Đọc truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu – Chương 18: Dựa Vào Nhau Mà Ngủ
Trong nhà không có ai, Kẹo Đường nhiệt tình chạy ra đón đầu tiên, Quả Quýt đang ngủ trong góc sô pha nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, xác nhận là bọn họ quay về, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.
Tống Dục cởi áo khoác đồng phục, bảo Nhạc Tri Thời ngồi trên sô pha, hỏi cậu muốn ăn gì, Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường nghe vậy thì sững sờ, đặt bé Đường xuống đi theo Tống Dục vào phòng bếp.
“Anh Tống Dục, anh nấu ăn hở?”
Tống Dục lấy tạp dề trên tường đeo quanh người: “Lạ lắm à?”
Nhạc Tri Thời lắc đầu ngồi xuống cạnh đảo bếp, hiromi aka Kẹo Đường đi theo trèo lên, chui vào lồng ngực cậu.
“Lâu rồi em không được ăn đồ anh nấu.”
Trước đây công việc kinh doanh của Tống Cẩn bận rộn hơn bây giờ, khi đó Lâm Dung cũng phụ giúp quản lý công ty, thường xuyên vắng nhà.
Lúc đó cả hai còn rất nhỏ nên phải thuê bà vú, nhưng bà vú không chú ý tới nguyên liệu nấu ăn, Nhạc Tri Thời bị dị ứng nhập viện, từ đó về sau không dám thuê bà vú nữa, lúc Lâm Dung không rảnh nấu thì Tống Dục sẽ xuống bếp, cho nên về việc bếp núc anh cũng xem như là giỏi.
Hai người bạn nhỏ, một bàn ăn nhỏ, vài món ăn thường ngày là những kỷ niệm mà Nhạc Tri Thời chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ rõ mồn một.
“Em muốn ăn Maocai*.” Kẹo Đường nằm ở trên đảo bếp, Nhạc Tri Thời sờ sờ cái đầu đầy lông của nó: “Với bánh ngọt nữa ạ.”
*Maocai là một món ăn được làm từ nguyên liệu chính là thịt, các sản phẩm từ đậu nành, rau, hải sản, nấm, có nguồn gốc từ Thành Đô và là một món ăn nhẹ truyền thống mang đặc trưng của Tứ Xuyên.
Tống Dục mở cửa tủ lạnh, quay đầu chỉ chỉ khóe miệng.
Nhạc Tri Thời lúc này mới sực nhớ, sờ lên khóe miệng mình, hơi xót: “Nhưng em muốn ăn.”
Tống Dục không nói gì, cầm nguyên liệu bắt đầu nấu ăn.
Nhạc Tri Thời không muốn để anh làm một mình, vì vậy cũng đi qua giúp.
Cậu nấu ăn không giỏi nên chỉ biết rửa rau.
Vết xước trên mu bàn tay có chút đau khi chạm vào nước, nhưng Nhạc Tri Thời chỉ ngừng một chút chứ không kêu than.
Nước từ vòi đột nhiên ngừng chảy.
“Em rửa không sạch.” Tống Dục kéo khăn giấy ở phòng bếp đưa cho cậu.
Nhạc Tri Thời lau nước trên tay: “Vậy…”
“Đứng ở bên này đi.” Anh cúi đầu tập trung cắt rau: “Xem là được.”
Kẹo Đường lắc lư mông nhỏ chạy tới, cào vào chân Tống Dục, Nhạc Tri Thời cúi người bế nó, cầm lấy móng vuốt nhỏ: “Đừng có quậy anh nhe.”
Tống Dục bỏ thịt bò đông lạnh được Lâm Dung ướp sẵn vào chảo, mùi thơm nức mũi khiến cả phòng bếp như bừng sức sống.
Gừng và tỏi hòa hợp ở trong lớp sa tế, đổ nước sôi vào khi còn nóng, nước canh hồng ở trong nồi sôi trào lên.
Sau khi thêm một số gia vị, Tống Dục nếm thử độ mặn và thêm các nguyên liệu đã cắt sẵn vào.
Trong lúc nấu nướng, Tống Dục tách hai lòng đỏ trứng gà ra khuấy đều với bột mì không chứa gluten, sau đó đưa lòng trắng trứng vào máy đánh trứng cho Nhạc Tri Thời, ra hiệu cho cậu.
Đánh bông lòng trắng trứng là công việc mà Nhạc Tri Thời thích làm nhất, nó khiến cho tâm trạng cậu tốt hơn.
