Đọc truyện Chấp Niệm – Chương 17: Hẹn Hò
Tác giả: TryHọa
Beta: Hồng Trà
…………………………………….
Anh đã cứ ngỡ mọi việc hoàn toàn là quá khứ ngủ yên, nhưng không! Điều đó không dễ dàng với anh vì: Anh nhớ em!
Em có biết điều đó không?
…………………………………….
Người ta thường nói, “có công mài sắc có ngày nên kim”, tôi “mài” hơn mười mấy năm, cuối cùng em cũng trở thành người yêu của tôi.
Ngày đầu tiên cả hai chính thức hẹn hò. Tôi đã từng tưởng tượng rằng đó sẽ là một buổi gặp mặt lãng mạng đầy tim hồng như mọi người vẫn kể, dưới ánh nến vàng lung linh một bữa tối với rượu vang, khiêu vũ, và cuối cùng sẽ kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào đầy lãng mạng. Nhưng quên đi nhé! Buổi hẹn hò đầu tiên trong mơ của tôi hoàn toàn khác hẳn.
-Xem cái này đi! – Tay tôi chỉ lên tờ poster phim có hình nam nữ đang ôm nhau cùng dòng chữ giới thiệu phía dưới đầy mùi mẫn.
-Không đâu, em muốn xem phim này.
Tôi nhìn theo hướng tay em chỉ. Phực! Phực! Tôi có có thể cảm nhận được có vài sợi gân đang nổi lên trán mình. Em suy nghĩ gì thế?
-Đừng đùa với anh, đấy không phải hẹn hò. Chúng ta phải xem cái gì đó quyến rũ, nhẹ nhàng ướt át một chút chứ?
-Anh thôi nói nhảm đi, em không muốn xem mấy thứ phim ngu ngốc đó. – Em quay đầu nói, chân bước về phía hàng kệ đựng giấy giới thiệu phim.
Ôi, công sức người ta làm một bộ phim tình cảm đã bị cô gái của tôi xem là ngu ngốc, không biết đạo diễn ekip phim đó mà nghe được sẽ nghĩ như thế nào, có như tôi lúc này muốn phun máu tức chết không nữa. Sau mười mấy phút tranh luận mà kết quả ai cũng biết, cuối cùng tôi đành phải theo em vào xem một bộ phim khoa học viễn tưởng chán ngắt nhạt nhẽo.
………………..
Từ nhỏ tôi luôn ý thức được mình có những gì nổi trội hơn người khác. Tôi không ngạc nhiên cũng chẳng vờ vịt trước những điều mình có trong tay. Nhưng chưa bao giờ tôi có thể nghĩ rằng nó lại có thể đem lại phiền phức cho người yêu của mình lúc này.
Có những hôm tôi phát hiện trên má em có vết đỏ hay áo quần đôi khi bị rách, những lần như thế em chỉ nói trong lớp nằm ngủ gật trên bàn in hằn lại, không thì va quẹt đâu đó. Cho đến một hôm tôi đến khoa hội họa đón em sớm thì thấy em đằng sau một đám con gái đến nhà vệ sinh nữ, tôi vội bám theo nhưng không dám tự tiện xông vào, lúc đứng ở cửa mới có thể nghe rõ ràng như thế nào.
-Hàn Chi Thụ là của bọn này, con nhỏ như mày có tư cách gì làm bạn gái anh ấy!
-Cả đám các cậu ngày nào cũng làm phiền tôi vì chuyện này, thay vào đó sao không trực tiếp gặp anh ấy để nói rõ đi?
-Con khốn, mày dám cãi lại à, tao đang bực đấy! Bọn tao sẽ không tha cho mày cho đến khi mày chia tay với Chi Thụ, thế nào?
-Á…
Tiếng la của em khiến tôi đã không còn kiềm chế được sự tức giận đang dâng trào trong lòng mà đẩy cửa xông thẳng vào. Cảnh tượng xảy ra trước mắt càng làm tôi như muốn giết người. Người con gái tôi nâng niu yêu thương, mái tóc mà tôi chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve như trân bảo lại bị một kẻ xa lạ nắm lấy một cách thô bạo. Tôi lạnh lùng tiến lại gần phía em, nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt tôi, cô gái kia vội vàng buông tóc em ra, lúng túng đứng lùi lại toan giải thích, nhưng tôi không muốn nghe.
-Vậy ra những vết thương dạo gần đây xuất hiện trên người A Phong là tác phẩm của mấy người? – Càng nói tôi càng bực đứa con gái kia.
-Chi Thụ… cái này… không như anh nghĩ đâu… – Giọng cô ta run rẩy, thân thể lùi về sau chẳng mấy chốc đã chạm vào bức tường.
-Mái tóc của A Phong mượt biết bao nhiêu, xem xem, bị cô làm cho rối lên hết rồi. – Một tay tôi tóm lấy mái tóc được nhuộm màu nâu đỏ của kẻ trước mặt, giật ngược đẩy mạnh vào tường nói tiếp – Trên mặt A Phong có vết đỏ, hẳn là mặt cô cũng nên có chứ nhỉ? – Tay kia của tôi nắm lại thành quyền, các khớp xương chuyển động có thể nghe răng rắc cho thấy chủ nhân của nó dùng sức như thế nào.
UỲNH!
