Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 47: “đêm Cuối Cùng”


Đọc truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu – Chương 47: “đêm Cuối Cùng”


Cơ thể Nhạc Tri Thời đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hoá ra khi cho người khác mượn đầu gối, sẽ hồi hộp như vầy sao? Chợt cậu nhớ lúc mình còn nhỏ, thường xuyên nằm lên đùi Tống Dục ngủ ngon lành.
Bây giờ đổi vai cho nhau, Nhạc Tri Thời như có một trải nghiệm mới nhưng đồng thời cũng thấy áp lực.

Cậu ngồi im re không dám cử động chút nào cả, sợ Tống Dục cảm thấy khó chịu rồi ngủ không ngon.

Nhạc Tri Thời cúi đầu, nhìn bàn tay của Tống Dục đang đặt nhẹ lên đầu gối mình, ngón tay anh rất dài, các khớp xương hiện lên rõ ràng.

Từ bé đến giờ, đây là bàn tay đẹp nhất mà Nhạc Tri Thời từng thấy.
Nhưng điều quan trọng nhất là, anh vẫn đang đeo chiếc đồng hồ cũ đó.
Nhạc Tri Thời chợt cảm thấy tiếc.

Nếu biết trước anh trai sẽ đeo mãi chiếc đồng hồ này, lúc đó cậu đã cố gắng tiết kiệm thêm chút để mua cho anh chiếc đồng hồ đắt tiền hơn rồi.
Xe chạy rất êm nhưng cũng bắt kịp giờ cao điểm.

Bên ngoài rất ồn ào, Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng đặt tay lên sườn mặt Tống Dục như cách anh dỗ cậu ngủ, còn bản thân thì ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những đám mây vây quanh mặt trời đang lặn xuống dần, biến thành màu hồng cam nhàn nhạt.

Bầu trời tựa như bát chè nấm tuyết, trên mặt lơ lửng những miếng kẹo bưởi mềm.

Khi gần về đến nhà Tống Dục mới tỉnh dậy, anh cởi chiếc mũ, chỉnh lại tóc tai, sau đó đội mũ lên đầu rồi xoa cổ.

Vừa thức mà mặt anh vẫn tỉnh bơ, Nhạc Tri Thời tự hỏi liệu anh có ngủ thật chăng?
“Anh ngủ ngon không ạ?”
Nhạc Tri Thời lo lắng hỏi như một cái app vừa mới được tải xuống, yêu cầu người dùng nhận xét và phản hồi ngay sau khi sử dụng.
Tống Dục ngó ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn cậu.
“Cũng tàm tạm.”
Tuy không nghe rõ giọng anh nhưng Nhạc Tri Thời cũng thấy vui, chân tê chút cũng đáng.
Cả gia đình quây quần trong bữa cơm tối hiếm hoi, để ăn mừng Nhạc Tri Thời thi xong đại học.

Tống Cẩn có uống ít rượu, vừa ăn vừa nhắc đến bố của Nhạc Tri Thời.

Khuôn mặt ông đỏ au, suýt bật khóc, may có Nhạc Tri Thời và Lâm Dung an ủi mới không rơi nước mắt.
“Nhạc Dịch mà thấy anh như vậy, chắc sẽ cười chết mất.” Lâm Dung ngồi lại chỗ, bưng bát canh đưa cho Tống Cẩn.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà…”
Tống Cẩn thở dài: “Ngày nào anh cũng ở trong văn phòng bảo với Nhạc Dịch, mong cậu ấy phù hộ cho Nhạc Nhạc cả đời bình an suôn sẻ.”
Bàn làm việc trong văn phòng của ông, vẫn luôn để ảnh chụp của bọn họ hồi trung học.
Nghe ông luyên thuyên, sắc mặt Tống Dục không thay đổi, anh hỏi: “Chú ấy trở về giúp em à?”
Nhạc Tri Thời cười ngặt nghẽo, đầu chạm vào vai Tống Dục: “Nếu trở về thật sẽ thành phim linh dị mất.”
“Hôm nay thuận lợi thật mà, lúc Nhạc Nhạc thi trời không mưa, cũng may mắn lắm!” Lâm Dung không nhịn được cảm thán.