Bởi vì nhìn lòng trắng trứng chuyển dần từ thể lỏng sang bông xốp, và cuối cùng giống như đám mây, đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
“Được rồi.” Nhạc Tri Thời cầm cây đánh trứng kéo “đám mây” bị bay ra khỏi cái móc nhọn nhỏ, đây là dấu hiệu thành công, cậu vô cùng hài lòng mà nói: “Bao xịn luôn!”
Tống Dục để Maocai vào dĩa, bắt đầu làm bánh: “Bánh ngọt không kịp rồi, cái này sẽ nhanh hơn chút.”
“Pancake cũng là cake.” Nhạc Tri Thời gật đầu.
Sau khi bận rộn cả buổi, hai bát cơm, một dĩa maocai nóng hổi và chiếc bánh Blueberry muffin (bánh nướng xốp việt quất) được đặt trên đảo bếp, đông tây kết hợp.
Những lát thịt bò luộc chín tới được bọc mỏng trong lớp sa tế sáng long lanh, còn chưa bỏ vào miệng đã cảm thấy thèm ăn rồi.
Tống Dục lấy lọ thủy tinh nhỏ, đổ siro hoa quế thơm vàng lên bánh xốp, đẩy đến trước mặt Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời gắp một đũa cá phi lê cẩn thận đưa vào miệng, lúc nhai lại càng cẩn thận hơn, nhìn có chút buồn cười.
Maocai thật sự quá ngon, vừa nóng vừa cay, sau khi ăn xong sau lưng đã chảy mồ hôi mỏng, thừa lúc trong miệng còn kích thích, cậu lại nhét bánh Blueberry muffin mềm mịn hệt như miếng chiffon được ép thành nhiều lát dày, cùng với hương thơm dịu nhẹ.
Cảm xúc khó chịu từ sáng sớm, đều đã tan biến trong maocai và pancake siro hoa quế rồi.
Không có chuyện gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được cả.
Tống Dục yên lặng ăn được một nửa, đột nhiên rời khỏi bàn, khi trở lại trên tay cầm một túi vải chứa đầy đá viên: “Cầm lấy, chườm mắt đi.”
Quả nhiên vẫn không thoát được mà.
Nhạc Tri Thời cầm túi đựng đá, rầu rĩ nói cảm ơn, cậu chống khuỷu tay lên bàn, dùng nó chườm lên mắt, sau khi chườm một lúc thì không nhịn được mà ngẩng đầu hỏi: “Có phải em rất xấu không?”
Tống Dục nghiêm túc ăn: “Em cũng biết à?”
Rõ ràng không quan tâm đến việc bản thân mất hình tượng trước mặt người khác, nhưng Nhạc Tri Thời rất sợ Tống Dục trông thấy đôi mắt sưng vù của mình, thậm chí còn tự chê mình trước cả anh.
Haizz, Nhạc Tri Thời nghiêm túc hối hận: “Lẽ ra em nên tránh cú đấm đó.”
Tống Dục để bát xuống: “Nhạc Tri Thời, em không phải nên hối hận vì hôm nay đã đánh nhau với người khác sao?”
“Em không hối hận.” Nhạc Tri Thời ngẩng đầu: “Em không có làm gì sai cả.”
Dáng vẻ này của cậu làm cho Tống Dục có chút ngây người, giống như nhìn thấy sự bướng bỉnh của chính mình khi còn bé vậy, bị đánh đến bể đầu chảy máu thậm chí là gần chết cũng không nhận sai.
Nhưng Nhạc Tri Thời không muốn Tống Dục hiểu lầm mình, không còn cứng đầu như khi đối diện với thầy chủ nhiệm, mà thay vào đó là chủ động giải thích: “Anh, em không cố ý đánh nhau gây sự.
Thật ra ngay từ đầu em cũng không muốn đánh nhau nhưng…”
Không đợi cậu nói hết, Tống Dục đã cắt ngang: “Anh biết.”
“Em ra tay đánh người kia vì…” Anh nhìn vào mắt Nhạc Tri Thời, dường như đã có câu trả lời: “Cậu ta đã nói gì đó phải không?”
Nhạc Tri Thời đột nhiên cuống lên, tay cầm túi đá siết chặt, đầu cũng cúi thấp, giống như một ngọn cây bị ánh mặt trời chiếu đến khô héo vậy.
“Cậu ta nói… mẹ em chết rồi, nên mới để cho em xen vào chuyện của người khác.”
Vương Khiêm hỏi cậu, cậu không muốn nói, Tưởng Vũ Phàm hỏi, cậu cũng không muốn trả lời, cho dù thật sự gọi Lâm Dung hay Tống Cẩn đến, cho dù có giết cậu đi thì cậu cũng sẽ không nói một câu.
