Charlie Bone lúc nửa đêm (Tập 1)

Chương 18


Đọc truyện Charlie Bone lúc nửa đêm (Tập 1) – Chương 18

Cuộc mặc cả trong đêm của Billy
Khi Billy Raven nói với Charlie rằng nó không phiền gì khi phải ở một mình trong phòng ngủ chung dài hút, thì điều đó chẳng đúng chút nào. Thực ra, Billy rất sợ những tối thứ Bảy. Nó trằn trọc khó ngủ, biết rằng mình lại phải một mình trải qua trọn một ngày và một đêm nữa.
Đúng ra thì cũng có con May Phúc bầu bạn với Billy, theo cách riêng của chó, nhưng kiến thức về loài người của con chó già này khá là hạn chế. Chuyện của nó toàn là chuyện thú vật, và cảm xúc cũng là cảm xúc của loài vật, và vì bây giờ May Phúc đã già rồi, nên nó cứ ca cẩm về bệnh tật. Tuy Billy rất thông cảm với May Phúc, nhưng nó nghĩ sẽ thích hơn nếu có một thằng bạn, hay một nhỏ bạn, để mà trò chuyện.
Ở Học viện cũng có những trẻ mồ côi khác, Billy biết vậy, nhưng tất cả bọn chúng đều đã được các gia đình dễ chịu, thân thiện nhận làm con nuôi rồi. Billy thường tự hỏi tại sao không ai muốn nhận nuôi nó cả. Và nó quả quyết rằng đó là vì trông nó kì dị quá – có lẽ người ta sợ tóc trắng và mắt đỏ.
Ở phía bên kia mảnh sân gạch, những ngọn nến trong phòng Manfred lập loè như những ngôi sao nhỏ ghê rợn. Billy nhìn nến cháy hồi lâu, rồi không kéo màn lại, nó bước qua con May Phúc, leo lên giường. Nó chưa kịp ngả đầu xuống gối thì con chó già thở phì một cái và ngồi dậy.
“Có người muốn gặp Billy,” May Phúc nói.
“Ai muốn gặp tôi?” Billy hỏi, hơi chột dạ.
“Lão già. Bây giờ. Tôi sẽ chỉ.”
“Bây giờ á? Nhưng khuya rồi và… và… tại sao ông ấy muốn gặp tôi?”
“May Phúc không biết. Đi ngay nào.”
Billy xỏ đôi dép lê, với lấy đèn pin trong ngăn kéo, rồi quấn mình trong chiếc áo choàng tắm, đi theo May Phúc ra khỏi phòng ngủ chung.
Pin trong đèn của Billy còn rất yếu, và nó khó mà nhìn thấy cái đuôi của May Phúc đang ve vẩy ở đằng trước. Mấy hôm rồi Billy có định sẽ hỏi xin pin của một anh lớn nào đó, nhưng nó không biết chắc phải hỏi xin ai. Cuối tuần tới có thể nó sẽ về nhà Charlie. Charlie sẽ cho nó một bộ pin mới, nó chắc như vậy.
May Phúc đi nhanh hơn thường lệ rất nhiều, và cứ vài quãng Billy lại phải chạy mới theo kịp con chó già. Tuy nhiên, khi tới một cầu thang, May Phúc bước chậm lại. Chợt nó rướn thân mình lên, thở phà phà. Trên đầu cầu thang đó, không khí đặc và ấm. Giờ đây, cả hai chúng nó sắp bước vào lãnh địa của gia đình Bloor. Billy rùng mình nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu Manfred thấy nó đứng lớ xớ ngoài cửa phòng.
“Mi có chắc là không nhầm lẫn gì chứ?” Billy hỏi con chó. “Mi có nghĩ là mi lầm rồi không?”
“May Phúc không bao giờ lầm,” con chó khịt mũi. “Theo tôi.”
Billy đi theo con chó, dọc theo những hành lang nồng nặc mùi nến, và rồi lại lên một cầu thang khác, đi vào một vùng tối âm u, nơi có những luồng khí chốc chốc lại phòi ra khỏi vách tường rồi nổ một cái “phụp”, với mạng nhện giăng phất phơ, thả từ trên trần nhà vỡ nát, tối thui xuống.

