Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 98: Ác Giả Ác Báo


Đọc truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu – Chương 98: Ác Giả Ác Báo


Trong lúc chờ cảnh sát vào cuộc, Nhạc Tri Thời nhận được tin nhắn của giảng viên, yêu cầu cậu đến văn phòng một chuyến.
Tống Dục đi cùng cậu, nhưng Nhạc Tri Thời bảo anh đợi ở bên ngoài.

Cửa không khóa, Tống Dục dựa vào tường vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.

Một giảng viên lớn tuổi chỉ trích cậu, nói cậu gây ra chuyện làm ảnh hướng đến danh tiếng của trường.
“Thưa thầy, em là người bị hại.

Danh tiếng của trường không bị ảnh hưởng gì, trái lại danh dự của em thì bị ảnh hưởng rồi đó ạ.”
Nghe Nhạc Tri Thời mạnh mẽ đáp lại như vậy, Tống Dục cảm thấy cậu thực sự trưởng thành rồi.
Giảng viên thấy hai người khó mà nói chuyện đàng hoàng suôn sẻ được nên bảo cậu về trước, khi nào nhà trường tìm ra hướng giải quyết sẽ báo lại.
“Dạ không cần đâu ạ, em đã tự báo cảnh sát rồi.”
Nhạc Tri Thời tự nhiên nói: “Hành vi phạm pháp sẽ bị pháp luật trừng phạt, đây là điều em được học ở trường.”
Khi hai nhân viên cảnh sát đến, cậu trực tiếp lấy chứng cứ ra, đồng thời kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho họ biết.

Nhìn thấy xấp giấy A4, một trong hai cảnh sát đưa mắt nhìn Nhạc Tri Thời rồi nhìn sang Tống Dục đứng bên cạnh để xác nhận một chút.
Nhưng Nhạc Tri Thời không quan tâm lắm, cậu nói lại các điều khoản của quyền riêng tư và quy định xử phạt trong việc quản lý trật tự xã hội.
“Không hổ là sinh viên ngành Luật.” Cảnh sát cười nói, đưa cậu đi xác nhận thông tin.

Nhưng điều khiến họ bất lực là ban quản lý nhà trường không chịu hợp tác, mãi lúc sau mới có một giảng viên đi đến, nói với cảnh sát rằng lãnh đạo nhà trường muốn nói chuyện với họ.
Người đó cũng không quên quay sang, gần như cảnh cáo Nhạc Tri Thời một câu: “Thời gian này em đừng phát ngôn linh tinh trên mạng xã hội nữa, trường sẽ dùng biện pháp lạnh để giải quyết chuyện này.”
“Đăng cái gì là quyền tự do của em.” Nhạc Tri Thời không chấp nhận cách xử lý này, cách nói chuyện đều là thái độ và khí thế của dân học Luật: “Nếu nhà trường không đối xử công bằng với em, em nhất định sẽ dùng cách khác.”
Cậu chẳng qua cũng chỉ cứng rắn cãi lại mấy câu mà giảng viên đã định giơ tay đánh người, bị Tống Dục chụp được, hất tay ra.
“Thầy giáo này, thầy tốt nhất nên tôn trọng nghề nghiệp của mình một chút.” Tống Dục lạnh lùng nói.
Đúng lúc hai bên đang giằng co thì một giọng nói quen thuộc cắt ngang.

Nhạc Tri Thời quay đầu nhìn, là giảng viên lớn tuổi phụ trách môn chuyên ngành khó nhất của cậu, trước đây lúc lên lớp từng khen ngợi mình, cũng là phó trưởng khoa.
Nhạc Tri Thời hơi hoảng hốt, sợ rằng đây chính là lãnh đạo khoa trong truyền thuyết.

Vì thế giữa tình hình rối rắm, cậu chủ động bước ra giải thích với ông ấy.
Thấy cậu sốt ruột lo lắng, thầy cũng kiên nhẫn đứng nghe kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Cái gọi là biện pháp xử lý lạnh là đè xuống tất cả tin đồn, kẻ xâm phạm quyền riêng tư của người khác sẽ không bị trừng phạt.