Nhưng không biết vì sao khi Tống Dục vừa hỏi, là cậu đã khai hết tất cả rồi.
Dường như cậu chỉ cho phép bản thân yếu đuối trước mặt Tống Dục.
“Lúc đó em không nhịn được nên mới đánh nhau.”
Thật ra Tống Dục cũng đoán ra được.
Vì lúc lớp trưởng ôm bài tập đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy Nhạc Tri Thời đang bị dạy dỗ trong văn phòng, chuyện này đột nhiên lan truyền đến lớp bọn họ, lúc đầu Tống Dục cũng không tin, anh biết rõ hơn ai hết, đánh người gây sự không phải tác phong của Nhạc Tri Thời, cho dù thực sự giúp đỡ bạn học thì cậu cũng sẽ không ra tay đánh người.
Sau đó Tống Dục nghe nói cái gì mà đứa nhỏ bị bắt nạt không có cha mẹ dạy dỗ, anh cũng đoán sơ được nguyên nhân.
Cho dù là một chú chó con, nhưng lúc bị dẫm phải đuôi thì cũng sẽ cắn người.
Nhưng cho tới tận bây giờ, anh không muốn làm bất cứ điều gì như kiểu anh trai giáo dục em trai cả.
Những lời trách mắng nghiêm khắc người lớn đã nói quá nhiều rồi, bọn họ không hiểu trẻ con cũng có điều phiền muộn, càng không cảm thấy điều phiền muộn của trẻ con quan trọng gì.
Cho nên bọn họ mới luôn mù quáng dạy dỗ, ép buộc những đứa trẻ phải hứa hẹn không tái phạm nữa.
Chẳng ai quan tâm bọn trẻ có khó chịu không, hay khó chịu đến nhường nào.
Giáo dục và quan tâm, cả hai cái này đều không thích hợp với Tống Dục.
Thấy Nhạc Tri Thời cúi đầu im lặng ăn cơm, mi mắt còn chớp mấy cái tựa như là đang nhẫn nhịn, Tống Dục không thể nói rõ đây là cảm giác gì, bây giờ anh mới phát hiện, Nhạc Tri Thời đang ngồi ở trước mặt anh dường như đã không còn là đứa trẻ lúc nhỏ chỉ biết trốn lưng anh khóc nữa rồi.
“Vậy em thắng hay cậu ta thắng?”
Nhạc Tri Thời không ngờ Tống Dục sẽ hỏi như vậy.
Cậu khịt mũi ngẩng đầu, tuy khóe miệng dính đầy sa tế, nhưng vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc: “Em thắng.
Một mình em đánh cả bốn người.
Chỉ là không tránh được cú đấm cuối cùng bởi vì có người hét lên thấy giáo đến, em hơi hoảng, nếu không thì sẽ không bị đánh vào mắt đâu.”
Có vẻ cậu thực sự rất ám ảnh bởi cú đấm vào mắt đó.
Tống Dục rút một tờ giấy đưa cho cậu, Nhạc Tri Thời lại nói: “Em không khóc, em chỉ bị cay quá thôi.”
Tống Dục không thể làm gì khác là đưa tay, mặt lạnh lùng giúp cậu lau sạch khóe miệng dính dầu.
Có lẽ vì không quen nói dối, cũng có lẽ vì Tống Dục tự tay lau khóe miệng cho mình nên lỗ tai của Nhạc Tri Thời có chút nóng lên, cậu chợt xiên miếng Blueberry muffin nhét vào miệng, suýt chút nữa thì bị sặc, ho khan cả buổi trời.
Cơm nước xong, cả hai cùng nhau dọn dẹp, vẫn còn đủ thời gian để ngủ trưa.
Chườm đá một lúc, Nhạc Tri Thời cảm thấy mắt mình đỡ nhức hơn nhiều, cậu trở về phòng soi gương, vết bầm hiện rõ mồn một trông xấu kinh khủng.
Tống Dục kéo rèm cửa sổ nằm lên giường, tất cả tin nhắn trong điện thoại di động đều là Tần Ngạn gửi tới, anh lướt xem chút rồi tắt.
Vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng đập cửa, anh cũng không mở mắt mà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Em muốn ngủ với anh.” Nhạc Tri Thời nói thẳng, nhưng chân không dám lê nửa bước.
Nếu là ngày thường Tống Dục chắc chắn sẽ từ chối, nhưng hôm nay thì không như vậy, anh nghiêng mình nằm sang một bên, giống như là ngầm đồng ý.