Nắm đấm của tôi in thẳng vào tường, kế bên gương mặt đã trắng bệt không còn chút máu kia, tôi không để ý chỉ thấy cô ta ngồi thụp xuống run run khóc, mấy đứa con gái xung quanh thấy vậy chỉ biết im lặng đứng nhìn. Tôi lại chỗ em, vuốt lại mái tóc rối – Ừm, lại mượt mà vào nếp rồi!
Sau đó tôi kiểm tra một lượt xem em có bị thương ở đâu không.
-Dạo này em hiền nhỉ? Chỉ đánh anh là giỏi. – Tôi nói.
-Là anh tình nguyện thích bị ngược mà, với lại trước giờ em không đánh con gái – Em cười vui vẻ kéo tay tôi – Đi thôi, lát nữa người khác thấy anh ở trong này lại nói anh là biến thái đấy!
Trước khi đi tôi không quên nhìn đám con gái ở phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng không hơi ấm .
-Nếu có lần sau, tôi đảm bảo sẽ không đấm trượt đâu.
……………………….
Những bông tuyết báo hiệu mùa giáng sinh cuối cùng cũng đổ bộ lên thành phố, không khí chuẩn bị đón chờ giáng sinh năm nay ấm áp đến lạ thường. Trên những cành cây trụi lá phủ đầy tuyết trắng bỗng tràn đầy sinh khí bởi nhiều quả cầu xanh đỏ cùng vô vàn những thứ lấp lánh đủ hình dạng được khéo léo móc lên. Dù không biết đã cùng em trải qua biết bao nhiêu mùa giáng sinh nhưng tôi vẫn mong chờ năm nay có điều gì đó khác biệt. Mà không chỉ giáng sinh, còn giao thừa, năm mới, lễ tình nhân … nghĩ đến còn bao nhiêu niềm vui trước mắt, tôi bất giác cười nhẹ, lấy điện thoại ra gửi cho em một tin nhắn.
[8 giờ, công viên gần nhà.]
[Không đi!]
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, xem ra em vẫn còn giận dỗi. Nguyên nhân à? Vì vài ngày trước đó, em muốn tôi cùng tham gia lễ hội sẽ được tổ chức tại thánh đường gần nhà hai đứa. Nghe nói mỗi đôi tình nhân vào ngày giáng sinh có thể đến đó mua một cây nến trắng, khắc tên mình lên đó, rồi đặt lên bục được trưng ở chính giữa lễ đường. Như vậy cả hai sẽ mãi mãi được hạnh phúc bên nhau. Lúc nghe xong tôi chỉ chọc vào trán rồi bảo em quá mê tín – thế là giận.
[Không gặp không về.]
24-12, âm thanh trong trẻo từ những bài hát giáng sinh vang khắp nẻo đường.
Gần mười một giờ, tôi vẫn kiên nhẫn ngồi trên xích đu đợi. Còn cô gái vô tâm chết tiệt kia đến giờ vẫn chưa đến. Lớp gỗ phía dưới mông cơ hồ như sắp hóa đá đến nơi.
– Em định không đến thật chắc? – Tôi vừa định rút điện thoại ra gọi thì đã nghe có tiếng nói phía sau.
-Anh bị ngốc à, giờ này còn ngồi đây đợi?
Hừ hừ! Lửa giận phập phùng trong lòng lúc này gặp em chính thức bùng cháy, tôi đi phăm phăm lại chỗ em, hét lên.
-Cái đồ ngốc này. Em chậm chạp quá đó, có biết mấy giờ rồi không?
-Không phải anh bảo mê tính dị đoan sao?
-Em nói gì vậy? Đây là giáng sinh đầu tiên sau khi hai đứa mình chính thức bên nhau, dù có xảy ra chuyện gì thì giáng sinh anh muốn cùng trải qua với bạn gái của mình. Đi thôi!
-Đi đâu?
Tôi không trả lời em, chỉ nắm tay em chạy vội về phía thánh đường. Lúc cả hai thở hồng hộc ở cổng nhà thờ thì có vẻ bên trong cũng không đông lắm. Em ngồi thụp trước kệ bán nến mắt rưng rưng nhìn cái bảng “ Hết hàng”.
-A Phong…
-Thôi quên đi, ít ra thì em cũng đã đến đây cùng với anh, thế là đã đủ lắm rồi. – Vành mắt em hơi đỏ nhưng miệng vẫn cố mỉm cười nói với tôi.
-Này!
Tôi đưa một cây nến hồng trông mập mập lùn lùn ra trước mắt em, mặt em ngơ ngác nhìn vật trước mắt, lại ngước lên nhìn tôi đầy ngỡ ngàng.
-Làm…sao…?
-Không phải anh đã từng nói muốn mỗi mùa giáng sinh phải làm em vui vẻ sao? – Tôi hơi lúng túng.
-Miệng thì lúc nào cũng làu bàu than phiền nhưng nhiệt tình thế? – Em đứng dậy.
-Hừ, thế em có muốn khắc tên lên không đây?
-Có ,có!
Em tỉ mỉ khắc tên của hai chúng tôi lên nền sáp, rồi châm một ngọn lửa ở tim đèn, sau đó đặt lên cái bục đã có rất nhiều nến ở giữa lễ đường. Nhìn vô số đốm lửa đỏ lập lòe nhưng tôi lại thấy ngọn lửa của chúng tôi sao sáng đến thế. Có lẽ tình yêu của em đã củng cố ít nhiều niềm tin của tôi vào những điều mà trước đây tôi tưởng như không thật. Ít nhất đến bây giờ Chúa vẫn nghe lời nguyện cầu của tôi – ước nguyện đó chưa hề thay đổi.