Em tuyệt đối không chấp nhận cách làm này.” Nhạc Tri Thời thẳng thắn mà quả quyết nói: “Hơn nữa, theo em thấy, đối với một trường đại học, cách tốt nhất để duy trì danh tiếng không phải là trấn áp dư luận, che giấu tin tức mà là thành thật đối diện giải quyết vấn đề, để mọi người thấy rằng trong ngôi trường này, kẻ làm sai sẽ phải chịu phạt thích đáng, chứ không phải đợi đến khi mọi chuyện vỡ lở, nhiều người biết đến mới ỡm ờ tìm cách giải quyết.”
Đợi cậu nói xong câu cuối cùng, người thầy lớn tuổi mới mở miệng, trên gương mặt nghiêm nghị của ông còn hiện lên ý cười.

“Bình thường thấy em tính tình hiền lành, suốt ngày cười hi hi ha ha, thầy còn nói em không thích hợp làm luật sư tranh tụng mà thích hợp làm bên tư vấn pháp luật hơn.

Không ngờ em còn là cậu bé dũng cảm như vậy.”
“Đúng thế, những việc em vừa nói, sáng nay Nam Gia cũng đã nói với thầy rồi.”
Chị Nam Gia …
Ông vỗ vai Nhạc Tri Thời rồi chuyển tầm nhìn sang cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, mời đi cùng tôi.”
Ông đưa cảnh sát đến phòng giám sát: “Tiểu Trần, cậu mang video ở camera giám sát văn phòng lại đây.”
Giảng viên tên Tiểu Trần hơi khó xử: “Trưởng khoa Lâm… cái này…”
“Nghe không hiểu sao?” Ông lại nói: “Các người đều là giảng viên khoa Luật mà không biết hợp tác điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân chân chính à?”
Tiểu Trần và vị giảng viên chuyển tin ban nãy nhìn nhau, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
“Hôm nay cậu ta có thể ngay trước mắt các người ngang nhiên dán ảnh lên bảng thông báo, tiết lộ chuyện đời tư của sinh viên trong trường, thế ngày mai còn dán cái gì lên đó nữa? Những tin đồn như ngoại tình trong khoa à?” Ông thúc giục: “Điều chỉnh ngay cho tôi, mau lên.”
Nhìn thái độ của phó trưởng khoa, Nhạc Tri Thời mới yên tâm thở ra một hơi, đứng bên cạnh Tống Dục hồi hộp chờ kết quả.
Nhưng cậu có linh cảm, nếu thực sự là Vương Chí, anh ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tự tay dán nó lên.
Y như rằng, khi phóng to đoạn video trước cửa lúc mười hai giờ đêm hôm đó, người bị camera ghi lại là một người đàn ông trung niên, không phải Vương Chí.
“Hai cậu có biết người này không?” Cảnh sát chỉ vào người trong đoạn băng giám sát, hỏi Tống Dục và Nhạc Tri Thời.
“Em không biết.” Nhạc Tri Thời nói ra nghi ngờ trong lòng: “Có thể là do người khác sai khiến.”
“Trước mắt cứ điều tra người đàn ông này đã.”
Phó trưởng khoa gật đầu: “Nhìn dáng vẻ hình như là người ngoài trường.

Tôi sẽ bảo người mang tất cả video ghi hình giao cho hai đồng chí.”
Tống Dục đang im lặng đột nhiên nói: “Em muốn kiểm tra thêm camera giám sát ở chỗ khác nữa.” Anh chỉ vào bức ảnh A4 trên bàn: “Bức ảnh này chụp rất rõ ràng.

Xét theo góc máy, người chụp chắc hẳn phải ở trong tòa nhà dạy học phía sau rừng bách, hơn nữa cũng không phải chụp từ trên cao xuống, rõ là đứng ở tầng một chụp được.