Được sự cho phép, Nhạc Tri Thời lập tức trèo lên, Tống Dục vừa mở mắt muốn kê gối cho cậu, không biết cậu lấy từ đâu ra một dây bịt mắt che một bên mắt lại, anh vươn tay kéo dây bịt mắt xuống: “Em làm gì đó?”
Nhạc Tri Thời che mắt mình: “Em muốn đeo á.”
Tống Dục không ngăn cản nữa mà quay lưng.
Nhạc Tri Thời cũng ngoan ngoãn nằm xuống, yên lặng nhìn bóng lưng Tống Dục.
Cậu cảm thấy mình đã lâu không ngủ cùng anh, lúc nhỏ chỉ cần trời mưa to, cậu sẽ bò lên giường của Tống Dục, nằm sát ở bên cạnh anh, như thế sẽ không sợ hãi nữa.
Chỉ có những lúc như vậy, cậu mới không bị từ chối.
Nhưng Tống Dục sợ nóng, luôn chê cậu giống như là cục thịt nóng hổi nên không cho cậu ôm sát, Nhạc Tri Thời chỉ dùng trán dựa vào lưng anh, hết sức kiềm chế tính chiếm hữu để tìm lấy sự an toàn cho mình.
Chuyện này thật giống như là lần đầu tiên cậu ngủ cùng Tống Dục trong một ngày nắng ráo, nhưng cuối cùng vẫn bị anh quay lưng.
Nhạc Tri Thời dán trán mình lên, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh trai xuyên thấu qua da thịt, cũng ngửi thấy được hơi thở quen thuộc của mưa, ẩm ướt êm ái, tràn đầy hy vọng.
Loại ảo giác này giống như một liều thuốc thôi miên, khiến cho cậu không chút trở ngại nào mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ có nằm bên cạnh Tống Dục, mới có thể phát huy tác dụng được.
Cậu không khỏi sinh ra một loại ảo tưởng, ảo tưởng rằng bản thân cậu không cần những thứ khác chỉ cần cả đời như thế này là được rồi.
Chẳng qua cậu biết điều đó là không thể, cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi dùng mọi cách ngăn cản Tống Dục kết hôn nữa.
Cậu không thể khóc vô cớ, càng không thể vì sự hài lòng của bản thân mà tùy tiện như năm ấy.
Nghĩ đến đây Nhạc Tri Thời ngủ thiếp đi, mọi thứ trong giấc mơ đều mờ ảo, cha mẹ mất sớm, người lớn nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, đám trẻ con thì xô ngã cậu, giọng của bọn họ rất rõ ràng.
[Đứa trẻ không cha không mẹ thật là đáng thương.]
[Thì ra mày là trẻ mồ côi à?]
Những giọng nói hỗn tạp lồng thành một bóng đen, ở trong giấc mơ uốn lượn ngoằn ngoèo đuổi theo, cậu có làm thế nào cũng không thể thoát nổi.
Cậu muốn gọi tên Tống Dục, cậu lúc này chỉ muốn hét tên anh, nhưng khi mở miệng lại không phát ra tiếng.
“Nhạc Tri Thời, Nhạc Tri Thời…”
Bừng tỉnh từ cơn mơ, cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt dần tụ lại chính là hình ảnh Tống Dục khi trưởng thành, lông mày nhíu chặt, Nhạc Tri Thời hít sâu mấy hơi: “Em gặp ác mộng.”
Không hiểu sao, cậu nhớ đến lời Tương Vũ Phàm nói mấy ngày trước: “Như bóng đè vậy.”
Nghe Nhạc Tri Thời nói xong, anh lạnh lùng nghiêng người: “Em ngủ tiếp đi.”
Tống Dục nằm xuống, mồ hôi trên trán Nhạc Tri Thời vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, anh nhìn trần nhà, trước mắt anh là dáng vẻ vừa rồi không tỉnh dậy được của Nhạc Tri Thời.
“Nhạc Tri Thời.”
Nghe thấy Tống Dục gọi tên mình, Nhạc Tri Thời “Dạ” một tiếng, âm thanh mang theo chút giọng mũi, nghe qua rất giống như đang làm nũng, cậu hắng giọng cố che đi.
“Lúc nhỏ em yếu ớt, còn dễ khóc.
Mỗi khi em khóc là anh đau đầu, chỉ muốn đuổi em đi.”
Tống Dục phàn nàn, nhưng giọng anh rất nhẹ nhàng, Nhạc Tri Thời nhịn chẳng đặng mà hé miệng muốn phản bác, nhưng nghe thấy anh hỏi với vẻ bình tĩnh xen lẫn nghi ngờ.
“Vì sao lớn lên rồi, em lại không thích khóc nữa?”HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM.