Trước kia Khương Tú Nhuận nói con không thấy nàng sẽ khóc. Phượng Ly Ngô không có nhiều cảm giác, cảm thấy bé con làm ồn, dỗ dành một chút là được rồi.
Hiện tại lại phát hiện con nhỏ ruột thịt của mình đói bụng, đừng nói là đau lòng, ngay cả lá gan, lá lách, thận cũng đau đớn vô cùng.
Vất vả lắm cuối cùng Bảo Lý cũng coi như ngừng khóc, chỉ kéo lấy vạt áo mẫu thân muốn bú sữa, thế nhưng không dễ dàng chút nào, thằng bé mút nửa ngày vẫn không có sữa nên miệng nhỏ méo xệch, lại khóc lớn.
Lúc này Phượng Ly Ngô cũng tới gần mẹ con hai người, cẩn thận từng li từng tí vuốt bàn chân non nớt đạp loạn của Bảo Lý: “Sao ăn còn khóc?”
Khương Tú Nhuận bị tiếng khóc của con trai làm lòng tan nát, nhìn thấy kẻ đầu têu chẳng biết xấu hổ hỏi, lập tức tức giận nói: “Ăn được cái rắm, đều thứ chó ăn thừa lại, làm gì đủ ăn?”
Ngay sau đó, có bà tử hiểu chuyện mang nước cơm thúc sữa tới để Khương Tú Nhuận uống một hơi hai tô lớn, chỉ chốc lát ngực liền có cảm giác căng trướng, lúc này mới xem như cho Bảo Lý ăn no bụng.
Bé con ăn no rồi thì thiên hạ cũng thái bình. Khóc lóc tới hơn nửa đêm, sáng sớm liền thiếu ngủ, Bảo Lý ôm chặt cánh tay mẫu thân, cho dù là ai ôm cũng không theo, hơi mở miệng nhỏ ngáp ngáp rồi ngủ thiếp đi.
Thế nhưng con mắt Phượng Ly Ngô vẫn không thể rời khỏi thằng bé.
Một đứa nhỏ trắng mềm như vậy, vậy mà là con trai của hắn… Đến bây giờ, Phượng Ly Ngô vẫn như ở trong mơ.
Thế nhưng từ khi con trai hắn sinh ra, hắn ngay cả ôm cũng chưa được. Phượng Ly Ngô nhìn Bảo Lý ngủ, khuôn mặt nhỏ phồng lên rất đáng yêu, có ý muốn chạm vào con trai, lại bị Khương Tú Nhuận duỗi cánh tay che chở, ngữ khí cảnh cáo nói: “Phượng Ly Ngô, đừng chạm vào con trai ta! Đây cũng là một phần thân thể của ta, nếu như ngươi có ý đồ xấu muốn bắt nó đi, ta… Ta dù ôm hắn cùng nhảy xuống hồ sâu cũng sẽ không để cho ngươi được như ý!”
Phượng Ly Ngô cảm thấy lời này thật chối tai, hình ảnh kia dù chỉ tưởng tượng một chút cũng khiến người ta khó chịu hoảng sợ trong lòng, thế nhưng lần này vì mình mà con trai khóc lóc tới nửa đêm, hắn đau lòng tự trách, khi nói chuyện cũng không còn khí phách của thiên tử Đại Tề.
Chỉ nén giận, lời nói mềm mỏng: “Là nàng cố hết sức giấu ta, ta muốn mẹ con hai người chia lìa lúc nào chứ? Ta thương các người còn không kịp, nàng luôn dùng lời lẽ bẩn thỉu nói về ta, chẳng lẽ không biết ta cũng thương con trai sao?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.