Cửa ra vào tòa nhà này buổi tối không khóa, thậm chí vào được trong lớp học.

Nếu chúng ta có thể tìm thấy đoạn video trong khoảng thời gian từ không giờ đến một giờ sáng ngày hai mươi lăm, sẽ tra ra được ai chụp ảnh.”
Cảnh sát gật đầu: “Suy luận rất đúng.”
Giảng viên Tiểu Trần mang đoạn video ở camera giám sát trong và ngoài phòng học mà Tống Dục nói, xem cả ở hai nơi, hai người đầu tiên được nhìn thấy là Nhạc Tri Thời và Tống Dục.
“Hẹn hò đó hả?” Vị giáo sư già đẩy gọng kính, hỏi Nhạc Tri Thời.
Cậu ngượng ngùng cười: “Xem như là vậy đi ạ.”
Rất nhanh sau đó một bóng người cao to xuất hiện phía sau bọn họ, đội mũ, phóng to video lên cũng chỉ nhìn thấy sườn mặt không rõ ràng.
“Đây có phải là người mà cậu đang nói đến không?”
Tống Dục gật đầu: “Đúng vậy, thời gian trước Vương Chí bị thương ở chân, cách đi đứng không giống người khác.”
Hình ảnh anh ta đi ở hành lang cũng bị camera ghi lại.


Anh ta một mình theo Tống Dục và Nhạc Tri Thời bước vào rừng bách sau phòng học, cuối cùng lọt khỏi tầm thu hình của camera.
“Trong phòng học không có camera.” Tiểu Trần quay sang nói với cảnh sát.
Cảnh sát gật đầu, đưa Nhạc Tri Thời và Tống Dục đi lấy lời khai.

Lúc đang làm thủ tục ở sở cảnh sát, họ thấy Vương Chí hùng hổ xông vào, anh ta bị cảnh sát yêu cầu ngồi xuống đối mặt lẫn nhau.

Tâm trạng Vương Chí trái lại khá bình tĩnh, nhìn hai người: “Các cậu còn mặt mũi báo cảnh sát nhỉ?”
Nhạc Tri Thời đến một cọng lông cũng không bị kích động: “Anh cũng có mặt mũi hỏi bọn tôi cơ à?”
Cậu lại nói: “Nghe nói anh thi trượt Luật, sắp tốt nghiệp rồi đấy đàn anh, anh định đi đâu học cao học?”
Vương Chí tức giận đập bàn, bị cảnh sát quát bảo ngừng lại.
Viết xong lời khai, Nhạc Tri Thời và Tống Dục tạm thời về nhà trước để chờ tin tức.

Đến tối, cậu lại nhận được tin nhắn của Thẩm Mật, nói bây giờ Vương Chí đắc ý lắm, còn đến đội bóng rổ dạo hẳn một vòng.
Cậu tức quá, buổi tối còn ăn thêm nửa bát cơm.
Rất may hiệu suất làm việc của cảnh sát thực sự rất cao, trưa hôm sau đã thông báo tìm được người dán ảnh, là một kẻ thất nghiệp lang thang gần trường học.

Nhưng ông ta không thừa nhận có người xúi giục, cứ nói là mình kì thị đồng tính yêu nhau nên tự làm thế.
Tống Dục sớm biết kết quả sẽ như vậy.
“Hình phạt cho việc phát tán đời tư của người khác rất nhẹ phải không?”
Nhạc Tri Thời gật đầu: “Phạt vài trăm tệ, giam giữ mấy ngày.”
“Chắc hẳn Vương Chí đã trả cho ông ta rất nhiều tiền để thay cậu ta làm chuyện xấu, dù sao thì hình phạt cũng nhẹ mà.” Tống Dục suy nghĩ một lát: “Chuyện dùng tiền có thể giải quyết được, thật ra cũng không phải chuyện gì khó.”
Anh nói xong nhìn cậu: “Người như Vương Chí, chịu phạt một tí như thế đã xong thì sao mà đủ được? Muốn dùng dư luận chèn ép chúng ta sao, thế thì chúng ta sẽ gậy ông đập lưng ông vậy.”
Nhạc Tri Thời lập tức hiểu ra ý của Tống Dục.

Nhưng so ra, cậu không hiểu mấy cái dư luận này lắm.

Chuyện đòi hỏi chuyên môn cao này vẫn nên để người chuyên nghiệp ra tay.
“Cậu muốn tôi viết bài cho cậu?”
Đứng dưới ký túc xá nam của khoa Tuyên Truyền, Từ Lâm lần đầu tiên không hợp thời trang như vậy, mặc đồ ở nhà bằng lông xù, nhìn thật dễ thương, lạnh đến mức ôm lấy cánh tay.
“Ở nhà tôi cũng có một bộ quần áo na ná của cậu đấy.” Nhạc Tri Thời lại lái vấn đề đi lộn hướng, nhưng kéo về được rất nhanh: “Đúng vậy, là vụ ảnh chụp gần đây đó, hot lắm, cậu không muốn ‘cọ tí nhiệt’ à? Như thế cậu sẽ trở thành nhân vật quan trọng, cũng là người thức thời nhất, đi đầu cả khoa Tuyên Truyền này.”
Nhạc Tri Thời bổ sung: “Bạn tốt của tôi bên đây cũng chỉ có mình cậu thôi.”
Hai chữ “bạn tốt” đánh trúng con tim non nớt của Từ Lâm, cậu ta xoắn xuýt một lúc rồi cũng hất cằm nói: “Được rồi, được rồi, bé con lai, nhìn cậu đáng thương thế này, không ai giúp đỡ thì để tôi giúp cậu.”

Thật ra có nhiều người giúp cậu lắm, Nhạc Tri Thời tủm tỉm cười: “Cảm ơn cậu nhiều lắm luôn.”
“Đừng lo, lúc tôi nghe xong chuyện này còn phun phì phì đây, tức gần chết.” Vẻ mặt Từ Lâm siêu hung dữ: “Cho dù cậu không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ giết chết cái tên xấu xa độc ác kỳ thị đồng tính kia.

Cậu về gửi tất cả tài liệu có trong điện thoại qua đây cho tôi, tôi phải viết một bài thật xịn xò, để mỗi người trong đại học W phải chia sẻ một lần.”
Từ Lâm là người nói được làm được, có kế hoạch đàng hoàng, so với thiết kế thì liên quan đến chuyên môn của mình lại càng tự tin không kể xiết.
Chỉ ba ngày sau khi xảy ra chuyện kia, Từ Lâm đã cho ra lò một tiêu đề giật gân thế này: Nghệ thuật PUA nóng hổi ở trường đại học: theo dõi, chụp lén, dán ảnh bôi nhọ, dù sao thì đồng tính cũng đáng chết mà! Bài viết vừa đăng lên đã được sinh viên trong trường điên cuồng chia sẻ.

Không chỉ mỗi vụ chụp trộm, Từ Lâm còn liên hệ rất nhiều đàn em từng bị Vương Chí bắt nạt trong trường, ép uống rượu đến không về ký túc xá nổi, còn cả chuyện anh ta dẫn đầu đội bóng xúc phạm người khác… tất tần tật đều bung ra hết, còn viết rất ra hình ra dáng, vừa sắc bén vừa hài hước, chiếm được bao nhiêu cảm xúc của người đọc.
*Nghệ thuật PUA: nghệ thuật tán tỉnh, ở đây có thể hiểu là muốn chơi trội, muốn thu hút sự chú ý.
Trong bài viết, cậu ta cũng nói rõ mối quan hệ của Nhạc Tri Thời và Tống Dục.
“Họ không phải anh em ruột, họ không có quan hệ huyết thống, chỉ là hai cậu bé nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Cái gọi là “anh em loạn luân” chỉ là do kẻ xấu cố tình hãm hại.

Tình yêu của bọn họ hoàn toàn bình thường, không khác gì những người trẻ tuổi đang yêu đương ngoài kia.Chẳng lẽ chỉ vì đều là con trai mà tình yêu của họ có thể dễ dàng bị người khác chà đạp? Trích một đoạn của khoa Luật trong cuộc thi nghệ thuật lần trước: ‘Dù chúng ta khác nhau thế nào đi nữa, cũng đều đứng dưới một màn mưa mà thôi.’
Sau cơn mưa nhất định là cầu vồng.”
Thấy bạn cùng lớp ủng hộ và chia sẻ lại bài viết kia, Nhạc Tri Thời nhắn tin wechat cảm ơn Từ Lâm.
[Từ Lâm: Cũng không tốn công sức lắm đâu, không cần để ý.]
Nhạc Tri Thời cảm thấy cậu ta đúng là ngoài lạnh trong nóng nhưng không hề đáng ghét chút nào, thế là vui vẻ gửi qua rất nhiều biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Sau đó chợt nghĩ ra điều gì, nhắn hỏi Từ Lâm:
[Bé con lai: Mà này, cậu đang theo đuổi Thẩm Mật thật đấy à?]
Từ Lâm trả lời trong tích tắc:
[Từ Lâm: Ai nói tôi đang theo đuổi cậu ta!!!]
Haizzz…
Nhạc Tri Thời không hiểu nổi mạch yêu đương của hai con người này mà.
Lúc đầu, hầu hết mọi người đều không tỏ thái độ rõ ràng, vì cả Tống Dục và Nhạc Tri Thời đều đủ xuất sắc, không có gì đáng chê trách.

Nhưng khi bài viết được truyền ngang truyền dọc khắp nơi, ai ai cũng biết, phản ứng thay đổi rõ rệt.

Rất nhiều người chia sẻ lại bài viết với chủ đề “love is love”, gắn biểu tượng cầu vồng, chỉ vài ngày sau, vụ việc này đã thực sự gây xôn xao dư luận, trở thành tiếng nói cộng đồng.
Cuối cùng khoa và trường học cũng ra thông báo, sẽ nghiêm túc điều tra hành động vi phạm quyền riêng tư này.
Tối hôm nhà trường thông báo, Tống Dục đón Nhạc Tri Thời sau giờ tự học về, nói với cậu: “Kẻ lang thang đó đã thừa nhận rồi.”
“Thật sao?” Nhạc Tri Thời cảm thấy khó tin: “Làm sao có thể?”
“Sức mạnh của đồng tiền.” Tống Dục nói.
Sự việc lan rộng đến mức Vương Chí cũng không ngờ tới.

Vô số sinh viên đại học W, thậm chí truyền đến cả sinh viên các trường lân cận, mọi người lục ra toàn bộ tài khoản mạng xã hội của anh ta, nhảy vào chỉ trích, lên án hành vi anh ta đã làm.

Đến cuối cùng, Vương Chí cũng không cách nào dùng điện thoại như bình thường được nữa.
Mặc dù có không ít tiếng nói phản đối đồng tính yêu nhau nhưng không là gì so với làn sóng phản đối Vương Chí.

Mà Nhạc Tri Thời và Tống Dục cũng chẳng quan tâm những người kia nói gì.
Nhà trường gọi ba người bọn họ đến hòa giải, muốn Vương Chí xin lỗi Nhạc Tri Thời và Tống Dục.

Nhưng Tống Dục không đồng ý.
“Em muốn cậu ta xin lỗi công khai trên mạng xã hội, hơn nữa xin lỗi xong không được xóa bài.”
“Cậu!” Vương Chí vẫn không chịu phục: “Tôi sẽ không công khai xin lỗi.”
Tống Dục nở nụ cười thân thiện: “Được thôi, tôi đã liên hệ với luật sư khởi kiện cậu rồi.”
Vương Chí cười phản bác: “Cậu tưởng tôi sợ cậu chắc? Nếu cậu cho rằng những chuyện này đáng để ra tòa, thế thì tùy cậu.

Dù sao cũng chẳng phí thời gian của tôi.”
“Tôi có tiền, cũng thừa thời gian, ra tòa kiện tụng cũng không phải để cậu bồi thường.”
Tống Dục lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi muốn cậu hầu tòa, là muốn cậu nếm thử cảm giác bị mọi người quay lưng.”
Mọi chuyện bắt đầu rất sôi nổi nhưng kết thúc lại khá bình yên, ít nhất là với Tống Dục và Nhạc Tri Thời.

Hoặc có thể họ đã quen với cuộc sống sau khi công khai, quen với việc thỉnh thoảng bị người khác nhìn chằm chằm trong căn tin, cùng nhau đến thư viện sẽ bị chụp trộm, không biết để truyền đi đâu nữa.
Với Nhạc Tri Thời mà nói thì rắc rối lớn nhất sau khi công khai tình cảm không phải là ánh mắt của người khác, mà là người theo đuổi Tống Dục.
“Lại có người quấy rối anh hả?” Nhạc Tri Thời cướp điện thoại của Tống Dục, khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở khóa.

Có một đống người thêm nick wechat của anh làm bạn tốt.

Cậu tùy tiện mở một cái, tức giận đọc lời nhắn được gửi kèm yêu cầu kết bạn: “Anh ơi, nhìn em đi! Đời này em chưa gặp được anh 1 nào đẹp trai như anh cả, nhìn em đi anh ơi!”
Xem tiếp một cái khác, càng trắng trợn hơn: “Anh đẹp trai của em ơi, em giỏi làm cái này… đây đều là mấy thứ chết giẫm gì vậy?” Nhạc Tri Thời tức giận ném điện thoại lại vào tay anh: “Biết thế đừng come out cho xong.”
Vẻ mặt Tống Dục cũng rất bối rối, nhưng trong lòng vẫn muốn Nhạc Tri Thời đọc hết đống đấy cho anh.
Tất nhiên, nghĩ thế thôi chứ anh không nói ra đâu.
Nhạc Tri Thời giận dỗi quay lưng lại, một mình nghịch điện thoại.

Tống Dục ngồi đằng sau huých mấy cái cậu cũng không phản ứng.
Rốt cuộc anh không nhịn nổi nữa, bế cậu từ dưới đất lên đặt trên sô pha: “Dưới đất lạnh lắm.”
“Đăng xong rồi.” Nhạc Tri Thời ném điện thoại rồi ôm cổ anh.
Xong rồi cái gì cơ? Tống Dục nghi ngờ cầm lấy điện thoại của cậu, mở ra xem còn thấy chưa thoát khỏi giao diện vòng bạn bè.
[Cheese1010: Tôi có bạn trai rồi, không phải anh ấy theo đuổi tôi, là tôi chủ động tỏ tình (đúng, tôi khó trêu vào như vậy đó).

Khỏi cần hỏi anh ấy làm gì, để tôi trả lời luôn cho, ngoại trừ tôi ra, ai cũng đừng mơ.]
Cậu đăng kèm một bức ảnh Tống Dục đang ngủ say, trên mặt còn photoshop thêm dòng chữ “Người của Nhạc Tri Thời”.
“Ảnh này em chụp bao giờ thế?” Tống Dục hỏi.
“Lúc anh nghỉ trưa hôm nào ấy.” Nhạc Tri Thời thành thật trả lời, nhưng vẫn chưa hết giận.
Đúng là thần giữ của, Tống Dục cảm thấy thật đáng yêu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của cậu.
“Em đăng như vậy, dễ bị người khác hiểu lầm là chúng ta vừa ‘làm’ xong đó.”
“Tống Dục!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.