Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 37: Chúng Ta Bởi Vì Sợ Hãi Tổn Thương Mà Bắt Chước Cuộc Sống Của Mọi Người…


Đọc truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu – Chương 37: Chúng Ta Bởi Vì Sợ Hãi Tổn Thương Mà Bắt Chước Cuộc Sống Của Mọi Người…


Tống Dục không trả lời cậu giống như thường ngày. Mà xưa nay Nhạc Tri Thời cũng không cần anh trả lời gì cả, từ nhỏ đã vậy rồi.

Cậu luôn vô tư biểu đạt sự yêu thích của mình với anh trai mọi lúc mọi nơi mà không hề có chút áp lực nào, còn cảm thấy điều đó cực kỳ bình thường.
Nhưng bây giờ Nhạc Tri Thời đã bắt đầu thay đổi, đôi khi sẽ hy vọng anh trai trả lời mình.

Cho dù đó là lời từ chối thẳng thừng như hồi nhỏ cũng được, bảo với cậu rằng: “Anh không thích em nói vậy, sau này đừng nói nữa.”
Thế nhưng giờ anh chẳng nói gì cả, Nhạc Tri Thời phải đoán nhưng cậu không muốn đoán.
Không có dấu hiệu dị ứng nhưng để đề phòng cậu vẫn uống một viên thuốc.

Buổi tối hôm đó, Nhạc Tri Thời trằn trọc đến gần hai giờ sáng mới ngủ được.
Cậu đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Mới đầu cậu nằm trên bãi cỏ rất đẹp, những đám mây trôi lơ lửng giữa bầu trời không xa.

Cậu giơ tay muốn chạm vào thì chợt có đám mây đen hạ xuống, đè ập lên người cậu.

Trong chốc lát, Nhạc Tri Thời gần như chẳng thể thở nổi, thử giãy dụa thì đám mây đen ấy dần ngưng tụ thành một người đàn ông cao lớn, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác rất quen thuộc.
Kiểu ôm khắng khít mờ ám, gió thổi không lọt này khiến cậu nghẹt thở, đè ép toàn bộ dây thần kinh giống y như lúc phát bệnh vậy, nhưng điều kỳ lạ là rất khó diễn tả chính xác sự ngột ngạt quái dị này.
Đám mây trong mộng cuối cùng hóa thành trận mưa xối xả không báo trước, khiến cả người cậu ướt sũng.

Năm giờ sáng, Nhạc Tri Thời bừng tỉnh.
Nhiều ngày sau đó, Nhạc Tri Thời bắt đầu lên mạng tìm kiếm, không muốn bản thân cứ sống trong sợ hãi và tò mò, cậu đọc rất nhiều bài viết, làm thử rất nhiều bài khảo sát, cũng xem thử rất nhiều bộ phim.

Đa số là tác phẩm văn học nghệ thuật, hình ảnh siêu đẹp và cảm động, thế nhưng coi càng nhiều Nhạc Tri Thời lại càng khó hiểu.
Cậu thấy trên mạng có cái gì mà “Hình ảnh rất hấp dẫn đàn ông”, mà bản thân thì chẳng có cảm giác gì cho lắm.

Sau loạt bài khảo sát, kết quả vẫn khá mịt mờ, câu trả lời của mỗi bài đều khác nhau hết.
Điều này khiến Nhạc Tri Thời hoang mang không thôi.
Vì cậu thường xuyên cau mày, lơ đãng như đi vào cõi tiên, tâm trạng hoang mang biểu thị rất rõ ràng.

Lúc xem phim truyền hình với Lâm Dung thì ngẩn người nhìn đối thủ của nam chính nữ chính, dáng vẻ bồn chồn ngơ ngác vì thiếu một người đưa đường dẫn lối.
Cho đến ngày kia, lúc cả nhà cùng đi du lịch, Tống Dục nói với Nhạc Tri Thời đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đóa hoa sen: “Em còn nhớ quẻ mà em đã bốc không?”
Nhạc Tri Thời quay đầu, trong lòng là Kẹo Đường ngoan ngoãn nằm thiêm thiếp, hơi mờ mịt ngó anh.
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Tống Dục bảo.
Nhạc Tri Thời lờ mờ cảm thấy hình như Tống Dục biết rồi, anh đã biết những bối rối trong lòng cậu, cũng biết vì sao cậu luôn ỷ vào anh mà không có chút giấu giếm nào 
“Em không muốn mình khác với với mọi người vậy đâu ạ.” Nhạc Tri Thời thẳng thắn bộc bạch với Tống Dục, tay vuốt nhẹ cái đầu lông xù của Kẹo Đường: “Kì cục lắm!”
“Vì sao?”
Tống Dục vừa hỏi xong, Kẹo Đường đã chạy theo tiếng gọi của Lâm Dung.
Nhạc Tri Thời ngồi trên bãi cỏ ven hồ, cầm lấy một cái đài sen, lột mấy hạt sen trắng ngần: “Hồi còn nhỏ, vì ngoại hình khác biệt nên đi đâu em cũng bị người ta chỉ trỏ.