“Nếu Nhạc Dịch và Olivia biết được chắc cũng vui mừng, à phải rồi…” Lâm Dung như nhớ ra chuyện gì, bà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc quay lại trong tay có thêm một quyển album, trong hình là Nhạc Tri Thời được phỏng vấn hôm kỷ niệm ngày thành lập trường.
“Coi nè, Nhạc Nhạc chúng ta đẹp trai quá xá, những khoảnh khắc đẹp như vầy nhất định phải lưu giữ lại.”

Nhạc Tri Thời vừa ăn miếng sườn heo hấp to, vừa mơ hồ nói: “Khoảnh khắc đẹp gì đâu ạ, con bị người ta chặn lại phỏng vấn mà.”
“Tại con đẹp trai đó.

Nếu không sao bọn họ không chặn những người khác, mà lại chặn con chứ?” Lâm Dung đưa cuốn album cho Tống Dục rồi bảo anh đưa sang cho Nhạc Tri Thời, nhớ tới ngày kỷ niệm thành lập trường bà có gửi anh tin nhắn Wechat: “Con xem ảnh mẹ gửi chưa? Cả video phỏng vấn em trai con nữa.”
Khi đề cập đến điều này, biểu cảm trên mặt của Tống Dục hơi khó coi: “Rồi ạ.”
“Giọng gì nghe như cho có lệ vậy cà, bây giờ con không chỉ chế nhạo tình thương của mẹ, mà bắt đầu khó chịu với cả em trai mình sao?”
Tống Dục cạn lời, vội nhét cuốn album vào tay Nhạc Tri Thời.
Lâm Dung gắp một miếng cá cho Nhạc Tri Thời: “Nhắc đến video phỏng vấn cũng thật là khéo, quay trúng cả Thẩm Mật nữa, đứa nhỏ đó ngoan ngoãn dễ thương lắm.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời nghiêm túc ăn miếng cá, không để ý lắm đến lời Lâm Dung.

Tống Dục nhíu mày hỏi mẹ: “Thẩm Mật là ai?”
“Vậy là con chưa xem video đúng không?” Lâm Dung hệt như bắt được điểm yếu của anh, lắc đầu rồi giải thích: “Thẩm Mật chính là thằng nhóc cao lớn xuất hiện đằng sau ấy, hình như là bạn cùng lớp của Nhạc Nhạc.

Nhóc đó tốt lắm, có lần trời mưa Nhạc Nhạc làm rơi điện thoại trên xe buýt, nó chạy hẳn đến nhà mình trả lại cho Nhạc Nhạc.

Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Tống Dục cảm thấy hơi khó hiểu, quay sang hỏi Nhạc Tri Thời: “Điện thoại của mình mà em cũng làm rơi được sao?”
Nhạc Tri Thời sững sờ, bèn nói: “Em… em cũng không biết.

Mùa đông mặc quần áo hơi dày, nên điện thoại rơi khỏi túi lúc nào không hay.”
Tống Cẩn cũng nhớ ra: “À, nhóc đó sau này còn tới Dương Hòa Khải Trập giúp đỡ phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Dung uống hớp canh ngọt: “Lúc Thẩm Mật đi ngang qua nhà đã giúp em dọn đồ ra, nhóc này miệng vừa ngọt vừa khéo léo.

Em giữ nó ở lại ăn tối, nó còn tặng hoa cho em nữa cơ.”
Nhạc Tri Thời không quá để ý đến cuộc trò chuyện của mọi người, im lặng uống canh ngọt của mình, sau đó quay đầu thì thấy bát canh của Tống Dục vẫn còn y thinh: “Anh ơi, sao anh không uống?”
Tống Dục đứng hình mất hai giây, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu uống canh ngọt.
Ăn tối xong, Nhạc Tri Thời và Lâm Dung xuống lầu dắt chó đi dạo, lúc trở về thì thấy Tống Cẩn một mình ngồi ở phòng khách xem bóng đá.
“Con trai anh đâu rồi?”
“Nó trên phòng suốt, có chịu xuống đây đâu.” Tống Cẩn trả lời, nhưng vẫn không dời mắt khỏi trận bóng.
“Chắc ngủ rồi.” Lâm Dung bị muỗi đốt mấy phát nên lấy thuốc mỡ bôi lên người, còn kiểm tra Nhạc Tri Thời có bị muỗi đốt không.
“May quá! Muỗi không đốt Nhạc Nhạc, vậy con đi xem Quả Quýt đã ăn tối chưa nhé, dạo gần đây nó bị biếng ăn, chẳng biết có phải bị ốm rồi không.”
Nhạc Tri Thời gật đầu, cậu đi loanh quanh trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng mồn lèo Quả Quýt đâu.

Lên lầu thì thấy nó đang ở trước cửa phòng Tống Dục, giơ hai cái đệm thịt lên như muốn mở cửa.
“Tìm được mày rồi.”
Cửa chỉ khép hờ, Quả Quýt vừa nhảy phát mà cửa đã bật ra, nó nhanh nhẹn nhảy vào, Nhạc Tri Thời chậm một bước không bắt được nó nên đành phải vào theo.

Chân cậu vừa tới cửa thì Quả Quýt đã nhảy lên giường anh trai, cậu khẽ gọi Tống Dục nhưng không ai trả lời.

Nhạc Tri Thời bước vào trong phòng, nom thấy Tống Dục đang ngủ trên giường.
Trong phòng tối om vì không bật đèn, Nhạc Tri Thời cởi dép lê đi chân trần vào.

Cậu nghĩ bắt Quả Quýt xong thì sẽ ra ngay nhưng không ngờ con mồn lèo đó láu cá quá, nó chui thẳng vào ngực Tống Dục.

Tống Dục đang đeo tai nghe trông có vẻ rất mệt mỏi, ngủ cực say.
“Đi ăn cơm với tao lẹ.” Nhạc Tri Thời kéo con mồn lèo, dụ khéo nó để mang ra ngoài nhưng nó không chịu hợp tác.
Nhạc Tri Thời thở dài, đứng bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tống Dục vài giây.


Ánh trăng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa chiếu vào mặt Tống Dục, làm dịu bớt đường nét sắc bén của anh.
Cậu cảm thấy mình đang ngẩn người, vội cúi xuống ôm lấy Quả Quýt từ trong ngực của Tống Dục ra.

Thế nhưng Quả Quýt là giống mèo cam (orange cat), đã lâu Nhạc Tri Thời không nựng nên quên mất lượng mỡ trên người nó.

Cậu chẳng những không bắt được, mà còn bị trượt chân ngã nhào xuống giường Tống Dục.
Ngó thấy anh nhíu mày mở mắt ra, Nhạc Tri Thời hơi xấu hổ, cậu cố gắng bình tĩnh nhìn Tống Dục cười nói: “Ừm… thật ra em muốn ôm Quả Quýt, không cẩn thận nên…”
“Không cẩn thận nên mới ngã lên giường anh?” Giọng Tống Dục hơi trầm, anh đặt cánh tay lên mắt.
Tuy hơi khó tin nhưng đó là sự thật.
Nhạc Tri Thời chợt nhớ mình cũng phải đứng dậy nhưng khi thấy Tống Dục không tức giận, bèn trỗi tính ăn vạ trên giường anh trai, cậu nhào tới hỏi: “Mới giờ này anh đã ngủ rồi, tý nữa không ngủ được thì sao?”
Mắt của Tống Dục bị che khuất nên Nhạc Tri Thời không thể nhìn thấy, đành nhìn chằm chằm đôi môi anh.

Khóe miệng anh trai khẽ nhếch, vài giây sau mới lên tiếng, giọng hơi mệt mỏi: “Không sao cả.”
“Anh đừng như thế, đảo ngược đồng hồ sinh học có hại cho cơ thể lắm.” Nhạc Tri Thời giơ tay nắm lấy cánh tay Tống Dục đang đặt trên mắt của mình, nhéo nhẹ lòng bàn tay anh nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động lớn: “Anh đã ngủ hai tiếng rồi, đêm khuya sẽ không ngủ được nữa đâu.”
Hai câu cuối của cậu nghe như đang làm nũng vậy.

Mắt Tống Dục nhắm hờ, nói: “Vậy nhiệm vụ của em đã chuyển từ bắt mèo sang bắt anh à?”
Nhạc Tri Thời cười toe: “Ưm… Về cơ bản thì đúng rồi ạ.”
Đều là dỗ mèo cả.
Tống Dục quay sang nhìn Nhạc Tri Thời, lười biếng nói: “Vậy đánh thức anh xong em định làm gì?”
Lời của anh hơi mờ ám nhưng Nhạc Tri Thời khum hiểu, cậu bò đến trước mặt Tống Dục, khoảng cách của hai người trở nên gần nhau hơn.
Tống Dục vội né tránh.
“Anh có thể cùng em đến một nơi được không?” Nhạc Tri Thời chớp mắt, tay vẫn đang níu chặt tay Tống Dục.
Chắc do vẫn chưa tỉnh ngủ, Tống Dục màng đồng ý với Nhạc Tri Thời.

Rõ ràng bản thân rất buồn ngủ, cũng ghét việc bị người khác đánh thức, nhưng khi đối tượng là Nhạc Tri Thời thì anh chẳng thấy khó chịu chút nào cả.
Mà sự dung túng của anh dành cho Nhạc Tri Thời, đâu chỉ có bao nhiêu đó.
Chín giờ rưỡi tối, hai người đứng trước cổng trường Bồi Nhã ở con phố đối diện, xe cộ qua lại ngược xuôi.

Tống Dục kéo chiếc áo khoác đồng phục học sinh cũ, khó hiểu hỏi Nhạc Tri Thời: “Sao không để ngày mai rồi đến? Ngày mai em có thể quang minh chính đại quay lại dọn sách mà?”
“Nhưng ngày mai anh không thể vào, em mới nói với anh rồi đó, em muốn đi cùng anh thôi.” Nhạc Tri Thời nhìn cổng trường, tối hôm nay có rất nhiều học sinh cấp 3 đến học tiết tự học, càng ngày càng có nhiều người ra về, rải rác từ cổng trường lan đến đường phố.

Lợi dụng cơ hội này, Nhạc Tri Thời kéo Tống Dục chạy về phía trường học.
“Chúng ta chỉ giả vờ làm học sinh cấp 3 bỏ quên đồ, không được nói chuyện cũng không được nhìn bác bảo vệ.”
Tống Dục cứ như vậy bị Nhạc Tri Thời kéo chạy băng băng, giống như quả bóng bay hình con cá nhỏ mất hết tự do.
Mặc dù cả hai rất nổi bật trong đám đông, nhưng vì bọn họ đều mặc đồng phục học sinh nên bảo vệ không ngăn cản.

Sau khi thuận lợi vào trường, Nhạc Tri Thời vô cùng phấn khởi.

Cậu quay sang hỏi Tống Dục: “Có phải đã lâu anh không trở lại trường không? Có phải cảm giác như trở về thời cấp 3 không?”
Tống Dục vẫn bình tĩnh như cũ, anh cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc áo phông trắng bên trong: “Đây là nguyện vọng của em sau khi thi xong à?”
“Là một trong số đó.” Nhạc Tri Thời đáp bằng chất giọng hơi tham, cậu chạy xuống cầu thang để gió đêm mùa hè thổi tung mái tóc, làm phồng chiếc áo đồng phục học sinh, tung bay trong gió hệt như cánh chim trời tự do tự tại.
Nhìn bóng lưng Nhạc Tri Thời, lòng Tống Dục cũng nhẹ đi đôi chút.
Đã lâu không trở lại trường Bồi Nhã, Tống Dục cảm thấy hơi xa lạ.


Ngôi trường vẫn như cũ không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ dãy lớp học cũ kĩ trước kia bị phá bỏ, xây thành phòng thí nghiệm.

Rất nhiều mèo hoang từng sống ở đó, nhưng bây giờ bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Rõ ràng đã ra trường ba năm nhưng Tống Dục bất chợt cảm thấy như mới vừa hôm qua, bản thân vẫn đang trải qua thời cấp ba đơn giản mà bận rộn, giả vờ chẳng quen biết Nhạc Tri Thời.
“Chỗ này không có ai, chúng ta vào thôi.”
Đi ngược với đám đông, hai người đến sân thể dục.

Sân thể dục của trường Bối Nhã rào thép gai xung quanh.

Cổng đã bị khóa, nhưng mọi người đều biết có một cửa phụ ở góc sân.

Chiếc khóa ở đó đã bị hỏng từ lâu, nên dựng tạm cửa vào.
“Anh có biết cửa này không?”
“Biết.” Thỉnh thoảng buổi trưa, Tống Dục cũng đi theo Tần Ngạn qua cửa phụ vào sân thể dục chơi bóng.
Anh cùng Nhạc Tri Thời chui vào, hai người giống như hai chú cá đang chui qua lưới, từ lưới lớn này đến lưới nhỏ khác.

Tống Dục có thói quen hay đề phòng nên hỏi: “Em không sợ lát nữa, sẽ có người bắt gặp mình sao?”
“Không thể nào.” Nhạc Tri Thời lúc nào cũng cảm thấy vận may của mình rất tốt: “Hôm nay thầy cô và học sinh cấp ba đều sẽ về hết.

Còn người trực tuần chắc chắn sẽ ít hơn mọi khi.

Hơn nữa nếu bắt được thì mình chạy thôi, chúng ta chân dài mà còn sợ chạy không nhanh hơn chân ngắn à?” Cậu lúc nào cũng đủ lý do để biện luận.
Tiếng ve kêu đánh tan đêm hè buồn tẻ, thi thoảng có cơn gió thổi xuyên rừng dương bay về phía sân thể dục, thổi bay không khí đặc quánh của tháng sáu.

Nhạc Tri Thời bước đến bên cạnh Tống Dục đang đứng trên sân bóng rổ có vạch ba điểm, cúi đầu nhìn cái bóng hai người trải dài trên mặt đất, đan xen vào nhau, vừa chạm vào tí đã vội vã tách xa.
Trông còn thân mật hơn cả chính họ, khiến lòng Nhạc Tri Thời dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích nổi.
“Trước kia em cứ ước tốt nghiệp càng nhanh càng tốt, mau chóng rời khỏi nơi này.” Nhạc Tri Thời nhìn khu rừng nhỏ bên cạnh sân thể dục: “Vào hôm trước khi thi em ngồi ở ghế đá học bài, bị muỗi chích đầy cánh tay.

Về nhà em còn phải uống thuốc dị ứng rồi mới học bài tiếp được.”
Cậu thở dài, nói tiếp: “Không ngờ cuộc sống cấp ba của em thật sự kết thúc sớm như vậy, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.”
Tống Dục dòm em trai, thấy hơi buồn cười, anh đứng giữa sân bóng rổ quay đầu nói với cậu: “Cho nên hôm nay em đến đây để giết thời gian sao?”
“Không phải là để giết thời gian…” Nhạc Tri Thời còn muốn tìm cớ nhưng xu cái là bí lý do, nên đành thừa nhận: “Đúng vậy, đúng vậy, nếu không sau này sẽ không có thời gian nữa.”
Nhạc Tri Thời nhìn ánh trăng, ão não ban nãy đã tan bớt, cậu cười tươi rói: “Nhưng bây giờ em có, vì vậy điều đầu tiên em phải làm sau kỳ thi là phung phí thời gian.”
Dành ngày cuối cùng thời cấp ba của cậu, đến trường cùng anh trai.
Tống Dục chỉ cười chứ không đáp.

Dường như giữa bọn họ, không cần lúc nào cũng đáp lại mới hiểu được đối phương.