“Mùi dễ chịu,” May Phúc khen.
“Dễ chịu?” Billy lấy làm lạ. “Giống mùi trứng thối… và… và mùi con gì chết thì có.”
“Dễ chịu mà,” May Phúc lặp lại. Nó đã tới một cánh cửa đen có tay nắm bằng đồng, khổng lồ. Trên cánh cửa có một mảng sơn lớn bị trầy do những đường cắt sâu gây ra, và khi May Phúc giơ một chân lên và bắt đầu cào vào cánh cửa, thì Billy nhận ra những đường cắt ấy là gì. Rõ ràng, con chó già này thường xuyên tới đây.
Sau ba lần cào cửa, một giọng nói khô khốc và ngạo mạn vang lên, “Vô đi!”
Billy vặn nắm đấm cửa và bước vô. Nó nhận ra mình đang ở trong một căn phòng kì lạ. Ấnh sáng duy nhất là phát ra từ ngọn lửa cháy trong lò sưởi bằng đá khổng lồ ở cuối phòng. Bên cạnh lò sưởi là một lão già ngồi trên xe lăn. Những sợi tóc trắng, mỏng te hờ hững lòi ra khỏi cái nón lưỡi trai bằng len đỏ; và bên dưới vành nón, khuôn mặt xương xẩu của lão già nhô ra như một cái đầu lâu, cặp mắt lão đen và sâu hoắm, gò má lõm, đôi môi mỏng đến độ gần như không có, tuy nhiên, cái miệng khủng khiếp của lão mỉm cười khi Billy bước vô.
“Lại gần đây, Billy Raven.” Lão già ngoắc một ngón tay dài và cong vẹo.
Billy nuốt nước miếng và tiến lại gần. Hơi nóng trong phòng thật ngột ngạt, và Billy không thể tưởng tượng nổi tại sao lão già còn choàng một chiếc khăn len quanh vai. Nó tiến vài bước vô giữa phòng và dừng lại. May Phúc lịch bịch đi ngang qua nó và nằm xuống cạnh lò sưởi, thở ầm ĩ.
“Trong này nóng quá, thưa ông,” Billy vừa nói vừa há miệng đớp không khí.
“Rồi con sẽ quen thôi. Con cún của ông mê lò sưởi, phải thế không, Percy?” Lão già cười hềnh hệch, đầy vẻ âu yếm với con chó, mặc dù cái cười của lão y như một tiếng rú.
“Cháu tưởng đây la con chó của bà bếp trưởng chứ, thưa ông.”
“Nó cứ nghĩ nó là con chó của bà bếp, bởi vì ông không dẫn nó đi dạo được nữa. Phải vậy không, Percy?”
“Nó nói với cháu tên nó là May Phúc.” Billy liều tiến thêm một chút vào phòng.
“Tên nó là Percival Pettigrew Pennington Pitt. Nhưng nó cứ nghĩ tên nó là May Phúc.” Lão già cười khọc khọc. “Con muốn uống sữa ca cao không, Billy?”
Billy chưa bao giờ uống sữa ca cao cả. Nó không biết món ấy có mùi vị ra sao.
“Món đó nóng và ngọt và cho con cảm giác tuyệt vời.” Một lần nữa, ngón tay cong vẹo của lão già lại ngoắc một cái. “Có một xoong sữa đang hâm nóng trên lửa ấy. Và trên cái bàn con của ông ở đằng kia, con sẽ thấy có hai cái ca màu xanh da trời đựng ca cao và đường, đã được trộn rồi. Con chỉ việc đổ sữa vô đó và khuấy đều, sau đó chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ thú vị, được chứ, Billy?”

“Vâng,” Billy líu ríu đáp. Nó thực hiện lời chỉ dẫn của lão già, và chẳng bao lâu sau, nó đã ngồi trên một chiếc ghế to, thoải mái, thích thú thưởng thức tách ca cao đầu tiên trong đời.
Lão già uống xì xụp vài ngụm rồi nói, “ Bây giờ thì, Billy à, ông nghĩ là con đang tự hỏi ông là ai. Ông là Bloor Cụ Kị. Ha ha!” Tiếng cười nhạo đó nghe thật bệnh hoạn. “Nhưng ông cũng là Ezekiel. Con có thể gọi ông là ngài Ezekiel.”
“Cám ơn ông,” Billy nói.
“Tốt! Tốt! Nào, Billy, con đang có vấn đề, đúng không? Chưa ai nhận nuôi con, hả? Không ai nhận con. Thật đáng tiếc quá nhỉ? Con có muốn được nhận làm con nuôi không, Billy? Con có muốn có ba mẹ dễ thương, tử tế và vui vẻ không?”
Billy nhổm dậy.
“Muốn!” nó hấp tấp.
Dường như có một thoáng chớp nhỏ trong đôi mắt sâu hoắm của lão già.
“Rồi con sẽ được như vậy, Billy à. Ông đã kiếm được cha mẹ cho con rồi. Họ là những người tuyệt vời và rất, rất mong đón con về.”
“Thật chứ?” Billy gần như không tin nổi điều đó. “Nhưng làm sao họ lại biết cháu?”
“Chúng ta đã nói cho họ biết mọi chuyện về con. Họ biết con thông minh như thế nào, con là đứa ngoan ngoãn ra sao, và họ đã xem hình của con lưu ở trường.”
“Vậy là họ đã biết về…” Billy sờ sờ mái tóc trắng của nó.
Lão Ezekiel thảy ra một nụ cười nham hiểm. “Họ biết con là đứa bị bạch tạng, và điều đó chẳng làm họ lo lắng tí nào.”
“Ôi,” Billy cảm thấy ngây ngất vì vui sướng. Nó húp một ngụm dài món sữa ca cao ngọt ngào, béo ngậy để ổn định tinh thần.
Lão Ezekiel bây giờ đang nhìn chằm chằm nó.

“Billy này, nếu bọn ta sắp xếp cho con vụ làm con nuôi, thì mong con sẽ làm gì đó để đền đáp cho bọn ta.”
“Cháu hiểu,” Billy ngập ngừng đáp.
“Con vừa có một người bạn mới, đúng không? Một thằng nhóc trong phòng ngủ chung của con tên là Charlie Bone ấy?”
Giọng nói của lão rất ân cần và nhẹ nhàng, và Billy được trấn an một lần nữa.
“Dạ,” nó đáp.
“Ông muốn con nói cho ông nghe tất cả những việc nó làm – nó đi đâu, và quan trọng hơn cả là nó nói những gì. Con nghĩ là con có thể làm được những điều này không?”
Lão già chồm về phía trước, chăm chú nhìn Billy bằng đôi mắt đen sắc lạnh.
“Được ạ,” Billy lí nhí. “Cháu sẽ đến ở nhà anh ấy vào kì cuối tuần tới, nếu cháu được phép.”
“Con sẽ được phép, Billy. Sẽ rất tuyệt. Và bây giờ con có thể nói cho ông mọi thứ mà con đã biết về nó cho tới lúc này đi nào.”
Với viễn cảnh được mãi mãi sống với ba mẹ tử tế và tuyệt vời, Billy hăm hở nói với lão già tất cả mọi thứ mà lão muốn biết. Nó không nghĩ làm như thế sẽ gây nguy hiểm cho Charlie, và thậm chí nó còn thú nhận phần của nó trong vụ bí mật theo dõi giáo sư Bloor trong tháp Da Vinci. Lão già nhăn mặt khi nghe tới điều này và lầm bầm chửi trong cổ họng; nhưng lão nhanh chóng lấy lại vẻ ân cần quan tâm, trong lúc Billy tiếp tục kể tỉ mỉ tất cả những chi tiết nó còn nhớ được. Duy có một điều về Charlie mà nó không nói với lão già. Nó không nói với lão rằng Charlie biết ba mình vẫn còn sống, chỉ vì chính nó không nghe được cuộc nói chuyện giữa Gabriel với Charlie về chiếc cà vạt xanh da trời.
“Cám ơn nhé, Billy,” lão già nói khi Billy kể xong. “Bây giờ con đi được rồi. Con chó sẽ đưa con về phòng ngủ chung. Percy, dậy đi!”
May Phúc chớp mắt và lảo đảo đứng dậy.
Billy nhẹ nhàng tuột khỏi cái ghế ấm áp, dễ chịu và đặt cái ca không lên bàn. “Khi nào thì con được gặp ba mẹ mới của con hả ông?” nó hỏi.
“Mọi việc sẽ đâu vào đấy.” Giọng nói của lão già chẳng còn chút nồng hậu nào. “Con phải làm đúng nhiệm vụ của con trong vụ thoả thuận đầu tiên này đã.”
“Vâng, thưa ông.” Với May Phúc đang thở khọt khẹt bên cạnh, Billy đi ra cửa, quay lại và nói: “Chúc ông ngủ ngon. Khi nào thì con…”
“Chừng đó con chó sẽ mang tin đến.” Lão Ezekiel vội tiễn nó bằng một cái vẫy tay thiếu kiên nhẫn.
Khi chỉ còn một mình, lão già chỉ ngón tay bị biến dạng của mình vô cái xoong. Cái xoong từ từ nhấc lên không trung, lão lại ra hiệu, cái xoong nhẹ nhàng bay về phía cái ca không.

“Rót vô,” lão ra lệnh.
Cái xoong ngả về phía trước và rót sữa ấm vào ca, nhưng lại để nhỏ vài giọt lên cái khăn choàng len của lão.
“Đồ ngu.” Lão Ezekiel la lên. “Mày mãi vẫn không học được sao?”
Căn phòng nóng bức dường như đã làm con May Phúc kiệt sức. Phải mất một lúc lâu con chó mới về đến phòng ngủ chung, và vào lúc cây đèn pin của Billy bị cạn sạch nhiên liệu, nó đành phải đi bên cạnh, một tay để lên đầu con chó già. May Phúc biết đường đi ngay cả trong bóng đêm tối mịt và chỉ dừng lại một lần để nói.
“Tai tôi đau, đừng đụng vô.”
“Xin lỗi,” Billy nói.
“Cần thuốc nhỏ tai.” May Phúc thì thào. “Billy có không?”
Billy không biết làm thế nào mà moi được thuốc nhỏ tai.
“Để coi,” nó trả lời.
Về đến phòng ngủ chung, chúng thấy bà bếp trưởng đang lo lắng đi đi lại lại ở ngoài. Bà thấp tròn, mái tóc xám và đôi má hồng đỏ lên. Đúng hình mẫu của một bà bếp trưởng.
“Nãy giờ ta chạy kiếm con chó ấy khắp nơi,” Bà bếp trưởng nói. “Phải xức thuốc cho nó.”
“Nó nói là nó cần thuốc nhỏ tai,” Billy nói với bà.
“Vậy hả?” Bà bếp trưởng biết mối quan hệ của Billy với May Phúc. “Nó thì bộ phận nào mà chẳng cần nhỏ thuốc? Nãy giờ con ở đâu vậy, cu Billy?”
“Con vừa phải đi gặp một ông già.”
“Tội nghiệp,” bà bếp trưởng thở dài một cách tử tế. “Nếu ta là con thì bây giờ ta sẽ đi ngủ ngay.”
Billy chúc bà bếp trưởng và May Phúc ngủ ngon rồi lên giường. Nó nằm thao thức một hồi lâu, cố hình dung xem ba mẹ mới của nó như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.