Bây giờ lớn rồi, em không muốn khác người nữa đâu ạ.” Cậu lột lớp vỏ màu xanh lá để lộ hạt sen trắng tròn bên trong, sau đó đưa cho Tống Dục.
Tống Dục nhận lấy nhưng không ăn.

Trong lòng cũng hiểu Nhạc Tri Thời sắp lên cấp ba, phải đối mặt với vòng quan hệ mới nên lo lắng là chuyện bình thường.

Hai người ngồi sóng vai nhau, tháng sáu vừa đúng mùa sen nở, gió mơn man thổi làm lật lá sen che đi những nụ hoa mới chớm.

Tống Dục nói khẽ: “Em có biết, sự mâu thuẫn mà mọi người thường mắc phải nhất là gì không?”
Nhạc Tri Thời lắc đầu, nhìn chăm chú vào gò má anh.
“Chúng ta sẽ vì muốn lẩn tránh sự tổn thương, mà bắt chước cách sống của mọi người, ép buộc bản thân mình phải giống với người khác rồi từ đó hòa mình vào trong họ trở thành một thể thống nhất.


Đây là bản năng sinh tồn của xã hội loài người, nó cũng giống như màu sắc tự vệ trong thiên nhiên vậy, vì muốn tự bảo vệ mình nên có một số loài động vật phải học cách thay đổi màu sắc của bản thân để hòa vào môi trường xung quanh, như vậy mới an toàn.”
“Vâng.”
“Nhưng đáng tiếc, con người phức tạp hơn động vật nhiều.” Tống Dục nhìn phía hồ nước xa xa: “Đôi khi chúng ta lại ôm hy vọng mình đặc biệt hơn những người khác, không muốn bản thân cứ mãi bình thường giống như bọn họ.

Để rồi tất cả bắt đầu sa vào trong sự mâu thuẫn, mà cách duy nhất thoát khỏi sự mâu thuẫn chính là vứt bỏ nó.”
Anh vừa nói, vừa nhìn Nhạc Tri Thời: “Nếu em thật sự muốn cùng một nhịp với mọi người, vậy em phải từ bỏ tất cả rối rắm vì bản thân chỉ là người bình thường kia.”
Nhạc Tri Thời nhìn anh bằng đôi mắt nhạt màu trong veo, vài sợi lông mi nâu sẫm dưới ánh nắng càng tỏa sáng rực rỡ.
Đáy mắt cậu ngập tràn sự do dự.
Tống Dục nói xong thì quay mặt đi.

Có giọng Tống Cẩn ở phía sau gọi, nhờ anh lấy thêm mồi câu cho ông.

Tống Dục vâng dạ rồi đứng dậy.
Mới đi được hai bước, Nhạc Tri Thời nhịn không được quay đầu gọi anh.
“Vậy anh thấy em nên lựa chọn thế nào?”
Sau lưng anh, một nụ hoa cô đơn lay động không yên trong gió ấm.
Tống Dục dừng bước, xoay nửa người lại: “Em phải tự quyết định, anh cũng không thể đưa cho em lời khuyên nào hữu ích được.

Bởi vì theo anh nghĩ, em không cần phải chọn gì cả.”
Nhạc Tri Thời khó hiểu nhíu mày.
“Em sinh ra đã là đặc biệt rồi.” Tống Dục nhướng mày: “Không phải sao?”
Cơn gió ven hồ thoảng qua đám cỏ dại, cũng thổi tan làn sương sớm còn lưu luyến đọng trên lá cây, những chiếc lá đung đưa bao trùm cả mặt hồ vừa tách ra đã xếp chồng lên nhau, các nụ hoa sen bung nở thành những bông hoa rực rỡ mà kiêu ngạo giữa cái nắng hè cuối tháng tám, mọi thứ đều như sáng bừng lên.
Tin tức về điểm thi đại học luôn nằm trong hot search, người không tham gia cũng bị lây nhiễm cái cảm giác căng thẳng ấy, chỉ có mình Tống Dục là dửng dưng như không, thúc giục mãi mới chịu đi tra điểm, cứ như bản thân không có thi vậy.

Còn Nhạc Tri Thời sốt hết cả ruột gan, trước nài sau thỉnh, Tống Dục mới chịu tra điểm.
Điểm số của Tống Dục cũng bình tĩnh như anh vậy, giáo viên chủ nhiệm gọi điện chúc mừng nói điểm anh thừa sức vào đại học T, còn cho anh rất nhiều lời khuyên đăng ký nguyện vọng, sau khi nói chuyện xong với chủ nhiệm thì hiệu trưởng cũng gọi tới.

Tống Dục lười giao tiếp, vội giả ốm giao hết cho Lâm Dung.
Nhạc Tri Thời vui mừng hơn Tống Dục trăm lần, phấn khích hơn cả lúc biết mình có thể học cấp ba ở trường Bồi Nhã.

Cậu lập tức khoe khoang tin tức này với Tưởng Vũ Phàm, còn nhấn mạnh hai lần rằng toán anh trai mình chỉ trừ có hai điểm.
Biết tin con trai thi tốt, Tống Cẩn vội vàng chạy từ công ty về.

Tuy nói phải chúc mừng nhưng ông cũng biết Tống Dục là người không thích khoe khoang, nên tạm thời không đánh trống khua chiêng mời họ hàng đến chung vui, bàn bạc với Lâm Dung xong thì quyết định ăn mừng với người trong nhà trước khi điền nguyện vọng.
“Mau ăn, mau ăn đi con.

Đây đều là những món con thích đó.” Lâm Dung lấy một chai rượu vang đỏ bỏ vào trong xô đá: “Hôm nay là ngày vui, chúng ta cũng có thể uống một chút nhưng Nhạc Nhạc không được uống.”
Nhạc Tri Thời hiểu rõ: “Không cần đâu ạ, con thích Sprite hơn.”
Tống Cẩn đứng ở bên cạnh bàn, vừa cắt miếng dê nướng, vừa hỏi Tống Dục: “Con đã sớm có trường học mơ ước rồi đúng không? Giấu lâu vậy, giờ cũng nên nói cho mọi người biết rồi đó.”
Nhạc Tri Thời quan tâm câu trả lời của anh nhiều hơn bất cứ ai.

Cậu nhớ Hạ Tri Hứa từng nói bọn họ sẽ học ở Bắc Kinh, cậu muốn biết Tống Dục có phải cũng sẽ đi đến thành phố xa xôi đó hay không.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng cũng khuyên anh như vậy, có lẽ Tống Dục sẽ đi.
Lâm Dung lấy ra ba ly rượu, nói đùa: “Nếu thật sự đi đại học T hay đại học P, vẫn nên mời mọi người đến ăn một bữa.

Tuy mẹ không thích gặp mấy người chị dâu lắm nhưng hết cách rồi, bạn bè anh em dòng họ tụ họp đến chúc mừng mới không mất lễ…”
“Con không đi Bắc Kinh.” Tống Dục ngồi trên ghế, thản nhiên nói: “Con muốn ghi danh vào đại học W.”
“Điểm của con…”
“Đâu có quy tắc phải học trường theo điểm số đâu mẹ, con chỉ quan tâm chuyên ngành và trường đại học mà con thật sự muốn vào thôi.”
Hiển nhiên Tống Cẩn rất bất ngờ với quyết định của Tống Dục, khuôn mặt ông bởi vì tin tức ngoài ý muốn thoáng thay đổi nhưng vẫn cố gắng để hiểu con: “Được thôi, nếu như con đã quyết định thì cứ thế đi..”

“Đại học W cũng tốt mà.” Tâm trạng của Lâm Dung thay đổi cực nhanh, đại học T và đại học P luôn là lựa chọn hàng đầu của các bậc phụ huynh, nhưng khi biết tin con trai mình đồng ý ở lại thành phố, bà cũng rất vui.

Hơn nữa, Lâm Dung biết tính cách của Tống Dục, trước khi thông báo chuyện gì thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bà không muốn phản ứng thái quá, vì vậy hoà giải nói: “Đại học W rất gần nhà, muốn về khi nào thì về, mẹ thấy tốt lắm.”
Nhạc Tri Thời thì hân hoan khỏi bàn rồi, nhưng nghe lời nói và vẻ mặt của mọi người thì chẳng dám xen vào.
“Vậy con đã chọn được chuyên ngành mình muốn chưa?” Tống Cẩn hỏi.
“Ngành trắc địa*.” Tống Dục trả lời: “Nghỉ hè vừa rồi con đã tự học những điều cơ bản khi mới vào, cũng nắm được vài kiến thức máy tính liên quan, có thể bắt đầu nhanh hơn khi nhập học.”
Anh nhìn Tống Cẩn, bổ sung thêm: “Đại học W rất mạnh ở chuyên ngành này, không chỉ đứng nhất mà tài nguyên học tập và nghiên cứu chuyên sâu cũng thuộc top đầu, hơn nữa con cũng đã tính toán hướng phát triển tương lai thế nào rồi.”
*Trắc địa hay trắc đạc hay đo đạc là một ngành khoa học về Trái Đất, cụ thể là đo đạc và xử lý số liệu đo đạc địa hình và địa vật nằm trên bề mặt Trái Đất nhằm vẽ lên mặt phẳng giấy hay còn gọi là bản đồ
Tống Dục trưởng thành sớm hơn so với các bạn đồng trang lứa, đây chính là điều mà nhiều bậc cha mẹ ao ước, nhưng Tống Cẩn vẫn hơi ngạc nhiên khi thấy Tống Dục đã tính xa như vậy.
Càng không ngờ Tống Dục lại chọn chuyên ngành này.
Trong phút chốc, Tống Cẩn khó mà kiểm soát vẻ mặt của mình, cả Nhạc Tri Thời còn nhìn ra được.
“Chuyện này mình bàn sau nhé, không sao cả, con thấy ổn thì học thôi.” Lâm Dung bảo Tống Cẩn ngồi xuống: “Chúng ta ăn mừng trước đi.”
Trong lúc ăn cơm, Nhạc Tri Thời hỏi Tống Dục rất nhiều chuyện, ví dụ như trắc địa là ngành gì, học thế nào, sau này ra trường rồi sẽ làm gì? Tống Dục trả lời từng câu khá ngắn gọn, giải thích cho cậu hiểu đại khái về những thứ đó.
“Ra là thế.” Nhạc Tri Thời đột nhiên cầm cổ tay Tống Dục: “Hèn gì lần trước anh tặng cho em tấm bản đồ.”
Tống Dục kéo tay cậu ra: “Mau ăn cơm đi. 
“Bản đồ gì cơ?” Lâm Dung trêu ghẹo: “Hai đứa các con, bây giờ càng ngày càng nhiều bí mật nhỏ.”
“Có đâu ạ, chuyện gì con cũng kể với dì hết mà.”
“Dì không tin, vậy con nói thật cho dì nghe coi, con đã thích cô bé nào chưa?”
Nhạc Tri Thời cười giả trân: “Con hổng có thiệt!”
Tống Cẩn cũng cười đứng dậy: “Có mẹ nào như thế chứ, suốt ngày hóng hớt xem con có yêu sớm hay không.”
“Chuyện này rất bình thường mà, kể với dì thì dì chỉ cách cho.”
Tống Dục gắp một đũa thịt bò bỏ vào chén Lâm Dung: “Mẹ mau ăn cơm đi.”
“Tiểu Dục lại khịa mẹ đúng không?!”
“…”
Sau cơm tối, Nhạc Tri Thời và Tống Dục cùng tắm rửa cho Kẹo Đường, bộ lông của giống Hiromi mềm mịn như đám mây bồng bềnh, chỉ cần dính chút nước là xẹp lép.

Kẹo Đường không thích tắm nên cứ nghĩ cách chạy trốn, bọn họ đành để một người ôm, người kia thì tắm.
Tắm được một lúc mình mẩy Nhạc Tri Thời đã ướt mem, Tống Cẩn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng tắm, giọng ông dịu dàng: “Tống Dục, con theo ba ra ngoài chút.”
Tống Dục bị kêu ra ngoài, trong phòng tắm chỉ còn mình Nhạc Tri Thời và Kẹo Đường, hai đứa đều ướt nhẹp và căng thẳng y như nhau.
Nhưng Tống Dục chẳng lo lắng gì cả, anh đoán trước sẽ bị kêu ra nói chuyện rồi, vấn đề trong dự liệu mà.

Tống Cẩn cầm quả bóng rổ xuống lầu, dẫn theo con trai đến sân bóng rổ trong tiểu khu.
Hai người vui vẻ chơi bóng, một thủ một công, vào rổ thì đổi lại cho nhau.

Tống Dục còn nhớ, hồi bé Tống Cẩn đã dạy cho anh cách chơi bóng rổ, bảo rằng môn thể thao này không phải chỉ cần sức bật mà cần cả sự bình tĩnh nữa.
“Lâu rồi không cùng nhau chơi bóng.” Tống Cẩn đứng giữa sân, ném trái bóng bay theo đường parabol tuyệt đẹp rơi vào thành rổ, xoay mấy vòng thì rơi vào rổ, đập xuống sàn nhà.

Ông lắc đầu, hai tay chống hông: “Không được rồi, ba đã có tuổi, thể lực không theo kịp con nữa.”
Tống Dục nhặt bóng, đi tới máy bán nước tự động bên lề mua hai chai nước thể thao, đưa cho ba mình một chai, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đối mặt với sân bóng trống không, Tống Cẩn thở dài: “Ba còn nhớ trước đây chúng ta hay chơi bóng ở chỗ này, con và ba cũng là mặt đối mặt, con phòng thủ nhưng lại rất muốn thắng nên đã lao vào cướp bóng, kết quả sốt ruột đến mức ném lệch khỏi rổ, đúng lúc đập vào đầu em trai con.”
Nghĩ đến cảnh lúc đó, Tống Cẩn bật cười: “Làm Nhạc Nhạc ngã dập mông, ngồi bệt ở dưới đất nửa ngày không chịu đứng dậy, cũng chẳng thấy thằng bé khóc la gì mà cứ nhìn chằm chằm vào quả bóng đang lăn lóc trên sân.”
Nói xong ông nhìn Tống Dục: “Khi ấy chắc con cũng sợ lắm phải không?”
Tống Dục yên lặng, xem như ngầm thừa nhận.

Ký ức đó rất mờ nhạt nhưng anh vẫn nhớ kỹ sự kinh hãi tột độ của mình, đến mức không nhớ nổi phản ứng của Nhạc Tri Thời lúc ấy ra sao.
“Nhưng mà thằng bé chẳng thèm quan tâm, con chạy tới gần nó, nó nói lắp bắp, hình như muốn con ôm một cái, không ôm sẽ không chịu đứng lên.” Tống Cẩn lắc đầu cười: “Tính cách của Nhạc Nhạc rất giống ba nó.


Nếu nó trưởng thành chắc chắn sẽ là một phiên bản của chú Nhạc, con đừng xem nó giống như một đứa con nít cái gì cũng không hiểu, thật ra trong lòng nó đều hiểu rõ cả, chỉ là không muốn nghĩ quá nhiều mà thôi.”
Tống Dục biết những gì ba nói đều đúng, nhưng anh luôn vô thức xem Nhạc Tri Thời là bảo bối nhỏ, biết rõ cậu đã lớn nhưng vẫn cho rằng cậu là đối tượng cần được bảo vệ săn sóc, dần dà phát triển thành thói quen và cũng là niềm vui mỗi ngày của anh.

Nhưng đến thời điểm hiện tại, tất cả những gì anh nhận được là gánh nặng ngày một tăng.
“Nói về suy nghĩ của con đi.” Tống Cẩn cầm bình nước huých vào bình trong tay Tống Dục: “Vì sao muốn học chuyên ngành này? Có liên quan đến chú Nhạc của con đúng không?”
Tống Dục nhìn chằm chằm ba mình, anh chợt phát hiện chuyện gì ông cũng đoán được cả.
“Con cảm thấy Nhạc Tri Thời rất giống ba.” Tống Dục bỗng nhiên nói.
Tống Cẩn biết anh không phải đánh trống lảng, ông cười phá lên: “Thằng bé cũng rất giống mẹ con, dù sao cũng là đứa nhỏ chúng ta nuôi lớn.

Còn con ấy hả, hình như là tự mình lớn lên chứ không cần chúng ta.”
Tống Dục lắc đầu phủ nhận: “Dù ba hay mẹ thì con cũng cần hết.” Hiếm khi anh thẳng thắn chân thành như vậy, dù chỉ trong khoảnh khắc nhỏ.
Một trận gió nổi lên, hàng cây xung quanh sân bóng xào xạc nghiêng ngả hoà lẫn với tiếng ve sầu râm ran, Tống Cẩn hỏi: “Ba biết, con từ nhỏ đã thích mấy thứ thiên văn địa lý là có liên quan đến chú Nhạc.

Năm ấy ba bận bịu gầy dựng sự nghiệp, Nhạc Dịch đã dắt con đi leo núi ngắm biển.”
Ông vừa nói, vừa đưa tay khoác qua vai Tống Dục: “Kể ra con trai của ba giỏi phết nhở, mới nhỏ xíu đã theo chú chạy khắp nơi, trải nghiệm những phong cảnh mà nhiều người lớn còn chưa được thấy qua.”
Nói thật lòng, Tống Dục không muốn ai nhắc về Nhạc Dịch.

Vì đối với anh, Nhạc Dịch giống như người cha của thời thơ ấu, ông đã mang anh đi khám phá thế giới rộng lớn này.
Anh luôn nhớ rõ khoảnh khắc Nhạc Dịch đứng trên đỉnh núi, ông nhìn về phía đám mây mù lượn lờ mà hô to với niềm hy vọng mỗi người bên cạnh mình đều hạnh phúc.
Ông hy vọng, con của ông sau này cũng có thể hạnh phúc.
Tống Cẩn cười nói: “Có đôi khi ba nghĩ rằng, nếu Nhạc Dịch còn sống thì sẽ thế nào nhỉ? Cậu ấy là người tốt hiếm thấy, bọn họ nuôi nấng Nhạc Nhạc từ nhỏ, có phải thằng bé sẽ phát triển tốt hơn bây giờ không?” Ông hơi dừng, rồi nói tiếp: “Cho nên ba với mẹ đều rất nghiêm túc nuôi dưỡng Nhạc Nhạc trưởng thành, cảm thấy tên Nhạc Dịch kia ở trên trời luôn dõi theo chúng ta.”
Ông nhìn Tống Dục: “Con nhớ lại lúc nhỏ xem, Nhạc Dịch thương con bao nhiêu.

Nếu cậu ấy vẫn còn sống, Nhạc Nhạc sẽ hạnh phúc hơn bây giờ đó.”
Mũi Tống Dục xót nghẹn, vô thức chống cự đào sâu chủ tài này, cứ như bị đặt vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong, nhưng anh hiểu rõ rằng nếu giả thiết ấy là thật, Nhạc Tri Thời nhất định sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Mặt khác, anh không có cách nào tưởng tượng nổi nếu thế giới của anh không tồn tại một Nhạc Tri Thời, cậu không cùng anh lớn lên, hoàn toàn độc lập trong cuộc sống của chính mình.
‘Quá đáng sợ rồi!’ Tống Dục nghĩ.
“Hôm nay ba nghe con nói muốn học ngành trắc địa, tương lai còn muốn nghiên cứu sâu hơn về ngành này, nên trong lòng ba thấy hơi mâu thuẫn.” Tống Cẩn nói thẳng với anh: “Con cũng đoán được mà phải không?”
“Ba là sợ nó không an toàn.” Tống Dục biết ba mình đang nghĩ gì.

Cho dù khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển đến mức nào, thì việc nhân viên quan trắc phải đi tác nghiệp thực tế là điều khó tránh khỏi, còn phải thường xuyên khảo sát những địa hình nguy hiểm.
Tống Cẩn gật đầu: “Con biết đó, chuyện của chú Nhạc vẫn để lại chút bóng ma trong lòng ba.”
Lời ông rất uyển chuyển và hàm xúc, nhưng Tống Dục thừa hiểu sự ám ảnh ấy không phải chỉ là “một chút”.
“Không phải đâu ạ.” Tống Dục giải thích: “Dù sao từ giờ đến lúc thực tập vẫn còn lâu, hiện tại bàn thì hơi sớm, chưa kể đến công việc và sở thích vốn khác nhau, mức độ an toàn cũng không giống.”
Tống Cẩn sao không biết điều đó.

Thời buổi giờ đâu còn giống ngày xưa nữa, không cần lúc nào cũng phải ra ngoài tác nghiệp.
Nhưng vướng mắc trong lòng ông, khó mà tháo gỡ được.
Ông vỗ đầu gối Tống Dục rồi thở dài: “Về thôi, ba thì ba lo vậy đó, nhưng nếu con muốn làm thì ba sẽ ủng hộ hết mình.” Nói xong, ông cười bảo: “Chỉ cần sau này con ỷ lại vào ba mẹ một chút, là ba mẹ mừng rồi.”
Tống Dục cụp mắt, sau đó gật đầu.
Điện thoại của Tống Cẩn reo lên, bà xã thúc giục về.

Ông đứng dậy vươn vai: “Chúng ta mua kem về cho mẹ con đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, chắc con chưa biết, mẹ con với ba là nhờ chú Nhạc làm mai đấy.”
Tống Dục đúng là không biết, vì chưa ai nói qua chuyện này với anh cả: “Thật sao?”
“Mẹ con xinh đẹp nhà lại có điều kiện, người theo đuổi bà ấy xếp hàng dài cả khu phố.” Tống Cẩn nói đùa: “Tuy ngoại hình ba con cũng khá nhưng gia cảnh hơi kém chút, so với chú Nhạc thì kém hơn rất nhiều.

Lúc học đại học ông ấy biết ba thích mẹ con mà mẹ con cũng có ý với ba, thế là dưới sự khuyến khích của Nhạc Dịch, ba mới bất chấp xấu hổ mà theo đuổi bà ấy.

Xoay đi xoay lại giữa chúng ta không biết bao lần mới được.”
“Nếu không có chú Nhạc của con, có khi còn chẳng có con đấy chứ.” Dưới ánh đèn đường, nụ cười của Tống Cẩn mang theo vài phần hoài niệm rồi dần dần nhạt đi, cuối cùng hoá thành tiếng thở dài.
“Ngôi sao may mắn lớn đi rồi, để lại cho chúng ta ngôi sao may mắn nhỏ, cũng tốt đúng không?”
Tống Dục nhìn bóng người trên mặt đất xuyên qua từng bóng cây, gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy.”
Sau khi mua kem xong, lúc chuẩn bị lên lầu thì Tống Cẩn đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một doanh nhân nước ngoài, ông đưa bịch đồ to cho Tống Dục rồi bảo anh lên lầu trước, mình nhận điện thoại xong sẽ lên.
Vì thế Tống Dục tự mình mở cửa nhà, đưa cây kem ba mua cho mẹ, cảm thấy mình lại sắp bị nhét cơm chó nên chạy lẹ lên lầu, ai biết vừa đi ngang qua phòng Nhạc Tri Thời thì cửa phòng đột nhiên mở toang, dọa anh giật mình.

Nhạc Tri Thời đứng ở cửa phòng dòm anh: “Anh Tống Dục, anh không sao chứ?”
Tống Dục khó hiểu: “Em có chuyện gì à?” Nói xong thì muốn về phòng mình, ai ngờ bị Nhạc Tri Thời túm vào phòng cậu, còn đóng luôn cả cửa.
“Làm gì đấy?” Còn chưa hiểu mô tê gì, Nhạc Tri Thời trực tiếp ép anh vào sát vào cánh cửa.

Một tay Nhạc Tri Thời giữ ở xương sườn Tống Dục, tay còn lại giữ nắm cửa.
“Chú Tống mới kéo anh ra ngoài dạy bảo sao?” Nhạc Tri Thời nhìn anh, ánh mắt chắc chắn trăm phần trăm: “Hình như chú ấy không muốn anh vào đại học W.”
“Không phải.”
“Anh nói không thì chắc chắn là có.” Nhạc Tri Thời tự cho mình biết tất: “Chú Tống nói thế nào ạ, có phải muốn anh đến đại học T không?”
Lúc nãy cậu lấy máy sấy để sấy lông cho Kẹo Đường thì nghe thấy Lâm Dung nói chuyện điện thoại với bạn thân, bà cảm thấy tiếc vì Tống Dục không muốn vào đại học T.
Tuy ai cũng bảo Tống Dục muốn học đâu cũng được, nhưng thực ra trong lòng vẫn mong anh nghĩ kĩ lại.
Càng nghĩ càng thấy đúng, Nhạc Tri Thời buông bàn tay đang giữ Tống Dục ra, kéo cửa phòng ngủ chuẩn bị đi ra ngoài: “Em giúp anh nói chuyện với chú Tống, em có thể thuyết phục được chú ấy.”
Cậu vừa bước được một chân, đã bị Tống Dục kéo ngược trở về: “Em quay lại cho anh.”
Nhạc Tri Thời mặt đối mặt với Tống Dục, thấy được sự bất đắc dĩ trên mặt anh, không nhịn được hỏi: “Tại sao mặt anh như muốn cười, nhưng lại không cười nổi vậy?”
Nhóc này sao tự nhiên nhạy bén thế nhở?
Tống Dục thả tay Nhạc Tri Thời: “Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Em nghĩ về chuyện của anh đó.”
Tống Dục sửng sốt.
Giọng Nhạc Tri Thời chân thành đến quá đáng: “Lúc ăn cơm anh nói anh sẽ học chuyên ngành trắc địa, em cảm thấy cả chú Tống và dì Dung đều không ủng hộ lắm.

Nếu đổi lại là em, nhìn thấy mọi người phản ứng như vậy sẽ có cảm giác rất thất bại, ai mà không hy vọng quyết định của mình được ủng hộ chứ?”
“Đây là lý do sao?” Tống Dục nhìn cậu.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Em ủng hộ anh, luôn ủng hộ anh vô điều kiện.

Lúc nãy anh ra ngoài, em đã tìm hiểu rồi.

Chuyên ngành trắc địa của đại học W là tốt nhất, còn có người nói là tốt nhất châu Á nữa.

Vả lại em cũng biết, có rất nhiều người thi vào trường đại học nhưng lại không biết bản thân muốn học cái gì.

Anh khác họ, anh đã cân nhắc rất rõ ràng và chọn nơi tốt nhất, phù hợp nhất để học, em cũng mừng cho anh.

Em không muốn trông thấy anh thay đổi quyết định vì lời nói của người khác, anh của hiện tại đã trưởng thành rồi, anh biết bản thân khát vọng cái gì mà phải không?”
Nói xong, Nhạc Tri Thời cầm lấy tay Tống Dục, không hề biết bản thân đang ăn cục hiểu lầm siêu bự, nhưng cái nết vội vàng bày tỏ sự ủng hộ vô điều kiện ấy, gần như đã chạm tới trái tim của Tống Dục.
“Anh ơi, em sẽ luôn đứng về phía anh.”
Trong bối rối, Tống Dục đã nhớ ra chuyện xảy ra ở sân bóng năm đó.

Anh cuối cùng cũng nhớ, lúc Nhạc Tri Thời bị trúng trái bóng ngã dập mông đã nói câu gì.
Bé Thời Thời cố nén nước mắt rơm rớm, giơ cánh tay bé xíu nói với anh: ‘Anh Tiểu Dục, anh chơi bóng thật giỏi.’
‘Anh có thể ẵm em lên được không?’
____________
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh báo sớm của Đại Pháp về thời gian trôi qua.
(Hai người họ không thể lớn ngay được đâu… mọi người đừng gấp, mới có 150.000 chữ thôi, hmm)
Tống Dục lựa chọn đại học W không phải vì bất kỳ ai mà là vì theo đuổi khát vọng của chính mình.

Ngay cả việc học chuyên ngành cũng được suy nghĩ kĩ càng.

Ngành trắc địa của đại học W là mạnh nhất trong nước (thậm chí có lần được xếp hạng nhất châu Á, viện sĩ giảng dạy cho sinh viên đại học, các bạn có thể thử tra Baidu một chút, cũng không phải dưới tất cả các tình huống đều phải lựa chọn đại học T hoặc P, phải tùy theo chuyên ngành), anh làm chuyện gì cũng đều suy tính trước, không lựa chọn đi du học cũng là vì anh đã nghiên cứu kỹ phương hướng phát triển sau này rồi.
Anh trai là người rất lý trí và chín chắn, làm việc có cân nhắc.

Hơn nữa đâu phải nhân vật chính nào của tiểu thuyết cũng đều phải xuất thân từ đại học T hay P đâu, giống như một chị em nào đó comment.

Ngành trắc địa cùng ngành nha khoa Yamato là phải đến Đại học Tứ Xuyên (Ở Hoa Tây Trung Quốc).

Lúc trước có một cái tin tức là thí sinh đến từ Vân Nam đậu chuyên ngành lâm sàn và nha khoa của đại học Bắc Kinh, học được một thời gian thì cảm thấy không hợp, thi lại cho nên được 712 điểm đến đại học Tứ Xuyên học nha khoa, lý luận cũng sẽ như vậy.
Tôi cũng mong rằng tất cả các thí sinh sẽ thi vào đại học đều có thể đến ngôi trường mong ước của riêng mình, học chuyên ngành mà bản thân yêu thích, kiên trì theo đuổi.

Mãi yêu các bạn~HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BẢY.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.