Nhạc Tri Thời đột nhiên phát hiện thứ gì đó mà la oai oái, Tống Dục tưởng rằng mèo hoang hay chó hoang nhưng không ngờ là quả bóng rổ bị kẹt giữa bảng và rổ bóng.
“Chắc ai đó cố ý để bóng lại đây giữ chỗ.” Anh chạy đến gần Nhạc Tri Thời.
Trường Bối Nhã là trường cấp 2-3 nên học sinh nam rất đông, mà sân bóng rổ ở trường lại ít, vì vậy mọi người thường cố ý để bóng rổ kẹt ở giữa bảng và rổ bóng để giữ chỗ.

Chuyện này từ lâu đã thành thông lệ.
Nhạc Tri Thời đứng dưới rổ, nhảy lên dùng ngón tay hất tung quả bóng bay ra khỏi rổ, cậu cầm quả bóng đập vài cái xuống đất, tạo thành tiếng tiếp đất trong khoảnh sân trống trải.
“Anh dạy em ném bóng nha?” Nhạc Tri Thời ném quả bóng qua cho anh.
Tống Dục bắt lấy quả bóng, hỏi cậu sao lại muốn học?
“Trước đây em cứ bị người ta chặn bóng mãi, nên em muốn thử ném bóng vào rổ một lần”.

Nhạc Tri Thời nhìn rổ bóng tỏ ra không phục: “Có lẽ là do sức bật của em chưa đủ.”
“Cái này tuy nhìn thế thôi nhưng cũng không có gì khó.

Chỉ cần luyện tập chăm chỉ ba bước là dễ dàng ném bóng vào rổ, quan trọng nhất là có thể ghi bàn.”
Nhạc Tri Thời không bị lay động vì mấy lời trừu tượng của Tống Dục.

Một lòng chỉ muốn ném bóng vào rổ, bèn năn nỉ anh trai ném thử cho cậu xem: “Anh chắc chắn sẽ làm được, nghe Vũ Phàm kể đội bóng rổ chuyên ngành trắc địa của đại học W siêu mạnh, không phải anh cũng ở trong đội bóng rổ đó sao? Anh ơi, anh ném bóng vào rổ một lần cho em xem đi!!!.”

Tống Dục đứng yên tại chỗ vỗ quả bóng, cuối cùng vẫn không thể từ chối nên đành đồng ý.
Tống Dục khởi động mắt cá chân và cổ chân, sau đó dẫn bóng về phía trước, anh lấy đà nhảy lên bằng một chân, tay trái nắm lấy rổ bóng, đập bóng vào rổ bằng cánh tay phải khiến toàn bộ vòng bóng rổ rung chuyển theo.
Nhạc Tri Thời ngơ ngác, anh trai không chỉ dẫn bóng nhẹ nhàng mà còn là kiểu bắt lấy rổ rồi mới ném bóng.

“Anh Tống Dục, anh chơi bóng giỏi quá!”
Nghe Nhạc Tri Thời chân thành khen ngợi mình, Tống Dục phải thừa nhận mình cũng hơi hưởng thụ.

Hồi mới vào cấp ba, Tống Dục đã trở thành chủ lực của đội bóng rổ ở trường.

Khi ở trên sân anh chỉ tập trung vào việc ghi bàn, không quan tâm đến những tiếng hô hào xung quanh, trừ phi anh biết bên dưới có em trai đang ngồi xem.

Lúc đó ở trường học, bọn họ giả vờ không quen biết nhau.

Nhạc Tri Thời thỉnh thoảng đứng ở trong đám người vây xem, nhưng cậu không gào thét tên Tống Dục như mọi người.
Nhưng cậu không biết rằng mỗi khi Tống Dục ghi bàn, anh luôn quay đầu nhìn cậu đầu tiên.
Ngay cả khi có người hướng dẫn bên cạnh, kỹ thuật ném bóng vào rổ này cũng không dễ học.

Nhạc Tri Thời đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không làm được.

Cậu hơi uể oải ngồi xuống, thắt lại dây giày chuẩn bị thử lần nữa.

Tống Dục lo lắng gân chân Nhạc Tri Thời sẽ bị tổn thương, nói: “Ném bóng vào rổ không thể học trong một hai ngày là có thể làm được ngay, đến lúc nghỉ hè em có thể tập bật sau đó mới tập ghi bàn.”
“Anh sẽ dạy em sao?” Nhạc Tri Thời đứng lên, thẳng thắn hỏi: “Em muốn chơi bóng với anh, trước kia em chưa từng chơi với anh bao giờ cả.”
Hồi cấp ba, Tống Dục có thành tích rất huy hoàng trong đội bóng rổ, nhưng không ai biết cậu là em trai của anh, cậu cũng đâu thể lúc nào cũng ở cạnh anh.

Khi mọi người biết thì Tống Dục đã bước vào năm cuối cấp, rời khỏi đội bóng rổ mất rồi.
Sáu năm học ở trường Bồi Nhã, vậy mà đến ngày cuối cùng cậu mới có thể đứng chung sân đấu với Tống Dục.
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Nhạc Tri Thời, Tống Dục quay mặt đi, ngước lên nhìn vầng trăng sáng tỏ trên đầu: “Chuyện này nói sau.” Anh bổ sung: “Nếu có thời gian thì không phải không thể.”
Mỗi khi Tống Dục sử dụng phép phủ định kép tức là anh sẽ nói năng không rõ ràng, kiểu trong bụng nghĩ vậy nhưng miệng lại không nói ra.
Chỉ một lời hứa mơ hồ của Tống Dục mà đã khiến Nhạc Tri Thời vui như mở cờ, thừa dịp vẫn còn cảm xúc cậu thử yêu cầu thêm.

“Haiz.”
Nghe tiếng thở dài của Nhạc Tri Thời, Tống Dục nhìn sang cậu rồi như vô tình hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Tri Thời dẫn bóng, giơ tay ném bóng vào rổ rồi nhặt quả bóng ôm ở hông: “Hôm cuối cùng trước khi tốt nghiệp cấp 3, thành tích ném bóng của Nhạc Tri Thời ở trường Bối Nhã vẫn là con số không.”
Cậu nhìn rổ bóng, nhún vai như thể muốn từ bỏ: “Bây giờ, kế hoạch này đành để đến…”
Chưa kịp nói xong, bỗng nhiên cả người Nhạc Tri Thời bị nhấc bổng lên.

Đột nhiên chân không chạm đất khiến cậu rất sợ hãi, suýt nữa làm rớt quả bóng rổ trong tay: “Anh, anh làm gì vậy?”
Tống Dục trầm giọng bảo cậu đừng cử động, sau đó ôm cậu đi về phía trước, dừng lại ở rổ bóng.
“Ném bóng vào rổ.” Giọng Tống Dục vẫn thờ ơ, như thể bản thân không phải là kẻ đang làm ra hành động quái đản này vậy.
“Dạ???” Nhạc Tri Thời dòm cái rổ gần trong gang tấc mà sững sờ, ngó xuống Tống Dục đang ôm mình, anh nghiêng đầu nhìn cậu như đang hỏi tại sao vẫn chưa chịu ném?
Thấy vậy, Nhạc Tri Thời quăng quả bóng vào rổ trong một tư thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
“Hai điểm.” Tống Dục lên tiếng như trọng tài, nhưng hành vi của anh thì khác hoàn toàn.

Sau đó, anh thả Nhạc Tri Thời vẫn còn đang mơ màng chẳng hiểu chuyện gì xuống.

Đây là gian lận đó anh ơi!!!
Bụp …
Bụp…
Bụp…
Bóng rổ đã rơi xuống đất, nhưng tâm hồn Nhạc Tri Thời vẫn lơ lửng trên bầu trời đêm.
Tống Dục bước đến trước mặt cậu, nhướng mày nói: “Bạn học Nhạc Tri Thời lớp 12/10 trường trung học Bồi Nhã.”
Nhạc Tri Thời bị điểm danh vội ngẩng đầu, trông thấy nụ cười trên mặt anh trai.
“Bạn đã ném bóng vào rổ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.